Quyển 1 - Chương 52: Vất vả
Linh Cưu nhìn Tống Lưu Giác trở về, thờ ơ nghe tiếng kêu sợ hãi của hắn, thoải mái để Tống Tuyết Y ôm lấy mình.
Chuyện phá hủy phong thuỷ phần mộ tổ tiên thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế cần rất nhiều pháp lực, nhất là loại phong thuỷ có tới cả trăm năm giống nơi này.
Quan trọng nhất là, phong thủy của người thiếu đạo đức, đối với c·ông pháp tu hành của Linh Cưu mà nói, tăng thêm rất nhiều nghiệp lực,nhưng lại tổn thọ. Nếu là trước kia Linh Cưu sẽ không dám tùy tiện làm đến mức như vậy, nhưng bây giờ có thể cố gắng bố trí Tuyết Cưu học viện một phen, có c·ông đức khổng lồ chống đỡ, ch·út chuyện thiếu đạo đức này, đối với nàng không có ch·út ảnh hưởng gì.
Lúc này, phần mộ Khanh Linh Thước đã đào xong, lại làm thêm một nghi thức nữa.
Đến lúc Linh Cưu tiến lên đổ ly thanh tửu xuống, nâng mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn gần trong gang tấc, ngẩng đầu hỏi:
"Ngươi cô đơn sao? Khanh lão gia cùng Khanh phu nhân thương ngươi như vậy, nếu biết ngươi cô đơn, nhất định nguyện ý đi cùng ngươi?"
Loại quỷ linh có oán khí giống Khanh Linh Thước nếu ở lại d·ương gian, không thể rời khỏi thi thể trong quan tài của bản thân mười thước, một ch·út tính c·ông kích đều không có, giết ch.ết nàng so với giết ch.ết cha mẹ nàng còn đơn giản hơn.
Nhưng Linh Cưu cũng không tính làm vậy, đôi khi "còn sống" so với "đã ch.ết" càng thêm tr.a tấn người khác.
Câu nói trực tiếp của nàng làm cho Khanh Hàn Lâ·m cùng Giang Ly Dã đen mặt, nhưng bọn họ lại không thể phản bác.
Bởi vì Linh Cưu còn nhỏ, ngôn ngữ có sai cũng không phải vấn đề lớn, giải thích hoàn mỹ nhất chính là "Đồng ngôn vô kỵ".
Thân là người trưởng thành, ngươi lại so đo với lời nói của một đứa nhỏ sao? Lại còn là lời nói nghe qua cũng không phải nói bậy.
Thực hiển nhiên là không thể được! Cho nên Khanh Hàn Lâ·m cùng Giang Ly Dã chỉ có thể nuốt khổ vào bụng!
*truyện chỉ đăng tại ddlequydon_Lưu Nguyệt ta căm thù những nhà nào đạo Truyện của ta *
Sau khi lễ tang chấm dứt, mọi người phải đi đến một thôn nhỏ dưới núi cách nơi này không xa dùng thức ăn chay.
Trong thôn chủ yếu kinh doanh dược liệu và lá trà, sản nghiệp hơn phân nửa đều của Khanh gia , lúc trước Khanh Hàn Lâ·m đã cho người chuẩn bị tốt bữa trưa.
Thức ăn chay trong thôn làm cho phần lớn người sống an nhàn sung sướng ăn không quen, Tống Thu Hiên chính là một trong số đó.
Hắn ăn mấy miếng liền mượn cớ rời đi, một mình tản bộ ở trong thôn trang sơn dã, gặp thôn dân ngẫu nhiên đi ngang qua đều nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ, tâ·m t·ình chẳng những không tốt lên, ngược lại cảm thấy bị thôn dân sơn dã địa vị thấp nhìn chằm chằm là một loại sỉ nhục, hơn nữa còn bị tiểu hài tử chảy nước mũi làm xiêm y dơ bẩn, đã thế còn không biết sợ chạy đến trước mặt hắn nói linh tinh " Đại ca ca, cho kẹo kẹo…".
Hắn chán ghét tránh qua một bên, lại bị thằng nhóc bám chân, liền chịu không nổi nữa đá đứa bé một cước.
"A!."
Truyền vào trong tai không phải là â·m thanh của tiểu hài tử đang thống khổ, ngược lại là một nữ tử yêu kiều.
Mềm mại, dịu dàng còn có một tia kiều mỵ uyển chuyển, cùng với quật cường nhịn đau.
Một cỗ cảm giác mãnh liệt xao động cùng hấp dẫn truyền từ thân tới đáy lòng khiến Tống Thu Hiên chấn động, bước chân đang muốn xoay người rời đi không nhịn được mà dừng lại, xoay người cúi đầu nhìn lại nữ tử trước mặt đang hai tay che chở cho hai tiểu hài tử té ngã trên mặt đất.
Trên người nữ tử mặc quần áo mộc mạc màu xanh, một đầu tóc đen mềm nhẵn đơn giản búi lên, trâ·m hoa màu xanh nhạt thanh nhã động lòng người. Không cần nữ tử quay đầu lại, chỉ nhìn lướt qua dáng người tinh tế thướt tha này, cùng với khí chất mềm mại động lòng người liền biết nữ tử này nhất định là mỹ nhân.
Nữ tử quay đầu lại, da th·ịt trắng nõn mê người, lông mày khẽ chau lại, đôi mắt như nước hồ thu, môi đỏ hơi mím, xinh đẹp không khiến Tống Thu Hiên thất vọng.
"Công tử, bọn chúng chỉ là đứa nhỏ, vì sao lại nặng tay như vậy?"
Tiếng nói mềm mại đáng yêu lộ ra vài phần quật cường khiển trách, rất nhanh mắt đẹp thoáng qua một ch·út hối hận, rũ mi nhìn về phía nơi khác, nói với Tống Thu Hiên:
"Bọn họ có gì không phải với c·ông tử, tiểu nữ tử thay mặt bọn họ xin lỗi c·ông tử, hy vọng c·ông tử đại nhân đại lượng, tha cho bọn họ."
Câu sau cầu xin tha thứ hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, chính là ngại Tống Thu Hiên có khả năng có thân phận cao quý, tránh phiền toái mới hạ thấp như vậy.
Ánh mắt Tống Thu Hiên gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ, cả người đều nóng rực khó chịu, ng·ay cả lời nói của nữ tử cũng không nghe rõ ràng, nhưng xem biểu t·ình của nữ tử này hắn đại khái cũng đoán được tâ·m tư của nàng. Gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi làm sao hắn có dư thừa lòng khoan dung.
"Ngươi tên là gì?"
Mở miệng câu đầu tiên, ng·ay cả chính Tống Thu Hiên cũng phải kinh ngạc vì giọng nói khàn khàn của mình.
"... Tiểu nữ tử tên Hoa Tri Ngữ."
Thì ra nữ tử thuần khiết giống hoa lê trắng này tên Hoa Tri Ngữ. Nàng nghe được thanh â·m của Tống Thu Hiên, cũng có ch·út kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nghe đồn là thiếu niên mới mười ba bốn tuổi nhưng lại có bộ dáng mười sáu bảy tuổi, khuôn mặt cũng khá tuấn lãng, vừa nhìn làm cho người ta thích.
Nhưng cặp mắt đang nhìn mình, nóng rực tràn ngập tà ác cùng với coi rẻ và cao cao tại thượng, làm cho nội tâ·m Hoa Tri Ngữ đang có một tia do dự biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Người này giống hạng phá gia chi tử ăn trơi trác táng, chẳng qua là vẻ ngoài phong quang bên trong thối rữa!
"Hoa Tri Ngữ?"
Tống Thu Hiên tràn ngập dục vọng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn mơ hồ cảm thấy trạng thái hiện tại của mình có điểm kỳ quái, lại thật sự không tìm ra kì quái ở chỗ nào. Nữ tử trước mắt rất xinh đẹp, tuy không phải đẹp nhất trong các nữ tử hắn từng gặp qua, nhưng nàng lại hấp dẫn hắn.
"Ngươi muốn xin lỗi ta thay bọn họ?"
Hắn đi về phía trước hai bước, thanh â·m mờ ám tràn đầy nguy hiểm.
Trong lòng Hoa Tri Ngữ có một tia kỳ quái, bộ dáng của tên Tống Thu Hiên này đại diện cho cái gì nàng rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không cho rằng sức quyến rũ của mình lớn đến nỗi làm cho cái thiên chi kiêu tử này vừa nhìn thấy mình liền không khống chế được đến như vậy. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh bé con tươi cười, trong lòng không khỏi run lên, tay nhanh nhẹn â·m thầm nắm lấy túi thơm—— Phản ứng này chắc là do miếng bùa hình tam giác mà bé con đưa cho nàng.
Không nghe thấy nữ tử trả lời, làm cho Tống Thu Hiên đang bị dục vọng tr.a tấn dần mất kiên nhẫn. Hắn bỗng nhiên kéo nữ tử đi đến vườn trà cách đó không xa, hai mắt đỏ ngầu cười nói.
" Không phải ngươi muốn thay bọn họ xin lỗi ta sao? Được, ta cho ngươi cơ h·ội này!"
"Ngươi làm cái gì vậy? Buông ta ra!"
Vẻ mặt Hoa Tri Ngữ kinh hoàng cố giãy dụa , động tác lại vô cùng mập mờ, mỗi khi động đậy lại kích thích Tống Thu Hiên.
Số tuổi của Tống Thu Hiên không lớn, ở Tổ gia vì để tranh thủ làm trưởng bối yêu thích, cũng rất duy trì bộ dáng giữ mình trong sạch. Nhưng việc này không có nghĩa là hắn cái gì cũng không hiểu, về phương diện kia hắn đã sớm rõ ràng, mấy năm gần đây làm cũng làm vài lần, đúng là thiếu niên nào sa vào loại chuyện này cũng đều thấy mới mẻ.
Lúc này người làm ở vườn trà cũng không nhiều lắm.
Tống Thu Hiên cảm thấy càng ngày càng không thể nhẫn nại , đem Hoa Tri Ngữ đang giãy dụa trong lòng hắn kéo vào chỗ cây cối rậm rạp nhất.
Nếu lúc này Tống Thu Hiên hơi có ch·út thanh tỉnh, nhất định có thể nhận ra động tác của Hoa Tri Ngữ khi giãy dụa giống như nữ tử thanh lâu mà hắn hay đến, nhìn qua giống như giãy dụa nhưng trên thực tế chính là mời gọi, thủ đoạn này cũng không tính là cao minh.
Chỉ tiếc hiện tại thần trí Tống Thu Hiên không tỉnh táo, càng không hay ho là vì mấy ngày gần đây toàn không thuận theo ý hắn làm cho hắn buồn phiền, vốn dĩ định tìm cô nương sạch sẽ để phát tiết, chính là vì chuyện xảy ra gần đây, ánh mắt hắn lại cao, cho nên tạm thời không tìm được người thích hợp .
Hoa Tri Ngữ xuất hiện, giả dạng sạch sẽ thuần khiết, hơn nữa trên người nàng có â·m phù trong â·m d·ương đoàn tụ phù đối với d·ương phù trên người hắn có lực hấp dẫn rất lớn , mới làm cho hắn bị ảnh hưởng nhanh như vậy, mất đi lý trí.
Nếu không phải gần đây Tống Thu Hiên có cảm xúc rất buồn bực, bình tĩnh cùng lý trí đều quăng qua một bên, cũng sẽ không bị â·m d·ương đoàn tụ phù cấp thấp ảnh hưởng sâu như vậy, ng·ay cả cảnh giác võ giả đều biến mất không còn một mảnh.
Nguyên nhân chuyện này thật ra cũng là một tay Linh Cưu bày ra, cho Hoa Tri Ngữ â·m d·ương đoàn tụ phù.
Trong vườn trà, hai người rất nhanh liền dây dưa với nhau.
Bất luận là Hoa Tri Ngữ hay là Tống Thu Hiên đều không chú ý tới, bọn họ một người đặt â·m phù trong túi thơm, một người đặt d·ương phù trong túi áo ngực giống như bị thiêu hủy, một lát sau hóa thành tro tàn, bay ra một mùi hương ngọt ngào phiêu đãng trong không khí.
Thời gian dần dần đi qua, Tống Thu Hiên đang trầm mê thoải mái không có chú ý tới t·ình huống chung quanh, Hoa Tri Ngữ lại mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới, nàng cười lạnh trong lòng, cố ý kêu lớn tiếng làm nh·iễu loạn thính giác của Tống Thu Hiên.
"A a a ——!"
Thời điểm tiếng kêu bén nhọn vừa truyền vào lỗ tai Tống Thu Hiên, phản ứng đầu tiên của hắn là phiền muộn khó chịu bị người khác qu·ấy rầy chuyện tốt. Vẻ mặt hung ác quay đầu nhìn người phá hỏng tâ·m t·ình của hắn, nhưng lại thấy một đám người đứng ở cách đó không xa, trong đó còn có Khanh Hàn Lâ·m, Tống Lưu Giác cùng với đám người Tống Tuyết Y.
"Các ngươi..."
Lời nói bất mãn dừng lại, Tống Thu Hiên càng tỉnh táo lại trợn tròn mắt, trong đầu như có một tiếng nổ lớn.
Hắn... Đang làm cái gì thế này! ?
Tống Thu Hiên nhìn xung quanh, lại nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nữ tử dịu dàng phía dưới.
Trước ánh mắt của c·ông chúng, dã chiến tại vườn trà…..
Cảm giác mất mặt mãnh liệt chưa bao giờ có xuất hiện, như tràn ngập trong lòng Tống Thu Hiên, khiến cho khuôn mặt hắn trương lên đỏ bừng, giống như có thể phun ra máu.