Chương 93: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (7)
Vân Khanh ngoan ngoãn ăn vạ trong lòng Hoắc Vân Thâm, cho rằng anh nói về nhà là về căn gác mái nhỏ, không ngờ xe lướt qua mặt đất đầy mảnh vụn pháo trúc, đi về một phương hướng xa lạ.
Những ngày không thể gặp Khanh Khanh, Hoắc Vân Thâm liều mạng làm việc, tích cóp tiền thuê một căn nhà mới, vẫn gần trung học Ninh Hoa, tuy diện tích không lớn, chỉ có bốn năm chục mét vuông, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Trong nhà được trang trí theo phong cách Khanh Khanh thích, còn có một chiếc giường nhỏ đặc biệt dành cho cô, phủ khăn trải giường màu xanh lam, gối đầu cũng mềm hơn nhiều gối của anh.
Vân Khanh vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng bay nhào tới, sờ chăn bông mềm mại, trong mắt có hơi nước hỏi: “Anh chuẩn bị cái này làm gì?”
Có phải là muốn làm chuyện tệ hơn không.
Thân mật tột cùng giữa nam và nữ, mặc dù không mở miệng cũng không dám đề cập đến, nhưng cô đều biết đều hiểu, nói đến cùng, trong lòng vẫn hơi sợ hãi, nhưng nếu Vân Thâm ca ca rất muốn, cô có thể… cố gắng vượt qua.
Hoắc Vân Thâm ngồi xổm xuống, ngửa đầu xoa bóp khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười có chút vô lại: “Cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì vậy, anh mua giường cho em, là để buổi trưa em không về nhà mà đến đây nghỉ ngơi.”
Anh cong môi, nghiêm túc nói: “Nếu anh thật sự định làm gì, thì sẽ không mua, mà trực tiếp lừa gạt em tới, ép buộc em cùng giường với anh.”
Vân Khanh lại bị nói trúng tâm sự, gương mặt nóng bỏng dùng sức đẩy anh.
Hoắc Vân Thâm ôm cô đến bên sô pha nhỏ cạnh cửa sổ, cùng ngồi xem pháo hoa rầm rầm rung động bên ngoài.
Đủ các loại màu sắc tươi sáng chiếu lên sườn mặt Vân Khanh đến không chân thật, anh si mê nhìn chằm chằm, nói bên tai cô: “Khanh Khanh nhà mình còn chưa thành niên, quá nhỏ, anh không bỏ được.”
“Chờ em lớn lên, có thể xác định tâm ý thực sự…” Anh hạ thấp giọng, sâu trong đôi mắt có chút đau đớn, “lúc ấy anh mới có thể.”
Ngoài miệng Hoắc Vân Thâm bình tĩnh nói là vậy, đáy lòng lại âm thầm co rút.
Khanh Khanh đã lớp 11, qua một năm nữa sẽ thi đại học, thành tích cô tốt như vậy, vào bất kỳ trường danh tiếng nào cũng không thành vấn đề, không nhất định phải ở lại Hải Thành. Nam sinh cùng chí hướng với cô ở đại học sẽ càng ngày càng nhiều, cô nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, liệu có còn sẵn sàng bị trói buộc ở bên cạnh anh không.
Nhưng anh…
Cả đời này đã hòa hợp vào cô, ch.ết cũng không thể phân cách.
Nếu thật sự có một ngày cô hối hận…
Vân Khanh thấy anh thất thần, đáy mắt có chút hoảng hốt lóe qua, cô khó hiểu mà nắm chặt ngón tay anh nói: “Chúng ta còn chưa ăn sủi cảo, sắp lạnh rồi.”
Lông mi Hoắc Vân Thâm run rẩy, khàn giọng cười: “Được, hôm nay ăn tết, không thể để Khanh Khanh ăn những thứ mấy người đó để dư lại, bây giờ anh sẽ đi làm cái mới.”
“Anh làm sủi cảo?!”
Vân Khanh kinh ngạc, toàn thân trên dưới Hoắc Vân Thâm bộc lộ khí thế cách xa phòng bếp, nào nhìn ra sẽ làm được thứ phức tạp như sủi cảo.
Hoắc Vân Thâm hôn lên mặt cô: “Vì tiểu khả ái trong nhà, cái gì cũng có thể học được.”
Trong phòng bếp nhỏ mà ấm áp, Vân Khanh không cam lòng yếu thế xem náo nhiệt, chen vào giữa Hoắc Vân Thâm và tủ bát, cười tủm tỉm lau bột mì lên mặt anh. Hoắc Vân Thâm dứt khoát vây chặt, không nhẹ không nặng đè cô không thể động đậy, cúi người cắn môi cô, cũng cọ mặt lên người cô.
Hai người từ trên đầu rơi xuống đầy bột trắng.
Vân Khanh vui sướng hỏi: “Như vậy có tính là cùng nhau bạc đầu không?”
“Không tính.” Hoắc Vân Thâm tham luyến ôm lấy cô, hấp thu ngọt ngào vô tận của cô, “Đừng nghĩ lấy bột mì lừa gạt anh, cả đời đến già, mới có thể tính.”
Sau đó sủi cảo tới nửa đêm mới được nấu chín, hình dạng xiêu xiêu vẹo vẹo, lớn nhỏ không đồng nhất.
Vân Khanh lại coi như bảo bối kẹp lên, phồng miệng thổi đến khi đỡ nóng rồi đút vào miệng Hoắc Vân Thâm, con ngươi sáng lấp lánh hỏi: “Cái này đặc biệt xấu chính là em gói đấy, ăn ngon không?”
Hoắc Vân Thâm thậm chí còn luyến tiếc nuốt, không ngừng gật đầu.
Anh sống gần hai mươi năm, có một cái tết tuyệt vời nhất, ăn được miếng sủi cảo nhỏ ngon nhất trên đời.
Mấy ngày sau, nhà họ Vân không có người, Vân Khanh vẫn luôn an ổn ở bên Hoắc Vân Thâm. Quãng thời gian sớm chiều ngọt ngào ngắn ngủi đổi lấy Hoắc Lâm Xuyên tức giận sau khi nghe tin, cho rằng Vân Khanh đã cho Hoắc Vân Thâm tất cả, mà khi đối mặt với anh ta, lúc nào cô cũng lạnh băng cự tuyệt, cuối cùng cũng đốt lên ganh ghét chân chính trong lòng anh ta.
Anh ta vốn tưởng rằng Vân Khanh thấy nhiều dáng vẻ bất kham của Hoắc Vân Thâm, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt hết hy vọng, thành thật trở về làm Hoắc phu nhân của anh ta, không ngờ cô lại mê muội đến tình trạng này, đối xử với anh ta không chút khách khí.
Sau khai giảng, Hoắc Lâm Xuyên mang theo dã tâm muốn trả thù, liên tục đến trung học Ninh Hoa chặn Vân Khanh ý muốn gây rối.
Ngoài dự kiến của anh ta, Hoắc Vân Thâm như thay đổi thành người khác, qua một năm cảm xúc dần dần vững vàng hơn, trở thành một con mãnh thú hung hãn dị thường, hết lần này đến lần khác chảy máu trước mặt anh ta, như muốn nuốt sống anh ta xuống mồ.
Càng như vậy, Hoắc Lâm Xuyên càng thêm mạnh bạo, trong một lần cưỡng ép Vân Khanh, bị Hoắc Vân Thâm đả thương, anh ta phẫn hận làm trò trước mặt Vân Khanh, cho người khống chế Hoắc Vân Thâm, đích thân dùng dao đâm anh một nhát.
Vân Khanh cũng điên rồi, không chút do dự che phía trước Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Lâm Xuyên nổi giận, bóp chặt cần cổ trắng nõn mảnh mai của Vân Khanh. Anh ta đeo găng tay đắt tiền, mặt trong ngón cái có đính trang trí kim loại, đâm vào da cô, lưu lại vết thương sẽ thành sẹo.
Cũng chính ngày đó, Hoắc Vân Thâm hoàn toàn bùng nổ, điên cuồng lao về hướng anh ta, không màng tất cả mà báo thù, khiến Hoắc Lâm Xuyên vẫn luôn dương dương tự đắc vô cùng sợ hãi, cuối cùng không thể tin được mà ngã vào vũng máu, bị phế đi thân thể.
Hoắc Vân Thâm cõng Vân Khanh về nhà, lau miệng vết thương cho cô với đôi mắt đỏ bừng, cảm xúc hoàn toàn hỏng mất.
Vân Khanh ôm lấy đầu anh, để môi anh đè lên miệng vết cắt, dịu dàng nói: “Em không đau chút nào cả, cái này dù thành sẹo cũng không quá khó coi, nó không có bất cứ quan hệ gì với người khác, từ nay, chỉ là dấu ấn vì anh.”
Hoắc Vân Thâm run rẩy bám lấy cô, khớp hàm cắn đến nhức mỏi.
Sau khi Hoắc Lâm Xuyên mai danh ẩn tích, kỳ thi đại học cũng đang đến gần, không khí trong trường học càng thêm khẩn trương, mọi người đều nói về nguyện vọng và tương lai. Vân Khanh là người duy nhất không bị hỏi sẽ đi đâu, bởi ai cũng rõ cô là người đứng đầu, tuyệt đối phải đến đại học Bắc Kinh tốt nhất.
Nhưng thật ra Trình Điềm cảm thấy có điểm nguy hiểm, vào lúc nghỉ giữa giờ đi mua đồ ăn vặt cùng Vân Khanh, nhân cơ hội hỏi cô: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc chuẩn bị thi ở đâu?”
Vân Khanh khẽ nói: “Hải Thành.”
Trình Điềm mang vẻ mặt quả nhiên như thế, lay cô: “Cậu tỉnh táo chút đi, Hải Thành có trường nổi tiếng thì so ra vẫn kém Bắc Kinh một ít, cậu tội gì chứ? Đừng nói với tớ là vì đại ma đầu! Cậu đương nhiên phải đi Bắc Kinh a —”
Trong bóng râm cách đó mấy mét, Hoắc Vân Thâm đang cầm đồ ăn nhẹ và đồ uống yêu thích của Khanh Khanh, nghe được một câu cuối cùng, bước chân chạy về phía cô chợt dừng lại.
Đây là con đường mòn, ít người qua lại.
Mỗi lần anh tới tìm Khanh Khanh, đều thích chọn nơi này, miễn cho bị quá nhiều người nhìn thấy, không tốt cho cô.
Niềm vui hôm nay gặp được cô, vì một câu này mà bị đóng băng lại.
Liên quan tới nguyện vọng thi đại học, anh hết sức né tránh, chưa bao giờ dám hỏi Khanh Khanh, sợ nhận được một đáp án anh không thể tiếp thu, hiện tại…
Vân Khanh không nói chuyện, đối với Trình Điềm là âm thầm đồng tình.
Trình Điềm thở dài, tận tình khuyên bảo: “Cậu có thể yêu đương với đại ma đầu, đã xem như là đại phát từ bi rồi mà! Chẳng lẽ còn muốn cho anh ta cả đời? Vân Khanh cậu tỉnh lại đi, cậu có điều kiện tốt như vậy, về sau lên đại học, sẽ có bao nhiêu thanh niên tài tuấn xứng đôi theo đuổi cậu, đến lúc đó chắc chắn cậu muốn chọn đến hoa mắt, thế mới biết hiện tại ‘quay cuồng’ như thế nào!”
Không đợi Vân Khanh nói chuyện, cô nàng cướp lời khuyên: “Cậu nhìn trường chúng ta đi, vài đôi đã chia tay, mọi người đều rất tỉnh táo, hiểu cuộc sống sau này của họ không giống nhau, sớm chia tay sớm giải thoát —”
Vân Khanh có rất nhiều phản bác nói tới bên miệng rồi, bỗng nhiên giật mình.
Khó trách a…
Sau khi Hoắc Lâm Xuyên biến mất, trạng thái của Vân Thâm rõ ràng dần dần cải thiện và trở lại như trước, nhưng theo kỳ thi đại học tới gần, anh lại trở nên tối tăm trầm mặc, cả người đều gầy đi.
Hóa ra là do chuyện này.
Anh còn nghĩ sớm hơn cô, mỗi ngày mỗi đêm, đều đang lo lắng cô sẽ rời xa anh.
Vân Khanh hiểu được, trong lòng khó chịu co rút thành một đoàn.
Nhưng những gì Hoắc Vân Thâm nhìn thấy, lại là Khanh Khanh không nói một lời, cam chịu trước Trình Điềm.
Sức lực cả người anh rút cạn, từng bước đi về hướng ngược lại, thần kinh yếu ớt bị hai chữ “chia tay” lặp lại nghiền nát, trái tim như bị băm ra từng mảnh, trong cổ họng nồng nặc mùi máu tanh.
Nếu Khanh Khanh nói chia tay với anh, anh không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Anh tình nguyện lừa chính mình.
Vân Khanh trở về sau khi mua đồ ăn vặt xong, trước khi học không nhịn được mà gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm, muốn nghe giọng anh, định buổi tối tan học sẽ đến căn nhà nhỏ dỗ dành anh thật tốt, cho anh thảnh thơi.
Nhưng Hoắc Vân Thâm nói: “Khanh Khanh, mấy ngày nay công việc của anh rất bận, em cũng ôn tập tốt đi, đừng bị ảnh hưởng, có thời gian anh sẽ tìm em.”
Vân Khanh hơi mất mát: “Em còn có chuyện muốn nói với anh…”
Trên người Hoắc Vân Thâm rét run, sợ Khanh Khanh chia tay sớm như vậy, ở đầu kia điện thoại, anh nhéo bàn tay mình ra vết máu mới duy trì được bình tĩnh nói: “Thật sự rất bận, tạm thời không rảnh để ý tới, chờ lần sau gặp mặt rồi nói.”
Anh có thể nhịn, chịu đựng không gặp, trộm đi nhìn cô, cũng không muốn mất cô.
Cho đến đêm trước kỳ thi đại học, không một đêm nào Hoắc Vân Thâm ngủ hoàn chỉnh, ngày nào cũng âm thầm đến Ninh Hoa nhìn Vân Khanh từ xa, có khi để nhìn thấy cô nhiều hơn, anh còn trốn vài buổi học, như một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng trầm mặc.
Buổi tối trước kỳ thi đại học, Vân Khanh không thể nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho anh: “Hoắc Vân Thâm, có phải anh mặc kệ em không! Em ở dưới tầng!”
Hoắc Vân Thâm loạng choạng lao xuống tầng, ôm lấy cô, siết đến xương cốt phát đau.
Vân Khanh oán hận véo anh: “Thi xong đến đón em, em có chuyện cần phải nói với anh, anh chờ xem em phạt anh thế nào!”
Ngày kết thúc kỳ thi, hoàng hôn xán lạn, trên đường đều là tiếng học sinh hoan hô giải phóng, chỉ có Hoắc Vân Thâm đứng dưới một thân cây, đôi mắt chìm trong tĩnh mịch.
Vân Khanh đợi đám người tan hết rồi mới ra, nói với Hoắc Vân Thâm: “Em làm bài thi rất tốt.”
Giọng anh kiềm chế: “Anh biết.”
“Hiện tại có thể cho em nói hết lời muốn nói không?”
Ngón tay Hoắc Vân Thâm lạnh băng, xoay người đi phía trước, bước chân máy móc đông cứng.
Chia tay…
Hẳn là cô nên trực tiếp giết anh, chứ đừng nói ra hai chữ này.
Trên con phố dài, đâu đâu cũng có tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có sắc mặt anh trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Vân Khanh vừa tức vừa đau lòng, đuổi theo níu anh lại, kéo anh đến bên một bóng cây, đẩy lên thân cây, nâng đầu nhỏ hung hăng cảnh cáo: “Dù em có thi được hay không, em đều học đại học ở Hải Thành, bám anh không buông, nếu anh còn dám trốn tránh em, ngày đầu tiên khai giảng em sẽ đi quen thật nhiều học trưởng —”
Hoắc Vân Thâm lập tức nắm lấy cổ tay cô: “Không phải… chia tay.”
Vân Khanh đỏ bừng mặt.
Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện này!
Hoắc Vân Thâm kéo cô vào trong lòng, cắn mạnh vào đôi môi đang khép mở của cô.
Không chia tay.
Không có học trưởng gì.
Khanh Khanh chỉ cần anh!
Lỗ tai Vân Khanh nóng như lửa đốt, hô hấp dồn dập tủi thân nói: “Đối với bản thân anh đánh giá không chân thực như vậy à? Anh không biết, với em mà nói Hoắc Vân Thâm tốt nhất đáng giá nhất?!”
Hoắc Vân Thâm không khỏi chôn đầu vào cổ cô, rầu rĩ cứu vớt mặt mũi đã mất sạch: “… Em cũng có thể thi ở Bắc Kinh, còn muốn anh là được.”
Anh bị giam cầm, không ra được Hải Thành, không thể đuổi theo cô, cho nên mới vô cùng thống khổ.
Vân Khanh nghiêng đầu: “Thật sự? Tình nguyện để em cách xa anh như vậy?”
Hoắc Vân Thâm cắn răng, gân cánh tay căng cứng.
Vân Khanh không đành lòng chọc anh, dựa vào trước ngực anh nhỏ nhẹ nói: “Đâu cũng không đi, em thích đại học ở Hải Thành, Hoắc Vân Thâm ở Hải Thành, em luyến tiếc.”
Sau khai giảng tháng chín, Hoắc Vân Thâm rời khỏi căn phòng đang ở, thuê một căn phòng lớn hơn gần trường đại học, chuẩn bị kỹ càng mà không nói với Khanh Khanh, rồi đến cổng trường đón cô.
Vân Khanh mặc một chiếc váy màu trắng gạo, đón gió chạy nhanh về phía anh, tất cả những đốm sáng lộng lẫy ngày hôm đó đều chiếu thẳng lên người cô.
Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, che giấu khẩn trương, thấp giọng nói: “Khanh Khanh, anh lại thuê nhà, cách trường học rất gần, thỉnh thoảng em… có thể đến đó một hai ngày.”
Giữ cô qua đêm, anh biết có ý nghĩa gì.
Nhưng anh đã sớm không nhẫn nại được.
Vân Khanh cong con mắt, vẫy vẫy tay: “Anh thấp một chút.”
Hoắc Vân Thâm cúi người.
Cô ghé sát vào tai anh, dịu dàng nói: “Một hai ngày không đủ, em có thể xin ở lâu được không, lần này… chỉ chuẩn bị một giường lớn là đủ rồi.”