Chương 34: Võ lâm minh chủ đi bắt khỉ!
Sau khi bản phiên dịch của ngọc bài không trọn vẹn này được hoàn thành, địa vị của Hoàng Đại Tiên trong cảm nhận của mọi người cũng thành công tăng lên rất nhiều, hơn nữa Tần Thiếu Vũ còn ở trước mặt của mọi người cam đoan, nói Mộ Hàn Dạ tuyệt đối sẽ không ở nửa đêm xông loạn vào phòng hắn, cho nên cả người lên không ít tinh thần, cuối cùng cũng không còn bộ dáng hữu khí vô lực như mấy ngày trước.
“Tình cảm là không thể gấp được.” Buổi chiều hôm nay, Diệp Cẩn một bên ngao dược
(sắc thuốc)
một bên nói, “Nếu ngươi chân tâm thích hắn, phải học thu liễm một chút đi.”
“Ta có chừng mực.” Mộ Hàn Dạ nhìn dược được ngao nhiễu, “Hắn thật sự sinh bệnh ?”
“Ngược lại là không có, chỉ là mấy ngày trước bị ngươi dọa quá, nửa đêm không dám ngủ.” Diệp Cẩn đem nước thuốc rót vào trong bát, “Sắc thuốc bổ cho hắn dưỡng thân thuận tiện điều trị.”
Mộ Hàn Dạ tự biết đuối lý, vì thế chủ động nói, “Không thì ta đưa đến cho hắn?”
“Vẫn là thôi đi.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt, bưng cái bát rồi đi ra ngoài, “Trước khi ngươi học được cách tạo ra vẻ mặt ôn hòa, nên tận lực hiếm gặp hắn.” Nếu tiếp tục bị dọa thì làm sao a, ngủ không ngon gì đó, thận hư gì đó, vừa nghe qua liền phi thường đáng đồng tình.
Mộ Hàn Dạ đành phải tiếc nuối buông tay cơ hội hiến ân cần này.
“Mà thôi, thương nghị chính sự.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bờ vai của y, “Thất Tuyệt Vương cũng biết Phong Vân Liệt?”
“Ta đối vối võ lâm Trung Nguyên không quen thuộc lắm.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chưa bao giờ nghe qua người này.”
“Bái Kiếm Sơn Trang tuy không tính là đại môn phái số một số hai, nhưng cũng có trăm năm căn cơ trong võ lâm, tục truyền trong sơn trang có tuyệt thế danh kiếm hơn trăm năm, gia tộc còn có Thối kiếm chi pháp thế đại tương truyền
(truyền cho từng đời)
.” Thẩm Thiên Phong nói, “Môn phong
(nề nếp gia đình)
không quá quy củ , cho nên ở trên giang hồ nhân duyên cũng không tệ.”
“Không thì hỏi Lục Yêu cô nương một chút?” Ám vệ ở một bên chen vào nói, “Nàng là phu nhân tân hôn của Phong Vân Liệt, hẳn phải biết vài thứ.”
“Đợi sau khi gặp được Phong Vân Liệt, lại nói tiếp việc này cũng không muộn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu có thể tự mình điều tr.a rõ, vẫn nên ít làm phiền nàng mới tốt.” Nếu không phải đã là thủy hỏa bất dung, cũng không đến mức vừa thành thân được ba tháng đã rời nhà trốn đi. Tướng công độc sủng thiếp thất, nữ tử có tiêu sái đến đâu cũng không có khả năng hoàn toàn không quan tâm, cần gì phải đi chạm vào vết sẹo của người ta.
“Cung chủ.” Thủ vệ sơn môn vội vàng báo lại, “Trang chủ Bái Kiếm Sơn Trang dẫn người đến bái phỏng, lúc này đã đến đại môn.”
“Ngược lại là tới thật nhanh.” Mộ Hàn Dạ lười biếng đi ra ngoài, “Chư vị chậm rãi ứng đối, ta đi ngủ trước một giấc.”
“Ban ngày ban mặt mà ngủ?” Diệp Cẩn khó hiểu.
“Cách vách có người trắng đêm lăn qua lăn lại, hắn sao có thể yên giấc.” Thẩm Thiên Phong cười lắc đầu, giúp y thu thập tốt dược oa
(nối đựng thuốc)
, “Chẳng qua Mộ Hàn Dạ nội lực thâm hậu, cho nên thiếu ngủ mấy ngày cũng không quan trọng mà thôi.”
“Thật sự nhìn không ra.” Diệp Cẩn chậc chậc, “Còn tưởng Thất Tuyệt Vương chỉ là kẻ nhất thời hảo ngoạn.”
“Nếu thật sự là nhất thời ham mới mẻ, cũng không cần ngàn dặm xa xôi đuổi đến Tây Nam.” Thẩm Thiên Phong giúp y chỉnh chỉnh y phục, “Có muốn cùng ta đi gặp Phong Vân Liệt không?”
“Không đi.” Diệp Cẩn một ngụm cự tuyệt, “Vừa nghe liền biết không phải người tốt gì, nhìn nhiều nói không chừng sẽ tạo thành sơ hở, ta thà rằng đến hậu sơn tìm Lục Thông Ngọc.”
(Lục Thông Ngọc là tên con ngựa của Thiên Phong với Diệp Cẩn ý~)
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Buổi sáng vừa bồi nó xong.”
“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn vô cùng ngạo kiều, lập tức bưng một khay củ cải đi ra sau núi.
Thẩm Thiên Phong: …
Tần Thiếu Vũ khinh bỉ nói, “Ngay cả dấm chua của ngựa mà cũng ăn?”
Thẩm Thiên Phong khoanh tay bình tĩnh đi ra ngoài.
Ám vệ phân phân ở trong lòng lên tiếng ủng hộ Thẩm Thiên Phong, kỳ thật loại chuyện này hoàn toàn không có gì dọa người đâu! Tình trạng của Cung chủ nhà ta so với ngươi còn nghiêm trọng hơn, vài ngày trước đó Hãn huyết bảo mã thích ăn kẹo đậu phộng, cho nên số lần phu nhân chạy vào trù phòng nhiều hơn một chút, Cung chủ sau khi biết chuyện này, không chỉ tàn nhẫn hạn chế lượng cung ứng kẹo đậu phộng mỗi ngày, thậm chí còn chạy tới uy hϊế͙p͙ đầu bếp —— phải biết đó là một đại thúc đã hơn năm mươi tuổi a, mặt mũi hiền lành lại hàm hậu, hắn cư nhiên cũng uy hϊế͙p͙ cho được, quả thực vô nhân tính.
Sơn môn Truy Ảnh Cung cùng tiền thính cách nhau một khoảng không nhỏ, bởi vậy chờ đến khi Phong Vân Liệt dẫn người tới, đã cách lúc thủ vệ thông truyền một đoạn thời gian. Bất quá mặc dù như thế, Tần Thiếu Vũ vẫn chưa xuất hiện, chỉ có hạ nhân cung kính nói, “Phong trang chủ thứ lỗi, công tử nhà ta đột nhiên thân thể không khỏe, cho nên cung chủ phải muộn một chút mới có thể đến được.”
“Vô phương.” Phong Vân Liệt cười cười, “Tất nhiên là Thẩm công tử quan trọng hơn, tại hạ có thể chậm rãi chờ.”
Y phục quý phái, ngữ điệu thành khẩn, vừa nhìn là biết thiếu gia cúa thế gia —— vô luận phẩm hạnh ra sao, ít nhất cấp bậc lễ nghĩa vẫn rất chu toàn, cũng khó trách ở trên giang hồ lại có được nhân duyên tốt như thế.
“Ngươi rốt cuộc định lúc nào mới gặp hắn?” Trong thư phòng, Thẩm Thiên Lăng đuổi người, “Không cần quấy rối ta.”
“Gấp cái gì.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, “Lăng nhi dạy ta , người quan trọng luôn là người tới trễ nhất.”
(Vâng, chính là trễ nhất chứ không phải đúng lúc nhất =]]~)
“Vậy ngươi cũng không cần ở đâu phí thời gian a!” Thẩm Thiên Lăng dùng sổ sách chụp lên mặt hắn, “Đi cùng đại ca của ta chơi cờ đi.”
“Chơi cờ cái gì.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, “Chúng ta chơi trò vung quyền niết tiểu phúc đi.”
“Buông tay a!” Thẩm Thiên Lăng bi phẫn kháng nghị, nam nhân của y sao lại có sở thích quái gở như thế chứ, quả thực không thể nhẫn mà!
“Không buông.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, “Không thì ta cho ngươi niết bụng của ta.”
“Ta vì sao phải niết bụng của ngươi, cũng không phải không có chuyện làm a!” Thẩm Thiên Lăng che y phục ngao ngao kêu, “Cứu mạng a!”
Ám vệ phân phân cắn chặt quyền đầu, thật sự không thể phá cửa xông vào sao, chúng ta đặc biệt muốn đem phu nhân cứu ra a!
Thẩm Thiên Phong gõ cửa sổ, “Nháo đủ chưa?”
“Ngô…” Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đem người đẩy ra.
Tần Thiếu Vũ ý do vị tẫn
(chưa hết hứng mà bị cắt đứt)
, “Lưu lại buổi tối tiếp tục.”
Nằm mơ đi, buổi tối ngươi ngủ thư phòng! Thẩm Thiên Lăng vận khởi toàn lực, rốt cục đẩy được lưu manh ra ngoài, phi thường hung hãn!
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, loại cảnh tượng này quả nhiên không thể tuyệt vời hơn a! Phu nhân nhà ta lãnh khốc như thế, tương lai nhất định có thể hảo hảo phụ tá thiếu cung chủ, cho nên nói cung chủ gì đó hoàn toàn có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả.
Quả thực nhịn không được muốn vỗ tay.
“Thời gian không sai biệt lắm.” Thẩm Thiên Phong kéo Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài, “Ít nhiều gì cũng là lần đầu tiên người ta tới cửa, cũng không thể để chờ quá lâu.”
“Ta đối với người này cũng không hiểu rõ lắm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi thấy thế nào?”
“Phong Vân Liệt rất ít lộ mặt trên giang hồ, lần gặp gần đây nhất chính là một năm trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc ấy ta có việc đi ngang qua Bái Kiếm Sơn Trang, sau khi hắn nghe được tin tức liền mời đến làm khách, thuận tiện xem mấy thứ hắn sưu tầm được.”
“Như thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Mấy thanh kiếm không tệ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Về phần phương diện làm người, cấp bậc lễ nghĩa rất chu toàn, theo lý thì không nhìn ra tật xấu gì. Bất quá cũng chính vì cấp bậc lễ nghĩa rất chu toàn, cho nên luôn khiến người ta có một loại cảm giác xa cách.”
“Ngụy quân tử?” Tần Thiếu Vũ nói, “Trên giang hồ loại người này quả thật không thiếu, ngoài mặt khiêm tốn hữu lễ, trong bụng không biết chứa những gì.”
“Cũng không thể kết luận qua loa như thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tóm lại người đã ở Truy Ảnh Cung, sau khi trò chuyện xong không chừng sẽ thấy khác.”
“Tần cung chủ, Thẩm thiếu gia.” Hai người vừa đi vào tiểu viện, Phong Vân Liệt liền dẫn người nghênh đón, tươi cười đầy mặt, nhìn qua hoàn toàn không chú ý bản thân bị bắt chờ hơn nửa canh giờ.
“Phong trang chủ, chậm trễ rồi.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Lăng nhi thân mình không khỏe, cho nên đến có chút muộn.”
“Tần cung chủ khách khí.” Phong Vân Liệt chỉ vào mấy chiếc xe lớn đỗ trong viện, “Cửu ngưỡng đại danh, chỉ là lễ mọn không thể hiện hết kính ý, về phần hạ lễ mừng Thẩm thiếu gia kế nhiệm Minh chủ vị, cũng đã đưa đến dưới chân núi, vào ngày hôm đó sẽ đưa đến Nhật Nguyệt Sơn Trang.”
Ám vệ sắc mặt lạnh lùng, sau đó rủa thầm người này hình như là kẻ rất có tiền.
Không biết là đưa đến cái gì a.
Phi thường muốn mở ra xem thử.
Dựa theo dự đoán nguyên bản của Tần Thiếu Vũ, lần này đại khái phải cùng với Phong Vân Liệt hao tổn tinh thần một trận. Bất quá hàn huyên một lát mới phát hiện người này nói chuyện cẩn thận, phản ứng lại cực kỳ mau lẹ, cơ hồ tìm không thấy bất cứ sơ hở nào, vì thế liền tìm cơ hội hướng nóc nhà đưa một cái ánh mắt.
“Cung chủ!” Ám vệ tỏ vẻ xúc động một chút, sau đó liền thở hồng hộc chạy vào, vẻ mặt phi thường sốt ruột, “Công tử lại nôn ra.” Quả nhiên rất thật!
“Diệp Cẩn không thay y xem qua sao?” Tần Thiếu Vũ đứng lên.
“Xem qua rồi.” Ám vệ gật đầu, “Nhưng công tử ngại thuốc đắng, vẫn khóc không chịu uống.” Phi thường khiến người đau lòng.
Thẩm Thiên Phong: …
Tần Thiếu Vũ nói, “Phong trang chủ —— ”
“Tại hạ cũng nên đi rồi.” Còn chưa chờ hắn nói xong, Phong Vân Liệt liền thức thời đứng lên, “Thẩm công tử quan trọng hơn.”
“Ta đưa trang chủ xuống núi.” Thẩm Thiên Phong cũng nói.
Phong Vân Liệt cười nói, “Có thể được Minh chủ tự mình đưa tiễn, tại hạ thật vinh hạnh.”
Hai người một đường xuống núi, Tần Thiếu Vũ cũng xoay người trở về thư phòng.
“Vì sao ngươi lại tới nữa!” Thẩm Thiên Lăng bi phẫn.
“Bởi vì ngươi ở đây.” Tần Thiếu Vũ bưng lên chén trà của y uống một ngụm.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Làm sao?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Chíp!” Mao Cầu nhanh chóng trốn vào lòng Thẩm Thiên Lăng.
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình, “Con vừa rồi uống qua, ta quên đổ.”
Tần Thiếu Vũ: …
Mao Cầu từ trong lòng Thẩm Thiên Lăng ló ra nửa cái đầu, dùng ánh mắt phi thường không yên tâm nhìn cha nó.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, dùng hai ngón tay bốc nó lên.
“Chíp.” Hai móng vuốt của Mao Cầu bắt chéo với nhau, biểu tình phi thường ủy khuất —— Ta cũng không có bảo ngươi uống nha.
Tần Thiếu Vũ tùy tay đem nó đặt trên cửa sổ, ám vệ nhanh chóng chạy đến ôm nó đi, lần này cư nhiên không phải bị ném ra, cung chủ quả thực có tiến bộ!
“Chuyện Phong Vân Liệt thế nào ?” Thẩm Thiên Lăng rót nước trà cho hắn súc miệng.
“Là lão hồ Ly.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu cùng hắn nói vòng vo thì tuyệt đối nói không thắng, bản lĩnh ba phải mạnh hơn bất cứ ai.”
“Vậy hiện tại phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Trước tiên phải để hắn trở về.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đã qua một trăm năm, cũng không rõ thứ năm đó Chu vương muốn có còn ở Bái Kiếm Sơn Trang hay không, muốn điều tr.a rõ sợ là phải trắc trở một phen.”
“So với mấy vụ án không có đầu mối việc này còn khó tr.a hơn.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Nói cho cùng cũng đã qua hơn trăm năm, nếu năm đó Phong Ngạo Quyết đã giao thứ đó cho Chu vương, vậy nói không chừng Phong Vân Liệt hoàn toàn không biết chuyện này.”
“Cũng phải tr.a rồi mới biết được.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm y, “Hảo, không nghĩ việc này nữa, buổi tối muốn ăn gì?”
“Không có khẩu vị.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Buổi chiều đã ăn hai món điểm tâm, có thể chịu được.”
“Không thì mang ngươi đi trộm khoai lang?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.
Thẩm Thiên Lăng 囧囧 hữu thần, “Thiếu hiệp ngươi là đang nói thật sao?”
“Có đi hay không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y.
“Đường đường là Truy Ảnh Cung chủ, cư nhiên đi trộm khoai lang.” Thẩm tiểu thụ tỏ vẻ khinh bỉ một chút.
“Như vậy mới không sợ bị phát hiện.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y đi ra ngoài, “Cho dù là bị nhìn thấy, người khác nhất định sẽ trốn đi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái loại biểu tình tràn đầy tự hào này là muốn nháo cái gì đây.
Vì thế chờ đến khi Thẩm Thiên Phong từ dưới núi trở lại, liền được ám vẻ vô cùng thành khẩn cho biết, “Cung chủ nhà ta mang theo Thẩm công tử đến sườn núi.”
“Cũng đã trễ thế này, xuống núi làm cái gì?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Ám vệ nghiêm túc nói, “Giúp Trương đại nương thu khoai lang.” Quả thực cảm động.
Thẩm Thiên Phong: …
“Là thật .” Ám vệ nhận chân nhấc tay cam đoan, “Chúng ta chưa bao giờ nói dối.”
Nhiều năm qua như vậy, Thẩm Thiên Phong hiển nhiên đã đối với công lực nói dối giữa ban ngày ban mặt cùng độ dày da mặt vừa nhìn liền không thể không ca ngợi của ám vệ đã cực kỳ thích ứng, bởi vậy cũng không nhiều lời nữa, quyết đoán lướt qua người bọn họ tự cố tự mục trở về chỗ ở.
Ám vệ đối với bóng lưng của hắn tiếc nuối thở dài, sao lại không tiếp tục truy vấn a, chúng ta thậm chí ngay cả loại chi tiết “Trương đại nương quanh năm bị bệnh liệt giường, mà thu nhập duy nhất trong nhà chính là dựa vào nửa mẫu ruộng khoai khoai kia” cũng đã nghĩ tốt, thật cảm động.
Thẩm đại thiếu gia quả thực không hiểu ý người mà.
“Các ngươi đứng ở đây làm gì?” Nhậm Tiêu Dao đi ngang qua cửa, hiếu kì hỏi một câu.
Ám vệ lập tức chờ mong nói, “Tiền bối đối với cố sự của Trương đạu nương ở sườn núi có hứng thú không?”
Nhậm Tiêu Dao nhíu mày, “Ai?”
“Đến đến.” Ám vệ nhiệt tình lôi kéo ông đi vào bên trong, “Đặc biệt dài đó, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nghe kể đi.”
Nhậm Tiêu Dao: …
Vì thế đêm nay, không khí ở Truy Ảnh Cung rất vui vẻ thuận hòa.
Tần Thiếu Vũ sau khi cùng Thẩm Thiên Lăng trộm khoai lang xong, liền ngồi xổm trong ruộng nhóm lửa nướng lên, mỗi người cắn một củ, sau đó lại bi kịch bị chó rượt, may mắn Tần cung chủ khinh công rất cao, mới không bị người giữ ruộng bắt quả tang.
“Mệt ch.ết.” Thẩm Thiên Lăng chạy đến thở hồng hộc, ôm bụng cười.
“Cao hứng?” Tần Thiếu Vũ giúp y lau một chút than dính trên mặt, “Như vậy mới đúng a, trên núi có rất nhiều chuyện, ta cũng không muốn thấy ngươi lo lắng.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn, “Cho dù chuyện có lớn bằng trời, chúng ta cũng cùng nhau giải quyết.”
Tần Thiếu Vũ mỉm cười, cùng y tay trong tay, đạp lên ánh trăng chậm rãi trở về.
Mà Diệp Cẩn vẫn còn cố ý ở lại trù phòng, tự mình vì Thẩm Thiên Phong nấu một chén canh bỏ, hương thơm phiêu tán khắp nơi, ám vệ một bên nuốt nước miếng một bên phát tán tư duy, “Thịt bò?”
“Không giống.” Có nguồi lắc đầu, “Ta cảm thấy giống thịt gà.”
“Có hương vị tử tham hoa
(*)
.” Tạp dịch đi ngang qua biết sơ y thuật, vì thế sáp lại nói một câu.
“Dùng để làm gì?” Đồng bạn còn lại ánh mắt sáng lên.
“Dưỡng thân?” Tạp dịch nói, “Ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Liền nói quả nhiên là tráng dương a! Ám vệ phân phân rơi xuống một giọt nhiệt lệ, cảm thấy bản thân giống như đã chạm đến được chân tướng sự việc! Hơn nửa đêm nấu canh tráng dương, Diệp cốc chủ quả nhiên có tình thú, tiếng thở gấp nhẹ nhàng, ngoài lạnh trong nóng gì đó quả thực không thể tuyệt vời hơn, Thẩm đại thiếu gia thực có diễm phúc!
Tạp dịch 囧 nói, “Ta là nói tử tham hoa dưỡng thân.” Cùng tráng dương là hai việc khác nhau a! Là dưỡng thân đó!
Nhưng căn bản là không có người nghe hắn giải thích, bởi vì mọi người đều đã bắt đầu nhiệt liệt thảo luận chuyện kim thương bất đảo cùng một đêm bảy lần cái nào trâu bò hơn, không hổ là đề tài đêm khuya, phi thường thập bát cấm
(18+ =]]~)
.
Tạp dịch đành phải yên lặng quyết định lần sau nhất định không thể tùy tiện xen mồm.
Về phần Mộ Hàn Dạ, sau khi bị tất cả mọi người tập thể cảnh cáo cùng khuyên bảo, y rốt cục không tiếp tục đến cách vách đùa giỡn Hoàng Đại Tiên, mà là… lấy ngón tay khoét một cái động trên tường, liền công khai bắt đầu rình coi.
Quả nhiên thập phần bạo lực lại thập phần biến thái.
Bởi vì chén thuốc an thần của Diệp Cẩn phát tác công hiệu, Hoàng Đại Tiên lúc này đang ngủ rất trầm. Trong phòng ánh nến chưa tắt, có thể nhìn ra trước mắt hắn có một quầng thâm nhàn nhạt, so với lúc trước khi trà trộn vào Thất Tuyệt Cung, hình thể tựa hồ đã gầy đi không ít.
Xem ra mấy ngày nay đào vong ở bên ngoài, sống cũng không được khá giả lắm.
Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, tính toán tương lai thử cho hắn ăn một ngày năm bữa cơm.
Nhậm Tiêu Dao thù còn đang tựa trên cây, một bầu rượu một thanh kiếm một ánh trăng, thủ cả tòa Truy Ảnh Cung dần dần nhập miên
(ngủ á)
.
Tiếng ếch kêu hòa lẫn với tiếng côn trùng, hạ đi thu đến, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Vài ngày sau, tất cả các môn phái trong giang hồ rốt cuộc tề tụ về Vân Lam Thành, bởi vì trên Vân Hải Thương Lãng Phong có số lượng tang hầu quá mức khổng lồ, vì vậy Tần Thiếu Vũ đem địa điểm sửa thành một bãi đất trống ở ngoại ô, cũng không đối với bên ngoài nói rõ nguyên do, chỉ nói để tiện đi lại. Người trong giang hồ đối với chuyện này cảm thấy bất mãn —— bởi vì dựa theo thói quen dĩ vãng, địa điểm phải chọn đều là những nơi có chút thần bí nhưng rầm rộ, mới phù hợp với khí khái giang hồ! Nào có người ở bên ruộng tìm đại một khối đất trống rồi tổ chức Võ lâm đại hội, khó tránh quá tùy tiện rồi. Bất quá oán thầm vẫn là oán thầm, cũng không có ai ngu ngốc mà nói ra —— dù sao ngay cả Nhậm Tiêu Dao cùng Thẩm Thiên Phong đều không có bất cứ ý kiến nào, càng miễn bàn Tần Thiếu Vũ vẫn luôn có tiếng đại nạn triền
(đại nạn quấn thân)
, đầu có bao mới ngu ngốc đi lao vào mũi đao.
Mà mấy ngày nay tâm tình của Thẩm Thiên Lăng ngược lại rất tốt, thậm chí còn phá lệ bắt đầu cười khẽ.
Ngâm-Vô-Sương-không-có-đến!
Loại chuyện tình địch không xuất hiện này nhất định phải tán dương một phen, tuy rằng cái tên đệ đệ thích bôi phấn Ngâm Lạc Tuyết của hắn cũng không mấy khiến người thích, nhưng ít nhất cũng sẽ không mơ tưởng đến nam nhân của y, chỉ bằng vào điểm này là có thể cho hắn một cái ôm rồi!
Đặc biệt thích a.
“Cao hứng như vậy?” Tần Thiếu Vũ kéo khuôn mặt y.
“Không sai.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn thắt tốt đai lưng, “Hảo, đi thôi.”
“Ngươi không đi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta đi làm cái gì, cái loại trường hợp này rất ầm ĩ a.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta muốn ở nhà… Nha!” Nhanh buông ta xuống a!
“Đều đã thành thân, tất nhiên phải phu xướng phu tùy.” Tần Thiếu Vũ khiêng y ra ngoài, “Cùng nhau.”
Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói được gì, tốt xấu gì cũng cho ta thay y phục a.
“Thiên Phong đâu?” Diệp Cẩn từ ngoài cửa chạy vào.
“Đại ca của ta?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, đưa tay chụp Tần Thiếu Vũ, mau buông ta xuống.
“Hôm nay hắn từ sớm đã xuất môn, đến bây giờ còn chưa trở về.” Diệp Cẩn rõ ràng có chút sốt ruột, “Còn hai canh giờ nữa là đến Võ lâm đại hội, hắn có thể chạy tới đâu?”
“Thiên Phong không giống là người lỗ mãng như thế.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Huống hồ gần đây cũng không có chuyện gì quan trọng, có thể khiến hắn từ sáng sớm đã chạy ra ngoài.”
“Quên đi, ta đi tìm.” Diệp Cẩn xoay người chạy ra ngoài.
“Ngươi trước đừng gấp.” Thẩm Thiên Lăng giữ chặt tẩu tử của y, “Núi non mù mịt, ngươi muốn đi đâu tìm, có phải cãi nhau hay không?”
Mấy cái loại chuyện nhà này, ám vệ phân phân vểnh tai.
“Ta cùng hắn cãi nhau làm cái gì.” Diệp Cẩn bất đắc dĩ, “Tối hôm qua còn hảo hảo mà, sáng nay cũng không biết hắn nói gì đó, ta không nghe rõ cũng không để ý, kết quả liền biến mất đến bây giờ.”
Ám vệ ở trong lòng thở dài, nhất định là canh của Diệp cốc chủ mấy ngày trước quá bổ, dẫn đến Thẩm đại thiếu gia thật sự chịu không nổi, cho nên đành phải chờ đến hơn nửa đêm rời khỏi đây để ra thác nước sau núi ngâm nước lạnh, thật sự là rất nghiệp chướng a.
“Thẩm đại thiếu gia!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Trong tay ngươi cầm cái gì vậy?”
Mọi người trong viện nháy mắt nhìn về phía đại môn, chỉ thấy Thẩm Thiên Phong tay trái mang theo một con tang hầu, tay phải nắm một cái bao bố to, từ cửa đi vào.
Thẩm Thiên Lăng lập tức lộ ra biểu tình “Ai nha hảo ác tâm”, yên lặng đứng ở phía sau nam nhân của y.
“Ngươi đi bắt khỉ?” Diệp Cẩn dùng như biểu tình bị sét đánh trúng nhìn hắn.
“Mấy ngày nay ít nhất đã nghe ngươi nhắc đến nó năm lần.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tối hôm qua là lần thứ sáu, cho nên liền lên núi bắt một con.”
Diệp Cẩn: …
“Chọn một con lớn nhất, ngươi có thể từ từ nhìn nó, muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhìn xong ta lại thả nó đi.”
Diệp Cẩn: …
“Đại thiếu gia.” Ám vệ phi thường tri kỷ, trước tiên tìm đến một cái lồng sắt.
“Ta đi đổi y phục.” Thẩm Thiên Phong đem tang hầu ném đi vào, đi vào phòng rửa tay.
Thẩm Thiên Lăng tán thưởng tự đáy lòng nói, “Đại ca của ta đối với ngươi thật tốt.” Cư nhiên tại loại thời khắc mấu chốt sắp tiếp nhận chức vị Minh chủ này, mà vẫn còn tâm tình đi giúp tẩu tử y bắt khỉ! Phân tình này quả thật cảm động thiên địa a.
“Ta chỉ là hiếu kì… Cho nên mới nhắc tới nó thêm mấy lần… thôi mà…” Tâm tình Diệp Cẩn cực kì phức tạp, bình thường rõ ràng chính là tính tình trầm ổn kiệm lời, vì sao đôi lúc lại làm ra loại hành vi kinh thế hãi tục vô cùng kỳ lạ này chứ, truyền ra ngoài thì làm sao đây.
“Ngươi đi đâu bắt tang hầu?” Đợi cho Thẩm Thiên Phong đổi xong y phục đi ra, Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Ta đang muốn nói với ngươi việc này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Kỳ thật bầy khỉ cũng không có rời khỏi Vân Hải Thương Lãng Phong, ngày đó chúng ta lên núi sở dĩ không phát hiện, là vì toàn bộ chúng nó đều bị chấn kinh nên lẩn trốn.”
“Trốn ở ở đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc ta lên núi mang theo rất nhiều nhục khối
(khối thịt)
cùng Thất Hương đan, bầy tang hầu rất nhanh liền bị dụ ra, lần theo tung tích đi tìm, thế nhưng lại tìm được một động đá vôi cực kì lớn.”
“Hang khỉ?” Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, chỉ nghĩ đến cái loại trường hợp có nguyên một đám khỉ lúc nhúc này một chút, y liền nhịn không được muốn nổi da gà.
“Không sai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn nữa ta còn tìm được một thứ.”
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Phong mở ra cái bao bố cầm theo lúc trước, từ bên trong lấy ra nửa thanh bảo kiếm, mặc dù có chút bẩn, bất quá lại vẫn sinh huy rạng rỡ như trước, chuôi kiếm được khảm một khối bảo thạch hồng sắc cực lớn, vừa thấy liền biết là bảo vật.
“Diêm La Hồn?” Tần Thiếu Vũ ngoài ý muốn.
“Không sai.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Cho nên có tám chín phần, đây chính là thứ Chu vương muốn ở Bái Kiếm Sơn Trang.”
“Có ý gì?” Thẩm Thiên Lăng không hiểu ra sao, cũng nên giải thích tiền căn hậu quả một chút a! Vừa bắt đầu liền dùng loại kiến thức cao xa như vậy, một chút đều không chiếu cố quần chúng phổ thông.
“Nửa thanh bảo kiếm này là Diêm La Hồn, là vật của Bái Kiếm Sơn Trang.” Diệp Cẩn thay hắn giải thích, “Vỏ kiếm cùng một nửa thanh kiếm còn lại, lúc này đều đang cùng bài vị tổ tông Phong gia ở cùng nhay, cung phụng trong tổ từ của Phong Vân Liệt.”
(tổ từ là nơi thờ cúng tổ tiên)
“Diêm La Hồn nguyên bản là hi thế danh kiếm, cũng là vật tùy thân của lịch đại trang chủ Bái Kiếm Sơn Trang, lại không biết vì sao, nay chỉ còn lưu lại vỏ kiếm cùng một nửa thanh kiếm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Như thế xem ra, phỏng chừng năm đó Phong Ngạo Quyết từng tự mình đến này Vân Hải Thương Lãng Phong, cùng Cứ Xỉ Doanh của Chu vương gặp nhau, muốn giao thứ gì, nhưng không nghĩ tới song phương lại phát sinh tranh chấp, trong lúc đánh nhau, toàn bộ Cứ Xỉ Doanh đều ch.ết dưới tay hắn, mà Diêm La Hồn cũng vì vậy mà bị bẻ gãy.”
“Bầy tang hầu đại khái là nhìn thấy bảo thạch sáng long lanh, cho nên mới nhặt về treo lên cửa động, đánh bậy đánh bạ bị ta nhìn thấy.” Thẩm Thiên Phong nhướn đuôi mày, “Nên đến cuối cùng sẽ đến, cái này gọi là minh minh chi trung, tự hữu thiên ý.”
(Minh minh là ẩn sâu, chỉ những điều chưa giải đáp được, nguyên câu thì ta không biết nên giải nghĩa thế nào >.<~)
Hết
***