Chương 7

Lâu dài thành thói quen làm cho Phó Phong cứ giờ dần một khắc là chậm chạp tỉnh lại, còn chưa mở to mắt trước hết đã nghe được trong lòng ngực bên phải của mình vang lên tiếng tim đập.


“Uy…” cái người đang ôm mình kia hai tròng mắt còn đang khép chặt, tựa hồ còn đang ngủ say, hô hấp đều đều nhẹ phẩy quang lỏa trên cổ hắn. Sau khi ý thức được điểm này, Phó Phong không tự chủ được cả người run nhẹ.


Người này thật khá … Khi ngủ say thì không phải là người khó nắm bắt như lúc hắn tỉnh lại, đôi lông mi dày rủ xuống phủ lên đôi mắt màu lam quen thuộc, ở dưới ánh nắng sớm mai phảng phất chút bóng ma mờ ảo. Sống mũi cao thẳng, khóe môi anh đào vi loan, chắc là vẫn đang thượng ở mộng đẹp nồng. Sau chuyện đã làm ngày hôm qua, hai người cơ hồ giống như dã thú bàn giao triền, khẳng phệ, cuối cùng là lần đầu tiên tự mình cảm nhận được cái gì kêu cái chiếu chi thú, cá nước thân mật. Phó Phong cuối cùng mơ hồ trong ấn tượng, tựa hồ cái người trước mặt luôn đeo theo nụ cười kia sau khi hóng thích đã thốt ra một câu ”Thích”.


“Thích… Sao?” Hoang mang đánh giá con người mà mình “vác” về từ núi tuyết, nhìn kĩ gương mặt dễ khiến người ta hoa mắt mê thần kia, Phó Phong đột nhiên cảm thấy được sự việc đêm qua phát sinh hết thảy là không đúng thực. Nghĩ cái loại người nhất vì lợi nhị phải tham sống ch.ết vì tiền như mình, với cái tên ôn thần nơi nơi gây tai chốn chốn gieo họa cho mình phải căm hận hắn tận xuơng tủy mới phải, phải là căm giận không kịp nhai xương hắn mới đúng, nhưng vì cái gì chỉ cần hắn dùng ánh mắt lam sắc tràn đầy ý cười khanh khách chăm chú nhìn mình mình liền vô lực chống đỡ? Chẳng lẽ nói chính mình thích thượng hắn? Kia như thế nào có thể?! Người này chính là một nam nhân a, cũng không tính đi, hắn còn không làm việc đàng hoàng, tiêu tiền như nước … Khuyết điểm nhiều như sao trên trời, một chút cũng không đáp ứng được yêu cầu tìm ý trung nhân của mình, chính mình hắn là ăn sai lầm loại dược gì rồi nên mới đối hắn không thể kháng cự?!


“Tướng công ——” xoay người một cái nghĩ muốn đem cái người đang ngây ngốc thất thần một bên kia đặt ở dưới thân. Kỳ thật Lý Nguyên Lỗi đã sớm tỉnh, chính là giả bộ ngủ muốn nhìn một chút phản ứng của tên tiểu khất cái này sau khi tinh tường hiểu được quan hệ giữa hai người, không ngờ hắn chỉ là ngơ ngác nhìn mình nửa ngày cái gì cũng không có làm, chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc lại thở dài, làm cho bản thân nhịn không được lại nảy lên ý định trêu đùa hắn —— tiểu khất nhi này tinh thuần như gió, quả thực hắn lần này đi ra ngoài nhặt được bảo, trừ bỏ việc tiên này có cố chấp phi thường đối với tiền tài, tính kế tài vật tương đối khôn khéo, những caí khác mặc kệ là những chuyện thị phi, hay là ánh nhìn thế tục hắn căn bản là không hiểu, giống như là ngọn gió xuân thanh khiết, không vương chút bụi bẩn trần tục, làm cho con người mình trước nay vẫn sống giữa ghen ghét đấu tranh cung đình, thị phi bất phân, khi ôm hắn, lòng bỗng thảng đến một mảnh ấm áp. Càng làm người ta kinh ngạc hơn chính là lúc ở trên giường, tiểu khất cái này bề ngoài thoạt nhìn bình thường vô kì lại có thể có mị lực hấp dẫn như vậy, kích thích phong tình trong hắn, khiến vạn trượng dục hỏa, thượng hắn một lần lại một lần muốn ngừng mà không được.


“Ân?” Sáng sớm mà bám dính lấy nhau như vậy thiệt là thẹn thùng … Phó Phong giật mình, cố gắng nghĩ muốn đem cái con sam đang bám dính lấy mình đẩy ra, lại bị hắn ác ý ở vành tai mẫn cảm của mình ɭϊếʍƈ một cái.
“A…”


available on google playdownload on app store


Thật là, tiểu khất cái này mặc kệ lúc nào sờ đến đều có phản ứng thật khêu gợi a! Lý Nguyên Lỗi cười nhẹ, ghé vào người đang đỏ mặt tía tai bên cạnh hỏi: “Tướng công, ngươi vừa mới nãy nói cái gì? Thích… Ta sao?”


“Như thế nào có thể!” Theo bản năng tức thì phản bác, Phó Phong quay lại nhìn đến khuôn mặt khi nãy còn hí ha hí hửng bây giờ lại chùng xuống thành một đống, trong lòng lại nổi lên một tia thương tiếc.


“Kia tướng công thích nhất cái gì?” nhẹ nhàng vương tay vén mấy sợi tóc còn vươn trên trán Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi tò mò hỏi thăm xem buổi sáng người kia lầm bầm lầu bầu nói nhỏ nói thích rốt cuộc là thích cái gì.
“Tiền!” Không chút do dự, thập phần khẳng định đáp án.


“Vậy kế tiếp thích thứ hai là gì?” Hắn biết rõ cái đáp án thứ nhất là gì! Nhẹ nhàng nhún vai, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi vòng vèo.
“Thịt!” Ân, ngày hôm qua dường như thể lực tiêu hao quá lớn, hiện tại bụng hảo đói.


“Còn có nữa không?” Hắn kiên trì gỏi tiếp …….. Có thể hay không có hắn? Lý Nguyên Lỗi phát hiện chính mình như thế lại nuôi hi vọng, đơn giản xoay người đứng lên chờ mong đáp án kế tiếp.
“Ân, còn có Lưu đại thẩm vẫn thường xuyên cho ta ăn …”


“Còn có?” Lần này trong giọng nói có một chút bất mãn.


Kết quả, tất nhiên là càng làm Lý Nguyên Lỗi thất vọng, tiểu tử kia từ cái người qua đường giúp hắn nhặt được một đồng cho đến A Hoàng nhà cách vách không tranh ăn bì câu với hắn lền lượt đều liệt kê hết ra, chính là nghe không được tên của ta, tôn nghiêm của đại hoàng đế đều bị ngươi xem như rác không thèm nhìn tới! Tức giận bỏ lại cái người còn đang ngồi ráng nhớ lại, lẩm bà lẩm bẩm câu “Kế tiếp… Đã không có… Ta đã đói bụng …”, Lý Nguyên Lỗi đứng lên mặc quần áo rửa mặt chải đầu sau kêu *** tiểu nhị tiến tới thu thập phòng cùng đưa vào bữa sáng.


“Ách… Ngươi mất hứng?” Trực giác mác bảo hắn Lý Nguyên Lỗi đang ức chế, Phó Phong ngồi trên ghế ăn ăn thức ăn tiểu nhị vừa đưa vào, có chút nơm nớp lo sợ về phía cái người kia đang câm nín ngồi ở bên cạnh bàn dùng chiếc đũa trạc dưa muối, hỏi.


“Không có việc gì!” Nói xong câu này, đồng thời khối dưa muối đáng thương kia rốt cục vỡ nát nằm chỏng chơ trong chén. Lý Nguyên Lỗi không ngừng cố gắng nhìn về phía mục tiêu kế tiếp tiếp tục oanh tạc.


“Cái kia trứng muối ta muốn ăn …” nhanh tay lẹ chân vượt qua cái tên đang giận cá chém thớt kia, Phó Phong sớm một chút đoạt lấy được nạn nhân tiếp theo sắp bị hắn chà đạp trên bàn ăn..


Tên tiểu khất cái này bộ một chút cũng không hiểu được cái gì kêu là “ bánh ít đi, bánh quy lại” sao? Ngày hôm qua chính mình lần đầu tiên ở trên giường nói thích da! Nhiều ít nữ nhân tha thiết ước mơ đều không chiếm được những lời này, hắn cho dù ngày hôm qua không có phản ứng, hôm nay cư nhiên còn xếp cho cái gì a tam a tứ thậm chí là một cái a Hoàng ở phía trên hắn! Thật sự là rất đáng giận! Tuy rằng nói hắn đơn độc tinh khiết chính là tính cách mình thích, nhưng thần kinh thô đến loại tình trạng này, quả thực là gọi người hữu lực không chỗ sử! Liếc mắt nhìn nhìn cái tên kia đang tọng đầy một họng đồ ăn, trên mép còn vài mẩu dính vương vãi lung tung, Lý Nguyên Lỗi liền một phen lôi hết đống đồ ăn trong miệng hắn ra mà hung hăng đem môi hôn lấy —— dù sao hiện tại cũng đang ở trong phòng —— nặng nề mà hôn đến khi hắn ngồi phịch trên ghế không thể nhúc nhích, mới cảm thấy được trong lòng một hơi ác khí, làm như không có việc gì buông cái người vừa bị hắn khi dễ đến ngẩn người ngẩn người ngồi ngây ngốc kia mà bắt đầu ăn bữa sáng.


※ ※ ※ ※ ※


Nếu nói danh tiếng Biện Kinh dưới chân thiên tử là đứng đầu Trung Nguyên, phồn hoa hưng thịnh thế sở hiếm thấy, như vậy hương ba lão lần đầu vào thành khi đành phải ai oán than rằng hai mắt của mình không đủ dùng! Nhìn ở đường cái hai bên là rường cột chạm trổ cùng nhà ở, giữa con đường lát đá lớn kị mã đua chen có công tử con nhà thế gia đi đi lại lại, trang phục xa hoa tràn đầy vật quí phú thương hào cổ, còn có toàn thân lăng la tơ lụa phu nhân tiểu thư, Phó Phong hai con mắt xoay tròn, theo đông chuyển tới tây cho tới bây giờ không chịu dừng. Đi ở bên người hắn, Lý Nguyên Lỗi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cái người kia không chút nào che dấu nhìn chằm chằm vào túi tiền của một tên phệ thương nhân mà chảy nước miếng, Lý Nguyên Lỗi lén lút ở dưới dùng tay nhéo mông hắn một cái.


Đau đau! Rốt cục thần trí đang thong dong chơi đùa tứ phương cũng bị kéo về, Phó Phong ủy khuất nhìn cái tên kia đang cười còn trưng ra vẻ mặt vô tội —— sau lần trước ở khách *** không hiểu mắc cái chứng gì tự nhiên đi hỏi thích vấn đề, cái kia tên càng ngày càng cổ quái, mỗi ngày buổi tối đều ở trên giường vùi đầu làm khổ hắn cũng không nói đi, còn có càng ngày càng nghiêm trọng hơn a. Hôm nay sáng sớm liều càu nhàu bảo bức tranh nhìn chướng mắt, cái tên kia ngu ngốc liền cứng rắn mang bức tranh một tay lột xuống. Chính là mình ngay giữa chừng liền chạm phải ánh mắt của hắn, cái kia tên lại đột nhiên thú tính đại phát, dám ở trên bàn ấn ngã hắn bắt đầu lột từ trên xuống dưới làm vận động một phen, hại hắn cho tới bây giờ phía sau còn đau âm ỉ.


“Tướng công, chúng ta tới rồi…” Tươi cười một cách rạng rỡ không thèm nhìn đến người khác đang lửa giận cháy bừng bừng, Lý Nguyên Lỗi đi đến giữa thành tây yên tĩnh, ở trước một đại môn biển đề ”Liễu uyển” hai chữ to liền dừng lại, hướng người gác cổng chắp tay bái kiến. Một tay giữ chặt tên tiểu khất nhi đang lo sợ bất an, đi theo tên bộ dạng giống quản gia kia bước vàocửa hào môn giàu có kia.


“Cái kia…thân thích của ngươi là người có nhiều tiền như vậy?” Xuyên qua một cái hoa viên trang trí độc đáo, lại đi quá một đạo cửu khúc kiều (cầu) có bạch ngọc tay vịn nho nhỏ, đi vòng vèo một hồi thì đến đại sảnh, quản gia kia hướng Lý Nguyên Lỗi xin lỗi, sau đó liền tiến đến thông báo chủ nhân đi ra đón khách, xong hết thảy liền cung kính lui đi ra ngoài. Phó Phong nhìn trong phòng ở xanh vàng rực rỡ bài trí xa hoa nhìn phê lòi mắt, thẳng đến lúc một bên tiểu nha hoàn dùng trà cụ khảm kim tương ngọc dâng trà lên, hắn mới hồi phục tinh thần lại lén lút hướng về phía cái tên đang trưng ra một bộ mặt thản nhiên ngồi nhâm nhi trà kia khẽ hỏi


“Cũng là bình thường thôi … Ngươi cũng nếm thử, đây là trà xuân mới ra gọi là “Bích loa xuân”, hương vị cũng không tệ lắm. ” Buồn cười nhìn cái tên tiểu khất nhi kia khẩn trương căng thẳng tới mức mồ hôi tuôn ra như suối kia, Lý Nguyên Lỗi ôn nhu săn sóc muốn cho hắn bổ sung thêm chút nước.


Uống trà? … Cái chén trà trên tay này, không phải bạch ngọc thì cũng là gốm sứ thượng hạng,.. Nếu lỡ tay làm bể thì phải làm sao? Không được, loại phòng này quả thực không phải để cho người ở mà, nơi nơi thoạt nhìn đều là vật quí mong manh dễ bể, ở trong này ngây ngốc một ngày cũng có thể khiến cho người ta thần kinh bị ức chế căng thẳng muốn ch.ết a! Phó Phong hồi hộp chờ Lý Nguyên Lỗi nhìn thấy hắn thân thích xong, sẽ lập tức hỏi hắn đáp ứng cấp tiền thù lao, sau đó sẽ lập tức hồi hương. Ở loại địa phương này thật sự thật là đáng sợ. ”Ân, hẳn là hỏi hắn trả nhiều ít a? Nhìn bộ dáng hắn cũng như là có rất nhiều tiền đi, tuy rằng bắt đầu hắn nói ta muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nhưng mà, tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, muốn hay không khuyến mãi cho hắn một ít đi …” Lúc Phó Phong còn đang miên man suy nghĩ hết sức, trăm điệp chiết vòi hoa sen kim liêm trên cửa kia đã bị người một phen xốc lên, một thân ảnh tuyết cầu nho nhỏ đột nhiên tiến về bên người Lý Nguyên Lỗi kêu to “Phụ thân!”


****
Ta ko biết!! * cật lực lắc đầu* ta ko biết ở đâu lòi ra 1 thằng nhỏ con anh, ta chỉ mới đọc tới đây thôi!!!!


“Phốc ——” một đạo nước trà không mấy tao nhã phun ra từ trong miệng Phó Phong, nếu không phải Lỗi phản ứng cực nhanh một phen ôm lấy tiểu oa nhi trắng ngần đáng yêu kia đầy qua một bên, tiểu nam hài ước chừng năm tuổi kia chắc cũng sẽ tốn không ít nước rửa mặt..


“Lỗi, ngươi rốt cục đã đến đây…” Trong lúc Phó Phong còn chưa từ phát hiện kinh hoàng khi nãy mà định thần lại thì từ ngoài cửa đã thấy một đại mĩ nhân bạch sam phiêu phiêu đi vào, nhất thời sợ tới mức tiểu nguyên thần phàm phu tục tử lập tức bay đi đâu mất béng.


“Nho Sinh!” Thấy Liễu Nho Sinh nhìn hắn ăn mặc nữ trang che miệng mà cười, Lý Nguyên Lỗi cũng là mỉm cười, lại hào vô tình cúi đầu hướng tiểu oa nhi đang bị tay phải hắn giữ chặt cười nói: “Viện nhi, có nghĩ nhớ thúc phụ?”


“Nghĩ nhớ!” Lại thêm một tiểu mỹ nhân nhi yêu thương nhung nhớ, hai mắt Phó Phong mở to như chuông đồng nhìn thanh nam tú nữ kia, trong lòng âm thầm kêu khổ: “Xong rồi, xem ra đại mỹ nhân này tám phần là mẹ của tiểu nam hài kia, cũng chính là nương tử của” nương tử “ hắn, ch.ết tiệt đại thạch đầu, dẫn hắn tới nơi này không phải rõ ràng gọi người bắt kẻ gian phu *** phụ sao?! Không bị đáng đến kêu cha gọi mẹ đã phải cảm tạ trời đất rồi, còn trông cậy vào có thể lấy tiền công sao? Vẫn là tẩu vi thượng sách!” Nghĩ như thế, Phó Phong bắt đầu lén lút hướng bên cửa sổ thối lui.


“Vị này chính là?” Có chút hoang mang nhìn Phó Phong đang đỏ mặt tía tai đứng kế bên, Liễu Nho Sinh kỳ quái nghĩ Lý Nguyên Lỗi như thế nào lại dẫn theo người như vậy tới gặp mình.


“Phó Phong, là … ân nhân cứu mạng.. của ta!” Chần chờ một chút, Lý Nguyên Lỗi hướng Liễu Nho Sinh nháy cái ánh mắt, ý bảo đừng tiết lộ thân phận thật sự của hắn.


“Bọn họ còn ở trước mặt ta mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình!” Ý thức được điểm này xong, tuy là đã lui đến góc tường biên, trong lòng Phó Phong tự nhiên nảy lên một loại phiền muộn nói không nên lời … Bất quá xem ra người kia mới đúng là cùng hắn xứng đôi bầu bạn, không phải sao? Vậy cái tên đó đã có nương tử cùng đứa nhỏ việc gì phải áp chế ta? không làm nương tử của mình thì không được? Đột nhiên cảm thấy được tâm tình thật là xấu, Phó Phong không thèm đợi coi Lý Nguyên Lỗi còn muốn nói cái gì nữa đã nhanh chóng leo cửa sổ mà bỏ trốn.. nhầm.. là phi ra, nhanh nhẹn hướng đến bồn hoa trồng mấy loại kì hoa dị thảo không biết tên đạp lấy đà, phóng về hướng tường biên.


Mắt thấy hắn bỏ chạy bán mạng, nếu để hắn rời khỏi phạm vi mắt mình có thể trông thấy liền sẽ ra ngoài kia, trời cao biển rộng người vô số, biết đâu mà tìm. Xét về khinh công tất nhiền không bằng hắn, Lý Nguyên Lỗi tay mắt lanh lẹ cầm lấy chiếc chén men sứ trên bàn, vận công hướng về sau ót Phó Phong Phong mà ném.


“Leng keng —— rầm ——” không nghĩ tới Lý Nguyên Lỗi sẽ xài tới chiêu này, thằng nhỏ Phó Phong không tốt mệnh bị đánh vừa vặn lúc đang bay, thân mình vì bị điểm trúng huyệt mà vận kình không được trở nên xụi lơ rớt xuống, đem một bồn hoa đầy kỳ trân dị thảo nhẫn tâm thượng thân mình đè lên, người cũng đi theo hôn mê qua đi.


“Phong!” Trong lòng biết chính mình dưới tình thế cấp bách ra tay quá nặng, Lý Nguyên Lỗi vội đi ra ngoài xem xét thương thế Phó Phong. Lưu lại ở trong phòng là hai người đang trố mắt dòm nhau, thắc mắc không hiểu rốt cuộc sự tình nãy giờ phát sinh là như thế nào, mà Liễu Nho Sinh đứng một bên lại khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.


Ánh trăng tây di, đàn tinh sưu tịch.


Ánh nến lung linh chiếu rọi, Phó Phong đang nằm trên giường khẽ rên một tiếng rốt cục từ từ chuyển tỉnh, hoang mang nghĩ muốn quay đầu đánh giá một chút cái phòng xa lạ này. Sau đầu đau đớn làm cho hắn rên rỉ ra tiếng, nhấc tay sờ soạng, quả nhiên ở sau ót đã nổi nên một cục u thật to.


“Ngươi tỉnh!” Nghe được thanh âm rên rỉ của Phó Phong, người mặc áo ngủ bằng gấm kế bên đột nhiên xoay người dậy, cử chỉ săn sóc lạp cao một góc gối mềm để cho hắn dựa vào được thoải mái chút.


“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này…” Hắn không phải là đi bồi nương tử hắn cùng đứa nhỏ sao? Lỡ có người đột nhiên xông vào bây giờ, vậy không phải là ”Bắt gian tại giường ” a?! Phó Phong không được tự nhiên lắc lắc đầu, cũng không để ý tên kia không biết cầm cái gì đang xoa xoa vào chỗ bị thương của hắn, thật lâu sau mới rầu rĩ hỏi han.


“Còn đau không?” Kỳ quái, ta vốn là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến hắn thiếu chút nữa sẽ đi không từ giã sau lại trở nên nóng lòng như vậy, tới mức đã quên châm chước lực đạo mà ra tay, Lý Nguyên Lỗi có chút áy náy giúp hắn xoa xoa vết thương, cẩn thận hỏi han.


“Vô nghĩa!” Đã sưng lớn thành một cái bao da như vậy mà còn hỏi! Phó Phong tức giận quay đầu trừng trừng nhìn tên kia đang cười nhưng vẻ mặt mang chút chột dạ, lại vì hắn tác động chỗ bị thương mà nhẹ nhè phát ra một hơi lãnh khí.


“Ai kêu ngươi nói cũng không nói một tiếng đã muốn đi!” nếu hắn không sớm ra tay chỉ sợ bây giờ đã không thấy người! Lý Nguyên Lỗi vừa nói vừa không có ngừng động tác, ai oán lên án.


“Ngươi đều có nương tử với đứa nhỏ, ta ở trong này làm gì?!” Nhắc tới chuyện này, cơn tức dồn tứ trong người Phó Phong lại được dịp trào lên, chụp lấy bàn tay đang ấn ấn sau ót mình, đứng dậy nghĩ muốn đi ra ngoài.


“Ai nói?!! Nương tử? Nho Sinh là nam, hắn là … bằng hữu của ta!” Nguyên lai là vì chuyện này… ế.. như vậy.. có thể hay không hắn đang ghen a? Theo sau lưng chặt chẽ ôm lấy cái người đang giận dỗi kia, Lý Nguyên Lỗi hãy còn cười đến hảo nhạc, “Ngươi ghen?”


“Na Na còn cái tiểu hài tử kia thì sao?” Gạt người! Cả đứa nhỏ cũng đều có, còn tại trợn tròn mắt nói nói dối.


“Hai người đó chính là thân thích mà ta muốn tìm a. Bọn họ là đại ca của ta mồ côi từ trong bụng mẹ, tiểu xán kia từ nhỏ đã kêu ta là phụ thân!” Vừa nói bàn tay không có hảo ý vừa lén lút mò đến phía trong vạt áo, Lý Nguyên Lỗi phát giác chính mình chỉ cần ôm hắn liền nhịn không được mầu dục huân tâm, nhất trụ giơ lên trời.


“Uy!” Biết được cái vật cứng cứng bên hông mỉnh là cái gì, Phó Phong đỏ mặt lên, lập tức giãy giụa mạnh hơn. Đây là ở trong nhà người khác da! Hơn nữa hôm nay nhìn thấy biểu tình của hắn cùng đại mĩ nhân kia, bọn họ khẳng định có quan hệ gì đó!


“Tướng công không đau ta sao?” Hưởng thụ khoái cảm do giãy dụa ma sát mang lại, Lý Nguyên Lỗi nhanh chóng đam người kia đang giơ chân ý định đào tầu một phen nhấn lại trên giường, cẩn thận tránh chõ đau của hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn, cười nói, “Hôm nay sẽ làm từ phía sau được không? Như vậy sẽ không sợ đụng phải…”


“Buông tay… A…” Bất quá thân hình bị khai phá lại trung thực hướng về phía sư phụ, lại bị Lý Nguyên Lỗi thuần thục lấy tay xoa nắn những điễm mẫn cảm trên cơ thể, Phó Phong liền như bị rút hết sinh lực, xụi lơ nằm gọn trong vòng tay sắc lang.


“Thật tốt, mặc kệ sáp bao nhiêu lần cũng đều nhanh như vậy …” Tay, dĩ nhiên quen thuộc nhanh chóng mò xuống chỗ u mật kia, một hồi hỏa lạt lạt bốc lên báo hiệu một màn đông cung đồ sắp trình diễn … Bỗng dưng, một đạo đồng âm nộn trĩ đồng âm vang lên làm cả kinh hai người ý loạn tình mê đang giao quấn quít nhau —— “Phụ thân, thúc thúc này cũng không có đẹp như a di lần trước, lại không có nãi nãi, bà nội, tiểu xán không cần hắn đến làm nương nương của ta!”


Bên biên giường, cái đầu nho nhỏ khởi đám chăn chơn lên tìm hiểu, đôi mắt mắt to chăm chí khờ dại nhìn hai người sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển …
“Oa a ——” tiếng kêu sợ hãi vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh của thượng thư phủ, kéo dài ba vòng, dư âm không dứt …
※ ※ ※ ※ ※


Kỳ thật không phải hắn không nghĩ đi …. Sau cái chuyện mất mặt lại bị tiểu hài đông bắt gian tại giường ngày hôm qua, ai còn có mặt mũi đứng ở cái chỗ mà mỗi người đều dùng ánh mắt phi thường quái dị mà nhìn chằm chằm chỗ đó của mình a. Hơn nữa tiểu hài nhi kia nói là “Cũng”, nói cách khác chuyện như vậy bị hắn nhìn đến cũng không phải một lần hai lần! Cái tên kia kỹ năng tầm hoa vấn liễu cao như vậy, khó trách cùng hắn làm lại thoải mái, nguyên lai là kinh nghiệm phong phú, hừ!


Cho nên hôm nay hắn cố tình hào phóng nói với cái tên Đại Thạch đầu kia rằng chuyện tiền thù lao không trả cũng chẳng sao (dù sao hắn trên đường đến đã hưởng không ít thứ tốt, lại từ sòng bạc thắng được không ít tiền), có thể sớm thoát thân là tốt rồi. Nhưng là… Cái tên ch.ết tiệt kia lại bám dính lấy “Gian phu “, vô luận như thế nào cũng không chịu thả người! Còn trưng ra cái vẻ mặt ai oán nói là ngày hôm qua bởi vì ta muốn chạy trốn đi, buộc hắn dùng đến Ba Tư cống phẩm, nghe nói là trong thiên hạ chỉ có hai cái (chính là cái chén men mà hắn ném vô đầu ta làm nổi lên nguyên một cái bao da) để ngăn cản hắn chạy trốn, mà lúc hắn rơi xuống, lại áp hỏng thượng cống mẫu đơn, tulip Hà Lan, còn có một loại hành vu san đằng cực kỳ quý trọng. Sau đó lại liệt kê thêm đủ loại vật phẩm bị hư hao tổng giá trị đạt hai mươi bốn vạn ba nghìn sáu trăm hai… Tiền thù lao là chính ta không cần liền thôi, nhưng là đồ hư thì phải bồi thường a!


Hai mươi bốn vạn ba nghìn sáu trăm hai da! Chính là tương đương tiền đồng, tương đương cân gạo, tương đương cái màn thầu … Cho dù hắn làm việc trối ch.ết, không ăn không uống cũng không thể trả nổi da! Hắn chính là rất muốn vụng trộm trốn đi nhưng là…. bằng hữu của cái tên Đại thạch đầu kia lại gọi hai gia đinh đến giám sát hắn. Phó Phong u buồn lang thang ở hoa viên, động thủ nghĩ muốn đem đám hoa thơm cỏ lạ mà hắn dẫm nát trồng lại, cũng bắt đầu lo lắng nghĩ coi có nên hay không đến đầu góc tường kia lấy một ít cây cỏ đến để mà còn có thể chơi trò vàng thau lẫn lộn, dù sao hắn xem vài thứ kia đều không khác nhau mấy, không thể so với rau xanh đẹp hơn chút nào. Mà cái tên làm cho hắn sấm hạ di thiên đại họa như thế sáng sớm hôm nay liền ra cửa, coi như là còn có chút lương tâm nói một câu “Phu trái thê còn “, hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp kiếm tiền bồi thường cho đại mĩ nhân bằng hữu kia, ta đương nhiên cũng phải ở lại chỗ này mà trở thành con tin, để tránh số nợ hai mươi bốn vạn không người nhận thức sổ sách.


“Ta nghe nói, ngày hôm qua có cái sắc ma muốn cưỡng gian vị thành niên thiếu nam mà chưa toại a?” Tại thư phòng xa xa khuất sau biệt viện, Liễu Nho Sinh nhìn người kia ngồi kế cửa sổ trưng ra vẻ mặt buồn cười, mắt thì chăm chú nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không thèm liếc một chút đến cái người “thân nhân “ sầu mi khổ kiểm bên này. Nghiền ngẫm nghiên cứu vẻ mặt của hắn một lúc lâu, rốt cục nhẫn chịu không nổi cái mặt trời ơi của hắn, liền mở miệng nói.


“Ngươi còn dám nói, tiểu xán có phải hay không ngươi giấu trên giường ta đi? Ta còn chưa tính với ngươi!” Nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mĩ kia, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Lý Nguyên Lỗi phẫn nộ nói.


“Tiểu xán đã hơn nửa năm không gặp ngươi, muốn đi tìm ngươi nha, ta cùng với cho ngươi ít nhiều cũng muốn ôn lại một chút chuyện. Ai biết ngươi liền như vậy gấp gáp, người ta mới tỉnh lại thương thế còn chưa có hảo đã nghĩ làm từ phía sau! Ai, đáng thương tiểu xán còn nhỏ, tâm linh lại gặp đả kích lớn như vậy, khóc chạy về tới tìm ta…” Trong câu nói tất nhiên có ý xỏ tới việc Lý Nguyên Lỗi ở nhà hắn đã làm “Chuyện tốt ” gì. Bày một bộ mặt giống như tận thế tới nơi, Liễu Nho Sinh thực tế là muốn từ miệng đương sự hỏi vòng vèo ra trực tiếp tin tức, sau đó là làm một vụ buôn bán khó có được a! Lúc nhìn cái tên tiểu khất cái kia, băng lam trong ánh mắt lại thoáng ra có một loại biểu tình gọi là ”Ôn nhu” gì đó, hồi tưởng lại mấy ngày trước thư tín của đại ca sao tới, Liễu Nho Sinh khóe miệng khẽ nhếch ra một chút ý cười xấu xa —— Ân, Người này được xưng tình trường lãng tử thế nhưng cũng có người ngưỡng mộ trong lòng. Một năm trước “Gian tình” của ta cùng với Thành Võ bị hắn phát hiện, bị hắn trêu cợt rất nhiều, thù này hôm nay có thể báo rồi …. hờ hờ! Nhớ lại hắn năm năm trước xen lẫn trong dân chạy nạn tại Lý trang làm vô ý bị bắt đến Tây Hạ, lại nói lúc ấy phụng lệnh địa ca tổng binh đánh cắp quân tình, liền lộ ra thân phận, cùng Lý Nguyên Lỗi đấu trí, so dũng khí. Càng đấu đến thiên hôn thiên ám, bất diệc nhạc hồ (– ờ, cứ cho là rất hoành tráng đi) vui đến quên cả trời đất. Nguyên bản vẫn là hắn chiếm được thượng phong, ứng đối tự nhiên. Không ngờ, một năm trước khí tiết tuổi già khó giữ được, cùng Thành Võ trải qua thật nhiều vất vả mới cùng hắn lưỡng tình tương duyệt. Vậy là thế cân bằng bị hắn đánh vỡ, tại điện phủ kể chuyện liền mang một chữ “Bân” tặng cho bọn họ hai người, ám dụ bọn họ văn võ nhất thể, ám khuy này hắn vẫn hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp báo. Bởi vì Lý Nguyên Lỗi vẫn là ăn chơi sa đọa, nếu không phải là người hắn yêu thương, trêu chọc cỡ nào hắn cũng sẽ chẳng thèm để ý, lần này xem ra cơ hội cuối cùng tới rồi! “Ngươi tính toán như thế nào xử trí hắn?”


“Tương lai ta trở lại Tây Hạ, cũng đem hắn mang theo!” Bằng không cũng sẽ không dùng bao nhiêu quỉ kế như vậy vất vả một đường đem hắn lừa đến kinh thành. Bất quá xem thân phận của hắn vẫn không cần tiết lộ sớm quá, bằng không chiếu theo cá tính của hắn, tám phần là sẽ thừa dịp ta không chú ý sẽ dùng tuyệt chiêu ”Bỏ trốn mất dạng” trốn tới chân trời góc biển. Cho dù trước sau gì cũng phải cho hắn biết, bất quá cũng phải chờ tới lúc hắn thích thượng mình đến mức không thể ly khai mới có thể nói. Nghĩ ngợi chút, Lý Nguyên Lỗi liền hướng cái tên hồ ly mang khuôn mặt tuyệt mĩ đang cười đến ngã ngửa kia, trầm giọng cảnh cáo nói: “Không cho ngươi nói cái gì với hắn, bằng không trở về ta liền đem Thành Võ phái trú biên quan!” (– ách – đem chồng cháu nó ra dọa, anh chơi hèn)


***
Có ai thấy em Phong giống như Kirimaru trong nija loạn thị ko?
***


“Hoàng Thượng thiệt là có uy nghiêm, tiểu thần rất sợ đó nga…” Nghĩ muốn uy hϊế͙p͙ ta? Không có cửa đâu cưng! Bất quá chuyện càng làm hắn cảm thấy phi thường hứng thú chính là, cái tên Lý Nguyên Lỗi luôn luôn vênh mặt lên trời, không phải mỹ nhân thì nhất định không cần, như thế nào lại đi mê thượng một tên tiểu khất cái? Ân, có rảnh nhất định phải đi tìm cái thằng nhỏ khất cái kia mà hảo hảo nhờ một chút, cũng phải ghi chép lại Tương lai có lẽ để đến tương lai có thể viết thành nhiều loại thể tài tiểu thuyết, tên phải đặt cho có vẻ phiến tình một chút, kêu là 《 Chuyện xưa không thể không nói của Ta cùng với Tây Hạ hoàng đế, 》, 《 Nam nhân cùng nam nhân 》, 《 Khất cái hoàng đế 》.. ect …, chỉ cần nhiêu đó thôi, ta cùng Thành Võ không cần làm gì cũng có thể dựa vào tiền bán sách xuất bản mà tiêu dao quá nửa đời sau.


“Hừ!” Hắn chẳng phải đã biết rõ cái tên bề ngoài nhìn như vô hại nhưng bên ẩn chứa bên trong một viên dã tâm này sao! Từ năm năm trước cùng hắn giao thủ đến nay, cho đến gần đây mới xem như hòa nhau nhất thành, nếu là bị hắn túm được nhược điểm này, cả đời cũng đừng nghĩ tới chuyện trở mình! Nghĩ như thế, Lý Nguyên Lỗi nhanh chóng chuyển đề tài, “Ngươi nói hôm nay muốn cho ta xem phiến bản đồ mới nhất mà, bản đồ đâu?”


Muốn đánh lạc hướng ta?! … Chắc chắn là chột dạ rồi! Hắc hắc, như vậy lại càng thuyết minh bên trong chắc chắn có tư liệu sến chúa để viết thành sách được! Hiểu rõ dụng tâm của Lý Nguyên Lỗi, Liễu Nho Sinh đối với chính sự cũng không dám chậm chạp, lập tức từ giá sách bên tay trái xuất ra sổ trục hồ sơ, mở ra trên bàn, chính mình lại nhàn nhàn đứng ở vị trí mà Lý Nguyên Lỗi vừa mới ngồi khi nãy, tò mò đánh giá thân ảnh đang loay hoanh bận rộn ngoài cửa sổ.


Vùi đầu bàn, cố gắng hết nửa ngày ráng nhồi nhét hết cuốn sách kia vào đầu, Lý Nguyên Lỗi nhíu mày thật sâu —— đón đánh trở về là vấn đề không lớn, nhưng Lý Nguyên Lỗi nghĩ muốn đem thương vong giảm đến tối đa, tốt nhất là có thể không động binh không tốn máu mà có thể giải quyết sự kiện mưu phản lần này … Dù sao Tây Hạ binh lính dưới tay Bát Vương gia cũng đồng chúc bộ tộc. Vốn là đồng tộc với nhau a! Có thể tìm ra một phương pháp nào có thể giải quyết vấn đề mà không cần đụng tới binh đap qua lại, huyết nhục cùng tàn mới là tốt nhất.


Gần nửa năm qua thế cục Tây Hạ quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Nguyên Lỗi, bởi vì lúc trước thực hành tân chính đã đề bạt một số lớn người có thực lực, có khả năng. Bọn họ đối với việc Bát Vương gia thực thi chính sách tàn bạo đã rất phản đối Bây giờ chỉ cần đem một mồi lửa nhẹ châm làm uẩn ức trong tích tụ lòng họ, nương theo danh nghĩa “Dẹp nghịch quân” trở về, trừ bỏ phe cánh của lão vương gia kia, cái phe cánh khác còn không nhiệt liệt đón chào. Nhưng phiền toái trước mắt chính là, bởi vì Bát Vương gia vẫn còn nghi ngờ Lý Nguyên Lỗi chưa ch.ết, phái trọng binh gác ở Ngọc môn quan, tại một cái cửa ải hiểm yếu hiệp cốc tên là ”Một đường thiên “, ra lệnh cho ngũ vạn tinh kỵ cùng cung thủ canh phòng hoàng cung một cách kiên cố, chỉ cần Ngọc Môn Quan có tin tức truyền đến là có thể vừa công vừa thủ …. Nếu có thể thần không biết quỷ không hay đột phá lưỡng đạo chướng ngại này, chẳng khác nào như hồ thêm cánh, trọng chưởng lại binh quyền như trở bàn tay.


“Thành Võ bên kia tình huống như thế nào?” Ở trên bản đồ nhìn địa danh “Nhất đường thiên” nơi hiểm yếu, địa thế hiểm ác, trên bản đồ nặng nề đánh một vòng tròn, nghĩ đến trọng binhtiến đánh, tại vùng giao tranh mà muốn mạnh mẽ đột phá thì hao tổn sẽ thật lớn, Lý Nguyên Lỗi nhíu nhíu mày, hỏi vẫn giữ ở đại mạc tinh binh, trong đầu nôn nóng suy nghĩ xem nên như thế nào phá giải hai cửa ải đầu tiên này … Ân, nếu để cho Thành Võ theo trung Tây Hạ đánh ra, sau đó nội ứng ngoại hợp, Ngọc môn quan chắc chắn là dễ dàng đột phá, nhưng đồng thời cũng liền bại lộ thực lực nội ứng mà bọn họ giấu ở trong Tây Hạ, tất làm cho Bát Vương gia sớm từng bước đề phòng, nhanh chóng rút quân …


“Thành Võ mang sáu ngàn tinh binh đã hoàn toàn ẩn vào trong dân chăn nuôi, chỉ chờ ngươi hiệu lệnh một tiếng liền hưởng ứng khởi binh, tái liên hợp với quân của thiên tướng lần trước ngươi tuyển, đến lúc đó binh lực có thể tới năm vạn … Mặt khác, Thành Võ bọn họ này nửa năm qua đã dưỡng đủ trâu ngựa dương đàn, trong thời gian chiến tranh ít nhất có thể cung cấp bốn tháng quân lương …” báo cáo xong tất cả những chẩn bị không chút sơ hở tiến hành trong sáu năm qua, Liễu Nho Sinh cuối cùng thu hồi ánh mắt chú ý ở ngoài cửa sổ, nhìn về phía con người đang lâm vào trầm tư kia.


“Nếu dụng cương đối cương như vậy … Thắng cũng là tổn thất thảm trọng, hai hổ đánh nhau, chỉ sợ liên lụy phái người vô tội …” Sờ sờ cằm, hai mắt Lý Nguyên Lỗi nhìn chằm chằm vào mấy chỗ chú thích trên bản đồ, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút ánh giảo hoạt, động thủ đem mộc bổng mà Liễu Nho Sinh vì hắn chuẩn bị ở một bên, cùng mấy hòn đá mà để lên bản đồ —— đó là thói quen của hắn, lấy mộc làm binh, lấy đá là địch, vận trù vây địch trên bản đồ, quyết thắng ngàn dậm ở ngoài.


“Ngươi nghĩ ra biện pháp?” Nhìn gương mặt tà mị kia đang phiếm thưỡng một nụ cười (gian) quen thuộc, Liễu Nho Sinh vội di tới án biên nhìn hắn bày trận, “Này…?”


“Vây Nguỵ cứu Triệu!” Thân thủ chỉ vào trung Tây Hạ, mộc bổng nơi đó chính là đại biểu quân đội của Thành Võ, Lý Nguyên Lỗi hướng Liễu Nho Sinh đang đứng cạnh bàn, kể ra kế hoạch tác chiến “Thành Võ bọn họ bất chợt khởi binh vây công hoàng cung Tây Hạ, trấn thủ bên ngoài Ngọc Môn Quan, tướng sị tại “ Nhất Đường Thiên “ tất sẽ bị rất tên nhát ch.ết Bát Vương gia triệu hồi… Cứ như vậy, nơi hiểm yếu ”Nhất Đường Thiên “ liền thùng rỗng kêu to, coi như dễ dàng bị phá giải…” Nói tới đây, Lý Nguyên Lỗi đem khối đá nhỏ đặt ở Nhất Đường Thiên đặt ở phía trung Tây Hạ.


“Như vậy Thành Võ bọn họ sẽ hai mặt thụ địch!” Nhíu nhíu mày, Liễu Nho Sinh nhìn về phía mộc bỗng đang bị hai hòn đá vây lại.


“Đúng vậy… Nhưng vào lúc này, có thể chi thêm viện quân đến trợ giúp chúng ta mà?” Mỉm cười, Lý Nguyên Lỗi ảo thuật dường như tái xuất ra một cây mộc bổng, bãi phóng ở ngoại vi kia tảng đá lúc sau.


” Chi viện?” chớp mắt nhìn cái người đang cười quỉ dị kia, Liễu Nho Sinh nghĩ nghĩ, liền có chút bất mãn nói, “Lỗi!”


“Cái này phải nhờ ngươi rồi!” Không đợi Liễu Nho Sinh nhiều lời, Lý Nguyên Lỗi liền đem cái mộc bổng cuối cùng phóng tới trong tay Liễu Nho Sinh, cười đến cực kỳ sáng lạn: “Liễu thượng thư Tam công tử có thể hay không hướng đến phụ thân hay huynh trướng, trước mặt Trung Nguyên hoàng đế góp lời, cầu mượn ba nghìn tướng sĩ?”


“Ta biết mà, mỗi lần ngươi bảo ta quay về Trung Nguyên tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì …. ” Quay đầu nhìn về phía người đang ngồi trưng ra cái vẻ mặt thản nhiên kia, Liễu Nho Sinh bất mãn lầu bầu, bắt đầu lo lắng về tính thực thi của kế hoạch vừa mới định ra, “Bất quá… Như vậy Thành Võ bọn họ vẫn phải đối mặt với nguy hiểm khá lớn… Nếu là viện quân không đến đúng lúc … Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!” Binh đi nước cờ hiểm, trước phát lại vừa chế nhân, nếu là thời gian có chút xê xích đó là thất bại thảm hại, vĩnh không có đường sống.


“Yên tâm! Ta biết ngươi sẽ không tùy tiện lấy tánh mạng của Thành Võ bọn họ đi mạo hiểm… Cho nên ngươi nhất định có thể mượn được từ đại ca ngươi ba nghìn u vân thần kỵ … Binh quý tinh bất quý đa (quân chỉ cần tinh nhuệ ko cần số lượng nhiều), ba nghìn tinh kỵ của đại ca ngươi liền đủ có thể làm cho Bát Vương gia bọn họ bất an hoảng sợ, chúng ta lại phô trương thanh thế, đến lúc đó lại phái người lển bên trong nội bộ bọn họ rải lời đồn, khiến cho lòng người hoảng sợ, phòng thủ mà Bát Vương gia cho rằng kiên cố thủ thành tất sẽ tự sụp đổ!” bưng tách trà trên bàn hớp một hơi, Lý Nguyên Lỗi dương dương tự đắc mà đem cái khác công việc hậu bị khác dồn hết lên người Liễu Nho Sinh.


“Ngươi làm như vậy ta thật khó xử …” Hít một hơi, Liễu Nho Sinh biết chính mình đã bị hắn thuyết phục. Nhớ tới việc phái hướng đến vị đại ca cự kì khó tính, hơn nữa vẫn không đồng ý hắn đường đường thượng thư công tử, lại luôn lưu luyến cái nơi hoang dã đưa ra yêu cầu mượn binh, đôi mày của Liễu Nho Sinh không khỏi chau lại.


“Người hiểu rõ đại ca ngươi nhất chính là ngươi, cho nên cho dù là ta cũng biết, cầu hắn không bằng cầu chúng ta kinh mới tuyệt tươi đẹp, thiên hạ vô song Liễu Tam công tử!” Cười lớn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Liễu Nho Sinh, Lý Nguyên Lỗi đương nhiên am hiểu sâu phương pháp làm thế nào để mang cục nợ vất cho người khác, còn mình thì được tiêu dao khoái hoạt.


Tên này giỏi lừa gạt như vật, sớm tám trăm năm trước đã bị tên này lừa lừa gạt gạt, xoay vòng vòng! Hắc hắc, nghĩ muốn đem nhiệm vụ vất cho ta để ta không có thời gian rảnh rỗi mà tìm hiểu tiểu khất cái kia ssao? Không quan hệ, đạp người xuống nước là nghề của chàng, tất nhiên phải chùng chiêu cao nhất để đáp lại tấm “ thịnh tình “ của Tây Hạ hoàng đế với ta chứ! Đoán được việc Lý Nguyên Lỗi vài ngày tới phải ăn dấm chua liêc tục, sứt đầu mẻ trán, Liễu Nho Sinh ngược lại sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề! Bất quá… Ta có cái điều kiện!”


Bị Liễu Nho Sinh mỉm cười cười đến lông tóc dựng đứng, lại nghe được câu nói chuyển biến quen thuộc kia, Lý Nguyên Lỗi rút một hơi lãnh khí, thu hồi ngay ý nghĩ muốn chuồn, ngoan ngoãn ngồi xuống nghe hắn “Bất quá…”


“Ta muốn lúc ngươi ở trong này phải giống trước kia như vậy, còn phải giả trang thành tình nhân của ta, bằng không ta tìm không thấy cớ đi về phía đại ca mượn binh!” Không có biện pháp, hắn đứng lâu ở Tây Hạ không chịu về nhà dù sao cũng phải tìm lấy một cái cớ, cho nên thử một lần đem Lý Nguyên Lỗi lặng lẽ nhập cư trái phép đến Trung Nguyên du ngoạn, dẫn hắn đi ăn uống phiêu đổ. Đồng thời, hai người liền như có như không biểu hiện quan hệ quân thần gian “Tối ” của bọn họ. Sau đó tin đồn nổi lên bốn phía, Liễu gia lão cha cũng không thể không cảm khái “Nam đại bất trung lưu “, nhưng tốt xấu xem như phong trào xã hội, đối phương cũng là hoàng tộc, không thể nói thêm chỉ có thể nhắm mắt bịt tai làm như không thấy không nghe.


“Cái gì?!” Hay nói giỡn, lần trước vì giúp hắn ngụy trang, bị nụ cười mê chất người của tên kia dụ khị, bị lợi dụng một phen, minh tu sạn đạo, ám lộ trần thương *, dùng khổ chủ tử này giải quyết hết thảy minh thương ám tiễn của hắn, lúc này đây còn muốn làm nữa?! Lý Nguyên Lỗi vẻ mặt đau khổ nhìn về phía con người kia đang trưng ra lúm đồng tiền thuần khiết vô tội, mới muốn cự tuyệt khi liền bị tên kia dùng phương pháp uy hϊế͙p͙ tối hữu hiệu hiện giờ —— “Bằng không ta ngày mai ta sẽ đem thân phận của ngươi, việc xấu của ngươi hết thảy nói cho người kia… ‘ Phong ’.. đúng không? Nga ha hả ~~” Liễu Nho Sinh tuy rằng không học võ, nhưng thật sự rất là thính tai, đương nhiên nghe được cái tên mà ngày hôm qua Lý Nguyên Lỗi dưới tình thế cấp bách kêu ra, nhàn nhàn mà dùng ti tiện hạnh vi uy hϊế͙p͙.


“Ngươi…” bằng hữu gian ác!!! Vì cái gì giờ phút này ra hiện tại trước mặt mình là loại bằng hữu này a! Nói cho Phó Phong biết thì hắn sớm muộn gì cũng phải nói, bất quá trước mắt thời cơ chưa tới. Ai, vì cái gì tiểu tử kia khinh công phải tốt như vậy? Hắn nếu thật sự có tâm muốn chạy trốn, trong biển người mờ mịt muốn tìm một người không phải chuyện dễ dàng a!! Đại thán mệnh khổ Lý Nguyên Lỗi nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu.


“Vậy ngươi tối hôm nay phải phải bào hắn bên kia qua chỗ ta trú ngụ. ” Được một tấc lại muốn tiến một thước mà khiêu chiến cực hạn của người khác, Liễu Nho Sinh vẻ mặt cười xấu xa, thuận tay an bài hành trình ba ngày kế tiếp. Trên danh nghĩa là hắn là làm cho Lý Nguyên Lỗi đến trung thổ liền bái phỏng một ít chưởng quản mậu dịch, nông nghiệp, dã thiết cùng các đại thần, đồng thời cũng mượn cơ hội học tập một ít Đại Tống luật pháp, lại chế, cũng là chuẩn bị việc thông thương buôn bán của Tậy Hạ. Đương nhiên cũng liền công khai tuyên cáo ba ngày tới sẽ có một đôi tiểu uyên ương phải chia ly, cò kè mặc cả một hồi hai người lúc này mới chú ý tới bên ngoài đã là đèn rực rỡ, trăng non như câu. Ra lệnh gia đinh bên ngoàn dọn cơm xong, Liễu Nho Sinh bắt đầu vì ý xấu của mình mà có 0. 000001 sám hối, bất quá —— bằng hữu thôi! Gây sự trước còn không phải hắn sao? Chuyện này cũng coi như khảo nghiệm một chút tình cảm hai người đi! Tiểu biệt mới có thể thắng tân hôn thôi! Nhìn hắn xem coi là cỡ nào có tinh thần ”Cộng hoạn nạn “!


Minh Tu Sạn Đạo Ám Lộ Trần Thương


Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường san đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh Thục và Ba.


Ở thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba-Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo, sau đó bị Trương Lương đốt đi để tránh tai mắt của Hạng Vũ, cô lập Hán Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba-Thục. Sau đó Hàn Tìn lại dùng kế Minh Tu Sạn Đạo Ám Lộ Trần Thương. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.






Truyện liên quan