Quyển 1 - Chương 22: Thành Nam (21)
Người đọc sách từ trước tới nay đều không nói "quái, lực, loạn, thần", cho nên lúc tỉnh mộng, Trình Tiểu Cửu cũng không để tâm mà vứt bỏ cảnh tượng hoang đường trong mộng sang một bên, cũng không biết là nhân sâm lộc nhung mà Lang trung viết trong đơn thuốc xác thực có tác dụng không, nhưng bởi vì mấy ngày gần đây có lẽ do được ăn cơm trắng thường xuyên nên từ sau chạng vạng ngày hôm ấy, thần sắc sức khỏe của Trình Chu thị đã khá lên rất nhiều. Tình hình này khiến cho Trình Tiểu Cửu mừng rỡ, càng bán mạng để kiếm sống. Nhưng trên bến tàu hết thuyền lớn, chỉ còn lại một vài việc vặt thượng vàng hạ cám, thường thường không đợi hắn biết tin tức thì đã bị các cửu vạn khác giành mất. Không tìm được cơ hội việc làm, vô hình chung cánh cửa muốn làm ăn đã đóng chặt lại, hai thiếu niên cũng không còn số tiền tích trữ bao nhiêu.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, lão tử không thể làm gì khác hơn là đi đầu nhập Trương đại vương thôi.
Một ngày không có việc làm, Vương Nhị Mao thở phì phò kêu gào.
Trương Đại vương chính là cự khấu Trương Kim Xưng, mấy năm trước sau khi bứt lên, ngang dọc thiên lý, khiến cho toàn bộ Hà Bắc nổi lên mưa gió, người này trời sinh tính tình vô cùng hung tàn, mỗi một lần công thành chiếm đất, nếu như đối phương đầu hàng, ông ta liền cướp đoạt kho phủ hầu như không còn, nếu như đối phương cam đảm chống lại, một khi thành phá, ông ta sẽ mệnh binh phóng hỏa thiêu sát, làm cả thành trì biến thành một đống phế nát. Hơn hai năm lại đây, phàm là những quan binh đại Tùy giao thủ với ông ta, hầu hết đều bị bắt làm tù binh, không một ai sống sót. Chém đầu thị chúng là từ bi đấy, thông thường còn bị phanh thây mổ bụng, dùng tim gan để nhắm rượu.
Một nhân vật ma quỷ như thế, hết lần này tới lần khác lại hết sức trượng nghĩa với huynh đệ dưới trướng, mỗi lần cướp được tiền tài, ông ta luôn dựa vào công lao khổ tận mà phân chia cho các thủ hạ, không để lại cho mình một xu nào. Trong nhà các thủ hạ có người già yếu, phụ nữ và trẻ em cần được chiếu cố, ông cũng sẽ phái người mang đến tận trong núi, hàng tháng cung cấp gạo lương. Thành trì thôn xóm bị ông công phá đều là bị thi cốt ngổn ngang, thoáng cái như địa ngục hiện thế, nhưng gia quyến thủ hạ của ông lại cơm no áo ấm, cuộc sống ổn thỏa vô cùng.
Đầu năm nay, Hoàng đế bệ hạ Đại Tùy phái Ưng Dương Lang tướng Vương Biện lĩnh binh đến Hà Bắc tiêu diệt, quyết chiến với đám người Trương Kim Xưng, Cao Khai Đạo tại Cự Lộc, đám người Cao Khai Đạo không địch lại, đều bại nhập trốn vào Đại Lục trạch. Trương Kim Xưng tuy bại nhưng chẳng hề sợ hãi, trước tiên từ từ rút lui, sau đó tại bờ Chương Hà lập Thủy Liệt trận, noi theo kế "dập nổi chìm thuyền" của Sở Bá Vương Hạng Võ năm xưa, quyết một trận tử chiến với quan quân. Đám thủ hạ không còn đường nào rút lui, người nào cũng phục vụ quên mình, cuối cùng đánh cho ba vạn quan quân chạy trối ch.ết, chạy tới ngoài thành Võ An hơn trăm dặm mới dừng lại, hơn mười vạn thạch quân lương, vô số đồ quân nhu của quân Tùy toàn bộ đều rơi vào tay Trương Kim Xưng.
Có được đồ quân nhu của quan phủ vứt bỏ lại, Trương Kim Xưng lại chỉ lấy một nửa quay về quân doanh, lấy một phần lương thực vào áo giáp cùng toàn bộ đao thương, những thứ còn lại không mang heo thì ném vào bên bờ Chương Hà để ai thích lấy về thì lấy. Những nông dân gần đó trong ba ngày chia nhau vật cũng không hết, tận đến ngày thứ tư, đám người Cao Khai Đạo đến thu lấy, thì mới lưu luyến rời đi.
Kể từ đó, Trương tặc vang danh tại Hà Bắc, có người nói ông là hung thần ác sát, cũng có người nói ông là La Hán đại lực của Phật tổ đưa tới, trong tay cầm theo đồ đao, nhưng lại cất giấu từ bi ở trong người.
Vương Nhị Mao tuổi còn nhỏ, giữa thị phi thiện ác vốn không phân biệt rõ, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng khó khăn, đương nhiên hâm mộ những Lục Lâm trong truyền thuyết binh không lưỡi huyết quật khởi, nổi tiếng cay độc tàn bạo. Nhưng Trình Tiểu Cửu từ nhỏ đã được gia giáo nghiêm ngặt, luôn khinh thường những kẻ tặc có hành vi tàn ác. Nghe mộng tưởng hảo huyền của bằng hữu tốt, hắn không kìm được bĩu môi phản bác:
- Ngươi ư?
Hắn vỗ vào vai Vương Nhị Mao:
- Thân thể ngươi yếu đuối thế này, có thể cầm đao được sao? Dám giết người sao? Dám ăn thịt người sao? Bỏ đi, lão tổ tông vương gia nhà ngươi nếu không tích đức, cũng sẽ không sinh ra một tiểu tặc đâu!
Vương Nhị Mao không ngờ bằng hữu tốt lại nói mình như thế, hai mắt lập tức trở nên trắng dã, thở hổn hển nửa ngày, mặt đỏ tới tận mang tai, nói:
- Đây chẳng phải là bức ép sao? Nếu như thật sự bức ép, ăn thịt người thì ăn! Không tin huynh cứ nhớ kỹ lời hôm nay đệ nói, xem tương lai đệ là mệnh ch.ết đói, hay là mệnh lớn, ăn chén thịt lớn?
Trình Tiểu Cửu lắc đầu cười nhạt, không tìm được tiếng nói chung với Vương Nhị Mao:
- Lời ngươi nói thì nói ta nghe là được rồi, ngàn vạn lần đừng để thím nghe được, bằng không, bà sẽ đập nát cái mông của ngươi đấy.
Nhắc tới mẹ già, vẻ kiêu ngạo ngang tàng của Vương Nhị Mao lập tức tắt dụi. Phụ thân y mất sớm, toàn bộ đều là do mẹ già ngày ngày giặt, may vá y phục cho người khác để kiếm tiền mới nuôi sống được mấy huynh đệ y. Cho nên Vương Nhị Mao dù thế nào thì sợ nhất cũng là làm mẹ già tức giận, y có đánh ch.ết cũng không dám.
Không thể làm kẻ tặc, dù sao cũng phải có nghiề nghiệp kiếm ăn chứ? Bằng không, chẳng phải là miệng ăn núi lở sao? Cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, Vương Nhị Mao lại ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Có tay có chân, chẳng lẽ phải mở to mắt chờ ch.ết sao!
- Ta cũng không biết, dù gì đời này của ta cũng sẽ không đi làm kẻ tặc!
Trình Tiểu Cửu cắn răng, ồm ồm đáp lại. Trình gia Bình Ân đời đời thuần khiết danh dự gia đình không thể hủy trong tay hắn. Không làm thổ phỉ, vậy thì làm gì để nuôi sống gia đình đây? Thiên hạ nhiều lộ như vậy, chẳng lẽ không có con đường nào dành cho Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao hay sao?
Càng nghĩ, ánh mắt của thiếu niên lại càng mờ mịt, giống như trước mắt là làn khói mờ, chung quanh đều là đường, nhưng lại không thể thấy điểm kết thúc.
- Không làm kẻ tặc, càng không thể làm nhục danh dự gia đình.
Trình Tiểu Cửu lẩm bẩm như người điên, cố gắng chống lại ý nghĩ của Vương Nhị Mao xuống, đột nhiên, trong ánh mắt mờ mịt của hắn hiện lên một tia sáng.
- Ngày mai chúng ta đi tìm người môi giới, xem có thẻ làm bảo tiêu hoặc là hộ viện hay không? Chúng ta không làm kẻ tặc, nhưng có thể thay người làm phòng cướp, cũng có thể kiếm được chén cơm.
Vương Nhị Mao bị biểu hiện của hắn mà hoảng sợ, né tránh sang bên, cười khổ nhắc nhở:
- Đệ không có võ công, chắc hắn không có ai tuyển đệ làm hộ viện đâu. Nhưng huynh thì có cơ hội đấy, mà huynh đến Quán Đào được mấy tháng rồi? Lão Ô Quy trong ngõ kia chắc chắn không cho huynh bảo tiêu đâu!
- Đệ không có võ, ta sẽ cấp tốc dạy ngươi vài chiêu, tin rằng có thể ra ngoài tìm được chút việc để làm.
Đột nhiên trong lòng Trình Tiểu Cửu tăng lên lòng tự tin, ánh mắt càng sáng lên.
- Về phần lão Ô Quy, ông ta không nhận ra, nhưng chẳng lẽ không nhận tiền của chúng ta sao?
- Có lẽ lão Ô Quy sẽ nhận tiền, nhưng chúng ta vất vả lắm mới kiếm được chút tiền....
Vương Nhị Mao nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hậm hực nói.