Chương 70: Khanh vốn phong lưu

Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ Triệu Tuấn đã ra ngoài, bận bịu đến đêm khuya cũng không thấy về nhà.
Chớp mắt một ngày đã qua, màn đêm đã bao phủ nhưng Triệu Tuấn vẫn không về phủ.
Vũ nương đi tới đi lui trong sân viện, vẫn không kiềm lòng đi tới ngoài phòng Phùng Uyển, khẽ gọi: “Phu nhân?”


“Ừm.”
“Lang chủ vẫn chưa về...... Trước kia có vậy không?”
Một lúc sau mới truyền tới giọng nói lạnh nhạt của Phùng Uyển, “Vũ nương, ngươi quá mức rồi.”
Một thiếp thất không có tư cách theo dõi hành tung của phu chủ, không có tư cách quấn lấy phu nhân hỏi chuyện của phu chủ!


Vũ nương ngẩn ra, gương mặt lúc xanh lúc trắng.
Cắn môi, Vũ nương đột nhiên cười lạnh nói: “Phu nhân thấy ta mang thai nên đố kỵ à?”
Tiếng bước chân khẽ vàng lên, “lách cách” một tiếng cửa phòng mở ra, Phùng Uyển mặc vái dài kiểu Tấn, mỉm cười thanh nhã xuất hiện trước mặt Vũ nương.


Có thể cười bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt Phùng Uyển rất lạnh. Khóe mắt liếc thấy chiếc xe quen thuộc chạy tới ngoài phủ, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ nương, gần như bất chợt, Phùng Uyển giơ tay tát “bốp” lên mặt Vũ nương.


Sao Vũ nương có thể ngờ được nàng sẽ ra tay? Lập tức la hét ầm ĩ, ôm mặt, vừa tức vừa sợ, nước mắt cũng tuôn rơi.
Ả nhìn Phùng Uyển chòng chọc, thét to: “Ngươi dám đánh ta?”


Không phải phu nhân này vẫn luôn bình lặng đến mức dường như không tồn tại sao? Không phải vẫn mặc người cười nhạo náo loạn mà cũng không mấy khi buông lời nói nặng sao? Tại sao cô ta có thể, tại sao cô ta có thể đánh mình?


available on google playdownload on app store


Vũ nương vừa sợ vừa giận, hét ầm lên: “Ngươi đánh ta? Ngươi dám đánh ta? Đừng tưởng rằng ngươi là phu nhân, ngươi chỉ là con gà không biết đẻ trứng, trong mắt phu chủ người chẳng là cái thá gì đâu!”
Trong tiếng la hét, đám tỳ thiếp rối rít vọt ra.
“Đánh ngươi?”


Phùng Uyển cười lạnh một tiếng, nàng tiến lên một bước, lúc Vũ nương còn đang mắng nhiếc không ngừng, tay phải lại giơ lên cho ả ta thêm một bạt tai!
“Bốp” một tiếng, cái tát này thực sự chát chúa, vô cùng vang dội!
Không ngờ nàng còn dám ra tay, Vũ nương bụm mặt hét ầm lên.


Trong tiếng thét giận dữ đinh tai của ả, một chiếc xe ngựa dừng trong viện, đồng thời giọng của Triệu Tuấn cũng vang lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phu chủ về rồi?


Vũ nương mừng rỡ, ả vội vàng quay người, bưng mặt khóc tức tưởi vọt tới trước mặt Triệu quân kể tội: “Phu chủ, phu chủ, chàng hãy đòi lại công đạo cho thiếp.”


Nói đến đây, ả khuỵu xuống, ôm bụng kêu đau: “Phu chủ, thiếp đau quá, bụng thiếp đau quá, e rằng con của thiếp không giữ được mất.”
Không giữ được con?
Triệu Tuấn ngẩn ra, y nhìn chằm chằm Vũ nương rồi quát lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Thấy y để ý, Vũ nương mừng rỡ, ả nước mắt giàn giụa quay đầu lại, chỉ vào Phùng Uyển. “Là phu nhân đánh thiếp. Cô ta đố kỵ thiếp có con của phu chủ, nhân lúc phu chủ không có ở đây ức hϊế͙p͙ thiếp!”
Uyển nương?


Triệu Tuấn chau mày. Y cất bước tới trước mặt Phùng Uyển, khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói mang vẻ khách khí và ôn hòa.


Gần như ngay khi Triệu Tuấn vừa dứt lời, Vũ nương đang hớn hở lại gào ầm lên. Ả trợn to đôi mắt đẫm lệ, nhìn Triệu Tuấn, rồi lại nhìn Phùng Uyển với vẻ không dám tin.


Nàng cười nhạt: Nếu như không phải đã ngờ trước Triệu Tuấn sẽ phản ứng như vậy, sao nàng có thể vung hai cái tát đó? Nam nhân này, bởi vì mới có được chủ ý của mình, chiếm được lời khích lệ và sự khẳng định của Ngũ điện hạ, bây giờ chắc hẳn đang mừng rỡ đắc ý mà cảm kích mình. Với tính cách của y, sao có thể đắc tội làm trái ý mình vào lúc này?


Phùng Uyển buông mi, vẫn dáng điệu dịu dàng điềm tĩnh đó, nàng đáp: “Vũ nương nói với thiếp: Đừng tưởng rằng ngươi là phu nhân, ngươi chỉ là con gà không biết đẻ trứng, trong mắt phu chủ người chẳng là cái thá gì đâu! Nghe vậy, thiếp liền cho cô ta hai cái bạt tai.”


Phùng Uyển nói xong, Vũ nương lại hét ầm ĩ: “Lúc đầu không phải như vậy, ngươi nói vớ vẩn gì thế?”
Phùng Uyển làm ngơ trước tiếng hét của ả, nàng nói với Triệu Tuấn: “Nếu phu chủ không tin, có thể hỏi hội Mi nương.”


Triệu Tuấn không hỏi, y quay sang nhìn Vũ nương, nhíu mày nói: “Được rồi, đứng lên đi, đừng ở đây vừa khóc vừa nháo, còn ra thể thống gì nữa!”


Vũ nương nghe vậy, vừa đau lòng lại vừa tức giận, ả không thèm đứng lên, cứ ngồi xổm dưới đất ôm bụng kêu đau oai oái. Ả chảy nước mắt, kêu đau thảm thiết liên hồi, thật sự khiến Triệu Tuấn cũng hơi lo lắng.


Lúc này, Mi nương lên tiếng, “Chao ôi, Vũ nương làm thế này là sao đây? Rõ ràng phu nhân chỉ tát cô hai cái, sao lại đau bụng được?”


Quyên nhi đứng bên cũng nói: “Đúng vậy, phu nhân yếu ớt thế kia, tát cô hai cái còn chẳng có vết. Cô vẫn khỏe khoắn như thường, vừa thấy phu chủ vừa về lại ôm bụng kêu đau là sao?”
Nghe thấy hai người mỉa mai, Phùng Uyển lắc đầu, nàng ôn hòa nói: “Đi mời đại phu đến đây đi.”
“Vâng.”


Nàng ngẩng đầu, thấy Triệu Tuấn cau mày thì mỉm cười, dịu dàng nói: “Phu chủ bận rộn hai ngày, hiệu quả thế nào rồi?”


Lời này của nàng khiến Triệu Tuấn bừng tỉnh, y lập tức vui vẻ cười ha ha, mặt mày hớn hở nói: “Rất thành công.” Bước đến trước mặt Phùng Uyển, y nắm tay nàng, vừa đi tới thư phòng vừa thấp giọng nói: “Điện hạ rất coi trọng ta, ngài đưa ta tới gặp bệ hạ ngay lập tức. Tối qua ta ở lại trong cung đấy.”


Nói đến phần đắc ý, lòng y vô cùng thoải mái, cất tiếng cười to. Vừa cười, y vừa nhìn Phùng Uyển, cảm khái: “May mà có Uyển nương.”
Chúng nữ không hiểu mấy lời lúc trước của Triệu Tuấn, nhưng đến mấy chữ sau, Vũ nương nghe rất rõ.


Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Phùng Uyển lại chậm rãi cất lên, “Vũ nương có con của phu chủ, vốn là chuyện vui. Nhưng cô ta lại chẳng coi ai ra gì, thực không phải phúc của hậu viện. Phu chủ, dạo gần đây phu chủ nên năng tới chỗ Mi nương và Quyên nhi, để các nàng thêm con thêm phúc cho phu chủ.”


Nàng nói thẳng thừng rõ mười mươi.
Giọng của nàng không nhỏ, chẳng những Vũ nương nghe thấy, ngay cả Mi nương và Quyên nhi cũng nghe rõ từng từ.
Trong giây lát, ba phụ nhân đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ nghe giọng nói ẩn chứa ý cười của Triệu Tuấn truyền đến, “Phu nhân nói chí phải.”


Giọng nói tuy thờ ơ hờ hững, nhưng thể hiện rõ sự tán đồng và khẳng định.
Vậy mà phu chủ không hề để ý tới kẻ vừa bị thương tổn là mình!
Vũ nương chỉ cảm thấy một luồng khí nhơ nhuốc dâng lên, bất tri bất giác sắc mặt ả tái nhợt, người mềm nhũn gục xuống đất.


Ngồi phịch xuống đất, thậm chí ả còn không dám ngẩng đầu lên. Ả biết, chắc hẳn bây giờ đám Mi nương đang cười nhạo mình, cảm kích nhìn phu nhân, ngay cả Tả nhi trung thành với mình nhất nói không chừng cũng nghĩ như vậy.


Cũng phải, người đời đều nói mẹ sang nhờ con, khó khăn lắm mình mới có con của phu chủ, rõ ràng nhận được sự thương yêu và dịu dàng của chàng, rõ ràng mình có thể mượn thế này chèn ép uy phong của phu nhân, khiến đám Mi nương khúm núm trước mình.


Nhưng vì sao lại có kết quả như vậy? Phu chủ thậm chí không thèm để ý tới con, chỉ lo dịu dàng lấy lòng phu nhân.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơn oán giận lặng lẽ gột rửa hết niềm vui của ả.
Sau khi Triệu Tuấn và Phùng Uyển ở trong thư phòng nửa canh giờ, Triệu Tuấn lại lên xe ngựa ra ngoài.


Y vừa ra ngoài, Phùng Uyển cũng rời đi. Gần như ngay khi y vừa lộ mặt, Mi nương và Quyên nhi liền vội vàng tiến tới thỉnh an.
Nhìn dáng vẻ vui mừng cảm kích của hai người, Phùng Uyển cười nhạt, nàng liếc nhìn căn phòng của Vũ nương, ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng và chán ghét.


Đám Mi nương liếc nhìn nhau, ngẫm nghĩ: Bây giờ ngay cả phu nhân cũng ghét cô ta, phu chủ lại nghe lời phu nhân. Xem ra, ta cũng không phải sợ tiện nhân kia nữa.
Phùng Uyển chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó hờ hững thu hồi ánh mắt. Nàng nhẹ nhàng cất bước, cũng leo lên xe ngựa.


Vừa ra khỏi phủ, nàng loáng thoáng nghe thấy đám Mi nương chanh chua mắng nhiếc Vũ nương.
Nàng vươn tay day mi tâm.
Nàng hoàn toàn không thích cuộc tranh đấu giữa phụ nhân thế này. Nhưng nàng lại càng không thích bị kẻ khác ức hϊế͙p͙.


Sống lại một lần, nàng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội đè đầu cưỡi cổ nàng!
Xe ngựa lẳng lặng đi về phía Chu phủ ở ngoại thành phía tây.


Khi Phùng Uyển đến nơi, cổng Chu phủ đang mở rộng, Tăng lão thúc nói chuyện với một đại hán, đưa mắt nhìn đại hán kia rời đi, ông chỉ chớp mắt đã thấy Phùng Uyển mỉm cười đứng đó.
“Nữ lang!”
Tăng lão thúc cười hề hề đi tới.
“Lão thúc có khỏe không?”


“Khỏe lắm.” Tăng lão thúc vui mừng đáp một tiếng, nói: “Chỉ có nữ lang lẻ loi một mình, bên cạnh không có ai có thể tin cậy, lão thúc thực sự lo lắng.”
Phùng Uyển và ông không như trong phủ, nói: “Không cần phải lo lắng, một mình ta cũng có thể sống tốt.”


Đi tới một góc yên lặng, nàng dừng bước, quay đầu nhìn Tăng lão thúc, Phùng Uyển nghiêm túc nói: “Lão thúc đi lấy thêm sáu mươi tấm vàng lá ra ngoài mua số lương thảo có thể dành ăn hai năm và tám con tuấn mã, bốn chiếc xe tốt. Đúng rồi, nhân tiện sắm chút binh khí cho đám Tăng Tú.”


“Phu nhân, cần nhiều như vậy ư?”


Phùng Uyển gật đầu. Vừa nãy ra ngoài hỏi, quả nhiên hệt như trong trí nhớ của nàng, mặc dù nạn lụt tàn phá không ít hoa màu, nhưng rất nhiều lương thực đã được chuyển từ nơi khác đến Đô Thành. Bây giờ giá lương thực ở Đô Thành không cao như lương thực thu hoạch vụ thu.


Nhưng chiến tranh sắp nổ ra, đến lúc đó, lương thảo có thể đắt hơn bây giờ năm sáu lần, mấy đồ quân dụng như tuấn mã đồ sắt sẽ biến mất khỏi chợ.


Có thể nói như vậy, ra tay vào tầm này là thời cơ tốt nhất. Có được khoản này, ít nhất nàng cũng có hai năm ẩn mình, không phải lo cơm áo, nếu chẳng may phải rời đi, nàng cũng có của ăn của để.


Tăng lão thúc thấy nàng quả quyết như vậy, lập tức gật đầu nói: “Vâng, vậy lão thúc làm ngay.” Ông mỉm cười, vui vẻ nói: “Tú nhi vừa lúc trở về từ Kiến Khang, nếu nó biết phu nhân mua thêm binh khí cho chúng nó, không chừng lại nói phu nhân là người nhân nghĩa. Đúng rồi, vừa nãy nó còn nói muốn gặp phu nhân đấy.”


Gặp ta ư? Nhất định là vì phụ nhân mà y hộ tống đến Kiến Khang kia.
Phùng Uyển mỉm cười, nói: “Không vội.”
Không phải vội, nàng rất rõ phụ nhân kia có thân phận gì.
Lão thúc gật đầu.
Chủ tớ hai người chuyện trò một lúc, Phùng Uyển lên xe ngựa rời đi.


Ngoại thành phía tây là nơi tương đối yên tĩnh, dọc theo đường đi, vô số thứ dân cắm rơm rạ, bán con trai con gái xếp thành một hàng, quỳ gối hai bên đường.
...... Những người này đa số là nạn dân trong nạn lụt đó.


Thấy Phùng Uyển nhìn lại, từng đôi mắt đói khổ lạnh lẽo trở nên gấp rút mà nóng như lửa, họ kêu than, càng không ngừng dập đầu khóc lóc cầu xin Phùng Uyển.
Phùng Uyển không để ý.


Tình cảnh này, cuối kiếp trước gần như nàng có thể thấy hằng ngày: Dưới sự trị vì của người Hồ, bán con cũng chỉ là cảnh tượng quá đỗi bình thường của đám thứ dân.


Phùng Uyển về phủ, dặn dò ngự phu mấy câu, đơn giản cũng chỉ muốn y ngậm miệng, không được nói gì với người khác, sau đó nàng về phòng.
Đêm đã khuya.
Phùng Uyển bị tiếng khóc rấm rứt làm tỉnh giấc.


Nàng ngồi thẳng người đậy, đưa tay tìm ngoại bào mặc lên, vừa mới chuẩn bị rời khỏi sập, đã nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ truyền tới.
Tiếng động đó phát ra từ nơi có tiếng khóc.
Trong tĩnh lặng, truyền tới tiếng an ủi khẽ khọt, “Phất nhi, ngươi làm sao vậy?”
Là giọng của Tả nhi.


Phất nhi khóc thút thít, ả khóc quá nhiều, giọng nói nghẹn ngào, hơi khàn. “Mẫu, mẫu thân của ta không xong rồi.”
Tả nhi ấp úng nói: “Ngươi đừng đau lòng, ai cũng phải ch.ết mà thôi.”


Phất nhi lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Đại phu từng nói, bệnh của mẫu thân ta chỉ cần có tiền là sẽ khỏi. Nhưng nhà ta không có tiền.”


Giọn nói của ả mang theo ý oán trách, Tả nhi nói như lẽ đương nhiên: “Người nghèo đều vậy. Cũng vì không có tiền mới sinh bệnh, không chữa được nên mới ch.ết.”


Phất nhi nói tiếp: “Mẫu thân của ta không qua khỏi, phụ thân rất đau lòng. Phụ thân nói với ta, để chữa bệnh ẫu thân, đất đai trong nhà đều bán sạch, bây giờ cơm cũng không có mà ăn.”


Đúng rồi, ở kiếp trước, lúc này mình đã đưa tay ra giúp mẫu thân Phất nhi chữa khỏi bệnh, thấy họ không có đất đai cày bừa, làm người tốt làm cho tới cùng, thu nhận họ làm cố nông (*), cày cấy trên khu ruộng mình mua cho Triệu phủ.
* Nông dân làm thuê làm mướn


Bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt của Phất nhi khi đó. Lúc ấy mình nghĩ, mình có ân với Phất nhi như vậy, suốt đời này ả nhất định sẽ trung thành với mình.
Nhưng buồn cười chính là mọi chuyện lại không phải như vậy.
Tả nhi im lặng.


Lúc này, Phất nhi oán hận nói: “Ông trời thật vô tình, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Sao ta lại khổ như vậy?” Giọng nói tràn đầy vẻ không cam lòng.


Tả nhi có thể cảm thông cho sự uất hận của ả. Phất nhi này biết rất nhiều chữ, ở thời đại này, có thể biết chữ chứng tỏ trước kia gia cảnh cũng không tồi, thậm chí còn có thuộc tầng lớp quý tộc.
Mãi lâu sau, Tả nhi ấp úng nói: “Không còn cách nào các, chúng ta đều quá nghèo.”


Dừng một chút, nàng lẩm bẩm: “Muội muội thứ tư của ta lúc ba tuổi cũng mắc bệnh, nhà ta nghèo không thể chữa bệnh cho nó nên đã qua đời rồi. Về sau lại đến đệ đệ thứ năm cũng sinh bệnh, mẫu thân ta liền bán ta tới Triệu phủ.”
Phất nhi nghe đến đó, đột nhiên nói: “Ta khác ngươi.”


Ả vội hạ giọng, nhưng vẫn thút thít: “Ta không cam lòng, không cam lòng!”
Im lặng một lúc lâu, Phất nhi lẩm bẩm: “Ta vẫn muốn cầu xin phu nhân, nhưng không biết tại sao, khi ta thấy phu nhân lại không dám.”
Tả nhi ấp úng nói: “Nhưng phu nhân cũng nghèo rớt mồng tơi.”


Phất nhi lắc đầu, ả khẽ nói: “Không biết làm sao ta lại thấy phu nhân không nghèo. Thần thái của phu nhân thế kia không thể nghèo được.” Nói tới đây, ả khổ sở nói: “Nhưng phu nhân không thích ta, không muốn giúp ta. Nếu phu nhân giúp ta, ta có làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng.” Lời này vừa dứt, Phùng Uyển thậm chí còn hoài nghi, ả cố ý khóc lóc trong đêm khuya như vậy có phải muốn mình nghe thấy không, muốn mình thông cảm không.


Một lúc sau, Tả nhi mới ngốc nghếch nói: “Phất nhi, ngươi vừa mở miệng đã đòi phu nhân nhiều vàng lá như vậy, phu nhân dù có tiền cũng không cần ngươi làm trâu làm ngựa cho phu nhân. Những kẻ bằng lòng làm trâu làm ngựa cho phu nhân đầy ngoài đường, họ chỉ muốn được ăn no thôi.”


Lời này quả thật sắc bén!
Phùng Uyển lẳng lặng nghe thấy lời này cũng thoáng ngẩn ngơ, một lúc lâu nàng thầm than một tiếng, cảm thấy kiếp trước mình đúng là ngu xuẩn.






Truyện liên quan