Chương 4: Xua đuổi
Ngồi xổm trên đất, Phùng Uyển vừa cầm lấy nhánh cây, vừa nói lầm bầm: “Đại trượng phu sống trên đời này, sao có thể như lá rụng, tiêu tan trong loài người? Gió cuồn cuộn nổi lên, thổi rơi xuống mặc cho kẻ khác chà đạp?”
Nàng không nhìn thiếu niên kia, chỉ cất giọng êm tai: “Trượng phu trên thế gian này, cũng có lúc hèn mọn, hai bữa không đủ no, nhưng một ngày kia khi khoác áo đỏ, ở cao đường, chỉ điểm giang sơn, có ai còn nhớ nổi chàng của ngày xưa đã hãnh tiến* như thế nào?”
(* Hãnh tiến: may mắn mà thăng tiến)
Nàng nói tới đây, dùng nhánh cây vờ viết loạn xạ trên mặt đất: “Ngũ điện hạ đến Nguyên Thành.”Lại viết hai chữ “Ngọc lang”
Vào lúc này, từ thiền viện phía trước lại truyền đến tiếng người, dường như có mấy người đang đi về phía này.
Phùng Uyển từ từ đứng lên, nàng ném nhánh cây lên mặt đất, xoay người đi về phía cũ, cứ như đã quên mất mình đã để lại hai bao quần áo ở đây.
Ở đằng sau nàng, đôi mắt của thiếu niên kia lại phức tạp nhìn nàng chăm chú.
Cho đến khi bóng dáng nàng biến mất hẳn, thiếu niên cũng chưa từng gọi nàng lại.
Phùng Uyển đến bên cạnh lão bộc, nhẹ giọng nói: “Trở về thôi.”
“Dạ.”
Hai người một trước một sau đi được chừng vài chục bước, Phùng Uyển quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên kia.
Qua kẽ lá cây có thể thấy, thiếu niên vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, cho đến khi đoàn người sắp xuất hiện trong tầm mắt, chàng mới cắn răng, cầm lấy bao quần áo mà Phùng Uyển để lại, đi vào gian nhà tranh.
Nhìn bóng lưng vô cùng thẳng tắp của thiếu niên kia, Phùng Uyển lặng lẽ trợn mắt nhìn, đắc ý thầm nghĩ: thành công rồi.
Nàng biết, cho dù nàng không đến, thiếu niên cũng sẽ gặp được lần kì ngộ này.
Nhưng nàng biết chắc, bất kể người đời đánh giá thiếu niên này thế nào, đều có chung một ý kiến, đó chính là, chàng là một người có ân sẽ trả. Hôm nay cái nàng cho chàng, có lẽ chỉ là vài bộ quần áo hoa mỹ hay tiền tài, ngày sau, có lẽ, chàng có thể cứu nàng một mạng.
Xe ngựa nhanh chóng trở về phủ.
Khó khăn bước vào phủ, một tràng tiếng cười lại truyền vào tai nàng. Đi qua một loạt cây đào, Phùng Uyển nhìn thấy phu chủ của nàng đang cùng Phùng Vân cười nói. Từ góc nhìn của nàng, phu chủ phong thái tỏa sáng, Phùng Vân ẩn tình ngại ngùng, hai người vừa nói vừa kề vào nhau, nghe thấy hơi thở lẫn nhau, ánh mắt giao nhau, hoàn toàn như một đôi thần tiên quyến thuộc.
Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình trước mắt, Phùng Uyển khẽ mỉm cười: đây mới là Phùng Vân, ả mãi mãi chuẩn bị thật nhiều lựa chọn, mãi mãi cũng không bỏ qua một cơ hội nào. Đúng vậy, ta có thể tìm cách để Phùng Vân nhìn thấy Ngũ điện hạ, nhưng chuyện này, nếu thông qua phu chủ của ta, chẳng phải lại càng đơn giản hơn sao? Huống chi khiến ả càng yên tâm hơn, đó là tiến thì leo lên Ngũ điện hạ, lui thì cũng còn chỗ Triệu Tuấn.
Không biết tại sao, nhìn thấy tình cảnh như thế này, Phùng Uyển lại không hề cảm thấy tức giận.
……Có lẽ, tất cả đau lòng cũng được, tức giận cũng được, hận thù cũng được, tất cả đều đã tiêu tan theo cơn ác mộng kia.
Tuy nhiên, Phùng Uyển vẫn không định ảm đạm mà lui ra.
Nàng chậm rãi đi về phía đôi nam nữ kia.
Bước đi của Phùng Uyển nhẹ nhàng chậm rãi lại ưu nhã. Nàng sở hữu một đôi mắt đẹp vô cùng, một làn da trắng noãn và tư thái hoàn mĩ, khí độ thong dong thanh nhã. Vì vậy, tuy trông nàng rất bình thường nhưng dựa vào loại khí độ như thế cũng đủ để khiến một Triệu Tuấn vốn mang chí lớn càng tôn kính nàng.
Y vẫn tin tưởng, có thể lấy được một phu nhân đại gia khuê tú như nàng vậy, cho thấy chí hướng của y đang dần được thực hiện.
Phùng Vân vốn đang cười khanh khách mấy tiếng, vừa xấu hổ lại e sợ cúi đầu, chợt nghiêng mặt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thân thể lập tức cứng đờ.
Nhìn thấy ả cứng ngắc, Triệu Tuấn nhướng mày, y quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Phùng Vân.
Y nhìn thấy được Phùng Uyển.
Nàng chỉ đứng cách hai người năm bước, khóe miệng mỉm cười, tay áo dài, eo nhỏ như hoa sen trong gió, thanh nhã tự tại.
….Nàng nhìn thấy tình cảnh này, lại không hề mất đi sự tự tại kia ư?
Triệu Tuấn theo bản năng nhíu mày.
Ánh mắt mĩ lệ thần bí của Phùng Uyển,sau khi lẳng lặng quét quaTriệu Tuấn, chuyển hướng về phía Phùng Vân.
Nàng mỉm cười nhìn Phùng Vân, đánh giá ả từ trên xuống dưới mấy lượt, dịu dàng nói với Triệu Tuấn: “Phu chủ có thể chưa biết, tứ muội muội của thiếp là theo lệnh của phụ thân đến đây.”
Phùng Vân nghe đến đó, trợn trừng hai mắt, cảnh giác nhìn Phùng Uyển chằm chằm.
Phùng Uyển dịu dàng như nước nhìn Triệu Tuấn, nhẹ giọng nói: “Phụ thân thiếp thấy thiếp hơn một năm rồi mà vẫn chưa có thai, trong lòng cũng gấp gáp.”
Nghe câu này, trong lòng Phùng Vân cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe Phùng Uyển lẳng lặng nói: “Phu chủ, thiếp thấy chàng cũng rất yêu thích tứ muội này của thiếp, không biết có muốn chọn ngày lành tháng tốt, nạp nàng làm thiếp không?”
Ầm——
Như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, Phùng Vân kinh hoảng lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, ả cũng bất chấp Triệu Tuấn sẽ nghĩ về mình ra sao, lớn tiếng kêu lên: “Không được!”
Hai chữ này vừa được thốt ra, sắc mặt Triệu Tuấn lập tức tái xanh. Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Phùng Vân: Nữ lang này liên tục quyến rũ lấy lòng mình, hóa ra không phải vì yêu thích gì mà chỉ vì bản tính nàng ta vốn tùy tiện?
Phùng Vân đáng thương, ả vốn còn đang chờ thời cơ.Lúc này nhìn thấy vẻ khinh thường của Triệu Tuấn, lại thấy ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự lạnh lùng của Phùng Uyển, suýt nữa gấp đến khóc lên: Sao lại thế, ả đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cách này, giờ toàn bộ đều đã bị đổ vỡ rồi? Vậy là ả đã cùng lúc đắc tội với cả hai phu thê bọn họư?
Đang lúc Phùng Vân không biết làm sao, Phùng Uyển nhíu mày, vẻ mặt khó xử thở dài: “Thì ra A Vân không muốn?” Giọng nói của nàng có chứa mấy phần không dám tin.
Kiểu không dám tin này càng khiến Triệu Tuấn hơi bối rối, y còn tưởng là Phùng Vân phải ngàn muốn vạn muốn luôn ấy chứ.
Lúc này Phùng Uyển mới nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:”Tứ muội muội là một nữ lang lại chưa lấy chồng, sống trong phủ tỷ tỷ như thế cũng không tốt lắm đâu.”
Ý trong lời nàng nói, ngay cả người hầu nghe cũng hiểu được
Nhìn Phùng Vân, Phùng Uyển cẩt giọng nhỏ nhẹ: “A Ý”
“Phu nhân?”
“Đến trướng phòng* lấy mười miếng vàng lá, giúp tứ muội thuê một sân viện bên ngoài, nhanh chóng lên, tối nay tứ muội muội phải chuyển qua đó.”
(*trướng phòng: phòng thu chi)
Nàng quay đầu, nhìn thẳng gương mặt tái xanh, không biết làm thế nào cho phải của Phùng Vân, nhỏ nhẹ nói: “Tứ muội muội, đừng trách đại tỷ vô tình. Vừa rồi, quả thật là do đại tỷ lắm chuyện. Muội cũng biết, có mấy lời đã nói ra, cũng nên phòng ngừa kẻ khác ăn nói linh tinh. Ai, muội an tâm thoải mái ở bên ngoài đi, muội là muội muội của tỷ, đại tỷ sao có thể để muội chịu oan ức chứ.”
Phùng Uyển nói xong, bước nhanh đến cạnh Triệu Tuấn, nắm tay y, cười nói: “Phu chủ có biết, ban nãy thiếp ở Đông Sơn tự cầu được xăm gì không?”
Nàng đi xin xăm?
Trong lòng Triệu Tuấn hơi căng thẳng, lúc này y làm sao còn để ý đến mĩ nhân gì gì nữa? Lập tức vội vàng nắm chặt tay Phùng Uyển, đi vài bước về phía thư phòng, thấp giọng hỏi: “Là xăm gì?”
Dưới ánh mắt vội vàng của Triệu Tuấn, Phùng Uyển thần bí cười cười, nhẹ nhàng nói: “Là xăm thượng thượng*!”
(*xăm thượng thượng: xăm có điềm lành nhất, tốt nhất)
“Cái gì?”
“Là xăm thượng thượng!”
Triệu Tuấn vui vẻ vô cùng, y nắm chặt tay Phùng Uyển, liên tục nói: “Nói nhanh lên nhanh lên, trên xăm đó viết cái gì?”