Quyển 1 - Chương 45: Oanh Kha (22)
Trình Tiểu Cửu giơ tay ra, vỗ mạnh lên vai của tên đội trưởng.
- Tiếp tục đi tuần đi, chú ý đến động tĩnh xung quanh. Nếu như có người nào đó trong doanh trại phao tin đồn gì đó, nhất định không được nghe theo!
- Chắc chắn là như vậy rồi, chúng ta chỉ nghe lời Huyện lệnh đại nhân và Binh tào đại nhân thôi!
Tên tiểu đội trưởng lại một lần nữa thẳng người ưỡng ngực, thề hứa đảm bảo.
Những lời nói nịnh nọt như vậy không thể lấy làm tin, Trình Tiểu Cửu cười, quay người tiến vào doanh trại đang ngủ sâu trong bóng đêm. Đã khuya lắm rồi, hầu hết mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, trong doanh trại tiếng ngáy trầm bổng liên hồi. Bọn họ thật hạnh phúc, trước giờ chưa từng nghĩ tới tương lai, cũng không hề hay biết những nguy hiểm đang kề cận. Trình Tiểu Cửu phát hiện ra bản thân mình lại bắt đầu đang ngưỡng mộ sự vô tri vô giác của người khác. Hắn nhếch mép cười, ngước mắt lên trời khuya thở dài một cái.
- Phù!
Hắn thở mạnh mang theo bao nhiêu những bất an trong lòng phát tán ra ngoài, ngước nhìn bầu trời đầu sao. Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang, và cả đội quân Thiên Xu của hắn nữa đều là những cái tên hết sức nho nhã do Lâm Huyện lệnh đặt ra trong lúc tổ chức đội quân Hương dũng. Mặt khác mọi người cũng đều hết sức biết ơn Huyện lệnh đại nhân đã mở cho bọn họ một con đường mưu sinh, nên nguyện phục tùng theo ý của ngài. Ban nãy tên đội trưởng đó nói rất hay, mọi người chỉ nghe lời của Lâm Huyện lệnh. Nhưng ý đồ của Huyện lệnh tổ chức ra đội quân Hương dũng là vì muốn tạo phản theo Dương Huyền Cảm, hay chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ an ninh cho dân chúng? Trình Tiểu Cửu không đoán được, nên trong lòng hắn tràn ngập những mâu thuẫn.
Nếu như Lâm Huyện lện muốn tạo phản, thì sẽ chẳng có ai có thể ngăn cẳn được bước tiến của hắn. Trình Tiểu Cửu hiểu rõ thân phận Giáo đầu, Binh tào và thậm chí là những uy tín trong doanh trại này của hắn đều là do Lâm Huyện lệnh ban tặng cho. Đối phương có thể cho hắn được, thì cũng sẽ dễ dàng lấy về mọi thứ. Hàn Cát Sinh hay Đoàn Thanh, Trương Tốn cũng vậy, mặc dù có chút giao tình với hắn, những lại không thể vì giao tình đó mà đắc tội với quan phụ mẫu – người ban cho bọn họ con đường mưu sinh. Ngay cả bạn tốt của hắn Vương Nhị Mao, nếu như tình thế buộc hắn phải chọn lựa giữa Trình Tiểu Cửu và Huyện lệnh đại nhân, chỉ e là cuối cùng hắn cũng sẽ chọn lựa con đường thứ hai mà thôi.
Có những người quả thật là tâm tính liên thông, Trình Tiểu Cửu vừa mới nghĩ đến hắn, thì đã nghe thấy giọng nói của cái tên khốn đó đằng sau lưng rồi:
- Tên Tiểu Cửu ch.ết tiệt, chẳng phải hẹn hôm nay mời ta đi uống Tiểu Hoàng Trù sao? Rượu đâu, sao ta không nhìn thấy? Không lẽ ngươi lại rót hết vào trong doanh trại rồi à?
- Để hôm khác, hôm nay Tiểu Hạnh Hoa sang nhà ta chơi!
Trình Tiểu Cửu quay người cười gượng nói, chuẩn bị tiếp nhận một trận trách cứ của Vương Nhị Mao.
- Huynh tới lúc nào thế, sao lại trùng hợp vậy nhỉ?
- Đúng là cái đồ nhà huynh nhìn thấy gái là mất hết tính người! Hứ!
Vương Nhị Mao nguýt một cái, vẻ mặt tràn đầy sự khinh bỉ.
- Ta sớm biết sẽ như vậy, nên khi nghe thấy tiếng Tiểu Hạnh Hoa bên trong bèn không vào nhà huynh nữa để cho khỏi vô duyên. Vốn nghĩ là đêm nay huynh chẳng màng quay lại doanh trại cơ, thế nào ban nãy giữa đường lại nhìn thấy huynh!
- Lúc nào thế? Sao ta không nhìn thấy ngươi vậy? Trình Tiểu Cửu cười ngượng ngùng, thấp giọng hỏi.
- Huynh?
Vương Nhị Mao lại nguýt thêm một cái nữa,
- Huynh vừa tiễn thê tử về nhà, làm gì còn tâm trạng nào mà để ý đến những thứ khác nữa. Ta gọi huynh đến không dưới hai tiếng, kinh động đến bọn chó của cả khu phố, huynh cứ cắm đầu chạy như điên, không thèm ngoái đầu lại! Sao thế? Lại bị cha của Tiểu Hạnh Hoa mắng cho thảm hại à? Ta đồ rằng huynh đúng là cái số ăn đòn, vài ngày không đích thân tới thì đầu huynh mọc chốc à!
- Không có chuyện đó đâu!
Trình Tiểu Cửu lớn tiếng phủ nhận,
- Ta có bước chân vào cửa nhà bọn họ đâu!
- Thế thì càng thảm hại, là cái gì thế nhỉ, huynh từng dạy ta. Đúng rồi, Vọng phong nhi đào, nhìn thấy khí sắc của đối phương quá mạnh mẽ thì nên bỏ chạy trước!
Vương Nhị Mao vẫn không tha tiếp tục dùng ngôn ngữ công kích Tiểu Cửu. Đối với y, người bạn tốt này dù có làm quan to đến đâu thì vẫn cứ làm bạn tốt của y, không cần phải giữ sự tôn kính với hắn như những người khác. Hơn nữa, người bạn này còn nợ y rất nhiều ân tình, vì thế lại càng nên giống như một chủ nợ cứ tận tình mà bắt nặt con nợ là hắn.
- Ta lo lắng doanh trại có chuyện gì đó xảy ra nên mới chạy nhanh một chút! Ngươi đừng nói lung tung, trước mặt các huynh đệ cũng cần phải giữ thể diện cho ta một chút!
Trình Tiểu Cửu khổ sở cúi đầu xin tha.
- Nơi đây còn có thể xảy ra chuyện gì lớn! Mọi người ngày ngày đều bị huynh huấn luyện như con lừa vậy, còn đâu sức lực mà gây chuyện!
Vương Nhị Mao lắc lắc vai, không thèm đếm xỉa gì đến lời cầu cứu của Trình Tiểu Cửu.
- Ta nói nghiêm túc đó!
Trình Tiểu Cửu cố nén nhỏ giọng nói, bèn dùng âm thanh đủ để hai người nghe nhấn mạnh một lần nữa:
- Ta nghe nói bên thành Lê Dương có người tạo phản! Là một vị quan rất có tiếng, nếu như hắn phái người đến chỗ chúng ta lôi kéo, thì chẳng phải là đều làm liên lụy đến huynh đệ chúng ta hay sao!
Nghe xong, Vương Nhị Mao ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt tràn đầy sự bất cần cười lớn nói:
- Tạo phản, tốt quá rồi! Đệ sớm đã bất bình với cái xã hội này rồi, nếu như có ai đó lôi kéo đệ đi, đệ nhất định sẽ đi. Cướp nhà, cướp đất, giết kẻ thù, nhìn thấy con gái đẹp là tùy tiện lôi kéo theo. Chúng ta chẳng cần mơ mộng thăng quan phát tài, ít nhất cũng có thể trả được mối thù!
- Ngươi muốn ch.ết à! Nhỏ tiếng một chút!
Trình Tiểu Cửu tức đến nỗi một tay nắm lấy đầu của Tiểu Cửu, ấn xuống.
- Cứ nhe nhởn đi, sau đó người ta sẽ chém đầu cả họ nhà người. Mẹ người, em người, tất cả đều bị mang đến biên cương bán cho người Hồ làm nô lệ chăn ngựa. Nơi ấy mùa đông nước đóng thành băng, đi chân trần đầu ngón chân bám chặt lấy đất không nhấc được lên!
- Theo cách nói của huynh thì há chẳng phải chân của người Hồ đều biến thành chân vịt hết sao!
Vương Nhị Mao vẫn nhăn nhở cười nói, cơ bản là không coi lời cảnh báo của Tiểu Cửu ra gì.
- Nhưng huynh cứ yên tâm, ngoại trừ Trình Tiểu Cửu huynh làm phản không nói, bằng không ta quyết không theo người góp đi làm loạn. Tránh đến lúc đó ta làm giặc, huynh làm quan, hai huynh đệ chúng ta lại đối mặt với nhau.
Trình Tiểu Cửu cười khóc không xong, giận giữ mắng:
- Tên khốn nhà ngươi, cả một tối nay mới nói được một câu có tình người!
- Ít nhất đệ cũng coi huynh là huynh đệ, không như huynh, nhìn thấy thê tử là quên luôn ta!
Vương Nhị Mao giở mặt công kích.
- Ngươi…
- Đệ làm sao? Đệ chưa từng đồng ý với người khác mời uống rượu, rồi lại chạy theo gái như vậy. Đệ cũng chưa từng chỉ nghĩ đến niềm vui của mình mà để mặc cho bạn bè cô đơn. Chuyện của tiểu thư Chu gia, huynh hỏi giúp cho đệ chưa? Quên rồi phải không? Hay là không dám nhắc tới trước mặt chị dâu?
Trình Tiểu Cửu bị trọc tức cho liên tục thở hồng hộc, sau một hồi mới có thể dần dần hồi tỉnh, nhẹ nhành thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Nói nghiêm túc đó, Nhị Mao, ta không đùa với ngươi đâu. Nếu như có người lôi kéo ngươi đi tạo phản, ngươi có đi hay không?
Vương Nhị Mao không hiểu hôm nay bạn của y ăn phải cái bùa gì mà cứ nhắc mãi đến chuyện tạo phản. Xoa mạnh đầu một cái, y nửa đùa nửa thật trả lời:
- Vậy còn phải để xem là ai? Trình Tiểu Cửu huynh lôi kéo đệ thì vì tình nghĩa giữa hai chúng ta, dù cho trước mắt có là núi đao biển lửa thì đệ cũng sát cánh cùng huynh. Nếu như là người khác, ví dụ như bọn Lão Tưởng, Lão Lý thì thôi đi, đệ lại chẳng sợ bọn họ giữa đường coi ta như gia súc mà bán đi ấy chứ!
- Nếu như còn cao hơn một bậc nữa, ví dụ như Chủ Bạ hoặc là Huyện lệnh đại nhân thì sao?
Trình Tiểu Cửu nhìn vào mắt của Vương Nhị Mao, nghiêm túc hỏi tiếp.
- Huynh điên rồi à!
Lần này thì Vương Nhị Mao bực tức thật.
- Huyện lệnh đại nhân là mệnh quan triều đình, ngày ngày ôm một đống tiền, ngài ấy sao có thể tạo phản được?
- Ta chỉ là so sánh thôi!
Trình Tiểu Cửu cười một cách khổ sở. Huyện lệnh đại nhân đúng là hàng ngày đều có một đống tiền, nhưng không đồng nghĩa là ông ấy cam tâm an phận thủ thường. Nếu như ông ấy có thể làm Quận thủ, có nghĩa là có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Nếu như ông ấy có thể làm tới Tổng quản, Đại sử, Thừa tướng thì chẳng cần xòe tay ra kiếm tiền cũng có vô ngàn người ngày ngày xếp hàng cống tiến cho ông ấy. Lẽ đời là như vậy, con người sao mà biết tự mãn cơ chứ? Cùng với một tiếng thở dài, hắn tiếp tục thấp giọng nói thêm,
- Ngươi chỉ cần nói xem ngươi có hay không sẽ đi theo làm loạn, đừng quan tâm đến sự so sánh của ta có đúng hay không!
- Ha ha, người khác cứ khen huynh thông minh, ngay đến cả chuyện nhỏ như vậy mà cũng nghĩ không thông.
Vương Nhị Mao cười như vớ được của quý, cười đến nỗi chẳng nhìn rõ mắt đâu nữa.
- Nếu như Huyện lệnh đại nhân làm phản, tất cả huynh đệ đều đi theo. Nếu đệ không theo thì sẽ là tên đầu tiên bị chém đầu thị uy! Đệ không ngốc vậy đâu, theo thôi còn gì nữa! Ít nhất thì cũng còn được sống thêm vài ngày nữa, tránh khỏi cái cảnh ch.ết một cách không rõ ràng!