Chương 84: Phủ vệ tử dương

Trong sân, một con tuấn mã màu đỏ đang chạy băng băng trên mảnh sân rộng lát đá vôi trắng. Cưỡi trên tuấn mã là tướng quân mặc áo giáp. Tay chàng giương cường cung, dây cung như trăng tròn.


Chàng hét một tiếng, mũi tên lao đi như tia chớp. Trong tiếp gió gào thét, trên không trung xuất hiện một đường cong. Theo sau đường cong hoàn mỹ đó, “phập” một tiếng, mũi tên bắn rơi lá cây ở cách xa hơn trăm bước, cắm sâu vào một thân cây.


Bên cạnh, mấy thân vệ đều hoan hô trầm trồ khen ngợi. Tướng quân trẻ tuổi tung người nhảy xuống ngựa, lấy chiếc khăn nóng trên tay tỳ nữ lau mồ hôi và vết bẩn trên mặt. Đúng lúc đó, chàng liếc thấy Phùng Uyển.
Tiện tay ném khăn lông đi, thiếu niên sải bước đi về phía nàng.


Dưới ánh ban mai, thiếu niên chân dài thân cao, áo giáp làm bằng sắt đen tôn lên gương mặt tuyệt mỹ, mang theo ánh sáng khiến người ta không mở nổi mắt.


Huống chi, chàng đưa lưng về phía mặt trời, đằng sau chàng như có hàng vạn ánh kim, mà chỉ có thể điểm xuyết cho chàng, tăng thêm phong thái cho thiếu niên giữa thời loạn lạc này.
Thấy Vệ Tử Dương như vậy, Phùng Uyển tránh mắt đi.


Chàng là người mang khí khái cao cao tại thượng bẩm sinh, dù đi bằng con đường nào đi nữa, dù có muốn hay không, chắc chắn chàng sẽ đứng ở nơi cao vời vợi. Người như vậy, đâu chỉ cách xa lũ người thấp hèn như nàng ngàn vạn dặm?
Vệ Tử Dương đi tới trước mặt Phùng Uyển.


available on google playdownload on app store


Cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm khàn mị hoặc của thiếu niên hơi lạnh, “Sao giờ mới tới?”


Phùng Uyển thấy rõ vẻ bực bội trong giọng thiếu niên, vì chàng để ý đến mức đó, nàng cong môi cười, khẽ trả lời: “Chàng vừa về phủ, quý nhân ra vào nườm nượp, ta đành phải chờ thôi.” Nàng nói rất đúng sự thật.


Thậm chí đến ngày hôm nay vẫn còn rất nhiều người chờ cầu kiến, có điều Vệ Tử Dương không chịu nổi nữa đã đuổi về rồi.
Vệ Tử Dương khẽ hừ một tiếng, chàng chắp tay đi tới, “Sau này không phải nghĩ nhiều như vậy.”
Phùng Uyển mỉm cười, nàng biết điều đáp: “Dạ.”


Đang lúc này, bên ngoài chợt ồn ào xao động, có tiếng gọi truyền tới, “Vệ tướng quân có đó không?”
Vệ Tử Dương nhíu mày xoay người, không đợi chàng mở miệng, lại có một giọng nói trong trẻo vang lên, “Người như hắn không thích mấy chuyện lễ nghi thông thường, chúng ta cứ vào luôn đi.”


Người nói lời này chính là Ngũ điện hạ.


Vậy mà lại là Ngũ điện hạ. Phùng Uyển lùi về sau một bước theo phản xạ, cũng không ngẩng đầu lên, nàng thấp giọng thỉnh cầu Vệ Tử Dương: “Quý nhân đến, cho phép A Uyển cáo lui.” Mặc dù Ngũ điện hạ đã tới cửa, nhưng Phùng Uyển thấy quý nhân như vậy tới đây sẽ không hấp tấp xông thẳng vào, nàng còn có thời gian rút lui.


Vệ Tử Dương đang định gật đầu, chỉ nghe tiếng bước chân bình bịch, trong nháy mắt, tiếng gọi oang oang của Ngũ điện hạ đã truyền tới, “Tử Dương, Tử Dương?”
Trong tiếng gọi ầm ĩ, Ngũ điện hạ dẫn hơn mười người rầm rập bước vào viện, xuất hiện trước mắt mọi người.


Vệ Tử Dương ngẩng đầu lên, cất bước tiếp đón, giọng nói lành lạnh: “Điện hạ tới rồi à? Tử Dương nghênh tiếp muộn.”
Ngũ điện hạ cười ha ha, đang định lên tiếng thì lại liếc thấy Phùng Uyển đứng trong góc.


Nhìn Phùng Uyển, Ngũ điện hạ nghi ngờ hỏi: “Đây là Phùng thị A Uyển?” Y quay đầu nhìn Vệ Tử Dương.


Từ hồi còn ở Nguyên Thành, y đã phát hiện Vệ Tử Dương rất có hứng thú với phụ nhân thùy mị tầm thường này. Sau khi đến Đô Thành cũng chưa từng nghe nói giữa hai người có gì bất thường, y còn tưởng Vệ Tử Dương đã quên mất phụ nhân này rồi. Không ngờ chẳng những hắn chưa quên, trong những ngày quan trọng thế này, ngay cả các quý nữ quyền quý khác còn không được vào, thế nhưng hắn lại cẩn thận trịnh trọng ngênh đón phụ nhân này vào viện.


Lẽ nào Vệ Tử Dương không thích thân cận với người khác này thật sự thích thích phụ nhân kiểu này sao?
Đối mặt với Phùng Uyển, Ngũ điện hạ cũng không sinh lòng đố kỵ, y chỉ tò mò lại hứng thú đánh giá nàng, mỉm cười, “Tử Dương đóng cửa không ra, thì ra kim ốc tàng kiều.”


Kim ốc tàng kiều, thành ngữ không được thích hợp lắm. Không nói Phùng Uyển là phụ nhân, mà còn là thê thất của Triệu Tuấn, Ngũ điện hạ nói như vậy cũng quá đường đột rồi.
Sắc mặt Phùng Uyển thay đổi, nàng thầm nghĩ: Chỉ mong lời này không bị lan truyền ra ngoài.


Lúc này, Ngũ điện hạ đã quay sang Vệ Tử Dương, ôn hòa nói: “Tử Dương đã trở về Đô Thành, còn luyện tập tới mức mồ hôi đầm đìa như vậy làm gì?”
Sau khi hờn trách, y lại thân thiết nói: “Đi tắm đi. Không còn sớm nữa, yến hội đêm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi.”


Y liếc Phùng Uyển, cười nói: “Phụ nhân này cũng đi đi.”
Phùng Uyển tái mặt. Nàng thi lễ, kính cẩn nói: “Điện hạ quá lời rồi, thiếp là phụ nhân đã có chồng, sao có thể hành sự sau lưng phu quân được?”


“Hành sự sau lưng phu quân?” Ngũ điện hạ nhíu mày, y lại nhìn Vệ Tử Dương đứng một bên, khẽ mỉm cười nói: “Đám người Hán các ngươi suy nghĩ rắc rối quá.”


Y mới nói tới đây, ngoài kia lại ồn ào. Giọng nói yểu điệu của Tứ công chúa vang lên: “Ngũ ca ca cũng ở đây à? Thật tốt quá.”
Vừa nói, nàng vừa hồng hộc chạy vào. Vừa thấy Vệ Tử Dương, nàng liền cúi đầu luống cuống đứng đó.


Bình thường Tứ công chúa đã cực đẹp, bây giờ còn mặc hoa phục lộng lẫy, bàn tay trắng noãn xách váy, nét mặt mang ý cười còn ẩn chứa vẻ tủi thân và gian xảo, dường như rất sợ Vệ Tử Dương không vui sẽ mắng mình.


Thiên chi kiêu nữ như vậy mà còn phải tỏ vẻ dè dặt, dáng vẻ hoạt bát xinh xắn đó dù có là người sắt cũng động lòng. Vệ Tử Dương nhìn sang rồi lơ đãng quay đầu đi.
Ngũ điện hạ ở bên thấy vậy cũng hơi giật mình.


Y phất phất tay, nói: “Tứ tỷ (*), còn đứng đó làm gì? Lại đây bái kiến Tử Dương đi.”


* Tứ tỷ, Ngũ ca: Đây là cách gọi công tử tiểu thư của tầng lớp quyền quý thời đại này. Không có nghĩa người đó là anh hay chị mình. Trong nhà bình thường thì người hầu hay thê thiếp cũng gọi tiểu thư và công tử nhà mình như vậy.


Tứ công chúa đang đứng ở bậc thềm, nghe vậy nàng ta “Ừm” một tiếng, rồi yêu kiều đi tới. Lặng lẽ liếc nhìn Vệ Tử Dương, nàng ta cúi người thi lễ, khẽ gọi: “Vệ tướng quân.” Ngượng ngùng e lệ liếc nhìn Vệ Tử Dương, Tứ công chúa nhìn thấy Phùng Uyển đứng một bên.


Phùng Uyển vốn mặc trang phục phụ nhân dài thết đất, chắc chắn không làm người khác chú ý. Nhưng Tứ công chúa và Ngũ điện hạ như nhau, hiểu rõ tính cách của Vệ Tử Dương, biết hai ngày này chàng từ chối rất nhiều nữ lang quyền quý, tại sao phụ nhân này có thể vào đây?


Thoáng chốc cách đối xử khác biệt của Vệ Tử Dương dành cho Phùng Uyển chợt hiện về trong trí nhớ của Tứ công chúa.
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Tứ công chúa biến hóa.
Đang lúc này, Vệ Tử Dương cất giọng khàn khàn, “Lời nàng nói ta biết rồi, nàng có thể lui.”


Lời này của chàng nói cho Phùng Uyển nghe.
Phùng Uyển lập tức hiểu ý chàng, nàng khẽ thi lễ, nói với Vệ Tử Dương: “Đã phiền lang quân rồi. Thiếp cáo lui.”
Dứt lời, nàng cúi đầu thu tay áo, chậm rãi lui về phía sau.


Im hơi lặng tiếng đi lướt qua Ngũ điện hạ và Tứ công chúa, trong nháy mắt, Phùng Uyển đã đến cửa viện. Lúc nàng đang chuẩn bị xoay người rời khỏi viện, Tứ công chúa đột nhiên cất giọng yêu kiều: “Khoan đã.”


Nàng ta bước nhanh đến bên cạnh Phùng Uyển, thân mật vươn tay kéo khuỷu tay nàng, cười hì hì cười nói: “Tỷ là Phùng thị A Uyển phải không? A Uyển tỷ tỷ cần gì đi vội thế? Hì hì, đêm nay trong phủ Ngũ ca có yến hội.” Nàng kề sát vào Phùng Uyển, vô cùng thân mật cực kỳ vui mừng nhỏ giọng nói: “Ngũ ca ta sắp được phong làm Thái tử rồi, yến hội đêm nay cũng coi như yến hội ăn mừng. Tỷ tỷ cũng tới nhé, sao lại không góp vui được?”


Tứ công chúa cao quý nhưng nói chuyện thân mật, dịu dàng với Phùng Uyển như vậy, đổi lại là một phụ nhân bình thường nào khác, chắc hẳn sẽ được sủng ái mà lo sợ.
Nhưng Phùng Uyển không như vậy.


Nàng cảnh giác, lúc Tứ công chúa nói với mình, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Vệ Tử Dương, đánh giá sự thay đổi trên vẻ mặt của chàng.


Càng quan sát, sắc mặt của Tứ công chúa càng trắng bệch. Ở nơi Vệ Tử Dương không nhìn thấy, Tứ công chúa cắn môi, đôi mắt ngấn lệ: Chàng nhìn mình như vậy là đang sợ mình nói lời gì không xuôi tai, dọa phụ nhân xấu xí này sao?


Tứ công chúa chẳng muốn nghĩ như vậy, nhưng nàng thật sự ái mộ thiếu niên này, hằng ngày đều bất giác nghĩ tới lời nói cử chỉ của chàng, phân tích ý nghĩ sở thích của chàng. Vì vậy, thấy ánh mắt vừa nãy của chàng khiến nàng bất giác nảy sinh ý nghĩ như vậy.


Tứ công chúa nở một nụ cười tươi tắn, từ từ rời khỏi Phùng Uyển, cười gượng nói: “A Uyển tỷ tỷ, chúng ta quyết định như vậy nhé.” Giọng điệu ngây thơ, nhưng động tác lại không cho phép khước từ. Cứ nắm chặt cánh tay Phùng Uyển, Tứ công chúa cất bước đi tới chỗ Vệ Tử Dương.


Phùng Uyển thầm than một tiếng, mặc Tứ công chúa kéo về phía trước.
Thật ra nàng đã nghĩ tới chuyện này từ lâu. Với vẻ bề ngoài của Vệ Tử Dương, người ái mộ chàng ở Đô Thành này nhiều không kể xiết. Mình muốn bình an, tốt nhất là cách xa chàng một chút, phải cố gắng làm như vậy.


Lại là thầm than một tiếng, Phùng Uyển nghĩ: Cho tới bây giờ họa phúc đều từ đàn bà, nếu tâm niệm muốn cậy nhờ chàng, thì phải chấp nhận tất cả chuyện này. Bây giờ việc cấp bách nhất là tĩnh tâm, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.


Hai nàng tới trước mặt Vệ Tử Dương. Tứ công chúa lén lút liếc nhìn chàng, dịu dàng khẽ nói: “Vệ tướng quân, thời gian còn sớm, ta và A Uyển tỷ tỷ dạo chơi trong phủ chàng một lát có được không?”
Giọng nói yêu kiều dè dặt, nào có giọng điệu của công chúa?


Vệ Tử Dương liếc nhìn Tứ công chúa, rồi nhìn Phùng Uyển, chàng lạnh lùng nói: “Tùy cô.”
Dứt lời, chàng bước tới chỗ Ngũ điện hạ, cười nói: “Hôm qua có người đưa tới một vò rượu lâu năm, nói là rượu ngon Kiến Khang. Điện hạ, chúng ta uống một chén nhé.”


Ngũ điện hạ cười ha ha, nói: “Được, được, hôm nay say cùng Tử Dương.”
Tứ công chúa kéo tay Phùng Uyển, sau khi đi loanh quanh không mục đích, cuối cùng dừng lại ở giữa vườn hoa nhỏ sau viện.


Nhìn ngó dáo dác, thấy xung quanh yên tĩnh, Tứ công chúa cười nói: “Tử Dương cũng thật là, đã làm tướng quân rồi mà không chịu mua thêm mấy nô tì, tỷ nhìn viện này trống không chẳng ra làm sao cả?”
Phùng Uyển đứng bên vội cười đáp lời.


Nghe thấy tiếng cười thật thà của Phùng Uyển, Tứ công chúa từ từ xoay đầu lại lẳng lặng nhìn Phùng Uyển chằm chằm.
Rõ ràng mắt nàng rất đẹp, nhưng bị nhìn chòng chọc như vậy, Phùng Uyển lại cảm thấy người mình rét lạnh.


Tứ công chúa nhìn thẳng vào Phùng Uyển, đến khi nàng hiền lành cúi đầu xuống mới thu hồi ánh mắt. Từ từ xoay người, Tứ công chúa khẽ nói: “Chàng nhìn tỷ với ánh mắt khác lắm.”
Dừng một chút, Tứ công chúa đưa lưng về phía Phùng Uyển, hỏi: “Tại sao lại vậy?”


Phùng Uyển cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Công chúa quá lo lắng rồi.”
Tứ công chúa quay đầu lại, tiếp tục nhìn Phùng Uyển chằm chằm.


Dưới ánh mặt trời, phụ nhân trước mắt này có làn da trắng nõn, đôi mắt rất đẹp, tư thái cũng hơn người. Nhưng, không có gì hơn! Với dáng vẻ này của cô ta, quý nữ khắp Đô Thành có mười thì cũng phải năm người hơn cô ta rồi. Vừa rồi cô ta đứng sau Vệ Tử Dương, cứ như trăng sáng và ngói đá đặt cạnh nhau vậy.


Phụ nhân như vậy, đừng nói là Vệ Tử Dương, đổi lại bất kỳ quý tộc nào khác cũng thấy không thuận mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tứ công chúa bắt đầu nghi ngờ với phán đoán của mình.


Trong lúc nàng trầm ngâm, Phùng Uyển khẽ nói: “Thật ra thì thiếp và Vệ tướng quân như vậy cũng có ngọn ngành cả.” Tứ công chúa đột nhiên đưa mắt nhìn sang, Phùng Uyển cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Ngày trước ở Nguyên Thành, thiếp và Vệ tướng quân quen biết trong cảnh nghèo hèn, phu chủ thiếp có thể tới Đô Thành cũng nhờ Vệ tướng quân dìu dắt. Vệ tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa, vẫn coi thiếp như chốn tri kỷ.”


Tứ công chúa đã từng nghe những lời này.
Nhưng trước kia nàng không để trong lòng, bây giờ Phùng Uyển nhắc lại, nàng cũng nhớ ra.


Nhưng, ánh mắt vừa nãy của Vệ Tử Dương phải nói thế nào đây? Tứ công chúa cũng không biết phải diễn tả ra sao, nhưng nàng cảm thấy vừa nãy lúc mình ríu rít với phụ nhân này, chàng nhìn mình với ánh mắt cảnh giác. Chàng đang phòng bị mình thương tổn phụ nhân này sao?


Đúng lúc này, Tứ công chúa nghe thấy tiếng cười khẽ khàng, hơi ngượng ngùng của Phùng Uyển: “Vệ tướng quân quá trọng tình nghĩa, trên đường đi, y còn nói thiếp chính là tỷ tỷ của y nữa kìa.”
Tỷ tỷ?
Chàng coi cô ta là tỷ tỷ?
Tứ công chúa thầm thở phào, giống như đã hiểu.


Lập tức, nàng nhón bước tới, dựa vào Phùng Uyển. Tứ công chúa kéo tay Phùng Uyển, xấu hổ nói: “Thì ra là như vậy, A Uyển tỷ tỷ, vừa rồi ta vô lễ, tỷ đừng trách ta nhé.”
Phùng Uyển vội cười, nói: “Không có, công chúa tính tình khẳng khái, sao thiếp trách móc được?”


Nàng nhìn Tứ công chúa, mím môi nói: “Tứ công chúa kiều diễm như hoa, thân phận cao quý, tính tình lại tốt. Người để ý đến Tử Dương đúng là phúc của y.”


Nàng nắm tay Tứ công chúa đi tới một bên ngồi xuống, cúi đầu nói: “Tử Dương sống cũng không sung sướng gì, lại còn là người quá coi trọng ân oán. Công chúa không cậy thân phận ức hϊế͙p͙ người khác, ta nghĩ Tử Dương nhất định sẽ thích công chúa.”


Giọng điệu này của Phùng Uyển dịu dàng đôn hậu, hệt như lời của đại tỷ tỷ. Tứ công chúa nghe vậy, không khỏi thật sự coi nàng như tỷ tỷ của Vệ Tử Dương.


Nàng cắn môi, cố gắng nén nước mắt, nói trong nghẹn ngào: “Ta biết chàng không thích ta. Cũng bởi một lần ta hẹn chàng ra ngoài, lại làm hại chàng bị hạ độc, về sau chàng không chịu tha thứ cho ta nữa.”


Nàng nắm chặt lấy tay Phùng Uyển, nói với vẻ chờ mong: “A Uyển tỷ tỷ, tỷ có thể giải thích với chàng, nói rằng ta thật sự không cố ý, ta cũng bị hãm hại không?”


Phùng Uyển vội vàng gật đầu, nàng lấy khăn tay ra dịu dàng lau nước mắt cho Tứ công chúa, an ủi: “Được rồi, thiếp nhất định sẽ nói. Ngoan, đừng khóc.”
Nghe giọng điệu như dỗ trẻ con của Phùng Uyển, Tứ công chúa không thể không bật cười trong nước mắt.


Giữa phụ nữ với nhau, một khi đã tốt thì sẽ mau chóng như keo như sơn. Hai người ngồi với nhau, thân thiết nói đùa một lúc. Sau đó Phùng Uyển thở dài một tiếng, nhíu mày nói: “Hôm nay ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết phu chủ có nghĩ nhiều không?”


Vẻ mặt nàng đau khổ, than thở: “Lời đồn của thế gian rất đáng sợ. Một phụ nhân bình thường như thiếp, mà còn có người muốn đồn thổi thiếp và Vệ tướng quân. Chỉ lo phu chủ tin những lời đồn đó.” Lời này của nàng để lót đường cho sau này. Chẳng may Phùng Vân và Đại công chúa nói gì đó, Tứ công chúa sẽ bị u mê.


Nghe nàng nói vậy, chút lòng nghi ngờ của Tứ công chúa đã tiêu tán hơn phân nửa.
Nàng gật đầu nói: “Vậy tỷ về đi.”
Nhìn Phùng Uyển có vẻ vui mừng phấn khởi, Tứ công chúa mím môi cười nói: “Chỗ Ngũ điện hạ, ta sẽ nói với huynh ấy.”


Phùng Uyển vội vàng nói tạ ơn. Hai nàng lại thân thiết nói thêm một lúc, Phùng Uyển mới cáo lui rời đi.
Tứ công chúa đứng lên, nàng đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Phùng Uyển, nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rất lâu mà không rời mắt.
Phùng Uyển ra khỏi Vệ phủ.


Xe ngựa vừa ra khỏi cửa phủ, nàng liền vươn tay áo lau mồ hôi, thở dài thườn thượt.
Cửa ải này tạm thời đã qua. Có điều, nếu về sau lại để Tứ công chúa thấy được gì, e rằng nàng ta sẽ trả thù rất thê thảm!


Nhưng vậy thì phải làm thế nào chứ? Nàng có thể điều khiển được mình, nhưng nàng có thể điều khiển được Vệ Tử Dương sao?


Vừa nghĩ tới Vệ Tử Dương, Phùng Uyển lại trầm mặc. Không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc nàng ở bên hắn đã có thêm một thứ gì đó. Thứ này, thậm chí ở kiếp trước, thời điểm nàng và Triệu Tuấn ân ái nhất cũng chưa từng xuất hiện. Có lẽ bởi vì nàng và Triệu Tuấn vẫn là vợ chồng, có ân ái thì cũng là trước ân rồi ái. Cảm giác mà phu chủ và Vệ Tử Dương mang tới cho nàng, hoàn toàn không thể so sánh được.


Nhưng dù là vậy, nàng làm gì có tư cách mà nghĩ xa vời chứ. Kiếp trước, vì Triệu Tuấn nàng đã hao hết tâm trí, kiếp này, nàng không biết mình có nên bỏ ra sức lực của mình, một lần nữa trút hết lòng dạ tin một người đàn ông nữa không?


Đúng vậy, người đời đều nói Vệ Tử Dương trọng tình nghĩa, nhưng từ xưa tới nay, người đàn ông trọng tình nghĩa và coi trọng nữ nhân là hai việc khác nhau. Năm đó Lưu Bị cũng nổi danh trọng tình nghĩa trong thiên hạ, nhưng không phải ông ta vứt bỏ vợ con rất dễ dàng sao?


Suy nghĩ một hồi, Phùng Uyển cười khổ. Cũng không nhìn lại mặt mũi mình ra sao, đúng là suy nghĩ lung tung.
Bây giờ đã đến buổi trưa, Phùng Uyển không muốn trở về Triệu phủ lắm, liền nói với ngự phu: “Đến Chu trang ở ngoại thành phía tây.”


“Dạ.” Ngự phu trả lời vô cùng khẳng khái. Mỗi lần tới Chu trang ở ngoại thành phía tây, gã đều được ăn no đến chảy mỡ, trong lúc đói nghèo thế này, đó là chuyện vui mừng nhất của gã.


Mấy hôm trước, quản sự và ngự phu khác còn quấn lấy gã hỏi han. Họ không rõ, mình cả ngày ăn không đủ no, mọi người càng ngày càng xanh xao vàng vọt, sao gã lại mặt mày hồng hào tinh thần sảng khoái như vậy?


Xe ngựa tới ngoài Chu trang, vừa hay nhìn thấy Tăng lão thúc mừng ra mặt, xoa tay vội vàng ra ngoài. Thấy ông cúi đầu đi mà không chú ý tới mình, ngự phu kêu một tiếng, “Lão thúc.”
Tăng lão thúc ngẩng đầu lên.


Thấy là xe ngựa của Phùng Uyển, ông vui mừng quá đỗi, vội vàng xông lên nhếch miệng cười nói: “Nữ lang, lão nô đang định tìm người đó.”
Tìm ta?
Phùng Uyển nhìn gương mặt vui tươi hớn hở của ông. Vẻ vui mừng không giấu được này khiến nhịp tim của Phùng Uyển tăng vọt.


Nàng nhảy xuống xe ngựa, không hỏi han gì, chỉ mỉm cười đi vào Chu trang. Hình như không hề vội vã với chuyện Tăng lão thúc tìm mình.
Cho đến khi hai người vào phủ, Tăng lão thúc đóng cửa phòng, Phùng Uyển mới xoay người lại.


Không đợi nàng lên tiếng, Tăng lão thúc đã vui mừng nói: “Nữ lang, trong đó là vàng thật.” Ông vui đến mức giọng nói cũng run run: “Là vàng thật, ước chừng bốn mươi cân vàng.”


Tăng lão thúc ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, mừng như điên nói: “Nữ lang, bây giờ người có tiền rồi, đi đến đâu cũng không phải sợ nữa.”
Ta có tiền?
Đi đến đâu cũng không phải sợ nữa?


Phùng Uyển ngẩng đầu lên, cũng như Tăng lão thúc, nàng vui mừng tới mức đôi môi cũng phải run lên. Nhưng khác với Tăng lão thúc chưa thấy nhiều việc đời, nàng biết, chỗ tiền này của mình chỉ là hạt cát trong sa mạc nếu so với kẻ có tiền. Chỗ tiền này của mình chỉ có thể bảo đảm không cần lo ăn lo mặc vài năm thôi.


Nhưng như vậy đã tốt lắm rồi. Về sau, dù gió mây thay đổi thế nào, dù nàng có ở lại Đô Thành hay không, ít nhất, nàng không cần ưu sầu vì hai bữa ăn nữa.
Buông mi, Phùng Uyển khẽ nói: “Để ở đâu? Ta đi xem.”
“Vâng, vâng.”


Tăng lão thúc vừa dẫn Phùng Uyển đi về phía trước, vừa nói: “Người đời đều nói vàng khó tan chảy, lão nô còn sai Tú nhi bảo thợ rèn mang dụng cụ bếp lò đến đấy.”


Ông dẫn Phùng Uyển tới một chỗ cực kỳ u ám, đi qua ngõ đó, tiến vào một phòng chứa củi quét vôi trắng. Ông nhấn một viên gạch trong góc nhà, một cái hốc hiện ra.


Đứng trong cái hốc sâu tầm một người, Tăng lão thúc khẽ nói: “Lão nô giám sát đào chỗ này đấy. Nữ lang, người không cần xuống, lão nô chuyển kim thạch lên.”
Chỉ trong chốc lát, một khối vàng lớn, hình vuông, như hòn đá xuất hiện trước mặt Phùng Uyển.


Chỉ trong chốc lát, mắt nàng lóe đến mức không mở ra được nữa. Nghiêng đầu, Phùng Uyển vươn tay ôm lấy, cười nói: “Quả nhiên rất nặng.”


Giao kim thạch cho Tăng lão thúc, Phùng Uyển nói: “Lão thúc, đừng chôn vật này chung với thứ khác. Lão đào thêm một cái hốc ở đằng kia rồi chôn xuống.” Nàng vươn tay chỉ về phía một góc nhỏ.
Tăng lão thúc dứt khoát đáp một tiếng, chôn khối vàng xuống.


Lần này, hai chủ tớ ăn no nê mới lên đường về Triệu phủ.
Hai người vừa về đến cổng Triệu phủ, một chiếc xe ngựa liền chạy nhanh ra ngoài. Trong màn xe mở rộng, Phòng lão thúc của Triệu Tuấn đang nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau, ông vung tay lên, ra lệnh: “Phụ nhân, tới đây một lát.”


Phùng Uyển đáp lời, bảo xe ngựa tới chỗ ông ta.
Sau khi hai chiếc xe ngựa đậu cạnh nhau, võ tướng trung niên quan sát Phùng Uyển từ trên xuống dưới. Rồi ông ta nhíu mày, ôn hòa nói: “A Uyển, lão phu nghe Tuấn nhi nhắc tới cháu rồi.”
Phùng Uyển cúi đầu đáp: “Dạ.”


“Ta thấy cháu cũng được, mắt như hồ nước, gò má đẫy đà, cằm tròn, không phải phụ nhân bạc tình. Sao cháu và Tuấn nhi lại cãi nhau tới mức đó?”
Đây là lời khuyên can tha thiết của trưởng bối, Phùng Uyển chỉ có thể rũ mắt chắp tay lắng nghe.


Võ tướng trung niên lại nói: “Cháu ngại Tuấn nhi không có tiền đồ sao?”
Phùng Uyển vội vàng ngẩng đầu lên, nói ngay lập tức: “Không, không phải vậy.”


“Vậy thì tốt.” Võ tướng trung niên thở dài một tiếng, nói: “Ta nghe đám tỳ thiếp kia nói, cháu là người thiện về kinh doanh phải không? Nhưng sao lại ngang ngạnh như vậy? Cháu xem căn viện này của các cháu, vài chỗ bị thấm nước, tường vách tan hoang hết cả. Hơn nữa những phòng ốc bị sụp kia cũng không được dọn dẹp. Nghe Tuấn nhi nói, bây giờ các cháu không có tiền à? Haiz, đại trượng phu bôn tẩu bên ngoài, việc kinh doanh trong nhà đều dựa vào phụ nhân, sao cháu lại phớt lờ như vậy? Nhìn ngôi nhà rách nát thế này, cháu không thẹn với lòng sao?”


Phùng Uyển ngẩng đầu, lúng ta lúng túng nói: “Thiếp, thiếp không thiện về kinh doanh.” Nàng khổ sở nói: “Đô Thành này không như Nguyên Thành, thiếp nghĩ bao ngày vẫn không tìm được việc nào có thể làm. Trước đó không lâu, Vũ nương cũng kinh doanh mấy cửa hàng lương thực, nhưng chỗ lương thực đó bị triều đình tịch thu hết rồi, mất hết cả vốn.”


Nàng nói vô cùng thành khẩn, võ tướng trung niên nghe một hồi cũng tin. Ông gật đầu, nói: “Như vậy đi, thủ hạ ta có một người rất giỏi buôn báo, hôm nào gọi hắn tới đây giúp Tuấn nhi.”


Nói tới đây, ông nhìn Phùng Uyển chằm chằm, nói: “Lão phu nghe nói, Tuấn nhi vẫn còn quan tâm tới cháu. Sau khi trở về cháu hãy suy nghĩ cẩn thận, không được bởi vì ý nghĩ nhất thời mà phá hỏng ân nghĩa vợ chồng. Có hiểu không?”
“Hiểu rồi ạ.”
“Hiểu là tốt, cháu về phủ đi.”


“Thúc thúc đi trước.” Phùng Uyển cung kính ngồi cúi mình, cho đến khi võ tướng trung niên kia rời đi, nàng mới bảo ngự phu đánh xe vào Triệu phủ.






Truyện liên quan