Chương 106: Chuyển nhà

Editor: Kentu.
Chừng trăm người thợ thủ công còn đang bận việc, cũng không biết bệ hạ phân phó thế nào, có thể thấy rõ phần lớn là sẽ xây dựng cả đêm.
Từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng trông ra, bóng người song song trong thư phòng là người đẹp Nguyệt nương đang bầu bạn bên cạnh Triệu Tuấn.


Phùng Uyển thu hồi tầm nhìn, dưới ánh nhìn chăm chú của đám tỳ thiếp, nàng chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Sau lưng nàng, Phất nhi cắm đầu cắm cổ theo.
Đi đến trên bậc thang, thấy Phùng Uyển vươn tay đẩy cửa, Phất nhi cẩn thận hỏi: “Phu nhân, Người phải dọn tới bắc viện à?”
s://thanhthoigian.wordpress


Phùng Uyển quay đầu lại.
Không chỉ là Phất nhi, Mi nương, Vũ nương và những tỳ thiếp đều nhìn quanh bên này, dáng vẻ lắng tai nghe ngóng.
Phùng Uyển liếc Phất nhi một cái, cười khẩy, không để ý tới Phất nhi.
Nàng cất bước đi vào trong phòng.


Nàng ngồi yên ở trên sập, tự rót ình một chén rượu, chầm chậm nuốt một ngụm nhỏ, cảm nhận được giọt rượu chui vào cổ họng, trái tim nàng vẫn đập nhanh dần dần bình tĩnh trở lại.
s://thanhthoigian.wordpress


Quả nhiên, phía ngoài thợ thủ công bận rộn một đêm. Dưới tình trạng tiếng vang leng keng bình bịch, gần như không người nào có thể ngủ ngon. Phùng Uyển lại càng không. Trong chốc lát, nàng mơ tới Vệ Tử Dương bị thương, tiếng động vụn vỡ như từng mảnh băng, trong chốc lát, nàng mơ thấy ánh mắt đánh giá của bệ hạ ngồi tít trên cao.


Cứ mơ mơ màng màng ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ như thế; đợi đến khi Phùng Uyển mở mắt ra lần nữa, bầu trời phía ngoài sáng choang. Tiếng Triệu Tuấn quở trách vang đến từ nơi xa xa, “Vội cái gì? Mọi người im lặng cho ta một chút!”
Quát lên xong, y chần chờ một lát rồi hỏi: “Phu nhân đâu?”


available on google playdownload on app store


Tiếng Phất nhi cung kính truyền đến, “Phu nhân còn chưa rời sập.”
Triệu Tuấn hừ lạnh nói: “Nàng cũng thoải mái nhỉ!” Trong giọng điệu còn căm ghét nghiến răng nghiến lợi.
Lại một lát sau, chỉ nghe thấy Triệu Tuấn quát khẽ: “Cút ngay!” Sau đó truyền đến tiếng bước chân y đi xa.


Sau khi yên tĩnh, Phất nhi mang chậu nước đến cho Phùng Uyển, khẽ nói: “Phu nhân đã tỉnh chưa?”
“Vào đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng bọt nước ào ào, Phất nhi lí nhí nói: “Phu nhân, mới vừa rồi lang chủ phát bực một bữa, bây giờ đã vào triều rồi.”
Phùng Uyển “Ừ” một tiếng.


Sau khi rửa mặt thay đồ, dưới sự dìu đỡ ân cần của Phất nhi, Phùng Uyển đi ra khỏi cửa phòng.
Trong sân viện, đám tỳ thiếp đều ở đó. Vành mắt mọi người biến thành màu đen, tia máu trong mắt mơ hồ, hiển nhiên là đều ngủ không được ngon giấc. Thấy Phùng Uyển, các nàng đồng loạt quay đầu lại.


Phùng Uyển cũng chẳng thèm liếc nhìn các nàng lấy một cái, cất bước đi về phía Bắc viện đang xây dựng.
Nhìn bóng dáng kia rời đi, lão mụ tử đi tới phía sau Nguyệt nương cẩn thận nói: “Nữ lang, phu nhân và lang chủ có điểm gì đó là lạ.”


Cái này không cần bà ta nói, mọi người ở chỗ này đều thấy được. Nguyệt nương gật đầu, hai mắt ngây ngẩn nhìn bóng dáng Phùng Uyển.
Lão mụ tử kia lại nói: “Trời cao phù hộ, nếu lang chủ hưu phu nhân, lại thành thân với Đại công chúa kia, có phải tốt hơn nhiều không?”


Câu nói vừa dứt, một tỳ nữ bên cạnh vui mừng nói: “Đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó, nữ lang của chúng ta chính là khổ tận cam lai rồi.”
Nguyệt nương nghe hai người nói chuyện với nhau, ả cúi đầu xuống đưa tay xoa bụng.


Một hồi lâu, Nguyệt nương làm như hạ quyết tâm, ả cắn môi nói: “Các ngươi ở chỗ này, ta đi nói chuyện với phu nhân.”
“Nữ lang tìm ả ta làm gì?” Lão mụ tử kinh hãi nói: “Đang yên đang lành, đi nói chuyện phiếm với ả ta làm gì?”


Nguyệt nương lắc đầu, ả trầm ngâm nói: “Nghe được từ chỗ các nàng, phu nhân thực sự là một người tính tình ôn hòa.”


“Nữ lang người chính là lương thiện, thấy người nào cũng tốt.” Giọng lão mụ tử căm hận nói: “Người đừng nhìn cái dáng vẻ kia của ả ta, chỉ riêng từ khi chúng ta vào phủ tới nay, người xem có người nào có thể kiếm được lợi ích ở trong tay ả ta chứ? Thẽo lão nô nói ấy, ả ta đúng là cơ mưu sâu xa!”


Nguyệt nương không có phản bác, ả cũng không quay đầu lại nói: “Các ngươi tạm thời chờ ở chỗ này, ta đi gặp phu nhân.” Dứt lời, ả cất bước tiến lên.


Chỉ chốc lát, Nguyệt nương đã đuổi kịp Phùng Uyển. Thấy Phùng Uyển tán thưởng giàn giáo phía Bắc Viện đã xây xong, Nguyệt nương đi nhanh vài bước.
Ả đi đến phía sau Phùng Uyển, khẽ nhún chào, nói lanh lảnh: “Nguyệt nương bái kiến phu nhân.”
Nguyệt nương.


Phùng Uyển quay đầu lại, nàng liếc nhìn Nguyệt nương một cái, cười khẩy nhưng cũng không dừng bước, vừa đi dọc theo cỏ cây bên đường vừa nói: “Không cần đa lễ.”
“Vâng, phu nhân.”


Nguyệt nương cẩn thận tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của nàng, nghĩ ngợi nói: Hình như phu nhân cũng không oán hận chán ghét ta. Ả biết, có rất nhiều người vui giận không biểu hiện ra ngoài mặt, phu nhân cũng là một người như vậy. Nhưng không biết tại sao, ả lại tin tưởng phu nhận hiện tại đã không oán hận cũng không chán ghét ả. Dường như, dường như ả chỉ là một người qua đường tầm thường.


Giống như ngày xưa khi ả nhìn thấy phu nhân, cảm thấy nàng như thờ ơ lạnh nhạt. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, cũng là cảm giác không nên có.


Nguyệt nương nghĩ tới đây, vội bước hai bước. Ả đi tới gần Phùng Uyển, cúi đầu dè dặt nói: “Phu nhân, lần trước Đại công chúa tới rất nhiều lần, nàng ta còn từng tìm phu nhân đấy.”
Vừa nói Nguyệt nương vừa quan sát sắc mặt Phùng Uyển.


Sắc mặt Phùng Uyển vẫn như thường, vẫn thờ ơ. Nàng hờ hững “Ừ” một tiếng, cát bụi vẫn tiếp tục xoay vòng xung quanh Bắc Viện, dường như Phùng Uyển không hề cảm thấy hứng thú với lời của ả.
Nguyệt nương cắn cắn môi, nghĩ ngợi nói: Không ngại nói thẳng ư.


Hạ quyết tâm, ả khẽ nói: “Nhìn dáng vẻ kia của phu chủ, hình như rất là thân mật với Đại công chúa.” Cắn môi, Nguyệt nương nhìn qua Phùng Uyển vẫn thờ ơ như cũ, lẩm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy không ổn khi thấy họ. Theo lý, phu nhân của phu chủ là Người, dù sao Đại công chúa nàng ta cũng không thể trở thành… Nhưng mà, bọn họ lại tốt đẹp như vậy, phu nhân, ta thật không hiểu.”


s://thanhthoigian.wordpress
Ả nói thẳng ả không hiểu.
Cuối cùng Phùng Uyển bị lời của ả đả động rồi. Nàng quay đầu lại.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm Nguyệt nương, nhìn vẻ tha thiết mong đợi trên khuôn mặt như hoa kia, khóe miệng Phùng Uyển từ từ cong lên.
“Ngươi không hiểu cái gì?”


Nhìn thấy Phùng Uyển sẵn lòng giải thích nghi hoặc, Nguyệt nương vội vàng nói: “Ta, ta không hiểu quan hệ giữa phu chủ và Đại công chúa.” Dừng một chút, ả lại nói: “Còn có, Đại công chúa nàng ta có phải đi hòa thân hay không?”


Phùng Uyển lại liếc ả một cái, nàng hờ hững trả lời: “Dù cho Đại công chúa hòa thân rồi, vậy thì thế nào?” Với tính cách của Triệu Tuấn, để mất một công chúa thì không có Quận chúa, quý nữ khác hay sao? Thu hồi ánh mắt, Phùng Uyển khẽ thở dài: “Thật ra thì ngươi hiểu rõ những điều này, chẳng qua là ngươi không muốn thừa nhận thôi.”


Một câu nói đơn giản trực tiếp, không hiểu sao lại như có ngàn quân lực ập tới khiến Nguyệt nương lui lại một bước.


Nhìn sắc mặt Nguyệt nương tái nhợt, Phùng Uyển đồng cảm nhìn ả một cái. Có một số việc nói tới đây là được rồi. Nàng không có hứng thú làm bạn thân nơi khuê phòng của ả, để ả giải quyết tình cảm phiền não này đi.
Ngay lập tức, Phùng Uyển cất bước đi thẳng về phía trước.


Nguyệt nương trắng xanh mặt, đứng cúi đầu không nhúc nhích.


Cũng không biết trôi qua bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Trong nháy mắt, lão mụ tử kia ở phía sau Nguyệt nương ân cần hỏi han: “Nữ lang, nữ lang, người lại làm sao vậy?” Bà ta tức giận nói: “Có phải phu nhân hay không? Có phải tiện phụ kia đã nói lời gì khó nghe khiến nữ lang người mất hứng không?”


Nguyệt nương lắc đầu, ả ngẩng khuôn mặt tái nhợt trắng xanh như tờ giấy trắng nước mắt ròng ròng lên, nghẹn ngào nói: “Bà à, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi….” Ả chầm chậm quỳ xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, nước mắt rơi như mưa, “Ta nên nghe theo phụ thân, ta nên tìm một người lang quân như A Hổ vậy; ta là vợ của chàng, chàng là phu quân của ta, cứ hòa thuận êm đẹp trôi qua cả đời. Huuu…..”


Thấy nữ lang nhà mình đau khổ như vậy, ngực lão mụ tử đau nhói. Bà ta cũng vội vàng ngồi xổm xuống, vươn cánh tay ôm Nguyệt nương, ôm thật chặt.
Trong một buổi tối giàn giáo Bắc Viện của Phùng Uyển đã hoàn thành, ba ngày sửa sang đổi mới hoàn toàn, tu sửa đã xong xuôi.


Đến lúc này, Phùng Uyển đã có thể chuyển nhà.


Cũng không biết bệ hạ nghĩ thế nào, ông không chỉ xây cho nàng một tòa Bắc Viện còn tiếp tục phái mười lăm người hầu, lão mụ tử và hộ vệ; thậm chí cả xe ngựa cũng tặng hai chiếc. Về phần các loại lương thực, tiền bạc lại từng xe từng xe. Trong nháy mắt Bắc viện có mười mấy gian phòng, các chỗ đều bố trí đổi mới hoàn toàn, lương thực tơ lụa để đầy kho.


Thật sự là một đêm giàu nhanh, Phùng thị A Uyển hai ngày trước còn ngoài mấy bộ quần áo có thể giao thiệp, ngay cả ba bữa cơm canh cũng lấy cháo loãng làm món chính, giờ chỉ chớp mắt đã đứng trong tầng lớp quyền quý xa hoa phú quý Đô thành.


Đứng ở trong viện, Phùng Uyển nhận lấy thánh chỉ, chuyển hướng đi về phòng ngủ.
Nàng cũng phải thu dọn đồ đạc chuyển nhà.
Nhìn nàng vào phòng, Phất nhi cúi đầu, như hình với bóng theo sát nàng.


Ở nơi xa, lão mụ tử kia nhìn Phất nhi theo sát trước mặt, căm hận mắng: “Phi! Cái loại ti tiện ch.ết tiệt! Mắt thấy phu nhân phú quý rồi, sợ bị bỏ mặc sao? Cứ xum xoe như thế còn tưởng rằng người ta không biết ả nghĩ gì ư?”


Lần này Phất nhi theo gót phu nhân, ngu ngơ không truyền một tin tức hữu dụng nào đến, trong lòng lão mụ tử đã bất mãn từ lâu rồi. Theo bà ta, dù gì chuyện liên quan đến Đại công chúa Phất nhi cũng chẳng nghe ngóng được. Nhưng ả ta cũng không nói gì, phi, hơn nữa lại còn làm như không quen.


Phất nhi không biết lão mụ tử bất mãn, ả còn đang cắm đầu cắm cổ đi phía sau Phùng Uyển.
Lúc này, Phùng Uyển đã để đám người hầu bệ hạ phái tới, đem đồ mình thu xếp xong đưa đến Bắc viện. Hiện tại bên tay nàng chỉ còn lại ba cái rương bệ hạ vừa mới ban thưởng.


Cảm nhận được Phất nhi cắm đầu cắm cổ theo, nàng từ từ dừng bước lại.
Cứ lẳng lặng nhìn Phất nhi như vậy, trong ánh mắt tĩnh lặng của Phùng Uyển mang theo suy nghĩ.
s://thanhthoigian.wordpress
Thấy phu nhân nhìn mình không lên tiếng, hai tay áo Phất nhi xoắn chặt lại. Người lại càng cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ sai.


Một hồi lâu, Phùng Uyển mở miệng, “Phất nhi.”
“Có nô tỳ.” Phất nhi hoảng hốt đáp.
Phùng Uyển nhìn ả, rũ mắt, “Nơi này không đủ người, ngươi ở lại đi.”
Tiếng nói vừa ngưng, Phất nhi ngẩng đầu lên.


Phùng Uyển nhìn vào khuôn mặt tái nhợt gầy yếu nhỏ nhắn trước mắt này, nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia. Giờ phút này, đôi mắt kia đang lóe lên, hẳn là Phùng Uyển nhìn không ra, mình không muốn ả đi theo, là ả vui mừng hay là không vui mừng.


Đương lúc Phất nhi đang ngây người như phỗng, Phùng Uyển thờ ơ thu hồi ánh mắt, cất bước đi về phía Bắc Viện.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa lái vào phủ. Thấy cỗ xe ngựa kia, Vũ nương vui mừng kêu: “Phu chủ đã trở về.”
Quả thật Triệu Tuấn đã trở lại.
Y nhảy xuống xe ngựa.


Gần như là vừa xuống xe ngựa, y liền nhìn chăm chú từng cỗ xe ngựa đang uốn lượn lái vào Bắc Viện, nhìn phía từng rương gỗ xa hoa tinh xảo vừa khiêng lên.
Nhìn mãi, yếu hầu của y lên xuống.


Phùng Uyển liếc y một cái, nói với mấy người hầu bệ hạ phái tới: “Khiêng lên đi, chúng ta đi thôi.” Nàng muốn các nàng khiêng lên là đồ trang sức bệ hạ vừa mới ban thưởng.
Triệu Tuấn quay đầu lại.


Y thấy bốn tỳ nữ, hai lão mụ tử, hai người khiêng một cái rương gỗ nặng trịch, cái rương cũng không đóng chặt nắp nên có thể thấy bên trong ánh vàng ánh bạc lấp lánh!
Hẳn là đầy ba rương đồ trang sức!
Trong phút chốc, hai mắt Triệu Tuấn trợn thật lớn.


Trên thực tế, giờ phút này trợn to hai mắt không chỉ có y, Vũ nương, Nguyệt nương thậm chí Mi nương, Phất nhi các nàng cũng trợn to hai mắt, ánh mắt luôn không kiềm nổi nhìn về phía những rương gỗ kia.


Nếu không xảy ra chuyện gì khác thì của cải trong cái rương này cũng đủ Triệu Tuấn vượt qua ngày đương gia Phùng Uyển đến, có thể để cho y tiêu tiền như nước hơn năm bảy năm!
Triệu Tuấn ho một tiếng, hỏi một người hầu: “Chuyện này là?”


Người hầu kia trả lời: “Là vừa rồi bệ hạ ban thường cho phu nhân.”
Câu nói vừa dứt, yếu hầu Triệu Tuấn chuyển động lên xuống.
Ban thưởng cho phu nhân!
Không hiểu tại sao, những lời này vừa lọt tai, ý nghĩ đầu tiên của Triệu Tuấn chính là vui mừng: Y có tiền rồi.


Không phải vậy sao? Của Uyển nương chính là của y! Thưởng cho phu nhân chính là thưởng cho y!
Nhưng mà vui mừng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, y lập tức nghĩ tới lời bệ hạ nói, bệ hạ nói rằng: Phùng thị cũng hay, sau này gọi là Phùng phu nhân đi.


Y không phải người ngu, y nghe hiểu rõ ràng là bệ hạ ra lệnh cho y. Cho dù y và Phùng Uyển chưa từng hòa ly nhưng người phu chủ là y này cũng không có quyền đụng đến Uyển nương nữa rồi.
Uyển nương bây giờ không phải là Triệu phu nhân mà là Phùng phu nhân!
s://thanhthoigian.wordpress


Huống chi bệ hạ phái nhiều người hầu hộ vệ như vậy, bề ngoài là bảo vệ Phùng Uyển nhưng đồng thời những người này cũng là để đề phòng y gần gũi với Phùng Uyển.
Vì vậy, y chợt hiểu ra, y không có quyền động vào những thứ vàng bạc này.


Trừ phi Uyển nương tự nguyện, trăm phương ngàn kế có biện pháp trộm đem những thứ vàng bạc này đưa cho y dùng!
Nghĩ tới đây, Triệu Tuấn ngẩng đầu nhìn chòng chọc hướng Phùng Uyển.


Đối diện y là vẻ mặt nhã nhặn trầm tĩnh. Nàng đang quay đầu phân phó nói câu gì đó, chuẩn bị cất bước đi vào Bắc Viện.
Yết hầu nhúc nhích, Triệu Tuấn gọi: “Uyển nương.” Trong bỗng chốc, tiếng của y dịu dàng đi rất nhiều.
Phùng Uyển ngẩng đầu.


Triệu Tuấn nhìn vào mặt nàng, ôn hòa nói: “Hôm nay Uyển nương chuyển nhà thì phải ăn mừng mới phải.” Nói tới đây, y phân phó nói với Nguyệt nương: “Đi bảo người chuẩn bị chút thức ăn tới, vi phu muốn cùng Uyển nương uống rượu ngắm trăng!” Y nghĩ, y nói công khai trong sân viện với Uyển nương, bệ hạ cũng sẽ không để ý chứ.


Uống rượu ngắm trăng?
Mới vừa rồi còn hận không thể ăn thịt mình, nhanh như vậy đã dịu dàng như nước rồi.
Nhìn vào ánh sáng lóng lánh trên đôi mắt Triệu Tuấn, Uyển nương liếc qua mấy cái rương gỗ: E là nhắm vào những thứ vàng bạc này rồi.


Vì vậy, trong sự mong đợi dịu dàng như nước của Triệu Tuấn, Phùng Uyển thờ ơ nói: “Không cần. Phu chủ vừa mới về phủ, hẳn là mệt mỏi. Uyển nương cáo lui.”
Quăng lại những lời này, Phùng Uyển ung dung thong thả đi thẳng về phía trước. Sau lưng nàng là sau người hầu ra sức khiêng rương gỗ.


Thấy nàng từ chối không nể mặt như vậy, mặt Triệu Tuấn tái xanh một lúc, y vừa muốn nổi giận thì liếc đến sau người hầu kia rồi lại nuốt mạnh xuống.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Phùng Uyển rời đi, môi Triệu Tuấn mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng không nói ra lời nào.


Một hồi lâu, y tái xanh mặt, trầm giọng chửi lên: “Đồ bất trung bất nghĩa, không biết xấu hổ!” Tiếng mắng chửi hạ tới cực nhỏ, ngay cả Nguyệt nương bên cạnh y cũng không nghe tiếng.


Sau khi chửi những lời này, Triệu Tuấn còn chưa hả giận, y phất ống tay áo hùng hùng hổ hổ biến vào thư phòng. Chỉ chốc lát sau, trong thư phòng truyền đến tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng” của đồ vật bị đập.






Truyện liên quan