Chương 91: Hối hận

Nhìn mấy chữ này, Phùng Uyển đột nhiên cảm thấy muốn ngất luôn cho rồi.
Cắn răng, Phùng Uyển đỏ mặt suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ đành xé nát mảnh giấy quẳng vào lư hương. Còn về thanh dao nhỏ bằng gỗ kia, nàng chỉ có thể tạm thời giữ lấy.


Nàng oán hận dậm chân, phát hiện mình đúng là bó tay hết cách.
Khi Phùng Uyển không hề có gì khác lạ bước chân ra khỏi phòng, trong sân, bọn người hầu Nguyệt Nương mang đến lại đang bận rộn sắp xếp viện, khiến cho bụi bặm bay khắp nơi.


Trong màn bụi bặm này, từ xa xa, Phùng Uyển đã thấy Nguyệt Nương đang đứng quay lưng về phía mình, không nhúc nhích, đôi mắt vô thần nhìn đống bừa bộn trong sân. Trên gương mặt đẹp đẽ chỉ có sắc tái nhợt và thẫn thờ. Nhìn ả ta như thể đang suy nghĩ, cả đám người bận rộn trước mắt này, đối với ả mà nói, có còn ý nghĩa gì không? Sự vui mừng và mong đợi kia, có còn ý nghĩa gì không?


Phùng Uyển dường như thấy được bóng dáng mình trên người Nguyệt Nương. Nàng lắc đầu, dứt khoát trở lại phòng.


Lúc đi ngang qua bên hông phòng, trong góc tối có một bóng người. Bóng người kia cố gắng co người lại, co lại hết sức, dường như việc thu nhỏ bản thân như thế mới có thể khiến người đó cảm thấy ấm áp. Dù vậy, bóng người kia vẫn hơi run rẩy.
Chắc là Phất Nhi.


Bởi vì Phất Nhi đứng ở một góc rất tối tăm, không thu hút, nếu Phùng Uyển không để ý, chắc sẽ không thể nhìn thấy.
Nhưng dù Phất Nhi núp ở trong góc tường như vậy, co rúm như chim nhỏ trong gió, mới càng khiến ả trông có vẻ đáng thương.


available on google playdownload on app store


Giống như đêm đó, Phùng Uyển thấy Phất Nhi co rúm người, trên mặt toàn là nước mắt, đáng thương đến mức khiến lòng người thương tiếc.
Chỉ là vừa nhìn thì Phùng Uyển đã thu hồi tầm mắt.


Đối với ả, nàng sẽ không có chút thương tiếc nào. Không nói đến ân nghĩa gì, cho dù chỉ là tình cảm giữa người và người, ở kiếp trước nàng cũng đã cho Phất Nhi rất nhiều. Biết rõ một kẻ ủ không biết ấm, ăn không biết no*, thì nàng cần gì phải làm người tốt chứ?


(* ý nói Phất Nhi tham lam, không biết thỏa mãn)
Vì vậy, Phùng Uyển bước vào phòng.
Mãi cho đến khi Phùng Uyển thay y phục thường ngày, lại ra khỏi phòng, nhảy lên xe ngựa, Phất Nhi mới từ từ đứng lên, lau khô nước mắt, cố nặn ra một nụ cười theo sau.


Khi xe ngựa chạy ra khỏi Triệu phủ, Phùng Uyển đã thấy một người hầu của phủ Vệ Tử Dương đứng ở một góc nhìn nàng. Sau khi đón lấy ánh nhìn của nàng, người hầu kia bước đến.
Không ngờ sẽ có người hầu đứng chờ ở đây, mặt Phùng Uyển đỏ bừng lên như muốn nhỏ ra máu.


Người hầu kia bước đến trước mặt Phùng Uyển, chắp tay làm lễ, cung kính hỏi: “Đồ tướng quân nhà ta đưa cho phu nhân, phu nhân nhận được chưa?”
Y nói đến đây, cười một tiếng, nói: “Phu nhân đừng trách tiểu nhân vô lễ, thực ra tướng quân từng có lệnh, bảo tiểu nhân hỏi người.”


Phùng Uyển cắn môi, khẽ nói: “Nhận được rồi.” Trong tiếng lẩm bẩm còn mang theo buồn bực.
Người hầu kia cung kính nói: “Vậy tiểu nhân sẽ báo lại với tướng quân.”
Y xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của người kia, Phùng Uyển gọi: “Khoan đã!”


Người hầu kia xoay người, cung kính chờ nàng lên tiếng.
Mặt Phùng Uyển vừa đỏ vừa hồng, cắn cắn môi, cuối cùng khẽ nói: “Xin chuyển lời với tướng quân, trời lạnh người nhiều, miệng lưỡi người đời không thể không phòng.” Nàng cắn răng nói “Vì vậy ta mới phải đóng đinh.”


Lời nàng nói mơ hồ không rõ, dù là ngự phu hay người hầu, đều nghe không hiểu. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của bọn họ, Phùng Uyển ra lệnh:”Cứ nói như thế là được.”
“Dạ.” Người hầu sải bước rời đi.


Đưa mắt nhìn bóng lưng người hầu rời đi, mặt Phùng Uyển lại nóng lên. Nàng vốn muốn mượn lời người nảy, mắng Vệ Tử Dương mấy câu, chỉ trích chàng một phen.


Thế nhưng, tính tình của Vệ Tử Dương làm việc không hề bận tâm gì cả. Chọc giận chàng, có khi chàng lại xông thẳng vào Triệu phủ, nói hết mọi chuyện ra, nàng làm sao cho phải?


Chỉ là, nàng cũng không thể nhịn như thế. Nàng nghĩ, nàng than thở với chàng như thế, có lẽ chàng sẽ thông cảm sự khó xử của mình, không làm như thế nữa.
Dĩ nhiên, lúc nói mấy lời này, nàng cũng không nắm chắc. Phải biết rằng, Vệ Tử Dương kia, tính cách chả giống ai đâu.


Nàng ở trước mặt chàng, đúng là chỉ có thể nén giận thôi.
Mím môi, Phùng Uyển nghĩ: Cửa sổ ta tạm thời không đóng đinh, nếu mấy ngày nữa chàng không có phản ứng gì khác, ta sẽ đóng đinh nó.
Chớp mắt đã qua hai ngày.


Trong hai ngày này, thỉnh thoảng có quý nữ tìm đến cửa, Phùng Uyển theo các nàng ra ngoài mấy lần, để các nàng tùy ý vây xem nàng một lúc, hứng thú của các nàng cũng dần giảm đi. Bởi vì diện mạo của Phùng Uyển quả thật không đẹp, lời nói cũng không có vẻ yêu mị, các quý nữ truyền tai nhau, tất cả đều tin quan hệ của nàng và Vệ Tử Dương, chỉ là quan hệ tỷ đệ trộn lẫn nhiều ân tình.


Kể từ hôm đó, Nguyệt Nương cũng trở nên đàng hoàng hẳn, người của ả sửa chữa đổi mới cả viện, sau khi có thể vào ở thì vội vàng đến ba căn tiệm.


Mỗi lần Triệu Tuấn trở về đều vào phòng Nguyệt Nương. Y mới cưới được một mỹ nhân như hoa, đang là lúc nhiệt tình, hai người chạm vành tai lồng tóc mai, Triệu Tuấn không có tâm tình, cũng chẳng còn sức lực đâu mà bận tâm mấy nữ nhân khác trong phủ.


Đêm nay, trăng sáng treo cao, Phùng Uyển ngồi bên cửa sổ có treo một tấm màn lụa mỏng, nhìn về phía ánh trăng, hưởng thụ nhắm hai mắt lại, dùng tay vuốt ve chữ viết trên thẻ trúc, thưởng thức trí tuệ trên sách.


Có vài tiếng bước chân vang lên, một người đi đến sau lưng nàng, hơi dừng lại, tiếng nói khe khẽ của Phất Nhi vang lên “Phu nhân, tiền viện đang cười đùa.”


Quả thật lúc này, trong viện của Nguyệt Nương, tiếng cười đang không ngừng truyền đến. Trong tiếng cười này, còn có tiếng cười khoan khoái đắc ý của Triệu Tuấn, dưới bầu trời đêm, nghe hơi chói tai.


Thấy Phùng Uyển không để ý, Phất Nhi đi đến, rót cho nàng một chén rượu, hạ giọng nói: “Nô tỳ nghe Diễm Nhi nói, kể từ khi Ngũ điện hạ trở thành Thái tử, vô cùng coi trọng lang chủ nhà ta. Lúc này lang chủ đang quản lý chuyện đối ngoại trong phủ Thái tử, còn tham mưu chuyện quân vụ.”


Phất Nhi nhìn về phía Phùng Uyển, giọng nói hơi khẩn trương: “Chính miệng Thái tử nói, chỉ cần lang chủ lập công, sẽ thăng y làm quan. Thái tử còn nói, không cần hâm mộ Vệ Tử Dương, chỉ cần lang chủ có lòng, tương lai sẽ trên cả Vệ Tử Dương.”


Phất Nhi hạ giọng nói: “Lang chủ là vì chuyện này mà vui mừng.”
Mãi một lúc sau, Phùng Uyển vốn nhắm hai mắt, tay mò xong một chữ cuối cùng, để thẻ tre xuống, mới dịu dàng nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Sau khi nói mấy chữ này, nàng lại cầm thẻ tre lên, yên lặng vuốt ve.


Nhìn môi phu nhân hơi nhúc nhích, lại nhìn mấy phiến trúc cũ kĩ, Phất Nhi thật không biết, những thứ này có ý nghĩa gì chứ? Có thể hơn cả vinh hoa sau này của phu nhân sao?


“Phu nhân?” Phất Nhi vừa gấp vừa tức nói: “Sao người lại không thèm để ý? Giờ đây, dù là Vũ Nương cũng biết, dù cho tỳ thiếp trong phủ đông đảo, nhưng người lang chủ chân chính để ý, chỉ có mình người. Lúc này lang chủ đang phú quý, đó là vinh quang của người. Người….”


Ả cắn môi, không nhịn được nói nặng nề: “Dựa vào lang chủ nhà mình, không phải tốt hơn nhiều so với dựa vào Vệ tướng quân kia sao?”
Phùng Uyển mở mắt ra.
Thấy Phùng Uyển nhìn mình, Phất Nhi quật cường cắn môi, cúi đầu.


Phùng Uyển nhìn chằm chằm Phất Nhi, thầm nghĩ: Lời này là ả thuận miệng nói ra hay là ả đã hoài nghi chuyện đêm đó?
Dưới cái nhìn chăm chú của Phùng Uyển, vẻ mặt Phất Nhi quật cường, ánh mắt sáng lại có vẻ vô cùng trung trinh.


Phùng Uyển nghĩ: Nếu như không mơ thấy chuyện kiếp trước, cả đời này nàng đối với Phất Nhi, vẫn sẽ trọng dụng, sẽ cam nguyện giao cho ả tiền tài, chỉ mong ả vĩnh viễn trung thành với mình.
Quay đầu lại, Phùng Uyển ôn hòa nói: “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”


“Phu nhân?” Phất Nhi trợn mắt, thấy Phùng Uyển dù mỉm cười, nhưng sắc mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là không thèm để ý chuyện này, ả mím môi cáo lui.


Phất Nhi vừa ra đến ngoài cửa, liền thấy Nguyệt Nương dắt theo hai tỳ nữ đang đi đến. Thấy Phất Nhi, trên gương mặt đẹp đẽ của Nguyệt Nương mang theo nụ cười ngọt ngào hỏi: “Phu nhân có đây không?”
Phất Nhi cúi đầu đáp “Phu nhân ở đây.”


Nguyệt Nương khách khí nói: “Ngươi là Phất Nhi sao? Phất Nhi, xin ngươi nói với phu nhân, Nguyệt Nương xin gặp.”
Phất Nhi đáp lời, quay người vào trong gọi: “Phu nhân, Nguyệt Nương xin gặp.”
Một lúc lâu sau, giọng nói thanh nhã của Phùng Uyển truyền đến: “Không cần.”


Nguyệt Nương cũng không ngờ Phùng Uyển cự tuyệt trực tiếp như thế. Nàng ta ngơ ngác, ngay lập tức, nàng ta hướng vào phòng Phùng Uyển, khẽ chào, sợ hãi nói: “Nguyệt Nương đến bái kiến phu nhân. Chuyện hôm đó, quả thật là Nguyệt Nương vô lễ, kính xin phu nhân đừng trách, tha thứ Nguyệt Nương.”


Không ngờ nàng ta đến để nói xin lỗi.
Một vài tiếng bước chân vang lên, trong nháy mắt, Phùng Uyển đẩy cửa phòng ra.
Đứng ở cửa, dưới ánh trăng sáng, Phùng Uyển lẳng lặng quan sát Nguyệt Nương.


Nguyệt Nương lúc này đang cúi đầu, nàng ta không nhúc nhích, dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần e sợ thành khẩn.
Giống như thật vậy sao?
Phùng Uyển ra ngoài, chính là muốn nhìn vẻ mặt của nàng ta.


Nhìn thấy Nguyệt Nương dưới cái nhìn chăm chú của mình vẫn không nhúc nhích, nàng hơi bối rối, cũng hơi kinh ngạc.


Mãi không nghe thấy tiếng Phùng Uyển, Nguyệt Nương yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, hôm đó quả thật Nguyệt Nương sai rồi, tỷ tha thứ cho ta đi?” Ả ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, đôi mắt to đen nhánh hơi ẩm ướt, có vẻ chân thành vô cùng.


Phùng Uyển nhìn thẳng nàng ta một lúc lâu, thấy Nguyệt Nương vẫn cúi người, không buồn không giận, nàng giơ giơ ống tay áo, thờ ơ nói: ‘Đứng lên đi.”
“Tỷ tỷ tha thứ cho Nguyệt Nương rồi sao?” Nguyệt Nương vui mừng nói: “Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ.”
Lúc này nàng ta mới đứng dậy.


Nguyệt Nương rưng rưng mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ dưới ánh trăng như hoa lê, giọng nàng ta trong trẻo: “Tỷ tỷ không phiền, Nguyệt Nương cũng yên tâm rồi. Tỷ tỷ, Nguyệt Nương cáo lui.
Dứt lời, nàng ta cung kính thi lễ với Phùng Uyển, từ từ lui ra.


Khi nàng ta lui ra, đám người Vũ Nương Mi Nương đều đã có mặt ở bậc thang xem náo nhiệt. Thấy Nguyệt Nương đi đến, trong mắt mấy thiếp thất đều tỏ vẻ chê cười. Có điều nhớ đến việc nàng ta có uy thế lớn, lại được lang chủ cưng chiều, cuối cùng cũng không có ai mở miệng.


Nguyệt Nương vừa đi, Phùng Uyển liền quay người trở về phòng.
Ngày hôm sau, Phùng Uyển vừa rửa mặt xong thì một chiếc xe ngựa đã xuất hiện ở cửa phủ, một thái giám mang theo mấy cung tỳ nghênh ngang đi đến.
“Ai là Phùng thị?”


Phất Nhi vội đáp: “Là phu nhân nhà ta.” vừa vặn lúc đó, giọng nói Phùng Uyển truyền đến: “Thiếp là Phùng thị.”
Nàng đi ra.


Nhìn Phùng Uyển đang cúi người đánh giá mấy lần, thái giám cất giọng the thé nói: “Phụ nhân này lá gan thật không nhỏ, nhiều người trong cung ời người, đều mời không được.”
Tất nhiên là y nói chuyện hai ngày nay xảy ra do mấy lời tuyên ngôn của Vệ Tử Dương.


Phùng Uyển mang vẻ phục tùng cúi mắt, lúng ta lúng túng nói: “Hôm đó khi thiếp biết được tin, sứ giả đã đi, thiếp chỉ là một thần phụ, không dám tự chủ trương, vẫn ở lại trong nhà đợi sứ giả cho gọi lần nữa.”


Thái giám nghe nàng giải thích, cười the thé, không kiên nhẫn nói: “Nói với ta nhiều thế làm chi? Hoàng hậu nương nương cho gọi ngươi, đi thôi.”
Phùng Uyển vội đáp lời.
Xe ngựa Phùng Uyển theo xe ngựa thái giám chạy trên đường.


Chỉ một lát sau, hai xe ngựa đã chạy đến bên ngoài cửa cung, đúng lúc này, phía trước cũng có mấy chiếc xe ngựa. Xe ngựa Phùng Uyển vừa mới dừng, rèm của một chiếc xe ngựa đằng trước liền được vén lên, Triệu Tuấn ló đầu ra.
Y nhìn chằm chằm Phùng Uyển, nhíu mày nói: “Chuyện gì?”


Phùng Uyển nói: “Hoàng hậu cho gọi.”
Triệu Tuấn ừ, nói: “Tự giải quyết cho tốt.”
“Dạ.”
Lúc này, cửa cung mở rộng ra, xe ngựa lần lượt đi vào.


Lúc xe ngựa của Phùng Uyển dừng ở quảng trường, mấy người Triệu Tuấn vội vã xuống xe ngựa, bọn họ đi ngang qua Phùng Uyển, một văn sĩ người Hồ khẽ nói: “Tiên Ti lần này có dị động, quả là không tầm thường. Ta nghĩ Thái tử cho gọi chúng ta, hẳn là vì chuyện này.”


“Aizz, chiến sự phương Bắc còn chưa xong, lại thêm một Tiên Ti, quả nhiên là thời buổi rối loạn.”
“Triệu Tuấn, bây giờ Thái tử mong đợi ở ngươi rất nhiều, nếu ngươi có thể thể hiện tài năng, qua mặt cái tên họ Vệ kia, chưa chắc không thể phong hầu.” Một câu này, Phùng Uyển lại nghe ra ý trào phúng.


Mấy người đi rất vội, Phùng Uyển nhìn về phía Triệu Tuấn, lúc này, gương mặt tuấn tú của y cười đến hơi cứng ngắc, tay phải càng nắm chặt, y có vẻ rất khẩn trương.


Trước kia, loại tình cảnh này, y thích nhất là kể cho nàng nghe. Nhưng mấy ngày nay, ngay cả chuyện này y cũng chẳng tìm đến nàng, người đàn ông này, chuẩn bị buông nàng ra sao?
Phùng Uyển suy nghĩ một lúc, lại nghĩ đến: Tiên Ti xâm phạm?
Chuyện này, nàng cũng biết rõ.


Đúng lúc này, Triệu Tuấn vốn đang đi vào trong, bỗng ngừng lại.
Phùng Uyển đang xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu lên nhìn cũng hơi giật mình.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy vội đến, trong nháy mắt, con ngựa kia đã vọt đến trước người Triệu Tuấn.
Nó ngừng lại.


Chàng trai trong xe ngựa, nhìn sang Triệu Tuấn, sau đó đi tiếp.
Xe ngựa lướt qua Triệu Tuấn, chạy thẳng về phía quảng trường, cũng đi về phía Phùng Uyển.
Triệu Tuấn cùng mấy người kia vừa hàn huyên, vừa đi. Đi vài bước, không biết y nghĩ đến điều gì, vội quay đầu lại.


Vừa quay đầu, y vừa thấy chiếc xe ngựa kia dừng lại, Vệ Tử Dương tung người nhảy xuống từ trên xe. Vệ Tử Dương hiển nhiên đã chú ý tới Phùng Uyển, đi thẳng về phía nàng.


Một người thấy Triệu Tuấn dừng bước không đi nữa, sắc mặt hơi đổi, không khỏi kêu: “Triệu quân? Triệu quân?” Vừa kêu hai tiếng, Triệu Tuấn liền đổi hướng, đi về phía hai người đang đứng trong quảng trường.


Lúc này mọi sự chú ý của Phùng Uyển đều đặt trên người Vệ Tử Dương, thấy chàng vừa xuống xe ngựa đã nhìn mình chằm chằm, sải bước đi tới, nàng không tự chủ được lui về sau một bước.
Lúc này, thái giám ở sau lưng gọi: “Triệu phu nhân, đi nào—-“


Phùng Uyển quay đầu lại, cười một tiếng, đang định đáp lại, thái giám này liền ngạc nhiên nói: “Ơ, Vệ tướng quân sao lại đến đây?” Y lập tức nhớ đến mấy lời đồn, cau mày nói: “Triệu phu nhân, Vệ tướng quân đến tìm ngươi kìa.”


Phùng Uyển đưa lưng về phía Vệ Tử Dương, tay chân đều lạnh lẽo, nàng thầm nghĩ: Tất nhiên ta biết chàng đang đi về phía này.


Nói thật, nàng lúc này quả thật rất hối hận. Ngày đó, nàng không nên nói với người hầu của Vệ Tử Dương như thế, lại càng không để ý đến thanh dao gỗ mà chàng đã gửi đến để cảnh cáo, còn nói cái gì mà đóng đinh cửa sổ.


Nàng tính tới tính lui, cũng không tính được sẽ gặp Vệ Tử Dương ở đây.






Truyện liên quan