Chương 2: Phong - vũ - lôi - điện
Keng!
Hàn quang lóe lên, người mặc áo tơi ngồi ngoài cửa đã xuất thủ!
Sau tiếng kêu đó, tất cả thanh âm đột nhiên im bặt. Đây là tiếng binh khí cuối cùng của trận phục kích này, sau đó chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích trên mái hiên.
Một lúc lâu sau, mới nghe Ngô Thiết Dực điềm đạm cất tiếng: “Thật có lỗi, ta không biết cả Tiêu lão bát cũng đã đến rồi! Ba người đều đến đủ cả, vậy thì ta không còn lý do gì để tha cho các ngươi nữa rồi!”.
“Rầm!”.
Phóng lão tam hai tay ôm ngực, gã gục xuống đất, lăn mấy vòng trên bậc cấp bằng đá, nhuộm những bậc thang màu trắng xám bằng dòng máu đỏ tươi, sau đó lại bị nước mưa cuốn trôi đi tất cả.
Cổ họng Tiêu lão bát phát ra những tiếng khục khục, y muốn lên tiếng, nhưng máu đã không ngừng chảy ra từ một lỗ lớn giữa cổ họng, khiến y chỉ có thể dùng ánh mắt đầy cừu hận và oán độc của mình nhìn Ngô Thiết Dực, thân hình lắc lư loạng choạng rồi đổ vật xuống, để lại trên cột nhà bằng gỗ một vệt máu dài.
Trên tay Ngô Thiết Dực cầm một thanh kiếm.
Nhuyễn kiếm.
Thanh kiếm này y đoạt từ trên tay Huyền lão đại.
Trong sát na lướt ra khỏi cửa ấy, y đã đoạt kiếm trong tay Huyền lão đại, đâm trúng bụng dưới của họ Huyền, sau đó lại đâm thủng tim Phóng lão tam, cuối cùng là xuyên qua cổ họng Tiêu lão bát.
Vì vậy nên Huyền lão đại không ch.ết ngay tại chỗ.
Bụng dưới không quan trọng như tim và cổ họng, hơn nữa Ngô Thiết Dực đoạt kiếm sau đó đâm trúng y, là một chuyện khó hơn rất nhiều so với giết hai người kia.
Huyền lão đại đau đớn kêu lên: “Ngô Thiết Dực...! Lão thất phu! Ngươi... giết hết chúng ta... nhưng... chúng ta đã báo cho... Phương... Phương Giác Hiểu...”.
Ngô Thiết Dực từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn mỉm cười.
Nhưng khi y vừa nghe thấy ba chữ “Phương Giác Hiểu”, sắc mặt lập tức bạnh ra, khẩn trương như cây thiết cung đã kéo hết cỡ, thần tình giống như vừa bị người ta đánh cho một chưởng rất nặng vậy.
Y lướt tới nắm lấy cổ áo Huyền lão đại, ha mắt sáng rực lên như mắt sói trong đêm, nhe hai hàm răng trắng ởn ra rít giọng nói: “Là Đại Mộng Phương Giác Hiểu - Phương Giác Hiểu?”.
Máu tươi ứa ra từ khóe miệng Huyền lão đại. Y ọc ra một búng máu tanh rồi thốt lên câu nói cuối cùng: “Chính là... Đại Mộng... Phương Giác Hiểu”.
Nói dứt lời, Huyền lão đại liền đoạn khí, ngoẹo đầu xuống. Ngô Thiết Dực vẫn nắm chặt lấy cổ áo họ Huyền, sắc mặt đanh lại như sắt.
Ngô Thiết Dực chậm rãi buông cánh tay nắm chặt ra, để thi thể Huyền lão đại rơi xuống, đứng bần thần một lúc rồi dẫm chân lẩm bẩm nói: “Phương Giác Hiểu! Phương Giác Hiểu! Đại Mộng Phương Giác Hiểu! Để y biết chuyện này thì phiền phức còn gấp trăm lần!”.
Chợt nghe một giọng nói lạ cất lên: “Người ta nói phàm là chuyện gì bất bình thì Đại Mộng Phương Giác Hiểu đều thích nhúng tay vào, không hành sự theo quy tắc thông thường, nhưng làm việc lại theo luân thường đạo lý: giết kẻ bất nghĩa, quản chuyện bất nghĩa, lấy tiền bất nghĩa, lưu danh bất nghĩa. Người nào đụng đến y, e rằng còn phiền phức hơn cả tiều phu đi rừng dẫm phải đuôi hổ đó”.
Người vừa phát thoại chính là hán tử lưng đeo chiếc hồ lô.
Ngô Thiết Dực thoáng biến sắc.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt của y lại trở lại trấn định hòa nhã.
“Dây vào Phương Giác Hiểu ta đã đủ đau đầu rồi, không ngờ cả Truy Mệnh tam gia trong Tứ Đại Danh Bộ cũng ở đây, xem ra Ngô mỗ đúng là đang gặp vận rủi rồi”.
Hán tử nheo nheo mắt, mỉm cười nói: “Ta còn khó chịu hơn Phương Giác Hiểu sao?”.
Ngô Thiết Dực cũng mỉm cười đáp lại: “Đại Mộng Phương Giác Hiểu ít nhất còn bị mấy quy củ thúi tha của y làm vướng bận”.
Truy Mệnh cười cười: “Vậy sao?”.
Ngô Thiết Dực nói: “Khi Phương Giác Hiểu giết người, chỉ cần đối phương có thể cầm cự được đến khi y ngâm hết mười hai chữ “Thế sự nhất trường đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu sầu” [1], thì sẽ mở một góc lưới, tha mạng cho người đó, coi như vừa qua một giấc mộng, trở lại làm con người mới”.
Truy Mệnh nói: “Đáng tiếc là võ công Phương Giác Hiểu quá cao, rất ít người có thể đứng vững sau khi y ngâm dứt mười hai chữ đó”.
Ngô Thiết Dực nhếch mép cười: “Y ngâm cũng không quá chậm”.
Truy Mệnh nói: “Đại Mộng thần công của y cũng rất nhanh”.
Ngô Thiết Dực đáp: “Võ công của ta cũng không chậm”.
Truy Mệnh lại nói: “Y xuất thủ càng không chậm”.
Ngô Thiết Dực bật cười khanh khách: “Đáng tiếc là truy tung thuật của ngươi càng nhanh hơn. Kẻ nào đã bị ngươi bám lấy, thì có vẩy cũng không vẩy ra được”.
Truy Mệnh cười cười đáp lại: “Có lẽ là vậy, giống như bị con ba ba cắn chặt vậy”.
Ngô Thiết Dực nhìn mưa lớn bên ngoài, chợt nói: “Nghe người ta nói, khi có sấm chớp, ba ba hay rùa đen đều cũng rụt đầu lại hết”.
Truy Mệnh ngửa cổ uống một ngụm rượu, quệt tay lau vết rượu còn vương lại trên môi rồi đáp: “Cho dù có rụt đầu lại, cũng không rụt tay chân”.
Ngô Thiết Dực tỏ vẻ nghiêm túc: “Ta quên mất, Truy Mệnh huynh nổi danh thiên hạ với thoái pháp vô song”.
Truy Mệnh cười nhạt: “Vì vậy nếu luận lấy miệng cắn người, ta hơn được ai chứ cũng không hơn được Ngô đại nhân”.
Ngô Thiết Dực chợt nói: “Truy Mệnh huynh, nếu bây giờ ta dẫn ngươi đi đến nơi cất số kim ngân tài bảo ấy, chia cho ngươi ba phần, đảm bảo ngươi có tiêu cả đời cả kiếp này cũng không hết, ngươi có tin ta không?”.
Truy Mệnh lắc đầu: “Không phải ta không tin, mà là ta không đáp ứng”.
Ngô Thiết Dực nhìn Truy Mệnh chăm chăm: “Truy Mệnh huynh, làm bộ khoái, cho dù có nổi danh thế nào, cũng vẫn là sống những ngày tháng không bằng cả một viên quan nhỏ. Hiện giờ ngươi chỉ toàn lãnh mệnh hành sự, quan lớn quan nhỏ ô sa ngọc đái dần dần lên cao, còn ngươi thì vẫn ở trong nha phòng chịu rét, ở đầu đường xó chợ chịu lạnh, lẽ nào ngươi không hề động lòng?”.
Truy Mệnh lạnh lùng đáp: “Ngô đại nhân, ngươi đừng cố thuyết phục ta nữa. Ngươi theo đuổi danh lợi quyền vị, còn ta thì không”.
Ngô Thiết Dực cười khẩy: “Ngươi còn biết gạt người hơn cả ta đấy”.
Truy Mệnh chậm rãi đáp: “Ngươi đừng ngạc nhiên tại sao ta không động tâm trước danh lợi. Ta cũng là người, sao không có ham muốn được nhàn hạ cơ chứ? Nhưng chính vì nhìn thấy bao nhiêu kẻ vì lợi ích của mình mà làm cho sinh linh phải đồ thán, khoái lạc của những kẻ ấy từ đâu ra? Vì vậy, vạch trần những kẻ dùng thủ đoạn bỉ ổi mưu cầu tư lợi, mới chính là khoái lạc của ta”.
Chàng cười cười nói tiếp: “Bắt ngươi chính là khoái lạc của ta. Ngươi muốn dùng ‘lợi’ để bảo ta vứt bỏ niềm vui, đó là một chuyện không thể nào”.
Ngô Thiết Dực trầm ngâm một lúc rồi thở dài: “Xem ra, ngươi không bắt ta không được rồi”.
Truy Mệnh lắc lắc đầu.
Ngô Thiết Dực lộ vẻ mừng vui: “Lẽ nào chúng ta còn có thể thương lượng?”.
Truy Mệnh lại lắc đầu: “Không phải. Ta không nhất định phải bắt sống ngươi về quy án. Bởi vì ngươi đã phạm trọng tội, thượng cấp có lệnh, nếu ngươi chống cự, có thể giết ngay tại chỗ”.
Sắc mặt Ngô Thiết Dực trầm xuống. Bên ngoài lóe lên một ánh chớp, làm cả con phố dài sáng bừng lên trong nháy mắt. Mưa như những sợi tơ nhện, dệt thành một tấm màn thê lương nơi góc phố.
Ngô Thiết Dực gượng gạo cười hỏi: “Truy Mệnh huynh, không lưu tình hay sao?”.
Truy Mệnh đáp: “Bộ khoái lưu tình, sẽ làm vô số bá tánh thêm khổ”.
Ngô Thiết Dực cười khẩy: “Bộ khoái không lưu tình, chỉ sợ không thể làm đến già”.
Truy Mệnh nói: “Cho dù nể tình, cũng phải xem người đó là ai mới được”.
Chàng nhìn thẳng vào Ngô Thiết Dực, gằn giọng nói: “Ngươi đã tội ác ngập đầu, vừa rồi còn ra tay giết ch.ết ba người đã từng bán mạng cho mình, tội giờ lại chồng thêm tội”.
Ngô Thiết Dực đột nhiên ngửa mặt cười ha hả, làm năm chòm râu cũng rung rung lên: “Cuộc đời này xưa nay chỉ có kẻ tiểu nhân lòng lang dạ sói mới được toại nguyện thôi, ngươi muốn phục ma vậy thì đêm nay đừng để hỗn thế ma vương này phục ngươi trước đó!”.
Toàn thân y đột nhiên căng phồng lên, y phục chứa đầy khí, thanh kiếm trên tay rung lên phát ra những tiếng ong ong.
Truy Mệnh nhìn đối phương không chớp mắt, nghiêm nghị nói: “Người ta nói tri châu sự Ngô Thiết Dực Ngô đại nhân văn võ song toàn, võ công lợi hại nhất gọi là Lưu Tá Kinh, mượn ý Lưu Bị mượn Kinh Châu, chuyên mượn vũ khí của đối phương để đánh ngược lại đối phương. Vừa rồi ba người Huyền, Phóng, Tiêu đã ch.ết dưới binh khí của chính mình chỉ trong có một chiêu duy nhất”.
Chàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: “Ta rất muốn xem thử Ngô đại nhân sẽ mượn thứ vũ khí vốn mọc trên người ta đây như thế nào?”.
Chàng nói tới câu cuối cùng, tiếng gió rít bên ngoài cũng lên đến cực điểm, đột nhiên, sau lưng chợt có một đạo kình phong lao tới.
Ngô Thiết Dực ở trước mặt chàng.
Truy Mệnh đối diện với Ngô Thiết Dực, toàn thần giới bị nghênh chiến với tuyệt kỹ Lưu Bị Mượn Kinh Châu.
Sau lưng không ngờ lại có người tập kích, hơn nữa còn nhanh như điện xẹt.
“Rầm rầm!”.
Hai gót chân chàng đã bị một chiếc áo dài cuốn chặt.
“Đinh đinh!”.
Một chiếc dùi sắt, một chiếc búa đồng, cùng lúc gõ vào đầu gối bên trái, bắp chân bên phải của chàng.
“Vù vù...”.
Búa đồng dùi sắt cùng lúc bị chấn bật ra, cơ hồ như muốn rời khỏi tay bay đi. Tấm áo dài cuốn vào chân, định giữ chặt Truy Mệnh lại, nhưng lại phát ra những tiếng “soạt soạt” như bị xé rách.
Truy Mệnh vẫn không hề di động.
Ánh kiếm lóe lên như một đạo lưu tinh chợt bắn thẳng vào mặt Truy Mệnh.
Chỉ nghe chàng hét lớn một tiếng, há miệng phun ra một vòi rượu, đánh bật lưỡi kiếm.
Ngô Thiết Dực một chiêu không trúng, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy nhân ảnh thấp thoáng trước mắt. Thì ra bạch y văn sĩ kia đã xuất thủ, thứ thuốc đen sì như mực trong siêu bắn về phía Truy Mệnh.
Truy Mệnh ngả người ra sau theo thế thiết bản kiều, gáy chạm xuống đất, hồ lô đeo ở hông đột nhiên bay lên, đập trúng ngực văn sĩ kia.
“Bịch!”.
Văn sĩ như bị trọng vật đánh trúng, ôm ngực hự lên một tiếng, cả người cong xuống, lảo đảo thối lui cả trượng.
Nước thuốc bắn vào khoảng không, rải xuống đất.
Truy Mệnh ngả người sát đất, vạt áo phía trước hất lên bảo vệ mặt. Có ba bốn giọt nước thuốc bắn trúng tấm áo, phát ra những tiếng xèo xèo, kế đó là một làn khói xám nhè nhẹ mang theo mùi khen khét.
Lão chưởng quầy dùng áo dài quấn lấy hai chân Truy Mệnh và tên giúp việc dùng búa đục đánh lén chân chàng ở phía sau, sợ bị nước thuốc bắn trúng, nên cũng vội vàng nhảy lui.
Hai kẻ này vừa nhảy lại, Truy Mệnh đã bật người lên theo thế “Lý Ngư Đảo Đỉnh”.
Giữa không trung chợt lóe lên một đạo kim quang, bắn về phía chàng.
Truy Mệnh liền xuất cước, đá vào đạo kim quang. Chỉ thấy nó kêu “đinh” một tiếng, chuyển hướng bay lên trên mái, sau đó là năm tiếng “đinh đinh đinh đinh đinh” liên tiếp, trên mái ngói lộ ra năm mảnh kiếm vàng lấp lánh. Chắc một kiếm này đã bị một cước của Truy Mệnh đá trúng, vỡ ra làm năm mảnh, khảm vào trần nhà.
2.
Người bắn ra đạo kim quang này chính là dược đồng đun thuốc.
Truy Mệnh ở trên không đạp mạnh chân vào xà nhà.
Một mảnh gỗ lớn rơi xuống, một kiếm từ phía sau của Ngô Thiết Dực cắm phập vào xà ngang.
Ngô Thiết Dực lập tức buông kiếm, tung người bỏ chạy.
Kiếm vốn không phải của y, y không cần mạo hiểm rút nó ra làm gì.
Truy Mệnh lại mượn lực, bổ xuống trước mặt dược đồng.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, tiểu đồng ứng biến không kịp, đành cố trầm người xuống đỡ lấy một cước tạt ngang của Truy Mệnh.
“Rầm!”.
Tiểu Đồng phá văng vách tường bay ra ngoài, rơi vào giữa màn mưa dày đặc.
Truy Mệnh hít sâu một hơi, thân hình mau chóng trầm xuống, nhưng chân còn chưa chạm đất thì đã bị hai lá cờ lớn cuộn chặt.
Chưởng quầy vứt bỏ chiếc áo dài rách nát, đổi lấy hai lá cờ lớn, cuốn chặt vào chân Truy Mệnh.
Cùng lúc đó, tên giúp việc lại vung búa đồng dùi sắt công tới, lần này không đánh vào chân chàng, mà là hai huyệt thái dương.
Nhưng thân hình Truy Mệnh lúc này bất ngờ bắn vọt lên như một viên đạn.
Tên giúp việc không thể ngờ được.
Lão chưởng quầy cũng càng không tưởng tượng được chuyện này.
Y vốn đã dùng toàn lực giữ chặt hai chân Truy Mệnh, vì vừa rồi khi y đã dùng áo dài cuốn lấy hạ bàn của chàng, Truy Mệnh không cần động đậy đã chấn rách tả tơi, y đã biết căn cơ hạ bàn của chàng vững thế nào, thế nên đã thi triển toàn lực, ngõ hầu cho tên giúp việc một cơ hội tập kích. Chẳng ngờ Truy Mệnh lại vọt lên như phi tiễn rời cung, bắn ngược trở lại như vậy!
Truy Mệnh xuất cước ra như điện, tên giúp việc không kịp tránh né, đành miễn cưỡng đưa búa và dùi lên đỡ lấy.
“Rầm!”.
Cả người y bị hất bay vào trong tiệm, phá vỡ bếp lò làm lửa bám lên khắp người, đau đớn đến độ rú lên như heo bị chọc tiết.
Truy Mệnh dư lực chưa hết, quay người đá vào lão chưởng quầy.
Lão chưởng quầy hồn phi phách tán, “vù”, trường bào trên người y lập tức phồng lên, cuốn chặt lấy người. Truy Mệnh đá trúng, chỉ cảm thấy chân mình như bị một sức mạnh hút chặt, hai người phá vỡ vách tường lao ra ngoài!
Truy Mệnh vừa ra bên ngoài, lăn một vòng rồi lập tức đứng dậy. Lão chưởng quầy cũng mở tấm áo ra, nôn ra một búng máu, mưa lớn làm cho chiếc áo của y như biến thành một đóa hoa hồng đỏ.
Đúng lúc này, Ngô Thiết Dực a lên một tiếng: “Ngươi?”.
Chỉ thấy trước quầy lóe lên một đạo kim quang, trong chớp mắt đã sáng rực, bên trong là một thân hình nhỏ nhắn của nữ tử, vừa xoay tròn vừa phát ra ngàn vạn đóa kim tinh, cuốn về phía Ngô Thiết Dực.
Cùng với đó là tiếng thét lanh lảnh: “Trả mạng cho gia gia ta!”.
Ngô Thiết Dực lắc mình né tránh, trường bào trên người cuồn cuộn hất lên.
Truy Mệnh biết Ngô Thiết Dực vừa rồi còn chưa giở hết Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công của y, mà đã hai lần ép xuống. Bây giờ nếu cô nương kia tấn công, nhất định khó tránh khỏi y toàn lực xuất thủ, đang định lao tới ứng cứu thì chợt thấy văn sĩ và tên giúp việc bước ra từ trong nhà. Dưới mưa, tiểu đồng và lão chưởng quầy cũng từ từ đứng dậy.
Bốn người lại bao vây lấy chàng.
Chàng quay đầu nhìn qua, thấy thân hình nhỏ nhắn ấy mang theo đạo kim quang rực rỡ như thần long đảo chuyển, vây lấy Ngô Thiết Dực không một kẽ hở, biết rằng võ công vị cô nương này không phải tầm thường, mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Bốn người kia đứng ở bốn phía, nhìn chàng chằm chằm như thú đói nhìn mồi.
Trước ngực chưởng quầy có một vệt máu lớn.
Trên người tên giúp việc có vô số vết cháy xém, thảm hại vô cùng.
Trán tên tiểu đồng rỉ máu, hai tay run rẩy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Văn sĩ một tay ôm chặt ngực, đôi mày nhíu chặt như đang cố nhịn đau.
Bốn người đã ám toán Truy Mệnh trong lúc chàng đang tập trung tinh thần chuẩn bị quyết chiến với Ngô Thiết Dực, nhưng chỉ trong một chiêu, cả bốn đều đã thọ thương.
Hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Truy Mệnh nhìn bốn người, lại giống như đang nhìn vào màn mưa vô tận, chậm rãi lên tiếng: “Phong, Vũ, Lôi, Điện?”.
Bốn người trầm mặt, không nói tiếng nào.
Song mục Truy Mệnh sáng rực, nhìn vào vũ khí trên tay tên giúp việc nói: “Ngươi chính là Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Vu Thất Thập? Đáng tiếc vừa rồi không đánh trúng được đôi chân ta”.
Tên giúp việc hừ nhẹ: “Lần sau ta sẽ đánh đầu ngươi!”.
Truy Mệnh cười cười với chưởng quầy: “Đại Kỳ Quyển Phong thật lợi hại! Các hạ hẳn là Dư Cầu Bệnh đúng không? Một cước vừa rồi, có đủ để hoàn thành tâm nguyện ấy của các hạ không?”.
Chưởng quầy cười lạnh lùng: “Không đã ngứa, còn ngươi thì sắp bệnh tật khắp người rồi đó!”.
Truy Mệnh quay sang nói với tiểu đồng: “Tiểu huynh đệ chắc họ Đường phải không? Hôm nay cuối cùng ta cũng được biết ám khí Tử Điện Xuyên Vân của Đường Hựu là thế nào rồi!”.
Tiểu đồng hừ một tiếng: “Còn nữa đó, ngươi có muốn biết không?”.
Cuối cùng Truy Mệnh mới quay sang phía văn sĩ thở dài: “Có điều vẫn là Vũ Đả Hà Hoa của Văn Thần Đán tiên sinh lợi hại nhất, khiến tại hạ không thể không thán phục”.
Văn sĩ chỉ hứ lên một tiếng, chứ không trả lời.
Truy Mệnh lại nói: “Ta nghe dưới trướng Ngô đại nhân có tứ đại tướng Phong Vũ Lôi Điện, không ngờ Ngô Thiết Dực trầm luân ma chướng, bốn vị cũng vẫn đi theo y như vậy”.
Đại Kỳ Quyển Phong Dư Cầu Bệnh nói: “Có thể được đi theo Ngô đại nhân là phúc khí của chúng ta”.
Truy Mệnh lập tức nói: “Hắn ta thấy lợi quên nghĩa, tàn sát bộ hạ, không thể đảm bảo sau này hắn không làm vậy đối với các người”.
Vũ Đả Hà Hoa Văn Thần Đán cười khẩy: “Chúng ta làm sao giống bọn chúng chứ? Đơn Y thập nhị kiếm và bọn Tô Kích Thủ bất quá chỉ là lũ tham tài, thấy Ngô đại nhân ở ngôi cao thì mới đến đầu nhập, đáng ch.ết từ lâu rồi. Chúng ta là những huynh đệ thủ túc năm xưa cùng đại nhân xông pha giang hồ, phúc cùng hưởng, họa cùng gánh, đương nhiên là không giống bọn chúng!”.
Truy Mệnh hỏi ngược lại: “Chim hết, cung bị xếp xó, thỏ hết, chó bị làm thịt. Y giết được Đơn Y thập nhị kiếm, giết được Tô Kích Thủ, thì các ngươi...”.
Tử Điện Xuyên Vân Đường Hựu tức giận quát vang: “Ngươi đừng hòng ly gián”.
Truy Mệnh nhìn thẳng vào y hỏi: “Tại sao mỗi vụ đại án, đều có người của Đường môn các ngươi nhúng tay vào?”.
Ngũ Lôi Oanh Đỉnh Dư Thất Thập gầm lên: “Đừng hòng biết được điều gì từ chúng ta”.
Truy Mệnh gằn giọng: “Trước khi các ngươi ra tay cản trở ta bắt Ngô Thiết Dực, cần phải nghĩ kỹ đã”.
Chàng nói từng chữ một: “Bốn người các ngươi, hợp lại vẫn không phải đối thủ của ta”.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, từ từ rút vũ khí, quyết tâm thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành, đồng quy ư tận cùng với Truy Mệnh.
Truy Mệnh thầm thở dài một tiếng: Ngô Thiết Dực đích thực có khả năng thâu phục nhân tâm, chỉ tiếc là khả năng này của y đã làm không biết bao nhiêu giang hồ hảo hán phải uổng mạng.
Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng hét kinh hãi.
Nữ tử múa kiếm tấn công Ngô Thiết Dực đột nhiên bị một luồng sức mạnh chấn bay ra, Ngô Thiết Dực lao tới như chim ưng vồ mồi. Trong màn mưa mờ mịt, chỉ thấy một đạo kim quang như sao băng rơi xuống, theo sát phía sau là một cơn lốc màu đen cuồn cuộn.
Truy Mệnh gầm lên một tiếng, song cước dậm mạnh, cả người bắn tới đỡ lấy nữ tử.
Nữ tử kia đã tận lực, kêu lên một tiếng kinh hãi, cả người ngả vào lòng chàng. Cùng lúc đó, thanh y nữ tỳ và hai kiệu phu rút vũ khí cũng xông lên chặn lấy Ngô Thiết Dực.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Sự đời như một giấc mộng lớn, nhân sinh được mấy bận sầu.