Chương 17

Edit: Flanty
--------------------


Ngôn Khanh cũng thức cả đêm không ngủ, nằm trằn trọc trên giường nhỏ trong ký túc xá, mãi đến khi trời sáng mới mơ mơ màng màng chợp mắt. Kết quả trong đầu như có trái bom đếm ngược, không ngừng ‘tích tích’ nhắc nhở cô, ôi đừng ngủ, ngủ nữa thì người trên chiếc xe dưới tầng kia sẽ bùng nổ mất.


Trong lòng cô biết rất rõ, cô không lay chuyển được Hoắc Vân Thâm.
Hoắc tổng nói thật khéo, cho cô bảy ngày suy nghĩ, song nếu như bảy ngày sau cô không chịu, không chừng anh còn có vô số thủ đoạn cực đoan đang chờ cô.


Kết hôn quả thực là một chuyện lớn, nhưng giờ đã thời đại nào rồi, hiệp ước hôn nhân ba năm, cũng sẽ không quan trọng hơn mạng sống, sự tự do, hoặc là bị không ngừng dây dưa tr.a tấn.
Thành thật đi vào khuôn khổ, không còn việc gì tốt hơn.


Nói thật, ngoài không cho “hồng hạnh xuất tường”, điều kiện Hoắc tổng đưa ra đều không tệ, dành cho cô sự tôn trọng nhất.


Huống hồ điều quan trọng hơn đó là câu nói “Anh cho em một tuần suy nghĩ” tựa như một cây châm, ê ẩm đau trong dây thần kinh cô, theo kỳ hạn cuối cùng, nó tự phát thành một loại bản năng.
Giống như Hoắc Vân Thâm mới là người yếu thế, nếu cô không đi đáp lại anh, thì trời sẽ cho thiên lôi đánh xuống.


available on google playdownload on app store


Cho nên Ngôn Khanh rụt người nhảy xuống giường, sợ mình lùi bước, chỉ tuỳ tiện sửa soạn một chút liền tiến vào cửa xe Hoắc tổng. Vốn dĩ cô ít nhiều cũng có chút ngột ngạt khó chịu, nhưng Hoắc Vân Thâm vừa lộ ra nụ cười tươi như sương tuyết đang tan, cả người như được mạ lên một tầng màu ấm áp.


Ngôn Khanh rất không cốt khí mà bị anh làm cho ngọt ngào.
Gương mặt này của Hoắc Vân Thâm, dáng vẻ tươi cười thật đúng là cực phẩm nhân gian.
Ngọt xong rồi, cô lại cảm thấy chua xót, đáng tiếc số của cực phẩm nhân gian quá khổ, kết hôn với Vân Khanh giả mà còn vui vẻ thỏa mãn như vậy.


“Sửa miệng gì đó thì thôi bỏ đi…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, rút bàn tay đang bị anh nắm ra, nhìn Cục Dân Chính gần ngay gang tấc ngoài cửa sổ, nhắc tới chuyện chính, “Hợp đồng của chúng ta đâu?”


Hoắc Vân Thâm không chần chờ, rút ra hai bản hợp đồng đã được chuẩn hoá từ trong túi văn kiện, đặt vào tay cô.


Vấn đề quan trọng, Ngôn Khanh cũng nghiêm túc. Sau khi kiểm tr.a từng câu từng chữ, nội dung hoàn toàn chính xác như thoả thuận ngày hôm đó, Hoắc Vân Thâm còn thêm một số điều khoản có lợi cho cô. Lật đến trang cuối, cô phát hiện mình không biết nên khóc hay nên cười, có hai điều trong đó được Hoắc tổng in đậm.


“Trong thời gian hợp đồng, cấm yêu đương, cấm yêu thầm, cấm đáp lại bất kỳ người theo đuổi nào, cấm động tâm với bất kỳ người theo đuổi nào.”
Thái dương Ngôn Khanh giật giật.
Hoắc tổng cũng quá để ý rồi, nói mấy câu “Không cho phép” vẫn chưa yên lòng, còn dùng hẳn bốn chữ cấm.


Một cái là: “Nếu Ngôn Khanh tự nguyện ở lại, duy trì quan hệ hôn nhân với Hoắc Vân Thâm, hợp đồng sẽ bị chấm dứt bất cứ lúc nào.”


Ngôn Khanh dùng đầu ngón tay gõ gõ lên hàng chữ này: “Hoắc tổng, không cần thêm cái này đâu, không có khả năng. Sau ba năm, thân thể và tâm trạng anh khôi phục lại, hai ta liền tách ra, tôi sẽ không lưu luyến anh, anh cũng rõ tôi không phải Vân Khanh, không có ý nghĩa.”


Hoắc Vân Thâm rũ mi, trả lời rất đứng đắn: “Nguyên tắc khi anh nói chuyện hợp tác là không để lại sơ hở, cho dù là khả năng nhỏ bé nhất, cũng phải viết lên giấy trắng mực đen. Huống chi vừa mới bắt đầu ba năm, làm sao em có thể xác định hoàn toàn không có khả năng.”


Ngôn Khanh có một bụng lời muốn nói, ngẫm lại vẫn không nên cãi cọ cùng anh, kiểu người mặt không đổi sắc trên bàn đàm phán như Hoắc Vân Thâm, cô nên thông minh một chút, đừng tốn nhiều môi lưỡi.
Không bằng dùng sự thật chứng minh.


Ngôn Khanh dùng hai phút yên lặng nhớ lại quãng thời gian còn là thiếu nữ độc thân của mình, nâng bút ký tên, hợp đồng có hiệu lực.
Đang là cuối tuần, lẽ ra Cục Dân Chính phải đóng cửa nghỉ ngơi, lại ngầm mở cửa cho Hoắc tổng.


Ưu điểm là không có những người không liên quan, tránh được nguy cơ bị chụp lén, toàn bộ quy trình cũng diễn ra rất nhanh chóng. Ngôn Khanh dùng dư quang trộm ngắm người bên cạnh, lúc nhìn thấy anh ký tên, ngón tay cầm bút căng cứng đến trắng bệch, trên lông mi có một tầng hơi nước mỏng.


Trong lòng Ngôn Khanh dúm dó, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Vân Khanh.
Giống như đã chiếm đoạt chồng của nữ thần…
Tấm giấy nhỏ màu đỏ rất nhanh đã tới tay, Ngôn Khanh nhìn chằm chằm nó với tâm trạng phức tạp, huống hồ, ảnh chụp trên nền đỏ thẫm, hai người thật sự rất xứng đối.


Bức ảnh chung đầu tiên của cô và Hoắc tổng, có lẽ cũng là bức ảnh cuối cùng.


Ngôn Khanh không có cảm giác chân thực, thêm một thân phận, tạm thời cũng không thấy có gì khác biệt. Cô đặt giấy kết hôn lại với nhau rồi đưa cho Hoắc Vân Thâm: “Hoắc tổng, anh cầm lấy, để tôi giữ thì quá không an toàn, nếu bị lộ thì thảm.”


Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cả người lâng lâng, chuẩn bị tạm biệt ông chồng plastic của mình: “Chuyện nên làm đều xong xuôi rồi, chúng ta ai bận việc nấy nhé? Tôi còn phải quay về chương trình gấp, vòng đấu loại sau sẽ khởi động hệ thống bình chọn trực tuyến, quyết định đi hay ở là theo số phiếu bầu chọn quyết định. Thời gian chuẩn bị gấp rút, mà đêm nay lại là kỳ phát sóng đầu tiên, mọi người đã hẹn xem cùng nhau.”


Hoắc Vân Thâm vuốt ve hai chữ “Ngôn Khanh” trên giấy kết hôn.
Ngôn Khanh cũng được, Vân Khanh cũng được, đều là Khanh Khanh, là vợ của anh, từ giờ phút này đã buộc chặt ở bên nhau, đến ch.ết sẽ không thay đổi.


Hầu kết anh lăn lăn, cực lực áp chế sự cuồng nhiệt đang sôi trào trong lồng ngực, giấu kỹ hai cặp sổ nhỏ màu đỏ vào trong người, mắt đen rũ xuống, chăm chú nhìn đồ ngốc nghếch trước mắt – căn bản không có khái niệm gì về “đã kết hôn”.


Nên từng bước dạy một chút, phải đối xử thế nào với chồng của mình.
Ngôn Khanh vẫy vẫy tay, đang định chạy, bả vai lại bị Hoắc Vân Thâm giơ tay đè xuống. Cô mới làm vợ người ta, thật sự không có chút kinh nghiệm nào, bị anh chạm vào một cái đã hốt hoảng.
“Còn có chuyện gì?”


Hoắc Vân Thâm sờ mặt mình: “Sau này lúc đi đâu, nhớ phải hôn tạm biệt.”
Ngôn Khanh bị dáng vẻ nghiêm túc muốn hôn của Hoắc tổng làm cho sặc đến mức ho khan, khiếp sợ hỏi: “Vừa mới bắt đầu đã phải thân mật như thế?!”


Hoắc Vân Thâm vỗ nhẹ lưng cô cho thuận khí, vừa cố chấp gật đầu: “Không tính là thân mật, anh còn chưa bảo em hôn môi đâu.”
Ngôn Khanh tức cười, thật có đạo lý mà, đúng là không thể phản bác nổi.


Ánh mắt Hoắc Vân Thâm trầm tĩnh, không nhanh không chậm giảng đạo lý cho cô: “Nếu là vợ hợp pháp của anh, trong hợp đồng lại đồng ý điều trị cho anh, điều đầu tiên không phải là đối xử tốt với anh sao? Chẳng qua chỉ là hôn má bình thường, yêu cầu của anh có quá đáng không?”


Ngôn Khanh không thể không thừa nhận, khả năng bắt nhịp của Hoắc tổng là số một, anh nói đúng lý hợp tình như vậy, cô á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, đã nói là phải chuyên nghiệp, với một vở kịch dài ba năm, phải cố gắng hết sức để chữa khỏi cho tiểu thiên sứ.


Vậy mà không trả giá thì sao được.
“… Được thôi,” Ngôn Khanh duỗi tay, động tác lưu loát túm lấy cổ áo Hoắc Vân Thâm, kéo anh thấp xuống, hơi nhón chân, dán lên má anh một nụ hôn mềm mại, “có thể đi rồi chứ?”
Cô không nhớ rõ anh, nhưng thói quen lại giống trước kia y như đúc.


Rõ ràng là một tiểu nha đầu nhỏ xinh ngọt ngào, một hai cứ phải túm lấy anh mới vui.
Nơi Hoắc Vân Thâm bị môi cô chạm qua nóng đến bốc cháy, ngay cả hai bên tai cũng đỏ bừng không thể nào khống chế.


Cơ bắp anh cứng đờ, quay đầu đi để che giấu, không muốn cô nhìn thấu trái tim đang run rẩy vì mừng như điên, chỉ sợ cô lại bị hù doạ.
Ngôn Khanh ngồi vào xe, nhiệt độ cơ thể cũng bị Hoắc tổng làm hơi cao, cô đặt trán lên cửa kính để hạ nhiệt, thuận tay lướt lướt Weibo đã lâu không đăng gì.


Vì tiêu khiển, cô chú ý mấy account marketing chuyên ngồi lê đôi mách trong giới giải trí, thỉnh thoảng ngồi ăn dưa một lúc, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, phần ăn dưa này lại rơi lên đầu mình.


Cột thông báo đầy ự, số lượng chia sẻ, bình luận, tin nhắn riêng tư đều đã vượt quá giới hạn. Quay lại trang chủ, ảnh chụp toàn màn hình, trong mười cái thì có bảy đến tám cái là hình cô.


Trong đó đại bộ phận là hình ảnh cô mặc trang phục thí sinh, kèm theo một dòng chữ bắt mắt mắt không kém, cái gì mà “Thí sinh《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》thực chất là một ca sĩ kiêm sáng tác nổi tiếng, thân hình bốc lửa, giá trị nhan sắc nghịch thiên”, “Chỉ là tán thưởng?! Tiểu tiên nữ được người nắm quyền nhà họ Hoắc đích thân ca tụng”, “Xuất thân từ hào môn, một lần lưu lạc, không có nhà để về, vào nhầm chương trình tuyển chọn tài năng”.


Ngôn Khanh xem đến ê răng, đều là cái gì thế này, cô theo ngọn nguồn mà tìm kiếm, hoá ra là bản trailer mới nhất của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》được tung ra vào buổi sáng, có thêm cả một vài cảnh quay lớn mật.


Sáng sớm cô ngồi xổm trước cửa Truyển hình Thừa Phong, không trang điểm, nói không có nhà để về, cô mặc sườn xám và hát âm cao ở vòng đánh giá đầu tiên, cùng với… Hoắc Vân Thâm lấy lại công bằng cho cô ngay tại chỗ, và đích thân đánh giá S.


Không phải đã bảo xoá đoạn này đi rồi sao?!
Cô vội vàng nhìn kỹ, chi tiết lời nói lúc ấy của Hoắc Vân Thâm đã được biên tập lại, các chi tiết đã được thay đổi, ‘bong bóng màu hồng’ ban đầu đã bị xoá sạch, càng giống thái độ đề cao công lý hơn.


Ngôn Khanh sửng sốt trong giây lát, gọi điện cho An Lan hỏi thăm. An Lan áy náy nói: “Xin lỗi nhé Ngôn Ngôn. Cấp trên thảo luận mấy lượt, vẫn cho rằng đoạn đó là tinh hoa và điểm nóng, xoá bỏ thì quá đáng tiếc. Chị đại diễn cho ekip chương trình đi hỏi ý kiến Hoắc tổng, anh ta đồng ý, chỉ là bảo bọn chị sửa lại chi tiết, nói… đừng làm em khó xử, không muốn đẩy em lên đến nơi đầu sóng ngọn gió nhanh như vậy, dễ bị tổn thương.”


Mặc dù sự bất công mơ hồ đã nhạt nhoà đi, nhưng cô được Hoắc thị coi trọng, vẫn rất rõ ràng.
Đề tài và nhiệt độ, toàn bộ đều được giữ lại, sạch sẽ không mang theo chút kiều diễm.


Hoắc Vân Thâm thực hiện một cách chính xác lời hứa của anh theo hợp đồng, cho cô chỗ dựa vững mạnh nhưng cũng có phần kiềm chế, vậy nên dĩ nhiên cô cũng phải có thái độ đoan chính, mau chóng thích ứng với vai trò mới, quan tâm anh nhiều hơn một chút, dù sao đồng ý thì cũng đồng ý rồi, luôn trốn tránh cũng không được.


Chứng nhận, ván đã đóng thuyền, trốn tránh là nhu nhược, không giống cô, phải kiên trì lên.
Ngôn Khanh chắp tay trước ngực, thành tâm cầu nguyện: “Nữ thần, chớ có trách tôi, thật sự là bởi vì chồng cô cũng bệnh không hề nhẹ.”


8 giờ tối, số đầu tiên của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》được phát sóng, độ nóng tăng đến mức tuyệt đối, chỉ số thảo luận về Ngôn Khanh đã dẫn đầu, những hot search liên quan đã chèn ép gắt gao chương trình của đối thủ.


Các cô gái ngồi đầy dưới đất trong phòng luyện tập, tụ lại thành một tổ chim sẻ nhỏ, nhìn chằm chằm màn hình lớn trên tường. Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, khắp cả phòng đều là bầu không khí khẩn trương. Ngôn Khanh bị ảnh hưởng, cũng yên lặng nuốt nước miếng.


Vừa mới đếm ngược xong, chiếc di động cô lén giấu đi bỗng rung rung.
Vân Thâm: “Anh ở trong xe chờ em, năm phút, nếu không xuống, anh đi lên.”
Ngôn Khanh không tình nguyện: “Tôi đang xem chương trình a a a a a, anh lại muốn dẫn tôi đi đâu?”
Vân Thâm: “Nhà, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta.”


Ngôn Khanh nhanh chóng tắt điện thoại đi, sợ bị ai khác nhìn thấy.


Chương trình bắt đầu phát sóng trên màn hình lớn, mở đầu gọi là Trái tim thiếu nữ. Ngôn Khanh thở dài trong lòng, quá tàn nhẫn, người đứng đầu tiêu đề của các người, S của các người, đã trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, không thể không đi cùng ông xã plastic của mình.


Ngôn Khanh đã điều chỉnh trước tâm lý của mình, cho nên cũng không có tâm trạng náo loạn gì cả, ngoan ngoãn lên xe, rồi hỏi: “Đi nhà cũ ở Giang Bắc à?”
Nơi cô nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Hoắc Vân Thâm lắc đầu: “Đến phòng cưới của chúng ta.”
Phòng cưới cùng chuẩn bị xong!


Lúc này Ngôn Khanh mới ngước mắt nhìn Hoắc Vân Thâm, lại bị chói mắt. Trong xe nhá nhem ánh sáng, anh không mặc âu phục có nề nếp, mà đã thay một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, cổ áo được thả ra mấy cúc, lộ rõ đường cong sắc bén nơi xương quai xanh, dịch lên trên là yết hầu, đi xuống là ngực, chỗ nào cũng không thể bắt bẻ.


Cô rời tầm mắt đi không dấu vết, hắng giọng: “Anh chuẩn bị đầy đủ phết.”
Hoắc Vân Thâm nắm chặt nhẫn trong lòng bàn tay: “Đầy đủ hơn em nghĩ.”


Xe chạy xuyên qua màn đêm của thanh phố, lái vào khu biệt thự yên tĩnh mà trầm mặc ở Giang Bắc. Càng là tới gần, nhịp tim Ngôn Khanh đập càng nhanh. Dù có chấp nhận thân phận mới như thế nào, thực chất bên trong vẫn bất an, thậm chí sắp tới phải đối mặt với không gian chỉ có hai người, có một chút lung lay không biết phải làm sao.


Hoắc Vân Thâm biết rõ, tay nắm thành quyền không hề làm loạn, trầm mặc tăng nhiệt độ điều hoà.
Đến nơi, anh xuống xe trước, đi xa vài bước, giữ khoảng cách để khiến cô yên tâm, sau đó mới xoay người nhìn về phía cô, rồi đưa tay ra.


Không có lúc nào là anh không nghĩ đến việc đem cô nuốt vào bụng, một lần nữa chiếm cô làm của riêng, nhưng anh có thể chịu đựng được, chờ cô thả lỏng.
Ngôn Khanh nhìn biệt thực cao cấp trước mặt, có hơi sửng sốt.
Không phải bị giá trị làm cho khuynh đảo, mà là…


Bên trên cửa sổ lớn sát đất nhìn đặc biệt đáng giá treo những dây đèn nhỏ nhấp nháy, có thể so sánh với khung cảnh thường thấy của lễ Giáng Sinh.
Hoàn toàn không giống khí chất của Hoắc tổng.


Ngôn Khanh bị hấp dẫn, hai mắt mở to sáng ngời, không nhịn được mà hỏi: “Làm thế nào mà anh biến được căn nhà thành như vậy.”
Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm được bao phủ bởi một tầng ánh sáng: “Bởi vì em thích.”


Ngôn Khanh bị chọc trúng tâm sự, không khỏi giậm chân. Cô là một người thành thục như này! Sao có thể! Thích thứ đồ ấu trĩ như vậy!
Cô nghẹn đỏ mặt, nhưng lại không có sức chống cự mà tiếp tục liếc nhìn. Oa trên lầu cũng có.
Cửa sổ tầng hai là màu sắc rực rỡ!
Được rồi, cô thích.


Ngôn Khanh cố gắng làm ra vẻ mặt đứng đắn, bước lên bậc thang cùng Hoắc tổng, những thấp thỏm trong lòng bất tri bất giác được anh an ủi làm dịu đi.


Đồ trang trí lạnh lẽo và cứng rắn trong nhà toàn bộ được thay đổi thành gam màu nhẹ nhàng và ấm áp. Sự phòng bị của Ngôn Khanh bị xoá sạch từng chút một. Hoắc Vân Thâm đứng trên cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, lại lần nữa vươn tay: “Có mấy căn phòng phải cho em xem.”


Ngôn Khanh giật mình, tay cũng nâng lên.
Vừa nhận ra có gì đó không ổn, muốn rút lui, đã bị Hoắc Vân Thâm bắt lấy.


Anh dắt cô lên tầng hai, đầy cửa căn phòng đầu tiên ra. Ngôn Khanh bất thốt thành tiếng. Bên trong cơ hồ là một phòng thu âm hoàn thiện mà chuyên nghiệp, thiết bị hát gì cũng có, chỉ tuỳ tiện nhìn lướt qua cũng thấy biết bao nhạc cụ đắt đỏ mà trong quá khứ cô không thể mua nổi.


Tiếp sau đó là căn phòng thứ hai, cửa vừa mở ra Ngôn Khanh liền bị lóe mù con mắt. Tủ quần áo sắp chất thành núi, bên trong ngổn ngang không biết nhiều bao nhiêu, cánh cửa bên ngoài là kệ và nơi để đồ trang sức, trang phục đẹp đến mức hận không thể cùng với căn phòng này ở một chỗ thành tiên.


“Anh… Anh cái này……”
“Đều là cho em.”
Ngôn Khanh kiên định bất khuất: “Tôi sẽ không bị vật chất thu mua!”
Hoắc Vân Thâm cười trầm thấp: “Đây là một phần nhỏ, không tính là thu mua em. Chỉ là em còn chưa hiểu rõ, một nữ minh tinh nổi tiếng đến tột cùng cần bao nhiều trang phục.”


Anh dùng ngón tay hơi thô ráp cọ cọ chóp mũi cô: “Nhưng em cũng không cần biết, anh sẽ chuẩn bị tốt.”
Ngôn Khanh hít thở không thông, kiên quyết kháng cự xem những căn phòng khác.
Tiếp tục xem nữa, cô sợ mình đau tim mất.
Hoắc Vân Thâm nói: “Vậy nhìn một cái, có thể chứ?”


Ngôn Khanh bán tín bán nghi: “Thật sự một cái?”
Đuôi mắt Hoắc Vân Thâm hơi cong cong, đưa cô lên tầng ba.
Anh đi phía sau cô, khẽ đẩy vai cô, đưa cô đến trước cánh cửa trong cùng.
Là phòng ngủ, trong không khí lơ lửng mùi nước hoa quen thuộc, thuộc về cô, cũng thuộc về chăn mền của anh.


Ngôn Khanh nhìn chằm chằm giường lớn, trong đầu vang lên còi báo động.
Giọng Hoắc Vân Thâm truyền xuống từ đỉnh đầu cô, khẩn cầu: “Khanh Khanh, anh có thể ôm em một chút không?”


Hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Ngôn Khanh đương nhiên muốn phản đối. Lời nói vừa đến bên miệng, anh đã từ phía sau lưng cúi người xuống, hai tay vòng lấy eo cô.
Đã nói trước khi có hành động thân mật sẽ hỏi cô cơ mà, kết quả là hỏi như vậy hả? Chỉ hỏi thôi, chứ thật ra không nghe?!


Ngôn Khanh giãy dụa: “Hoắc Vân Thâm, nếu anh có chuyện muốn nói, buông tôi ra trước đi. Còn nữa, anh đã biết tôi là ai rồi, về sau cũng đừng gọi tôi như vậy, đổi cách xưng hô được không?”
Hoắc Vân Thâm ôm càng chặt hơn, bắt lấy tay cô, không cho cô lộn xộn.


“Được.” Anh có chút giọng mũi, hơi rầu rĩ, nhưng lại vô cùng từ tính, khiến cô rung động, “Nghe em, giờ sẽ đổi.”


Lúc Ngôn Khanh đang liều mạng tránh thoát tường đồng vách sắt vây nhốt mình, đột nhiên cảm thấy ngón áp út bàn tay trái nóng lên, có một vòng tròn kim loại dính đầy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, bị anh dẫn dắt, vững vàng rơi xuống.


Cô nhất thời quên cả kháng cự, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn sáng chói.
Môi Hoắc Vân Thâm như có như không cọ qua tai cô, âm lượng không cao, ngữ khí nặng nề, khiến cô run rẩy khó tả, cùng với hơi nước lờ mờ nơi hốc mắt.
Anh nói: “Vợ, hoan nghênh em về nhà.”






Truyện liên quan