Chương 116: Cảm kích
Chuyển ngữ: Loyal Pang Trong nháy mắt, một đêm đã trôi qua.
Hôm nay, Phùng Uyển thức dậy rất sớm. Nàng biết hôm nay Vệ Tử Dương sẽ tâu với bệ hạ, nàng đang chờ đợi.
Mặt trời mọc lên từng chút, bầu trời ban đầu màu đỏ dần dần chuyển sang trắng, không khí sương sớm lạnh lẽo dần dần bị ánh nắng ấm áp thay thế. Từ từ, một tiếng bước chân đi đến phía sau nàng. Phùng Uyển không cần quay đầu lại cũng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp này là của Nguyệt nương.
Quả nhiên, ở phía sau nàng, Nguyệt nương khẽ nhún chào, kêu thật khẽ: “Phu nhân.”
Phùng Uyển không quay đầu lại cũng không để ý đến.
Nguyện nương cắn môi, ả nhìn bóng dáng Phùng Uyển duyên dáng thướt tha đưa lưng về phía mình. Ả suy nghĩ, lại nói thật khẽ: “Phu nhân, mấy ngày trước là Nguyệt nương không phải.” Tiếng nói ả yếu đuối như cũ, nhưng trong vẻ trong trẻo lại chứa đựng chân thành.
Phùng Uyển không cần nhìn vẻ mặt ả cũng biết Nguyệt nương đang hối hận. Nàng cười cười.
Không đợi Phùng Uyển cất lời, Nguyệt nương cắn môi, vì một đêm không ngủ mà tiếng nói hơi khàn: “Phu nhân là một người rộng lượng. Nguyện nương khờ dại lại xem phu nhân trở thành…” Ả không nói được, chỉ lại khẽ nhún người, nói: “Phu nhân, Nguyện nương sai rồi.”
Phùng Uyển quay đầu lại. Nàng dịu dàng nhìn Nguyệt nương, khẽ hỏi: “Hiện tại Nguyệt nương nói với ta những lời này có gì cần thiết đâu?”
Tim Nguyệt nương đập loạn nhịp, đôi mắt hoảng hốt nhìn Phùng Uyển, ả lẩm bẩm: “Đúng vậy, không cần thiết nữa.” Phu nhân đã ở biệt viện, mà nàng còn là Phùng phu nhân chứ không phải là Triệu phu nhân. Nàng đã chính miệng nói với phu chủ tình đã cạn, duyên đã dứt rồi.
Nhìn phu nhân dáng vẻ hiền hòa, lại thêm phần hờ hững trước mắt, Nguyện nương thầm nghĩ: Ngoại trừ Đại công chúa, cho dù Vũ nương, lúc đối mặt với phu nhân chỉ sợ hận không nổi, ghét không nổi đúng không? Hóa ra, điều phu nhân này tranh cầu khác với các ả. Điều các ả coi trọng, phu nhân đã sớm buông tay.
Ả hâm mộ phu nhân như vậy, nhưng ả không làm được, trăm ngàn lần không làm được. Tấm thân xử nữ của mình đã trao cho phu chủ, trong tay phu chủ, mình từ một thiếu nữ biến thành một phụ nhân. Gia sản của cha mẹ và điều mong đợi tha thiết, cảnh tượng xuất giá khi ấy đều khiến ả không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể đi tiếp.
Cúi đầu, Nguyệt nương cắn môi, rốt cuộc hỏi: “Phu nhân, tối hôm qua người nói là thật ư? Đại công chúa sẽ nhanh chóng gả cho phu chủ làm vợ sao?” Ả nghe Phùng Uyển khẽ ừ một tiếng. Tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Nguyệt nương lảo đảo, đầu ả cúi thấp hơn, tiếng nói nghẹn ngào, ả lại hỏi: “Phu nhân, Đại công chúa thật sự không thể chứa được người khác sao?”
Lời này vừa thốt ra, Phùng Uyển cười nhạt, nàng cất lời: “Câu này cần gì phải hỏi ta?”
Đúng vậy, cần gì phải hỏi nàng? Tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được lẽ nào còn không phải sự thật sao?
Nguyệt nương cắn môi chặt hơn, trong bất tri bất giác, môi ả đã rỉ máu: “Vậy phu chủ, sau khi cưới công chúa, có thể, có thể nào đuổi chúng thiếp đi không?”
Rốt cuộc ả đã hỏi chuyện ả muốn biết nhất. Lúc này, Nguyệt nương nín thở, ả có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Tiếng nói Phùng Uyển khẽ khàng từ từ vang lên: “Triệu Tuấn chắc là sẽ cố gắng …”
Người Nguyệt nương lại chao đảo, đúng vậy, phu chủ sẽ nổ lực, có điều là cố gắng có kết quả hay không, y có thể địch nổi cường thế của đại công chúa hay không, vậy thì không nói chắc được.
Trong bất tri bất giác, máu trên môi chảy xuống dưới cằm, Nguyệt nương ngơ ngác ngẩng đầu, thẩn thờ nhìn cảnh núi xa xăm.
Đây không phải là điều ả muốn. Ả mang theo tài sản cha mẹ vất vã cực nhọc cả đời, ả mang theo mơ ước và niềm kiêu ngạo, có cả hạnh phúc và mong đợi đến bên Triệu Tuấn, không phải muốn nhận được kết quả này.
Ban đầu làm thiếp là đã uổng phí bản thân, nhưng từ lúc nào ngay cả làm thiếp cũng chỉ là mơ tưởng chứ? Người ta là công chúa, muốn chứa thì chứa, muốn đuổi thì đuổi. Lẽ nào đây chính là nơi chốn tốt đẹp ả đã đau khổ cầu xin sao?
Nguyệt nương biết, chuyện như vậy vốn có thể tìm chú của Triệu Tuấn chất vấn, nhưng làm vậy có lợi ích gì không? Ông ta và Triệu Tuấn đối mặt đường đường là công chúa. Ngay cả phu nhân là chính thê như vậy cũng bị Đại công chúa đuổi đi, ả là một thiếp thất thì là thá gì chứ?
Suy tới nghĩ lui, mặt Nguyệt nương trắng như tờ giấy. Có điều Phùng Uyển chú ý, đôi mắt Nguyệt nương trong tuyệt vọng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Đây mới là điều nàng thích.
Khẽ rũ mắt, Phùng Uyển dịu dàng nói: “Nguyệt nương, ngươi và Vũ nương sao lại chưa có mang nhỉ?” Nàng khẽ thở dài, “Nếu như có mang thì dù cho ả là Đại công chúa cũng không dám đuổi các ngươi đi đâu.”
Một lời thốt ra, Nguyệt nương ngẩng phắt đầu. Nhưng Phùng Uyển vờ như không phát hiện ra mình nói gì, váy áo tung bay, thướt tha đi về phía trước: “Bên ngoài có người đến, Nguyệt nương, ngươi lui đi.”
“Vâng.” Nguyệt nương tự động hành lễ với nàng, ngoan ngoãn lui xuống.
Có điều là khi lui đến góc khuất trong hàng cây, ả dừng bước. Quả nhiên là một trận âm thanh xe ngựa dồn dập truyền đến, xe ngựa này là Triệu Tuấn. Chỉ thấy chiếc xe ngựa kia vừa đến bóng cây liền vội vã ngừng lại, Triệu Tuấn nhảy xuống xe, vội vàng xông về phía biệt viện của Phùng Uyển.
Giờ phút này đầu tóc y hơi rối, khóe môi thậm chí có một vết bầm, thoạt nhìn vừa phẫn nộ vừa chật vật. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Nguyệt nương hoảng hốt, vội vàng yên lặng đuổi theo.
Ầm một tiếng, Triệu Tuấn đá văng cửa hông, xông vào viện. Y vừa định quát lên thì thấy Phùng Uyển đứng dưới cây đa, y lập tức nhanh chóng xông đến. Thấy y sắp đến trước mặt Phùng Uyển, nàng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn mấy hộ vệ.
Cái nhìn kia hơi lạnh lùng và mang theo ý cảnh cáo. Mấy hộ vệ liếc nhìn nhau, rồi đồng thời đến gần nàng.
Triệu Tuấn vừa mới xông đến trước mặt Phùng Uyển, liền thấy bọn hộ vệ đến gần, gương mặt đỏ bừng lập tức thu lại, bước chân chậm đi, bàn tay vừa định tát nàng cũng thả xuống.
Y dừng bước lại, nén giận quát lên: “Phùng thị, ngươi đừng không biết xấu hổ.” Sau khi mắng ra những lời này, y thở hổn hễn, khàn giọng gào lên: “Người là tiện phụ. Chuyện đó rõ ràng đã qua rồi, sao ngươi không biết thu liễm hả? Còn mượn cớ gây chuyện với bệ hạ? Lẽ nào ngươi nôn nóng muốn lên giường với tên kia vậy sao?”
Phùng Uyển quay đầu lại. Đôi mắt nàng như nước lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, tiếng nói ôn hòa mang theo lạnh nhạt: “Lang quân Triệu gia, người thất thố rồi.”
Giọng nói bề trên tĩnh táo. Triệu Tuấn á khẩu, cơn giận kia tích tụ ở ngực, y thở dốc vài lần cũng không hề giảm bớt. Y lập tức xông đến, giơ tay lên, tát đến.
Cái tát kia vừa vung lên liền bị một hộ vệ giữ cổ tay y lại. Trong sắc mặt tím tái của Triệu Tuấn, hộ vệ kia lườm y, khẽ quát: “Lang quân xin tự trọng.” Dứt lời, y hất phăng tay Triệu Tuấn ra.
Triệu Tuấn lùi nhanh lại, anh trợn trừng mắt nhìn Phùng Uyển. Rốt cuộc y vịn hai đầu gối thở dốc. Y không ngờ bây giờ ngay cả đến gần nàng cũng không được, ngay cả muốn chạm vào nàng cũng không được.
Triệu Tuấn giận tím mặt, nghiến răng ken két, gào lên: “Tiện phụ, tiện phụ mà.” Y nói chuyện văng nước bọt lên mặt Phùng Uyển.
Phùng Uyển rũ mắt, thờ ơ lấy khăn tay ra, lau đi nước bọt lấm tấm trên mặt. Sau đó nàng nhẹ nhàng nói: “Hôm qua nếu không phải trời thương thiếp, một roi của Đại công chúa và cả hai hộ vệ kia rút đao ra đã rạch lên mặt thiếp rồi… Dù tối hôm qua Đại công chúa điện hạ cũng đã đến, nàng ta nói rõ là đến cho thiếp một bài học.”
Cười nhạt, ánh mắt Phùng Uyển lạnh lùng yên tĩnh, “Chuyện liên quan đến tính mệnh của thiếp, trong mắt lang quân Triệu gia hóa ra chỉ là chuyện nhỏ. Lang quân biết rõ Đại công chúa là một người không chịu để yên, còn nói gì là chuyện đã qua, còn mắng thiếp không biết thu liễm à?”
Nàng khẽ cười một tiếng, nói thì thầm: “Có lẽ trong mắt lang quân, phụ nhân như thiếp phải đợi khi Đại công chúa rạch nát mặt, phải đợi Đại công chúa chém đứt cổ mới có tư cách nói chuyện sao?”
Nàng lại cười khẽ một tiếng. Tiếng cười như chuông thánh thót, êm tai khôn tả xiết, kết hợp dưới ánh nắng mùa đông này lại lạnh lùng đau đớn không nói nên lời. Triệu Tuấn ngây dại.
Nguyệt nương ngơi góc khuất cũng ngây dại, đồng thời sắc mặt ả trắng hơn. Giờ khắc này, ả cảm thấy gió thổi vào người sao lại rét buốt như vậy?
Phùng Uyển quay người, tiếng nói lạnh nhạt: “Lang quân Triệu gia, người và thiếp đã không còn gì để nói từ lâu, người nên trở về đi.”
Triệu Tuấn không đi. Phùng Uyển cũng không để ý đến y, nàng đi lững thững dưới cây đa, lúc y chuẩn bị mở miệng giải thích thì dịu dàng nói: “Hai năm vợ chồng, nửa năm ân ái, dù đến hôm nay danh phận người và thiếp vẫn còn. Lang quân Triệu gia, dù Uyển nương không còn phụ thuộc người nữa, cũng xin lúc lang quan nói chuyện hay làm việc hãy suy nghĩ một chút.” Nàng buồn bã nói, “Uyển nương không cầu xin gì, chỉ mong lúc công chúa hành động, lang quân có thể báo cho thiếp biết, có thể giúp Uyển nương giữ được cái mạng nhỏ này.”
Nàng không biết mình nói những lời này có ích hay không. Nàng chỉ biết dường như Triệu Tuấn có tình cảm với nàng. Nàng nghĩ, mặc kệ có ích hay không, thử một lần cũng đâu sao.
Môi Triệu Tuấn mấp máy, sắc mặt hơi xanh xao, khuôn mặt giận tím khi nãy đã chuyển thành xám tro ảm đạm. Y vẫn đừng vững nơi đó, vẫn nhìn Phùng Uyển chằm chằm, không hề có dự định rời đi. Dĩ nhiên cũng không chấp nhận yêu cầu của nàng.
Phùng Uyển cũng không để ý đến y, lửng thững bước vào phòng ngủ, đến khi cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Triệu Tuấn mới kịp phản ứng. Vừa phản ứng lại, không biết làm sao hai chân y mềm nhũn, chỉ nghe y té phịch một tiếng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt nương, hai tay Triệu Tuấn ôm đầu, kêu lên một tiếng bi thương không biết là nấc nghẹn hay là khẽ gào thét.
Triệu Tuấn vẫn không đi. Chỉ ngồi trong viện, hai tay ôm mặt, sau một lúc gào thét thì không nhúc nhích nữa.
Nguyệt nương cũng không đi, ả nhìn cảnh này không hề chớp mắt. Không biết tự lúc nào, vành mắt ả đã tràn đầy nước mắt. Đây là nước mắt đau khổ, oán hận. Có điều là nước mắt kia làm sao cũng không chảy xuống. Ngay cả chính ả cũng không rõ, đối tượng ả oán hận là bản thân mình, hay là Triệu Tuấn? Là Phùng Uyển hay là Đại công chúa?
Sắc trời nhanh chóng tối xuống, trong yên tĩnh lại có một loạt tiếng bước chân truyền đến.