Chương 1
Ngoài cửa sổ tối tăm mù mịt, mưa lớn theo mái hiên rơi xuống, từng hạt to như hạt đậu nện trên nền đá xanh, gió gào thét đập vào cửa sổ khắc hoa lan, ban ngày bỗng nhiên biến thành đêm tối, càng lộ ra điêu tàn mùa này. "Hoàng thượng, hoàng thượng..." Người nằm trên giường giống như nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi mở mắt ra.
Ôm lấy đầu, lắc lắc, vừa định lên tiếng đã nhìn thấy người đang chờ bên cạnh, khuôn mặt trẻ tuổi, thân ảnh quen thuộc. "Lương... Cửu công công". Hắn chỉ vào người trước mắt, hơi kinh ngạc mà gọi. Lương Cửu công công bộ dạng phục tùng nghe lời nói: "Nô tài ở." Hắn mở hai tay nhìn bàn tay rõ ràng nên khô gầy giờ lại trắng nõn. Đè lại nghi hoặc xuống đáy lòng, đó là bản năng sau khi ngồi trên địa vị cao nhiều năm của hắn.
Hắn vén chăn lên, đứng dậy nhìn qua, hướng gương đồng bước tới, tay mơn trớn khuôn mặt gầy, nhìn trong gương, chính mình tuổi trẻ, đã không còn khô gầy vốn có, tuy thần sắc vẫn tiều tụy lại che giấu không được tuổi trẻ bên trong. Ít nhất hắn cảm thấy tuy thân thể hiện tại hơi suy yếu nhưng không có gì đáng ngại. Không giống như kiếp trước thuốc thang không ngừng. Mới ý thức được, hắn trở về rồi.
Nhìn thái y tới tới lui lui trong điện, thản nhiên nói: "Có việc gì? Thế nào lại nhao nhao ồn ào như vậy?" Nhăn lại lông mày thể hiện hắn không vui, thanh âm như trước là bá khí uy nghiêm, bất đồng chính là so với thanh âm nhốn nháo trong Càn Thanh cung lúc chập tối, thanh âm này rõ ràng sang sảng hơn rất nhiều.
"Hoàng hậu đi, hoàng thượng trông coi mấy ngày, thái y nói, nói hoàng thượng, là mệt nhọc quá độ..." Lương Cửu công công quỳ xuống, khiêm tốn nói, chỉ là giọng nói kia lộ ra lo lắng rõ ràng. Hắn nhìn Khang Hi đế từ lúc hoàng hậu đi, trong mấy ngày liền tiều tụy, xử lý một đám người, cuối cùng té xỉu ở Khôn Ninh cung.
Nghe được tin tức về Hách Xá Lý(1) bên trong, hắn chỉ im ắng thở dài, trong lòng vẫn là khổ sở, thủy chung là hắn thua thiệt nàng. "Thái tử đâu?" Hắn thốt ra xong, mới ý thức được mình nói sai. Lương Cửu công công kì quái nhìn hắn. "Hoàng thượng, ngài là nói..." Hắn nhớ rõ hoàng thượng chưa từng lập thái tử. Khang Hi xấu hổ ho khan vài tiếng, "Cái kia, tiểu a ca ở đâu?" Lương Cửu công công lau mồ hôi trên trán, hắn cảm giác, Khang Hi sau khi bệnh nặng tỉnh lại so với Khang Hi trước kia càng thêm nhiều bá khí cùng uy nghiêm, vội vàng trả lời, "Tiểu a ca, đang ở Từ Ninh cung."
Khang Hi nghe vậy cũng không nói nhiều, trực tiếp vội vàng để người tiến tới thay quần áo, một đường bước như bay tới Từ Ninh cung. Lương Cửu công công vội vàng đuổi theo, hắn thực nghĩ không ra, một người bệnh nặng mới tỉnh lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, còn có lời nói thốt ra kia..... càng làm cho hắn hạ quyết tâm phải hảo hảo nịnh nọt đứa trẻ mới sinh còn quấn tã kia.
Chỉ có Khang Hi biết, bàn tay giấu trong ống tay áo của hắn đã nắm thành quyền, cho thấy hắn khẩn trương, hắn chưa từng khát vọng được nhìn thấy Hiếu Trang thái hoàng thái hậu(2) như vậy, kiếp trước có quá nhiều gút mắc, hắn lại không chỗ kể ra, lại không ai có thể chỉ dẫn cho hắn, chỉ điểm hắn. Hắn cũng muốn gặp con của hắn, kiếp trước hắn thực sự đã thua thiệt y nhiều lắm. Dù là một khắc cuối cùng trước khi lâm chung, trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ tới ánh mắt phẫn hận của y trước khi tuyệt tình quay lưng rời đi.
Nhưng càng đến gần Từ Ninh cung, bước chân hắn lại càng thêm chậm chạp. Muốn gặp lại sợ hãi, như cái cân tiểu ly không ngừng đong đưa, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, hắn đi vào, nhìn thấy có thể là ánh mắt oán hận mang theo trách cứ của thái hoàng thái hậu.
"Hoàng thượng, đã đến rồi sao còn không tiến vào?" Trong lúc hắn còn đang đứng bên ngoài Từ Ninh cung bồi hồi, do dự, chẳng biết từ lúc nào, Tô ma ma đã đi ra, gọi hắn. Khang Hi xấu hổ ho khan vài tiếng, nhẹ thở ra một hơi, liền đi vào bên trong. Tô ma ma nhìn thân ảnh của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật sự là quật cường."
Khang Hi nhìn người vẻ mặt hiền lành ôm ấp đứa trẻ mới sinh, trong mắt giống như có nước mắt muốn tràn ra, một giấc chiêm bao đã ngàn năm a.
"Tôn nhi thỉnh an hoàng mã ma."
Khang Hi hạ giọng nói, tựa hồ muốn đè xuống nghẹn ngào sắp thoát ra kia, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhưng lại liếc Khang Hi một cái, thản nhiên nói: "Đứng lên đi, vừa bệnh xong cũng không chịu an dưỡng, chạy tới nơi này làm cái gì?" Động tác trong tay lại không hề ngừng, một mực đùa dỗ đứa bé trong ngực.
Khang Hi thấy thế, ngồi xuống một bên, "Tôn nhi nghĩ đến bị bệnh vài ngày đều chưa có qua thăm hoàng mã ma, liền tới thỉnh an, thuận đường đến xem Bảo Thành." Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn hắn, "Hoàng thượng lúc này mới nhớ tới còn có con trai ở chỗ ta?"
Khang Hi cầm lấy chén trà bên cạnh để che giấu bối rối của mình, ánh mắt lại không ngừng nhìn hướng tiểu nhân nhi trong ngực thái hoàng thái hậu.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thấy thế, đem bé con trong ngực đưa cho hắn, bàn tay núc ních của tiểu gia hỏa vung vẩy trong không trung, kéo theo lục lạc trong tay vang lên tiếng chuông, êm tai dễ nghe. Khang Hi mang theo nhu tình nhìn chằm chằm người trong lòng, ánh mắt của y lúc này vẫn sạch sẽ tinh khiết, không giống như kiếp trước bịt kín một tầng oán hận, khiến cho người khác nhìn không thấu. Tiểu gia hỏa nằm trong ngực hắn cũng không khóc không nháo, chỉ chảy nước miếng cười ngây ngô. Tô ma ma đứng một bên cũng trêu ghẹo:
"Tiểu a ca ngày thường rất sợ người lạ nha, trừ bỏ cách cách cùng nhũ mẫu, những người khác ai ôm cũng khóc, hôm nay ngược lại không khóc không nháo, thật đúng là phụ tử liền tâm."
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng ở một bên vui vẻ nhìn bọn họ.
Khang Hi vô thức hỏi: "Vậy sao?" Ánh mắt lại một khắc cũng không rời người trong ngực. Cầm ngón tay mềm mại nhỏ xíu của tiểu gia hỏa, lập tức một dòng nước ấm rót vào trong lòng hắn, loại ôn hòa thân mật khăng khít này, lại trở về rồi.
"Hoàng mã ma, tôn nhi muốn đem Bảo Thành mang về Càn Thanh cung tự mình nuôi dưỡng."
Khang Hi đều chưa từng ngẩng mặt nhìn qua thái hoàng thái hậu, chỉ là mắt mang đầy nhu tình đùa tiểu gia hỏa trong ngực. Bé con giống như phát hiện ra vùng đất mới, hai tay trực tiếp nắm lấy ngón tay Khang Hi bỏ vào trong miệng, còn nhúc nhích ʍút̼ vào, Khang Hi cũng không ngăn cản, để mặc bé.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lại nhíu mày, "Ngươi còn đang bị bệnh, huống hồ còn bận rộn triều chính, ta biết ngươi vì ngạch nương của Bảo Thành mà thương tiếc nó, chỉ là cái gì cũng phải đúng mực, ngươi không phải chỉ có một đứa con trai."
Khang Hi ngược lại không sao cả nói, "Bệnh của tôn nhi đã không còn đáng ngại, thân phận Bảo Thành tôn quý, trước mắt trong nội cung cũng chưa có người thích hợp để chiếu cố nó, vẫn là để tôn nhi tự mình làm đi, còn những chuyện khác, sau này bàn tiếp." Thấy người trong ngực chơi một hồi mệt mỏi, ngủ mất rồi, trong tay vậy mà vẫn cầm lấy ngón tay của hắn không buông, lúc này mới ngẩng đầu, nghiêm trang nói.
"Được rồi, được rồi, chính ngươi tự biết chừng mực là được, ta cũng già rồi, không quản nổi ngươi." Thái hoàng thái hậu bất đắc dĩ nhắm hai mắt, phất phất tay, để cho hắn mang đứa bé đi.
Nửa đêm, hắn ôm đứa bé kia, nhìn ngoài cửa sổ, trăng treo cao trên trời, nhớ tới kết cục phụ tử trở mặt thành thù kiếp trước, nhàn nhạt sầu não, "Cái này, thực trở về rồi sao?" Trong mắt là ngàn vạn phức tạp, có đối với y áy náy, hơn nữa là ký ức kiếp trước ở trong nội tâm rục rịch áp chế.
Hắn cho là lúc mình ở Sướng Xuân Viên nhắm mắt, hết thảy đều đã xong, mang theo tiếc nuối cả đời cùng tình cảm ôm ấp khó có thể dứt bỏ. Linh hồn của hắn xác thực đã ở trên Tử Cấm thành phiêu đãng thật lâu, thật lâu, hắn nhìn Dận Chân kế thừa đế vị của hắn, lại không được thế nhân tán thành, lời đồn đãi, chuyện nhảm bay đầy trời. Nhìn Dận Chân thủ đoạn thị huyết, trấn áp hết thảy, nhìn huynh đệ bọn họ nội bộ lục đục. Hắn bắt đầu hối hận, lúc trước mình đã quyết định đúng sao?
Hắn bay đến tòa cung điện phủ đầy bụi, nhìn thái tử ngày xưa phong hoa tuyệt đại, hôm nay lại cô đơn, tất cả mọi người đem y bỏ quên ở nơi hẻo lánh này, thần thái phi dương ngày xưa đều mất hết. Hắn oán y tùy hứng không nên thân, cuối cùng lại lo lắng cho y, không bỏ xuống được. Y thủy chung là đứa con trong đáy lòng hắn tối coi trọng, tối thương tiếc. Không phải là "một trong số" mà là thủy chung, là duy nhất.
Có thể cuối cùng, hắn vẫn tuyệt tình phế bỏ y, lại để cho y khốn đốn ở trong thâm cung, cả đời đều không thể đi ra ngoài. Hắn đã vì y xây xong phủ Lý Thân Vương ở ngoại thành, hi vọng có thể cùng y sống cả đời ở đó, lại thủy chung không đợi được đến lúc y chuyển vào đã nhắm mắt xuôi tay.
Hắn cho rằng Dận Chân sẽ thả y, mà lão Tứ không có. Hắn nhìn con của mình bị nguyên một đám hành hạ đến ch.ết, mà hắn lại bất lực. Hắn vốn tưởng rằng truyền ngôi cho Dận Chân, có thể tránh được hết thảy những chuyện này, hắn cho rằng là huynh đệ thân thiết nhất của thái tử, Dận Chân sẽ hậu đãi y, nhưng hóa ra hết thảy chỉ là tưởng tượng tốt đẹp của hắn, hắn nhìn y ở Hàm An cung cô độc bất lực qua đời, chính mình lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn y mang theo thống khổ mà ra đi. Đợi hắn mở mắt ra, ngỡ ngàng đã qua một kiếp người.
Bé con trong ngực giống như cảm nhận được hắn sầu não, "Oa" một tiếng khóc lên. Lau đi nước mắt ấm áp trên mặt tiểu gia hỏa, đáy lòng của hắn một mảnh ôn hòa, đúng vậy, trở về rồi, nghĩ nhiều vô ích. Hắn hơi cúi đầu, thành thục đung đưa bé con trong tay, "Kiếp này, ngươi sẽ nghe lời trẫm..... đúng không?" Hắn nhẹ giọng nói với tiểu nhân nhi trong ngực.
"Hoàng thượng, gió bắt đầu thổi rồi." Lương Cửu công công ở một bên khiêm cung nói.
"Đóng cửa sổ lại!" Ngữ khí phân phó lại xen lẫn ôn nhu.
Chú thích:
(1) Hách Xá Lý: Hiếu Thành Nhân hoàng hậu, hoàng hậu đầu tiên của Khang Hi, mẹ đẻ của Dận Nhưng. Hách Xá Lý hoàng hậu hiền lương thục đức, thống lĩnh hậu cung, giúp Khang Hi không ít việc chính sự, được Thái hoàng thái hậu yêu quý. Độ khoảng năm 21t, bà sinh Dận Nhưng rồi qua đời vì băng huyết. Khang Hi ưu buồn quá độ, đã vì bà mà phá lệ xin Thái hoàng thái hậu đặc cách phong Dận Nhưng làm hoàng thái tử, nuôi dưỡng ở Càn Thanh cung.
(2) Hiếu Trang Thái hoàng thái hậu: Bà nội của Khang Hi, là người phụ nữ quyền lực có công lớn trong việc ổn định và gìn giữ nhà Thanh. Bà rất yêu thương Hách Xá Lý hoàng hậu nên luôn ủng hộ Dận Nhưng.