Chương 42: Về chiến dịch năm đó!

Dưới miêu tả của Tứ Hỉ tổng quản, mọi người rốt cục hiểu được bí ẩn về Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc .
Trăm năm trước, Chu vương hoang ɖâʍ vô độ, dân chúng lầm than,
tổ


tiên Sở hoàng liền khởi nghĩa vũ trang, dẫn quân một đường thế như chẻ tre đánh vào Vương Thành. Dưới sự hốt hoảng, Chu vương mang theo rất nhiều vàng bạc tài bảo, cùng bộ hạ cựu thần trốn xuống cực bắc Tuyết Sơn tị nạn, nhưng cuối cùng vẫn bị Sở hoàng trảm sát, mấy vạn quân đội Chu triều cũng bị vây vào Tuyết Hải hàn cung, trong một đêm toàn bộ mất mạng. Mà lúc ấy, Thừa tướng tâm phúc của Chu vương vì bảo mệnh, trước khi bị chém đầu đã hô to mình biết một bí mật kinh thiên, mới đổi được cơ hội cùng Sở hoàng đàm luận.


Chu vương sinh hoạt xa hoa lãng phí, trong cung khắp nơi đều là kỳ trân dị bảo. Cho dù đang trong quá trình đào vong, cũng không quên mang theo rất nhiều tài phú, nghĩ tương lai sẽ có một ngày có thể nắm được cơ hội trù hoạch kiến lập quân đội, một lần nữa Nam hạ đoạt quyền. Cho nên tại vừa tiến đến Đông Bắc, liền đem tài bảo chôn ở một địa nơi bí mật, mà cùng tài bảo chôn cất, còn có một bản thủy mạch đồ ở Mạc Tây —— Mười mấy năm trước, Trấn tây tướng quân Chu triều đã hao phí tâm huyết suốt đời, dẫn người dò xét chung quanh, mới vẽ ra được tấm bản đồ này, lại không ngờ rằng vừa hiến nó cho Chu vương được một tháng, đã nhờ nó mà đưa tới tai ương diệt môn.


“Đợi đã.” Thẩm Thiên Lăng có chút choáng, vì thế cắt ngang tiểu hoàn tử tổng quản, “Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?”
“Tự nhiên, Thẩm tiểu công tử có chuyện thỉnh nói.” Tứ Hỉ thái độ rất cung kính.


“Chu triều Tướng quân tân tân khổ khổ thăm dò địa hình vẽ ra bản đồ, Chu vương không ngợi khen còn chưa tính, vì sao còn muốn giết cả nhà hắn?” Thẩm Thiên Lăng mạc danh kỳ diệu, đầu óc có bao thì không nên ra ngoài làm Hoàng Thượng a.


“Bởi vì lúc ấy Chu triều căn cơ vững chắn, vừa không nội hoạn cũng không ngoại địch, có thể nói là tứ hải thái bình, một thời thịnh thế giang sơn.” Tứ Hỉ nói, “Dựa theo ý tứ nguyên bản của Trấn tây Tướng quân, là muốn để Chu vương phái binh khai mở thủy long mạch, sau khi đem đại mạc biến thành ốc đảo, thì tu kiến nhà cửa di chuyển dân chúng, phát triển nông sản, đem bản đồ của Chu triều khuếch trương lớn hơn. Đáng tiếc Chu vương lúc ấy đã quen tháng ngày an dật, thật sự lười cử quốc đại động thổ mộc


available on google playdownload on app store


(lười động đến chuyện quốc gia, chuyện đất đai)


, bởi vậy liền đem bản đồ thu lại, định sẽ truyền cho hậu bối. Nhưng lại lo lắng Trấn tây Tướng quân sẽ có một ngày phản quốc, đem tấm bản đồ này hiến cho bộ tộc còn lại ở Mạn Bắc, tạo thành uy hϊế͙p͙ với Chu triều, vì thế liền nhẹ dạ tin theo lời nội thích
(người thân làm quan trong triều)


của tần phi, tạo nên thảm án diệt môn của Trấn tây Tướng quân, thủy long mạch cũng trở thành bí mật vĩnh viễn.”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Đen trắng cũng không phân biệt được, trách không được mười năm sau lại ch.ết dưới kiếm tổ tiên Sở hoàng.”


“Việc này cùng Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc có quan hệ gì?” Diệp Cẩn hỏi.


“Trong đám tùy tùng của Chu vương lúc ấy, có một người là tài ba dị sĩ, tên gọi Ngọc Thiên Công.” Tứ Hỉ nói, “Cực Bắc tuyết nguyên mờ mịt, liếc mắt nhìn một cái cũng chỉ thấy được màu trắng, cho dù là tự tay chôn thứ gì đó xuống đất, thì khi chuyển trời cũng có khả năng sẽ tìm không thấy, bởi vậy Ngọc Thiên Công ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, vội vàng ch.ết tạo ra Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc , còn có thêm một bức tàng bảo đồ.”


“Tàng bảo đồ?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, đây là loại tình tiết của Alibaba và bốn mươi tươi cướp a.


“Không sai.” Tứ Hỉ thái giám gật đầu, “Chi tiết cụ thể là như thế nào, Thừa tướng Chu triều lúc ấy cũng không rõ ràng, chỉ biết nếu Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc ở cùng một chỗ, liền có thể tìm ra nơi chôn giấu bảo tàng cùng bản đồ địa hình thủy long mạch.”


“Nếu như vậy, Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc kia hẳn đều phải ở trong tay Chu vương mới đúng, vì sao một đến Thất Tuyệt quốc, một lưu lạc dân gian?” Diệp Cẩn nhíu mày.


“Sau khi Ngọc Thiên Công làm xong hai thứ này, liền tự mình uống thuốc độc tự sát. Trong lần chiến dịch cuối cùng, Chu vương bị nhốt ở Tuyết Hải địa cung, hai chân đều gãy tự biết khó thoát khỏi cái ch.ết, chỉ có thể đem bí mật này nói cho Thừa tướng, để hắn đến Thiên Điện tìm Thái tử, rồi đem Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc giao cho Vương thúc. Ai biết trong lúc hai người nói chuyện, đã bị một binh sĩ vô ý nghe được, khi Thừa tướng mang theo hai thứ này vội vã đi đến địa cung, thì hắn đột nhiên liền chạy đến cướp, trong khi đánh nhau thì Bích Tuyền Tỳ bị lấy đi, thừa tướng chỉ bảo vệ được Huyền Hải Ngọc .”


“Chẳng lẽ binh lính cướp đoạt Bích Tuyền Tỳ kia chính là tổ tiên Thất Tuyệt Vương?” Thẩm Thiên Lăng đoán.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Xem trình độ ti bỉ thì xác thực rất giống.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Kỳ thật Mộ Hàn Dạ cũng hoàn hảo a.


Hơn nữa các ngươi rõ ràng chính là cùng một gốc.


“Lúc đó thái tử còn nhỏ, được Vương gia cùng vài cựu thần ôm giấu trong địa cung Thiên Điện. Sau khi Thừa tướng tìm được mọi người, tự biết hành sự bất lực, cho nên liền che giấu chuyện Bích Tuyền Tỳ , chỉ trộm nói với Vương gia tằng Huyền Hải Ngọc có liên quan đến an nguy của thủy long mạch cùng bảo tàng, bảo hắn mang theo Thái tử nhanh chóng chạy trốn.” Tứ Hỉ nói, “Sau đó Thừa tướng liền trốn vào một cái rương, ai ngờ vẫn bị Sở quân lục soát.”


Thẩm Thiên Lăng nói, “Hắn nhất định thực hối hận vì đã không chạy cùng Thái tử.”
“Cũng may là không chạy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu chạy, Bích Tuyền Tỳ sẽ thật sự trở thành bí mật vĩnh viễn,Ssở hoàng cũng sẽ không thể từ miệng hắn biết được nội tình.”


“Năm đó Thái tử cùng những người khác đào tẩu thành công, Huyền Hải Ngọc theo lý cũng nên lưu lại trong tay bộ tộc Chu thị mới đúng.” Diệp Cẩn nói, “Vì sao nó lại lưu lạc dân gian, khiến mọi người ngươi tranh ta đoạt?”


“Cái này sợ phải hòi Chu giác .” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Bất quá trừ bỏ Chu Giác, hẳn là còn một người nữa sẽ biết.”
“Hoàng Đại Tiên?” Mọi người trăm miệng một lời.
Lần này cuối cùng không bị xem nhẹ, thật sự là một tiến bộ cực đại.


“Ngươi muốn làm gì?” Trong một gian tửu lâu khác của Lưu Sa Thành, Hoàng Đại Tiên đang ôm cây cột, đầy mặt cảnh giác nhìn người trước mặt.
Mộ Hàn Dạ trắng trợn nói, “Hôn ngươi.”
Hoàng Đại Tiên sống không bằng ch.ết, “Hôm nay đã hôn rồi.”


“Không có.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu.
Hoàng Đại Tiên muốn cào tường.


Nhưng trước khi hắn cào tường, liền đã bị Mộ Hàn Dạ kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn trụ một phen —— Khi khởi hành trước đó hai người định ra ước định, Mộ Hàn Dạ thề tuyệt đối sẽ không làm chuyện vượt rào, mà đổi lại, Hoàng Đại Tiên mỗi ngày đều phải để y hôn một cái.


Tuy rằng loại trao đổi này một văn tiền công bằng cũng không có, một phương đương sự cũng thập phần thống khổ, nhưng cuộc sống chính là không công bằng như thế đó, chỉ có thể ở trong kẽ hở mưu cầu sinh tồn, không có biện pháp khác.


“Hảo.” Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng, “Chúng ta đêm nay đi nghe Bình thư*.”
(*) Bình thư là một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
“Không đi.” Hoàng Đại Tiên hơi thở mong manh.


“Được rồi.” Mộ Hàn Dạ sảng khoái, “Tóm lại là nhàn rỗi không có việc gì, chúng ta đây lại hôn một chút đi.”
“Vẫn là đi nghe Bình thư đi.” Hoàng Đại Tiên cước bộ hư nhuyễn đi xuống lầu.
Mộ Hàn Dạ vui vẻ đuổi kịp.


“Nhị vị dừng bước.” Xuất môn vừa vặn đụng phải một người.
“Có chuyện?” Nhận ra hắn là người của Tần Thiếu Vũ, Mộ Hàn Dạ nhướn mày.
“Thỉnh nhị vị qua đây một chút.” Ám vệ nói, “Cung chủ nhà ta có một số việc muốn thỉnh giáo Hoàng tiên sinh.”


“Ta có thể đi một mình không?” Hoàng Đại Tiên ánh mắt chờ đợi.
“Không thể.” Mộ Hàn Dạ một ngụm cự tuyệt, thuận tiện ở trên mông hắn sờ soạng một phen —— Không sai, hán tử đi ra từ đại mạc Tây Bắc, chính là nóng bỏng như thế độ!


Hoàng Đại Tiên lao tâm lao lực quá độ, bị hắn kéo lên lưng ngựa.
Bên trong phủ nha, đoàn người hiển nhiên đã chờ đến nóng lòng, hai người vừa mới vào cửa, liền hô kéo vây quanh.
“Di, ngươi gần nhất khí sắc không tồi a.” Diệp Cẩn đối Hoàng Đại Tiên nói.


“Xác định?” Hoàng Đại Tiên trong lòng rơi lệ, ta ngược lại là cảm thấy ta sắp ch.ết.
“Không sai.” Mộ Hàn Dạ vô liêm sỉ, “Ta nuôi rất tốt.”
Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn cùng y nói chuyện, vì thế hỏi Thẩm Thiên Lăng nói, “Tìm ta đến có chuyện?”


“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Ta muốn biết về chuyện Huyền Hải Ngọc .”
“Các ngươi sao lại biết nó?” Hoàng Đại Tiên nghe vậy giật mình.
Mọi người phân phân liếc nhau —— có hi vọng a.


“Chu Giác vẫn luôn muốn có Huyền Hải Ngọc , chỉ nói nó có thể giúp hắn hoàn thành đại kế phục quốc, nhưng không nói rõ nguyên do.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta chỉ biết là ở nhiều năm trước, Huyền Hải Ngọc bị người trộm đi từ trong tay Chu thị bộ tộc, lưu lạc dân gian, thế thế đại đại Chu gia đều tại tìm kiếm nó.”


“Chuyện còn lại thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Còn biết những gì?”
“Không biết .” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ta vốn không quan tâm cái gì gọi là đại kế phục quốc, Chu Giác cũng không quá trọng dụng ta, đi đến Thất Tuyệt quốc trộm Bích Tuyền Tỳ , đã là hành động lớn nhất rồi.”


Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Cái này ta còn phải viết phong thư cảm tạ hắn.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt cực độ không biết nói gì nhìn y.
“Vì sao lại đột nhiên hỏi về Huyền Hải Ngọc ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.


Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyển đại khái giải thích một lần cho y, hữu ý vô tình mà giấu đi chuyện Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc có liên hệ, chỉ nói Huyền Hải Ngọc có khả năng sẽ liên quan đến an ổn giang sơn, cho nên Sở Uyên mới phái người tìm kiếm khắp nơi.


“Nghe qua cũng giống như Bích Tuyền Tỳ thôi, đều là thứ huyền diệu khó giải thích.” Mộ Hàn Dạ không lưu tâm, “Hảo, nếu không có chuyện gì khác, chúng ta muốn đi nghe Bình thư .”


“Không thể không đi sao?” Hoàng Đại Tiên tránh ở phía sau Thẩm Thiên Lăng, “Không thì chúng ta cùng mọi người dùng cơm đi?”
“Không được.” Mộ Hàn Dạ khiêng hắn đi ra ngoài, “Trước hết nghe Bình thư.”
Mọi người dùng ánh mắt hướng Hoàng Đại Tiên tỏ vẻ đồng tình.


“Tiếp tục như vậy có thể xảy ra vấn đề hay không?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.


“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ Hàn Dạ không phải là thứ tiểu nhân gian nịnh, muốn thứ gì tự nhiên sẽ dùng toàn lực tranh đoạt, nhưng nếu mệnh lý chú định không thể đoạt được, thì cũng sẽ không làm ra chuyện quá cực đoan.”
“Ngươi xác định?” Thẩm Thiên Lăng ánh mắt nghi hoặc.


“Như thế nào?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y, “Không tin ta?”
“Đương nhiên không phải.” Thẩm tiểu thụ biết nghe lời phải, “Ngươi nói quả thực rất có đạo lý.”
Quả thực cơ trí.


“Nếu mọi chuyện xem như sáng tỏ, vậy thì khởi hành đi.” Diệp Cẩn nói, “Mấy ngày trước thu được tin tức, nói Phong Vân Liệt đã trở về Bái Kiếm Sơn Trang.”
“Đại khái lại là một nhiệm vụ vô cùng phức tạp.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ, “Suy nghĩ một đã thấy đau đầu.”


“Tóm lại mặc kệ ở Bái Kiếm Sơn Trang phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không phải là kẻ chịu thiệt.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt gì, “Tốt xấu gì cũng lấy được một thanh ngọc kiếm.”


“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng sờ sờ cằm, thiết tưởng đến tương lai tốt đẹp bản thân cùng nhi tử đeo phụ tử kiếm.


Hai ngày sau, sự vụ Lưu Sa Thành cũng xử lí đâu ra đó, mọi người khởi hành suốt đêm, một đường tiếp tục đi về phía Bắc —— về phần vì sao lại đi suốt đêm, là bởi vì Thẩm Thiên Lăng thật sự không muốn lại hưởng thụ đãi ngộ xa hoa khi dân chúng ra đầu đường ngõ hẻm đưa tiễn lần nữa, nghĩ thôi cũng đã choáng váng rồi.


Xa xa, Mộ Hàn Dạ cũng cùng Hoàng Đại Tiên cưỡi một con ngựa, an nhàn thảnh thơi ngắm tinh tú.
“Ngủ.” Trong xe ngựa, Tần Thiếu Vũ đắp thảm cho Thẩm Thiên Lăng.
“Không buồn ngủ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta nghĩ ra ngoài cưỡi ngựa.”


“Cưỡi ngựa cái gì.” Tần Thiếu Vũ cự tuyệt, “Nửa đêm, nhắm mắt.”
“Không!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng phản nghịch, học con của mình vươn một chân.
Tần Thiếu Vũ trạc trạc cái bụng y.
Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, nhẹ nhàng đá hắn một cái.


Xe ngựa thoáng lay động, Diệp Cẩn mắt nhìn Thẩm Thiên Phong, “Chuyện ngươi từng đáp ứng ta, còn nhớ rõ đi?” Phải tìm cơ hội xem cảnh hôn nhau!
Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy y, như liệp ưng nháy mắt đã đứng trên xe ngựa, rầm một tiếng xốc lên màn xe, phi thường khí phách.


Thẩm Thiên Lăng đang cùng Tần Thiếu Vũ nói chuyện, thấy thế bị hoảng sợ, “Làm sao?”
“Khụ khụ.” Diệp Cẩn ho khan, thuận tiện nhéo Thẩm Thiên Phong một phen —— Tốt xấu tìm đúng thời cơ mới nhìn a!
“Không có việc gì.” Thẩm Thiên Phong rất lãnh tĩnh, “Tiểu Cẩn ngại bên ngoài gió lớn.”


Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy vì sao không đi xe ngựa của mình?
“Đi nhầm cửa.” Diệp Cẩn căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong, “Đã nói với ngươi không còn gấp.”
Thẩm đại thiếu gia tính tình rất tốt, lại ôm y về trên lưng ngựa.


“Ngươi xem ngươi điểm ấy thật không có tiền đồ!” Diệp cốc chủ bất mãn, bởi vì cái gì cũng không thấy được.
Thẩm Thiên Phong hoàn trụ thắt lưng y, nghiêng xuống hôn hôn, “Chúng ta đợi tiếp đi.”
“Lần sau nhất định phải nhìn thấy.” Diệp Cẩn cường điệu.


“Hảo.” Thẩm Thiên Phong hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là không nguyên tắc.
Quả nhiên không hổ là Võ Lâm Minh chủ.
Mấy ngày kế tiếp đường xá coi như bình thuận
(bình an thuận lợi)
, rốt cục dưới một buổi hoàng hôn nào đó cũng đến được chân núi Bái Kiếm Sơn Trang.


“Ngươi xác định là ở trong này?” Sau khi từ trong xe ngựa nhảy xuống, Thẩm Thiên Lăng tỏ vẻ nghi hoặc một chút, bởi vì mặc kệ nhìn theo phiên diện nào, nơi này đều chỉ như một tòa núi hoang, hoàn toàn không có bất cứ bóng dáng kiến trúc nào.


“Bây giờ còn chưa nhìn thấy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Phải đi một đoạn nữa.”


“Vẫn là lần đầu tiên thấy như vậy.” Những năm gần đây, Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Tần Thiếu Vũ đi qua môn phái khác vài lần, đều là từ xa đã có thể nhìn thấy bảng hiệu, chú ý nhất chính là khí phái, thật sự không có nhà ai giống như Bai kiếm Sơn Trang, muốn đem bản thân ẩm giấu.


“Cho nên mới nói Phong trang chủ làm việc cẩn trọng.” Tần Thiếu Vũ thực bình tĩnh.
Thẩm Thiên Lăng nghi hoặc, vì cái gì đột nhiên gọi “Phong trang chủ” khí phách như vậy!
Nhưng không đợi y mở miệng hỏi, liền đã biết đáp án.


“Tần cung chủ quá khen.” Phong Vân Liệt tươi cười đầy mặt, đi qua con đường nhỏ trên núi đá, “Vừa nghe được tin tức chư vị vào thành, ta liền giơ roi thúc ngựa đuổi tới, lại không nghĩ vẫn chậm một bước, không có từ xa tiếp đón còn thỉnh thứ lỗi.”


“Phong trang chủ khách khí .” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng vừa mới đến mà thôi.”
“Chư vị thỉnh bên này.” Phong Vân Liệt nghiêng người nhường đường, “Tại hạ sớm đã chuẩn bị tốt rượu ngon món ngon, tức khắc liền có thể mở yến.”
Bụng Thẩm Thiên Lăng bắt đầu thầm thì kêu.


Tần Thiếu Vũ nhẫn cười.
Cười muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng giận, nhân gia đói bụng, ngươi chẳng lẽ không phải nên cảm thấy áy náy sao.


“Chíp!” Mao Cầu mở cánh lắc lư bay bay, đối với kỹ năng này làm không biết mệt —— tuy rằng vẫn là thường rơi xuống, nhưng ám vệ phân phân tỏ vẻ không sao, hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của chúng ta, chính là tiếp được thiếu cung chủ.
Nửa đời sau cũng đáng .


Đi qua mấy vòng sau, một tòa kiến trục màu xám cực đại liền xuất hiện ở trước mắt mọi người, trước cửa đứng sừng sững một thanh thạch kiếm, phía trên như rồng bay phượng múa, viết bốn đại tự cuồng thảo.
“Chư vị chê cười.” Phong Vân Liệt nói, “Đây là bút tích gia phụ.”


Thẩm Thiên Lăng tán thưởng, “Nét chữ cứng cáp, viết thật tốt.”
Diệp Cẩn giật mình nói, “Ngươi có thể nhận ra chữ đó?”


Thẩm Thiên Lăng 囧囧, ta xác thực nhận không ra, nhưng thứ này đoán một cái cũng có thể biết được đó là bốn chữ “Bái Kiếm Sơn Trang” đi, chẳng lẽ còn có thể là “Hỉ khí doanh môn*” hoặc là “Niên niên hữu dư*” ? Cũng không phải thiếp câu đối xuân.


(*) Là 2 câu thường dùng dán 2 bên cửa vào dịp tết, hỉ khí doanh môn là không khí vui vẻ đầy áp nhà, niên niên hưu dư là hằng năm đều có dư của ăn của để.
Phong Vân Liệt cười gượng nói, “Đây là văn tự độc đáo do tổ tiên Phong gia sáng tạo.”
Thẩm Thiên Lăng: …


Được rồi ta vừa rồi chính là muốn ra vẻ một chút thôi, tổ tiên ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm còn đi sáng tạo văn tự làm chi, chẳng lẽ không nên hảo hảo quan tâm đến kiếm thôi sao, không biết làm việc đàng hoàng thật là phi thường phiền.


(Ta giải thích một chút vì thấy hơi khó hiểu, đại loại là chữ trên cửa viết khó coi quá, không ai đọc được mà Thẩm tiểu thụ nhà ta lại khen ngợi cho nên Diệp Cẩn mới hỏi là Thẩm tiểu thụ hiểu trên đó viết gì hả, mà thực chất thì bạn cũng chỉ đoán mò thôi. Còn Phong Vân Liệt là đang tự biện giải rằng kiễu chữ viết trên kia không phải là viết xấu mà là kiễu chữ độc đáo do tổ tiên tự sáng tác~)


“Chư vị mời vào.” Phong Vân Liệt tự mình mở ra đại môn.
Thẩm Thiên Lăng có chút giật mình, bởi vì tại tòa trạch cư này, chung quanh đều có bóng dáng bảo kiếm.
“Quả nhiên không phụ danh tự sơn trang.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nghĩ đến Phong trang chủ cũng có thể là binh khí hành gia


(người lành nghề, thông hiểu 1 lĩnh vực nào đó)
.”
“Không tính là hành gia, bất quá cũng có biết một hai.” Phong Vân Liệt cười ha hả, đem mọi người đưa đến khách phòng, rồi sau đó nhân tiện nói, “Tại hạ đến trù phòng xem thử, đợi đến lúc khai yến, sẽ tự mình tụ hợp.”


“Phong trang chủ thỉnh tự nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.
Đợi cho Phong Vân Liệt rời đi, Thẩm Thiên Lăng đi vào trong phòng nhìn nhìn xung quanh, “Ngay cả tay ấm trà cũng đem khắc thành hình bảo kiếm?” Có thể phải là rất 囧 hay không.
“Phàm là giai ứng hữu độ
(mọi vật đều phải có giới hạn?)


, quá thích thứ gì đó cũng không đáng trách, nhưng nếu thích đến ma chướng, thì có chút quá.” Tần Thiếu Vũ đem kiếm điêu
(kiếm được điêu khắc)


cầm trong tay thả lại trên giá, sau đó cúi đầu hôn Thẩm Thiên Lăng một chút, “Bất quá ngoại trừ chuyện ta thích ngươi a, ta cam nguyện vì ngươi nổi điên.”


Tình thoại gì đó thật là phi thường cảm động, vì thế Thẩm tiểu thụ phối hợp cùng hắn triền hôn một phen, sau đó nói, “Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên đâu?”


“Đã nói là một đường đồng hành, hẳn đang ở khách sạn trong thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá ta không muốn quá mức chú ý đến hắn, dù sao cũng là vua của một nước không phải người giang hồ.”
“Nhưng các ngươi rất hợp duyên.” Thẩm Thiên Lăng cường điệu.


“Hợp ý là một chuyện, thân phận lại là một chuyện khác.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta xác thật thập phần thưởng thức hắn, bất quá nếu thật sự muốn cùng hắn uống rượu tâm tình mà không hề có khúc mắc, chỉ sợ phải đợi chuyện Bích Tuyền Tỳ được giải quyết triệt để.”


“Nói không chừng cũng không cần chờ quá lâu a.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nay Bích Tuyền Tỳ đã ở Truy Ảnh Cung, chỉ cần ở Bái Kiếm Sơn Trang thuận lợi đoạt được Huyền Hải Ngọc , liền có thể cởi bỏ bí mật bảo tàng cùng thủy long mạch. Đến lúc đó chính là khúc mắc về vương quyền giữa Sở Uyên, Chu Giác cùng Mộ Hàn Dạ, không cần chúng ta can thiệp quá nhiều.”


“Mộ Hàn Dạ nhìn qua là người không có dã tâm gì, hoặc là nói hắn hoàn toàn khinh thường chuyện bị cuốn vào đế vị chi tranh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu tương lai thật sự tìm được thủy long mạch, quốc thổ Mộ Hàn Dạ tất sẽ mở rộng, đến lúc đó, quan hệ của Sở quốc cùng Thất Tuyệt quốc sẽ có biến đổi vi diệu.” Dù sao cho dù Mộ Hàn Dạ vô tâm mưu phản, nhưng có một cường đại địch thủ chập phục xuất quốc


(thế lực ngầm, mạnh yếu khó lường)
như thế bên cạnh, Sở Uyên cũng rất khó không đau đầu.
“Những chuyện đó đều là chuyện sau này.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ mặt hắn, “Mọi chuyện đều phải giải quyết từng chút một, chúng ta trước tìm ra Huyền Hải Ngọc đã.”


Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Không sai.”
“Nhưng Bái Kiếm Sơn Trang nhìn qua không nhỏ.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Huyền Hải Ngọc lại nhỏ như vậy.” Nếu như lớn như thanh thạch kiếm ở trước cửa sơn trang vậy có dễ tìm hơn không.


“Thiên tân vạn khổ mới cướp được thứ đó, tự nhiên phải bảo quản cẩn thận gấp bội, chỉ cần cẩn thận quan sát, tất sẽ nhìn ra manh mối.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cũng không cần quá mức lo lắng.”


“Nhưng thời gian của chúng ta có hạn.” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở, “Nguyên bản cũng chỉ nói là tới lấy ngọc kiếm, sau khi lấy được thì phải đi, thuận tình thuận lý đều không thể tiếp tục ở lại, huống hồ Phong Vân Liệt khôn khéo như vậy, khó bảo toàn sẽ không cảm thấy được chuyện gì.”


“Cho nên việc cấp bách hiện tại, là phải tìm cớ trường trú ở đây.” Tần Thiếu Vũ bắn bắn mũi y.
“Lấy cớ gì?” Thẩm Thiên Lăng đến đây hứng thú.
“Dùng hôn ——” Một câu còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Lăng liền chủ động ngửa đầu hôn trụ hớn.
Thật sự là rất tự giác


Tần Thiếu Vũ đáy mắt có chút ấm áp, đưa tay ôm lấy thắt lưng y, chậm rãi gia tăng nụ hôn triền miên này, môi lưỡi nóng bỏng tướng tiếp, ngay cả không khí cũng ngọt lên.
“Khụ khụ!” Diệp Cẩn đứng ở cửa ho khan, hơn nữa trong lòng thật thích.


Thẩm Thiên Phong bồi tại bên người y, biểu tình thực bất đắc dĩ.


Nhưng hai người trong phòng lại không có như bị hỏa thiêu mà văng nhau ra, ngược lại còn hôn mạnh thêm một cái, rồi mới lưu luyến không rời tách ra —— Thẩm Thiên Lăng có chút choáng, cho nên trước tiên mới không phát hiện tẩu tử mình, mà Tần Thiếu Vũ đối với những thứ khác đều cảm thấy không quan trọng, muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu.


Vì thế Diệp cốc chủ liền lại ngạo kiều lên, bởi vì tướng so sánh ra, y cảm giác biểu hiện ngày đó của mình giống như thật ngốc.
“Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt khó hiểu như vậy.” Tần Thiếu Vũ chậc chậc.


“…” Thẩm Thiên Lăng hậu tri hậu giác phát hiện ca ca cùng tẩu tử của y, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng chỉ là xấu hổ mà thôi, hoàn toàn không có tạc mao như tẩu tử của y, càng thêm không có điên cuồng mà đánh nam nhân của mình.


Diệp cốc chủ ngạo kiều hừ một tiếng, “Chúng ta là tới tham quan phòng ở .”
“Ta đang đang cùng Lăng nhi thương nghị, muốn dùng cớ gì để lưu lại Bái Kiếm Sơn Trang.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta cũng đang suy xét vấn đề này.”


“Không thì ta giả bệnh?” Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.
“Nếu không có Diệp Cẩn, ngươi giả bị bệnh cũng không có gì đáng trách.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nay ngươi ở bên cạnh một thần y, có giả bệnh cũng không giả nổi.”


Diệp Cẩn cả giận nói, “Không cần đem lão tử nói đến giống như vướng bận a!” Có bản lĩnh về sau đừng nữa hỏi ta mấy loại dược không biết xấu hổ nữa.
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, “Ta cảm thấy hắn là tại khen ngươi.” Tẩu tử của y sao lại phân không rõ đâu là lời hay a, hảo sốt ruột a.


“Vậy ngươi định làm thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Không phải còn có Mộ Hàn Dạ sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Cùng nhau tới, cũng không ngại nhờ hắn ra tay giúp một chút.”


“Mộ Hàn Dạ?” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Hắn ngay cả mặt mũi cũng không tiện để lộ, có thể giúp chúng ta cái gì.”
“Cho dù hắn không thể lộ diện, cho nên mới tiện hỗ trợ.” Tần Thiếu Vũ đem kế hoạch đại khái nói qua một lần, “Mọi người cảm thấy như thế nào?”


Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, “Cũng thật sự là một biện pháp.”
“Quỷ Thủ tiền bối vẫn luộn đức cao vọng trọng, sao lại dạy dỗ ra loại đồ đệ tà môn ma đạo như ngươi.” Diệp Cẩn chậc chậc, “Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị trục xuất sư môn.”


“Vậy cứ quyết định như thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tối nay liền phái người đi tìm Thất Tuyệt Vương.”
“Ít nhất cũng phải nghĩ xong cố sự trước đã đi?” Thẩm Thiên Lăng nói, cho dù có đại cương thì cũng cần chi tiết mà !
“Hảo.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Ngươi nghĩ.”


Thẩm Thiên Lăng chỉ ra ngoài cửa sổ, phát ra lời từ nội tâm, “Ta cảm thấy dùng bọn họ thì tốt hơn.”
Ám vệ ánh mắt sáng ngời.
Không sai!
Phu nhân thật là phi thường hiểu chúng ta a.
Hết






Truyện liên quan