Chương 90: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (4)
Con phố cũ rất vắng vẻ, trong ánh đèn đường mờ nhạt bao phủ, chỉ có Hoắc Vân Thâm và Vân Khanh.
Vân Khanh nghe anh nói “theo đuổi em”, lòng vừa kích động vừa chua xót, trán đặt trên bờ vai gầy của anh, rầu rĩ muốn khóc.
Vân Thâm ca ca của cô tuyệt đối không bẩn.
Bàn tay chảy nhiều máu như vậy, nhưng trên người anh vẫn là hơi thở mát lạnh.
Cuối cùng anh cũng thực hiện đến bước này.
Nhưng còn kém xa lắm.
Anh quên mất cô, nhốt mình trong lồng sắt không chịu đối mặt với sự thật, hung thần ác sát làm cô đau buồn lâu như vậy, cô không nên dễ dàng tha thứ cho anh.
Hơn nữa so với điều này, cô càng không chỉ muốn Vân Thâm thích cô, còn hy vọng anh có thể mượn tình cảm để thoát khỏi gông cùm xiềng xích và bóng ma đang trói buộc mình, có thể tự tin, hiểu được bản thân tốt như thế nào, nhận định một… tương lai đáng để anh mỉm cười và chiến đấu.
Thời gian còn nhiều, tương lai còn rất xa rất dài, cứ từ từ mà bước, nhưng điểm cuối của anh nhất định là cô.
Vân Khanh trộm tham luyến độ ấm của anh trong chốc lát, mới nhìn như không vui mà đẩy anh ra, quay mặt đi nói: “Chỉ là vừa rồi thấy anh chảy máu, mới tới đưa thuốc cho anh, không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm.”
Cô mím môi hồng: “Anh đuổi em đi, hung dữ với em, mỗi ngày còn ném đồ của em, em đều nhớ kỹ, sẽ không ngốc như thế nữa.”
Sợ lực uy hϊế͙p͙ không đủ, cô còn vui vẻ bổ sung: “Nói là lần cuối cùng, em nhất định làm được.”
Trái tim trong lồng ngực Hoắc Vân Thâm vì cô mà vừa chua xót lại vừa được lấp đầy, căng như một quả bóng, phồng muốn nổ tung.
Anh kéo cổ tay cô: “Là anh sai, em cứ việc chán ghét anh, không ảnh hưởng anh theo đuổi em, bắt nạt em thế nào, anh đều trả hết.”
Vân Khanh cắn môi mặc kệ anh.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của cô, không muốn dời mắt, khàn giọng nói: “Chỉ cần em nguyện ý, có thể bắt nạt lại bất cứ lúc nào, còn nữa, anh… không phải như người khác nói, anh không có bệnh đến mức… không giống người.”
Vân Khanh khổ sở, con ngươi mỏi nhừ.
Hoắc Vân Thâm thấp giọng bảo đảm: “Anh sẽ chứng minh cho em xem.”
Hôm nay tận mắt nhìn thấy Khanh Khanh và lớp trưởng thân cận, anh liền hiểu, anh đã chìm sâu không thể thoát ra, sự ghen ghét điên cuồng có thể cắn nuốt anh, nếu cô gái nhỏ đối xử tốt với người khác, anh liền thật sự biến thành kẻ điên.
Anh cô độc một mình, không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng bàn tay mềm mại của cô gái không màng thương tổn, xuyên qua bụi gai duỗi về phía anh, anh muốn dùng hết sức giữ lại, bắt lấy cô, đổi được một cuộc sống mới.
Ngày hôm sau Hoắc Vân Thâm thức dậy rất sớm, tinh thần đã nhiều năm chưa tốt như vậy. Trước tiên anh đến trường trung học số 4, làm ngơ với những ánh mắt sợ hãi quanh mình, trầm mặc ngồi tại chỗ lật sách.
Buổi chiều là tiết thể dục và tự học, nên anh định nghỉ đi tìm việc làm kiếm tiền.
Đầu óc anh thông minh, thể lực cũng tốt, chỉ cần chịu bỏ mặt mũi, cái gì cũng có thể làm, tuy ít tiền, nhưng có thể tiết kiệm từng chút.
Sau khi Mẫn Kính biết, khiếp sợ không khép được miệng: “Không phải chứ Thâm ca, anh muốn làm ba việc một ngày? Không mệt sao? Việc cuối cùng tan làm thì cũng đã nửa đêm, hôm sau còn phải dậy sớm, thân thể sẽ không chịu nổi.”
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm hơi cong: “Không mệt, chịu được.”
“Anh… không phải là anh, đang cười?!”
Ngoài nụ cười lạnh, Mẫn Kính chưa từng thấy anh cười thực sự bao giờ.
Hoắc Vân Thâm lúng túng quay mặt đi, ở chỗ không ai thấy, độ cong không khỏi lớn thêm một ít.
Anh nghe nói Khanh Khanh thích chiếc ví nhỏ trên tủ kính của một cửa hàng nào đó, muốn mua cho cô, còn muốn đưa cô đi ăn, bên ngoài trường học có rất nhiều nhà hàng hàng đầu, bên trong sang quý thế nào, anh đều hy vọng cô có thể nếm thử.
Còn đồ trang sức nhỏ, các món đồ chơi nhỏ của con gái.
Và cả tương lai…
Lông mi Hoắc Vân Thâm rũ xuống, che lại ánh mắt mãnh liệt.
Tương lai… cô sẽ rất tốt rất tốt, anh muốn kiếm thật nhiều tiền, xứng với cô nhất có thể, khi đứng cạnh cô, cô sẽ không bị chê cười.
Mỗi ngày Hoắc Vân Thâm đều dành thời gian đến Ninh Hoa xem Vân Khanh, cô không liếc mắt, anh cũng không thành vấn đề, chỉ lẳng lặng nhìn xung quanh rồi đi theo cô một đoạn đường. Nửa tháng sau, anh lĩnh được một nửa tiền lương, giành giật từng giây mà chạy đi mua ví nhỏ.
Chiếc ví đã bị người ta mua trước một bước, vị trí trong tủ kính trống không.
Anh nhíu mày đứng đó một lúc lâu, chọn một cái đắt hơn, dùng đôi tay chồng chất vết thương bao bọc lấy, ôm vào trong người, thấm đẫm nhiệt độ cơ thể.
Hoắc Vân Thâm chạy đến trung học Ninh Hoa, xa xa thấy Vân Khanh tan học, lớp trưởng từ phía sau đuổi theo cô, lấy ra một cái hộp được đóng gói giống hệt của anh, mở ra trước mặt cô, lộ ra chiếc ví mà anh đã nhìn hơn mười ngày liền.
Thần kinh anh bị khiêu khích, nỗi sợ hãi bị cướp đoạt có thể làm người ta hít thở không thông.
Hoắc Vân Thâm không khống chế được chính mình, sải bước nhanh về phía cô, nghe thấy Vân Khanh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn —”
Trái tim anh vặn vẹo, kéo Vân Khanh ra phía sau, thô lỗ đưa cái hộp của mình cho cô, còn khó chịu nói: “Không cho phép nhận! Cái này cho em!”
Vân Khanh hoảng sợ, nhìn món quà đắt tiền trong tay, nghĩ đến hoàn cảnh sống của anh, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Cô kiềm chế cảm xúc, trước tiên nói nốt nửa câu còn lại với lớp trưởng: “Cảm ơn, quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Cự tuyệt xong, cô lại trả cái hộp cho Hoắc Vân Thâm, cũng học giọng điệu lạnh lùng của anh: “Anh cũng vậy, lấy về đi, đồ em thích em sẽ tự mua.”
Vân Khanh giả bộ giận dỗi, xoay người đi về hướng nhà ga.
Trong lòng chua chua ngọt ngọt, không ngừng nghĩ Vân Thâm ca ca đã tiêu thật nhiều tiền.
Lớp trưởng là học sinh xuất sắc ôn nhuận khéo léo, bị loại ác bá hung hăng như Hoắc Vân Thâm ngăn lại, nào dám tiến lên, Hoắc Vân Thâm lãnh lẽo liếc cậu ta một cái, yên lặng đi theo sau Vân Khanh.
Trong tay anh còn cầm cái túi, chứa đầy đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ.
Cô đều không cần.
Anh quá xúc động, cho rằng cô muốn nhận đồ của người kia, thái độ còn hung dữ…
Gần đến nhà ga, Hoắc Vân Thâm không chịu nổi mà đuổi kịp cô, cúi đầu nói: “Tiền của anh sạch sẽ, những thứ này đều cho em.”
“Không cần.”
“Em nhìn trước xem.”
“Không xem.”
Mu bàn tay anh căng ra, bị kích ra một chút ác liệt, nắm lấy tay cô mở ra, mạnh mẽ nhét đồ cho cô: “Cho em, không cần thì vứt đi.”
Vân Khanh tức ch.ết rồi, nhưng vừa ngẩng đầu thấy trong mắt anh dày đặc tơ máu, ráng chống đỡ vẻ bình tĩnh, lại không đành lòng nói anh.
Cô nhẹ nhàng trả đồ về, nhặt trong số đó một túi kẹo sữa nhỏ nhất rẻ nhất, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nói: “Như vậy được rồi, đừng đi theo em, cũng không được tiêu tiền cho em nữa! Cất ví đi, em không thích!”
Hoắc Vân Thâm nhìn biểu cảm tức giận nhận kẹo sữa của cô, khói mù trong lòng tan biến, pháo hoa nở rộ.
Mặc kệ cái gì cũng được, chỉ cần cô nhận đồ anh đưa, anh liền vui vẻ muốn nổ tung.
Hoắc Vân Thâm thức khuya dậy sớm làm công, mỗi ngày tan học đều đến đưa đồ ăn cho Vân Khanh, mặc kệ cô muốn hay không, đưa xong liền đi.
Vân Khanh không có cách nào khác, đành phải đến trung học số 4 trả lại anh, sau hai lần, Vân Khanh ý thức được đây là âm mưu của anh, chính là vì để nhìn cô nhiều hơn vài lần.
Cô mới không thể dễ dàng dung túng anh như vậy.
Lần thứ ba Vân Khanh không đi, Hoắc Vân Thâm quả nhiên chịu không nổi, không rên một tiếng tới Ninh Hoa tìm cô.
Trình Điềm là tiểu tình báo, hấp tấp tiến vào nói: “Vân Khanh Vân Khanh, đại ma đầu tới!”
Vân Khanh nhanh chóng móc túi từ trong cặp sách ra, bên trong là đồ ăn giống hệt những thứ anh mua, là do cô tự mình đi mua.
Cô hào phóng chia cho bạn học, để Hoắc Vân Thâm thấy cô không để bụng, về sau đừng tặng nữa.
Chỉ là quá đúng lúc, khi Hoắc Vân Thâm mới vừa đi đến ngoài cửa, lớp trưởng liền chủ động tới đây, nhận lấy thứ cô đưa cho người khác, còn thân thiết nói: “Cảm ơn Vân Khanh chọn cho tớ cái này, tớ rất thích ăn.”
Vân Khanh muốn thu hồi cũng không kịp, ánh mắt không khỏi chuyển hướng ra bên ngoài.
Bóng người kia đã biến mất.
Hai ngày sau là đại hội thể thao chung của tất cả các trường trung học trong thành phố, Vân Khanh là đại diện đội cổ vũ của trường, hàng năm trung học Ninh Hoa đều đoạt giải quán quân, chịu sự chú ý, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, trung học số 4 Hải Thành vốn cả lơ phất phơ không đỡ được tường vậy mà cũng đứng đắn tới thi đấu.
Hoắc Vân Thâm mặt không chút biểu cảm đứng ở đằng trước, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Vân Khanh đang mặc váy nhỏ.
Tim Vân Khanh đập loạn xạ, hoang mang rối loạn không dám nhìn anh.
Hiểu lầm cùng lớp trưởng, còn không biết nên làm thế nào để anh hiểu…
Hiện trường tụ tập đủ các trường học, ai cũng coi thường trung học số 4, đặc biệt là Hoắc Vân Thâm ác danh rõ ràng, bình thường đơn độc ai thấy anh cũng không dám chọc, nhưng hôm nay người đông thế mạnh, mọi người cũng không kiêng kị quá nhiều, thỉnh thoảng có người nhả ra một hai câu “Rác rưởi”, “Chó điên”, “Con rơi bị đuổi ra ngoài”, khe khẽ mà châm chọc.
Hoắc Vân Thâm giống như không nghe được, không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn Vân Khanh.
Đại hội thể thao bắt đầu, trung học số 4 báo tham gia bốn hạng mục phổ biến, ba hạng chạy dài – ngắn, cộng với bóng rổ.
Những hạng mục này từng là sân đấu tranh đoạt của một số trường trung học trọng điểm, nhưng mà lúc này đây, dưới sự chứng kiến kinh ngạc của tất cả các khán giả, toàn bộ giải quán quân đều thuộc về Hoắc Vân Thâm.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao vô cùng đơn giản, mái tóc đen ngắn, khí thế sắc bén bức người, thân hình và khuôn mặt lại quá mức đẹp trai, bị mồ hôi hòa tan sự hung bạo, càng có vẻ đáng chú ý, khiến các cô gái phải thét chói tai vì anh.
Ngay cả Trình Điềm luôn luôn diss anh cũng không nhịn được mà buôn chuyện với Vân Khanh: “Thật ra tớ nghe nói từng có không ít người theo đuổi đại ma đầu, luôn có những nữ sinh không sợ điều đó, chỉ muốn mượn uy phong để oai hùm một chút, huống chi anh ta thật sự đẹp trai, nhiều người tiếp cận đều là đại mỹ nữ, lấy lòng đủ các kiểu, muốn hấp dẫn anh ta, đáng tiếc — tất cả đều khóc lóc trở về, ai cũng không đến gần được, tớ thật sự hoài nghi anh ta không có tình cảm của con người.”
Cổ họng Vân Khanh khô khốc, cách đám người đối diện với Hoắc Vân Thâm.
Hai mắt anh sâu thẳm, tựa như cả thế giới đều không liên quan đến anh, anh chỉ khóa cô lại, trực tiếp đòi hỏi mãnh liệt và cố chấp.
Vào buổi tối của đại hội thể thao, có một buổi biểu diễn do thành phố thống nhất tổ chức, tất cả học sinh tham gia của các trường học tập trung trong một hội trường lớn.
Vân Khanh tới muộn, không đi theo Trình Điềm chiếm vị trí tốt, mà bản thân ngồi ở phía sau cùng.
Vừa mới bắt đầu không đến vài phút, người bên cạnh cô đều lặng lẽ thay đổi, Hoắc Vân Thâm thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống đưa bốn cái cúp nhỏ cho cô.
Ngón tay Vân Khanh cuộn lại, không nhận, anh lại yên lặng lấy trong cặp ra một quyển sách bài tập Olympic Toán, mặc kệ trên sân khấu la hét ầm ĩ thế nào, anh rũ mắt rút ra cái bút, nói với Vân Khanh: “Em chọn vài bài, tùy tiện chọn.”
“Anh làm gì…”
Anh không trả lời, chỉ cố chấp chờ đợi, Vân Khanh đành phải dùng đầu ngón tay chỉ vào hai bài trong số đó, rất phức tạp, cô giải cũng phải tốn chút thời gian.
Nhưng Hoắc Vân Thâm trực tiếp hạ bút, đáp đến nước chảy mây trôi.
Chữ anh rất đẹp, có khí khái lạnh lẽo cứng rắn kiêu ngạo, mạch suy nghĩ nhanh nhẹn, không thua bất cứ học bá nào ở Ninh Hoa.
Trong tiếng nhạc nhảy múa ồn ào, Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Anh không phải rác rưởi, cũng không phải không học vấn không nghề nghiệp, em thích học tập tốt, anh vẫn luôn có thể làm được, thể dục cũng có thể vượt qua người khác.”
Cái gì anh cũng có thể, chỉ là anh không có cơ hội.
Không thể thi đại học, không thể thoát khỏi hàng rào này.
Vân Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng chua xót thành một đoàn.
Ánh sáng trong hội trường di chuyển, hắt lên mặt anh lộ ra sự mê người khó hiểu, anh chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt lấm tấm đốm đỏ, âm thanh khàn khàn: “Anh không kém hơn người kia.”
Vân Khanh ý thức được, người anh nói chính là lớp trưởng, ngày đó anh ở ngoài cửa nhìn thấy một màn đưa đồ ăn vặt, còn tưởng rằng cô…
Cô muốn giải thích một hai câu, ánh đèn hiện trường chợt tối sầm lại, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai, có giáo viên khẩn cấp lên sân khấu hô to: “Tạm thời cúp điện, sẽ khắc phục ngay lập tức, đừng nóng nảy, đừng cử động!”
Trong không khí sền sệt đen như mực, có thân thể nóng bỏng đang tới gần cô.
Vân Khanh bình tĩnh ngồi, quên hô hấp, cũng quên mình đang ở nơi nào.
Hoắc Vân Thâm cúi người tới, thừa dịp không ai biết, ôm lấy cô, ngón tay siết chặt như sắt thép, tựa cầu xin tựa uy hϊế͙p͙, gian nan nói bên tai cô: “Khanh Khanh, em không thích anh, bao lâu anh cũng chờ được, nhưng không được thích người khác, ngoài anh, ai cũng không được.”
Cô có chút nghẹn ngào.
Giọng cô gái đặc biệt nhẹ nhàng, trả lời anh: “Anh cố gắng, em liền cân nhắc.”
...
Mùa đông năm nay tới rất sớm, không khí lạnh đột ngột tràn xuống, cơ thể Vân Khanh lại không được tốt lắm, không bao lâu sau đại hội thể thao đã bị cảm nặng.
Mẹ đã qua đời, trong nhà bị mẹ kế và đám con tu hú chiếm tổ, ba ba làm như không thấy cô, thỉnh thoảng đối thoại, chỉ liên tục nhấn mạnh cô đừng lăn lộn, thành thật chờ gả cho người thừa kế nhà họ Hoắc, đừng làm thất vọng nhiều năm bồi dưỡng của ông ta.
Vân Khanh bị cảm không nói cho ai biết, tự mua thuốc về uống, ở trong lớp ủ rũ viết tiếng Anh, đầu choáng váng não không nhấc nổi tinh thần.
Tan học, Trình Điềm quan tâm hỏi cô: “Có phải không thoải mái không? Tớ đưa cậu về nhà nhé?”
Vân Khanh vẫn cười như thường: “Không cần, tớ không sao, muốn ở lại viết một lát rồi đi sau.”
Trình Điềm không nghi ngờ gì, để cô lại phòng học.
Sau đó các bạn cùng lớp cũng đi mất, chỉ còn lại một mình Vân Khanh.
Vân Khanh không muốn về nhà, không muốn thấy bất cứ ai nhà họ Vân, cô cuộn thân thể nóng hầm hập trong áo khoác lớn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô căn bản không biết mình ngất xỉu lúc nào, khi tỉnh lại, cả người đang xóc nảy.
Có một đôi tay cứng rắn ôm chặt lấy cô, giống như ôm bảo bối vô giá nào đó.
“Vân… Thâm.”
Cô mơ mơ màng màng kêu một tiếng.
Giọng Hoắc Vân Thâm như bị đập vỡ vụn: “Anh ở đây! Đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện!”
Lúc anh tới tìm Khanh Khanh, thấy cô sốt cao nằm ghé vào trên bàn, giống như con mèo nhỏ gầy yếu mất nước, anh vội vàng bế cô lên, dùng quần áo bọc thật kỹ rồi chạy đến bệnh viện.
Trái tim bị cọ xát vì dáng vẻ bất lực của cô, nghiền nát rồi vá lại.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cô nói chuyện, anh mới được cứu thoát khỏi cơn ngạt thở sắp ch.ết.
Hoắc Vân Thâm một tấc cũng không rời, ở bên cạnh khi cô tiêm, đặt cháo nóng rồi thổi từng ngụm đút cô ăn, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cõng cô suy yếu trở lại căn phòng nhỏ của mình.
Nhà họ Vân chỉ vì lợi lộc, sẽ không quan tâm đến cô, đến khách sạn thì cô còn nhỏ, không có chứng minh thư.
Hoắc Vân Thâm sống trong một căn gác xép đơn sơ, chật chội nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một cái giường nhỏ và một cái bàn đơn giản, anh cũng không có đồ đạc gì, nhìn thoáng qua đã thấy thanh lãnh.
Vân Khanh vẫn còn choáng, không mở được mắt ra.
Hoắc Vân Thâm cẩn thận đặt cô lên giường mình, đắp chăn cho cô thật kín, canh giữ ở bên cạnh, lót đầu cô lên lòng bàn tay mình, hấp thu nhiệt độ của cô.
Anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nửa đêm Vân Khanh tỉnh lại, đối với hoàn cảnh mình đang ở có niềm vui thầm kín, gian nan xoay đầu, nháy mắt cô đã nhìn thấy cái hộp nhỏ tinh xảo bên mép giường.
Mọi nơi trong nhà anh đều mộc mạc, chỉ có thứ này là đặc biệt.
Cô không có sức lực, nhưng thắng không nổi tò mò, run rẩy mở nắp hộp lên, ngay sau đó sửng sốt.
Bên trong tràn đầy…
Là mỗi thứ đồ lúc trước cô bám riết không tha chạy tới trung học số 4 đưa cho anh.
Hộp cơm, ly thủy tinh, muỗng nhỏ, thuốc trị thương, móc chìa khóa…
Thậm chí có những món sau khi ăn xong còn dư lại giấy gói, bị anh rửa sạch sẽ, gấp chỉnh tề, rồi cất giữ nâng niu như bảo bối.
Vô số lần anh ném ra cửa sổ, hóa ra… đều trầm mặc nhặt về, giấu bên gối hằng đêm chờ đợi cô đi vào giấc mộng.
Tầm nhìn Vân Khanh mơ hồ, chịu đựng không khóc.
Cô nâng tay lên, trong lúc Hoắc Vân Thâm đang ngủ, sờ tóc ngắn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Vân Thâm bừng tỉnh, thấy đôi mắt cô hồng hồng, dồn dập hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”
Vân Khanh thu tay lại, nhỏ giọng nói: “… Lạnh.”
Hoắc Vân Thâm nhìn quanh nơi ở cằn cỗi của mình, cũng không có thứ gì có thể sưởi ấm cô.
Anh cụp mi, đứng dậy lấy góc chăn bọc cô kín mít, rồi sau đó tắt đèn, nghiêng người nằm trên giường nhỏ, không nhịn được mà ôm cả cô cả chăn vào trong lòng.
Cô gái nhỏ mơ hồ run rẩy.
Hoắc Vân Thâm dùng hết sức lực ôm cô, trong đêm tối lạnh lẽo đầu tiên ôm nhau, nói khẽ với cô: “Khanh Khanh đừng sợ, có anh.”