Chương 61: Ai khinh bạc ai?
Phu nhân trung niên vừa vào cửa chùa thì liền đi tìm Phùng Uyển như vô ý như cố ý.
Nhìn lướt vài nơi, ánh mắt bà tập trung lại.
Chậm rãi bước đến quỳ xuống Phật Đà, nhìn thấy Phùng Uyển đang chắp hai tay, mắt khép hờ, miệng đọc lẩm bẩm.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, gương mặt thiếu phụ trẻ tuổi nhã nhặn, lịch sự và dịu dàng.
Phu nhân trung niên đứng bên cạnh nàng, hai tay cũng chắp lại, khi Phùng Uyển mở mắt ra, tiếng nói bà bình thản vang lên, “Triệu phu nhân?”
Nghe thấy tiếng kêu, Phùng Uyển quay đầu.
Dù cho bị một người không quen biết đột ngột kêu tên, thiếu phụ kia cũng không thấy sợ hãi, không thấy bối rối. Nàng nhìn sang với đôi mắt vô cùng xinh đẹp, vô cùng tĩnh lặng, tập trung lắng nghe.
Khóe môi phu nhân trung niên hơi nhếch, bà nói ôn hòa: “Mới vừa rồi đại công chúa đối với cô như thế, cô có giận không?”
Bà hỏi rất ôn hòa, rất hữu nghị.
Nhưng nhìn một cái đã nhận ra thân phận nàng. Tất nhiên Phùng Uyển biết bà đang thẩm định mình.
Phùng Uyển rũ xuống hai mắt, nói ôn hòa khe khẽ: “Tức giận là tức giận… Nhưng Bồ Tát đang nhìn, giữa ta và đại công chúa lại không có thù hận thật sự.”
Giống như nàng không biết thân phận phu nhân này, sau khi trả lời một câu, lại chỉ tiếp tục quay đầu về phía Bồ Tát, hai tay chắp lại lần nữa, lẩm bẩm tụng kinh: “Thủ ký nội tâm giả, tắc tri tham tưởng, sân tưởng, cập ngu si tà kiến tưởng; tri thiện, tri bất thiện, tri vô ký, tri tâm lao lự chủng chủng chư khổ...... Chúng sinh tâm thể, tòng bản dĩ lai, bất sinh bất diệt, tự tính thanh tịnh, vô chướng vô ngại, do như hư không, ly phân biệt cố. Bình đẳng phổ biến, vô sở bất chí, viên mãn thập phương, cứu cánh nhất tương, vô nhị vô biệt, bất biến bất dị, vô tăng vô giảm.” (Loyal Pang: Đừng hỏi mình cái này, mình không biết dịch kinh phật chỉ biết nó trong một bài giảng ký kinh chiếm xét thiện ác nghiệp báo thôi.)
Tiếng tụng kinh của Phùng Uyển ôn hòa nhẹ nhàng. Phu nhân trung niên nhìn vẻ mặt tĩnh lặng đến hiền hòa của Phùng Uyển, nghe nội dung nàng tụng, thầm nghĩ: Hóa ra là tín đồ thành kính.
Cũng là tín đồ thành kính, hành động mới vừa rồi của nàng giống như trong kinh phật đã dạy, “tự tính thanh tịnh, vô chướng vô ngại, bình đẳng phổ thông” chứ không phải là một kẻ bản tính lòng dạ sâu xa, xử sự xảo trá làm ra.
Nghe tiếng tụng kinh tĩnh lặng rõ ràng của Phùng Uyển bên cạnh, phiền não về điều này trong lòng của phu nhân trung niên kia đã dần dần biến mất, dần dần chuyển thành bình thản. Từ từ hai tay bà chắp lại, cũng cùng đọc thầm kinh văn giống Phùng Uyển.
Khi phu nhân trung niên mở mắt ra lần nữa, Phùng Uyển đã lặng lẽ rời đi.
Nàng đi ra khỏi cửa chùa.
Vào lúc này, chúng tỳ thiếp còn chưa ra, hai ngự phu đang tán gẫu câu có câu không bên cạnh xe ngựa.
Nhìn về phía bọn họ một cái, Phùng Uyển men theo lối đi trong rừng cây, đi về phía chân núi.
Hai bên đường núi nơi nơi đều là người đi đường, thỉnh thoảng có nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay quấn lấy nhau chui vào trong rừng núi. Cũng có người bị tiếng bước chân của Phùng Uyển dọa sợ ló đầu ra, nhìn thấy một phụ nhân dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự như vậy, những người đó lại không buồn để ý, tiếp tục vui sướng.
Thấm thoát, Phùng Uyển đã đi đến nơi đường núi vắng người.
Cúi đầu đi một hồi, chợt cảm thấy bốn phía yên tĩnh kinh người, Phùng Uyển ngẩng đầu lên, quay người, lại muốn đi trở về.
Đương lúc này, cánh tay nàng đau nhói, nhưng bị một người đột ngột chế trụ. Ở trong mộng trải qua cái ch.ết thảm như vậy, bị người chế trụ thế này thật sự là bóng ma của Phùng Uyển. Nàng lập tức cúi đầu ra sức vùng vẫy, hai chân đá loạn xạ, hé miệng muốn hét lên thất thanh.
Đương nhiên Phùng Uyển phản kháng kịch liệt ngoài dự liệu của người đó. Đột nhiên người đó ép chặt Phùng Uyển vào thân cây khô, dùng thân thể và tay trái giữ yên tứ chi của nàng, nhìn thấy nàng muốn mở miệng kêu to, bàn tay phải bịt kín miệng nàng lại.
Phùng Uyển cắn thật mạnh.
Trong thoáng chốc, mội mùi máu tươi tràn ngập vào mũi. Mà mùi này cũng khiến cho Phùng Uyển gần như điên cuồng tỉnh táo lại, nàng mở hai mắt ra.
Nàng đối diện với một đôi mắt.
Đôi mắt này vốn là dài xếch lên, sóng mắt lưu chuyển, trong nét quyến rũ còn mang theo huyết sắc, lại càng như hữu tình như vô tình. Nhưng giờ phút này, tình ý trong mắt đã mất hết, có, chẳng qua là tức giận và lên án thôi.
Liếc xéo nàng, tiếng nói hơi khàn của chàng thiếu niên tức giận quát khẽ: “Nàng điên rồi à?” Giọng nói lại hơi có chút uất ức.
Ta nào biết đâu là chàng chứ?
Phùng Uyển mím môi, thả lỏng cơ thể. Hóa ra nàng quá căng thắng, nên vừa thả lỏng thì cả người lại mềm rũ ngã về phía thiếu niên.
Không đúng, phải nói là chàng vốn đè nàng vào thân cây khô, nên vừa thả lỏng, da thịt ấm áp, nhịp tim đập hơi nhanh, còn có hơi thở hơi thô giữa chàng và nàng lại quyện vào nhau rõ ràng.
Bất tri bất giác, trong rừng cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thiếu niên chẳng hề có tâm tư buông nàng ra, chàng vẫn áp chặt nàng như cũ, nhíu mày hỏi: “Vừa mới xảy ra chuyện gì mà bối rối sợ hãi đến dạng này?”
Phùng Uyển lắc đầu, nói yếu ớt: “Ai bảo chàng tự dưng nhảy ra.”
Thiếu niên cười khẩy một tiếng, “Nàng cũng quá nhát gan rồi.” Nói đến đây, giọng nói của chàng mang theo một chút nghi ngờ, “Không đúng, tại sao nàng phải sợ như vậy? Lẽ nào trước kia nàng từ bị người ta bắt như thế à?”
Phùng Uyển vội lắc đầu.
Nàng lắc quá kịch liệt, khiến cho chàng càng lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Một hồi lâu, Phùng Uyển buồn phiền nói: “Đừng hỏi.”
Chàng khẽ hừm một tiếng, thốt lên: “Nàng cho rằng ta cảm thấy rất hứng thú với chuyện trước kia của nàng sao?”
Phùng Uyển đã sớm quen với lời nói lạnh nhạt như vậy của chàng, cũng không để ý, chẳng là tò mò hỏi: “Chàng chạy đến đây làm gì?”
Mày kiếm của thiếu niên nhướng lên, nói hờ hững: “Không phải là cái thứ ngu phụ Tứ công chúa kia sao? Mấy ả dâng hương thì dâng hương thôi, không nên ép ta cũng đến đây. Sau khi hẹn ta đến đây, mà còn…”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của chàng ửng đỏ, có chút khó nói.
Lẽ nào chàng bị khinh bạc sao?
Phùng Uyển tò mò, nàng mới vừa chớp mắt vài cái, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng hung tợn của chàng, ơ một tiếng, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Chàng nhìn Phùng Uyển lom lom, nén giận giải thích: “Ta đường đường là trượng phu, các ả có thể làm gì ta chứ?”
Phùng Uyển liên tục gật đầu không ngừng.
Thấy hài lòng với thái độ nàng, thiếu niên hừ một tiếng, lửa giận vơi đi.
Một hồi lâu, Phùng Uyển lại khe khẽ mở miệng lần nữa: “Chàng đè ta.”
Nàng nghĩ, những lời này của nàng rất bình thường.
Chân mày chàng cau lại, giống như bị nàng nhắc nhở, chàng nghiêm túc quan sát Phùng Uyển.
Chàng áp chặt nàng như vậy, khoảng cách hai khuôn mặt cách nhau chưa đến ba tấc. Trong tình trạng này, Phùng Uyển thật sự không chịu được ánh mắt sáng quắc, đầy quyến rũ, trời sinh hút hồn người kia.
Nàng đỏ bừng cả mặt, đầu cố cúi xuống thật thấp, suýt nữa là đụng đến bộ ngực.
Thật sự không chịu được nữa, Phùng Uyển khẽ kêu lên: “Đừng nhìn ta như vậy.”
“Ta nhìn nàng làm sao?” Trong giọng nói của chàng mang theo nụ cười, khàn khàn hấp dẫn.
Phùng Uyển cắn cắn môi, lúc nàng đang suy nghĩ trả lời thế nào. Đầu của chàng lại đột ngột kề đến, hít thật sâu trên cổ nàng.
Sau đó chàng nói thầm: “Tuy là dáng vẻ nàng chả ra sao, nhưng mà mùi trên người nàng ngửi thoải mái hơn mấy phụ nhân kia nhiều.”
Trong tiếng nói thầm, chàng vẫn còn tiếp tục hít vào. Vừa ngửi vừa cọ như vậy, bỗng đột ngột chàng le lưỡi ɭϊếʍƈ một cái lên động mạch dưới tai của nàng.
Trời ạ!
Hai chân Phùng Uyển bủn rủn, suýt nữa ngồi tại chỗ. Bị chàng mạnh mẽ dùng hai bàn tay nhấc lên, Phùng Uyển cắn răng khẽ nói: “Vệ Tử Dương!” Trong cơn tức giận, nàng cũng bất chấp hết mọi thứ, “Chàng cũng quên mất dáng vẻ chàng thế nào à! Ta cũng không phải là lão bà bảy tám mươi, làm sao chịu được kiểu này, kiểu này…”
Câu nói tiếp cuối cùng cũng biến mất tăm hơi.
Phùng Uyển khẽ nói một lúc lâu, thấy chàng vẫn đè chặt mình không hề hối lỗi, lại ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu nàng lại đối diện với đôi mắt phượng quyến rũ, huyết sắc mờ mờ của chàng. Chàng nghiêng đầu, nhìn nàng chăm chăm không chớp mắt. Đương lúc Phùng Uyển nghi ngờ, chàng mở miệng nói: “Nói đi, sao nàng không nói?”
Phùng Uyển cắn răng.
Chàng không nhìn nàng giận dỗi, tiếp tục chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt hút hồn kia, cũng thì thầm: “Giọng nói của nàng như nước, rất êm tai, ta thích.”
Lời này vô cùng chân thành.
Chân thành đến mức khiến Phùng Uyển cảm thấy hơi không thật.
Nàng trợn to mắt, nén cơn giận, nhìn thẳng vào chàng chằm chằm.
Đang nhìn nhìn, tay phải nàng giơ lên, đặt lên trán của chàng.
Trán chàng hơi nóng.
Lúc này chàng thiếu niên đang đè nàng bỗng cọ cọ, vừa cọ một cái nàng đã cảm giác được rõ ràng có một thứ cứng rắn chống vào bụng mình.
Vèo một cái khuôn mặt Phùng Uyên ngượng đến đỏ bừng.
Có điều trong ánh mắt trong veo sáng ngời của nàng có thêm vào một tia nghi ngờ.
Đưa tay ấn lên trán chàng, sau đó đè lên lồng ngực chàng, rồi lại nhìn về phía mặt chàng. Chỉ thấy môi chàng đỏ thắm, mắt đang nhìn mình hơi si mê, hơi thở của chàng phả ra nóng rực cũng không thích hợp.
Nhíu mày lại, Phùng Uyển khẽ nói: “Chàng bị bỏ thuốc?”
“Bỏ thuốc?” Chàng chau đầu mày, như hơi không giải thích được.
Từng cử chỉ hành động của chàng thoạt nhìn vô cùng thanh tĩnh như thường, nhưng lại dán chặt lấy mình không nỡ buông ra, còn có hai gò má ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ si mê, cũng khiến Phùng Uyển cảm giác không đúng.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân vang lên.
Phùng Uyển rùng mình, vội vàng khẽ nói: “Núp đi.”
Nàng nhìn thẳng chàng, vẻ mặt kiên định.
Chàng nhìn thẳng vào nàng chằm chằm, chân mày còn đang chau lại, nhưng người đã hành động, chàng nhấc nàng chuyển đến sau sườn núi.
Ném nàng lên cỏ, sau đó, cả người chàng lại không xấu hổ nhào đến, cứng rắn đè chặt nàng như cũ.
Phùng Uyển kinh hãi, vừa muốn vùng vẫy thì chàng đã nói thì thầm: “Thật là thoải mái.”
Giọng nói hơi ngốc nghếch.
Phùng Uyển hoàn toàn khẳng định, chàng thật sự đã bị bỏ thuốc.
Tiếng bước chân phía sau đã càng ngày càng gần.
Chỉ chốc lát, một tiếng nói nữ tử vang lên, “Rõ ràng là chạy về phía này.”
Tiếp theo, một tiếng nói nam tử vang lên, “Chắc chắn dược lực đã phát tác. Phải tìm ra hắn.”
Ả kia hỏi bất an: “Công phu của người này cực cao, lại bướng bỉnh, nếu biết chúng ta bỏ thuốc, chỉ sợ là sẽ không chịu bỏ qua.”
Nàm tử kia cười ɖâʍ đãng, nói: “Yên tâm, thuốc kia lấy được từ hoàng thất Kiến Khang, không tr.a ra được đâu. Lại nói, không phải là Tứ công chúa hẹn hắn sao? Liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Phùng Uyển nghe đến đây, âm thầm kinh hãi, trong lúc bất chợt trước ngực lại tê dại một trận.
Nàng cúi đầu xuống.
Lại thấy không biết từ lúc nào chàng đã trượt xuống. Mặt chàng đặt lên ngực nàng, dĩ nhiên cảm thấy nơi đó mềm mại ấm áp. Chàng đang nhắm mắt lại, thoải mái cọ tới cọ lui.
Vèo một cái, gương mặt Phùng Uyển ngượng đỏ bừng lên.
Nhưng nàng vẫn không thể cựa quậy, chẳng những không thể nhúc nhích, mà nàng còn phải nhìn chằm chằm kẻ đang cọ xát lung tung trên người mình, phòng ngừa chàng không cẩn thận phát ra tiếng.
Trong tiếng tìm kiếm lao xao, nam tử kia có vẻ hơi không kiên nhẫn, y tức tối nói khẽ: “Sao lại để cho hắn chạy thoát chứ? Thật là không dùng được.”
Ả kia nói oan ức: “Điện hạ, thật sự người đó không có hứng thú với nữ nhân, Thất nhi cũng đã sắp cởi hết y phục, chẳng những hắn thờ ơ, còn đưa tay tát nàng một cái, đẩy ra rất xa. Không chỉ là nàng, mấy người bọn nô tỳ cũng bị đánh, hắn vừa đánh vừa nói bọn nô tỳ là nữ nhân xấu xí.”
Ả kia nói dè dặt: “Điện hạ, có phải là hắn thích trượng phu hay không?”
Điện hạ kia lạnh lùng nói: “Không thể nào! Cái tên ngu ngốc lão Ngũ kia từng có giao hẹn với hắn, vì vậy chưa đụng đến hắn. Về phần người khác không được hắn chú ý nhiều, nhưng thật sự gần gũi thân cận với hắn thì cho đến nay chưa nghe thấy ai!”
Dừng một chút, y lại nói trầm ngâm: “Hình như ta từng nghe y vô cùng chán ghét phụ nhân, người có thể đụng vào ngón tay y cực kỳ hiếm. Lúc trước ở trong cung từng có cung nữ nhào vào người hắn bị đánh đến phun máu.”
Hai người vừa nói vừa tìm, vòng tới vòng lui đều ở vùng lân cận. Dĩ nhiên bọn họ biết chuyện này không thể để lộ ra ngoài sáng, cũng không gọi hộ vệ tỳ nữ gì cả, hai người cứ như thế vừa tìm vừa lục soát.
Đúng lúc này, Phùng Uyển cứng đờ.
Nàng từ từ quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, chàng lại trượt lên. Giờ phút này, chàng đang cúi đầu, hai tay sờ từ lông mày nàng, đến mắt của nàng, rồi lại sờ đến môi nàng.
Chàng sờ cũng thôi, nhưng lại giống như một chú chó con, sờ soạng vài cái, chàng lại kề đến ngửi một cái, ngửi cảm thấy mùi vị không tệ, còn le lưỡi ra ɭϊếʍƈ một cái.
Như lúc này, chàng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ bờ môi Phùng Uyển, chiếc lưỡi đỏ đẹp đẽ kia vén môi trên của nàng lên, theo đường môi, từ nhân trung phác họa đến khóe môi.
Hơi thở chàng ấm áp từng chút từng chút phả vào mặt Phùng Uyển theo hành động khinh bạc của chàng.
Phùng Uyển giống như cương thi, trong cảnh không thể cựa quậy, cuối cùng hứng thú của chàng chuyển đến ngực của nàng.
Trong lúc chàng vừa sờ vừa ấn xuống hõm xương quai xanh, Phùng Uyển quay đầu đi nơi khác.
Gương mặt nàng ngượng đến đỏ bừng, trong mắt cũng hơi ươn ướt. Lúc này nàng thật không nói được là mình tức giận, hay là xấu hổ, hay là gì nữa.
Nàng chỉ biết, thân thể của mình càng lúc càng mềm rũ….
Nơi hai người nằm là khuất sâu trong sườn núi, phía trên bị lùm cây che kín.
Hai người kia sau khi đã lâu không tìm được, cuối cùng quay người bỏ đi.
Mà lúc này, chàng thiếu niên đang nghiên cứu Phùng Uyển tỉ mỉ, cũng đã nằm trên người nàng ngủ khì.
Đừng xem hình thể chàng cao to cũng không lộ ra vẻ cường tráng, nhưng chàng lại đè chặt cương quyết vô cùng, hai tay còn nắm lấy tay hai tay Phùng Uyển theo bản năng, khiến cho nàng không thể làm sao vùng thoát ra được.
Giống như một con giun, sức lực kẹp ngay eo cũng rất lớn, Phùng Uyển buông xuôi.
Nàng dứt khoát nhắm hai mắt lại, cũng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn nàng chằm chằm.
Phùng Uyển mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhanh, chàng thiếu niên đã sớm đứng thẳng, tuyệt mỹ giống như là áng mây trôi tại chân trời đang lạnh lùng nhìn nàng lom lom.
Lẽ nào chàng còn tưởng rằng mình chiếm lợi chàng chăng?
Phùng Uyển nổi giận lên, đương muốn nói chuyện, thì chàng lại khẽ khàng, giọng nói cuốn hút lạnh lùng truyền đến: “Sau này không cho lên giường với tên phu chủ kia của nàng!” Cũng không đợi Phùng Uyển trả lời, chàng vung ống tay áo, ngạo nghễ bỏ đi.