Quyển 2 - Chương 10

Gia Ngạn ăn bánh mì ở ngoài mới về nhà, buồn ngủ đến mờ cả mắt. Vừa thấy thư viện đã muốn ngủ rồi, chỗ im ắng buồn tẻ như vậy, phải nỗ lực lớn lắm mới có thể làm hai mí mắt không dính vào nhau, ngáp dài mấy cái đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Mệt lắm sao?”.
“Ừ. . . . .”


“Đi tắm đi.”
Tiếu Mông hôm nay hết sức ôn nhu, Gia Ngạn lúc này thực sự chống lại không nổi mị lực của hắn, liền nghe theo. Hai người cởi quần áo, Tiếu Mông ôm sau lưng cậu, thật gần, nhẹ nhàng giúp cậu gội đầu tắm rửa.


Một tầng bọt xà phỏng phủ lên người, thời gian chậm rãi trôi qua, vừa thư thái vừa thoải mái, Gia Ngạn không biết đây có phải là mơ không, nhưng tốt nhất là đừng tỉnh lại.
“Gia Ngạn.”
“Ừ?”
“Lâu như vậy chưa làm, cậu tích rất nhiều đi?”


“Hả? Tôi, tôi không . . .”, Gia Ngạn hơi hoảng, vội bật dậy, lui về sau.
Tiếu Mông cũng đứng lên, mỉm cười hôn nhẹ lên bờ môi cậu.
Gia Ngạn gầy quá, cằm nhọn lại, quầng mắt cũng thâm đi, nuôi lâu như vậy một chút thịt cũng chẳng thấy, Tiếu Mông ôm cậu vào lòng mà thấy thật nhỏ bé.


Dù vậy, đối với khuôn mặt giống động vật nhỏ hay bị người khác bắt nạt này, Tiếu Mông vẫn cảm thẩy bụng dưới dần nóng lên như lửa.


Gia Ngạn sinh bệnh, tinh thần lại không tốt nên hắn mỗi ngày chỉ có thể ôm ôm cắn cắn mà không được ăn, đã nhiều ngày rồi chưa làm nên khi dục niệm vừa nổi lên, đương nhiên hắn sẽ không lại tiếp tục tự hành hạ bản thân. Hắn đặt Gia Ngạn lên vách tường, trên khuôn mặt cậu lúc này lộ vẻ kinh hoàng, hắn mạnh mẽ hôn lên đôi môi đang khép chặt.


available on google playdownload on app store


“A. . . . . . Uhm. . . . . .”
Gia Ngạn rõ ràng chẳng chịu thuận theo, vẫn giãy dụa không ngừng, liều mạng muốn thoát.


Tiếu Mông mười phần nhẫn nại ngậm lấy đôi môi cậu, ở nơi sâu nhất trong miệng bắt được đầu lưỡi nho nhỏ của cậu đang trốn, lại ʍút̼ ʍút̼ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, nuốt đi cái âm thanh kháng cự be bé, chỉ cảm thấy phía dưới đã trướng đến phát đau. Bàn tay mạnh mẽ vuốt ve tấm lưng Gia Ngạn, dần dần lui xuống, tiến vào giữa hai chân. Từ dưới luồn lên trên mà xoa bóp bờ mông cậu.


Gia Ngạn “Ô ô” kháng cự, hô hấp dồn dập, vẫn không ngừng phản kháng, phía trước lại nhanh chóng ướt mà cương lên.
Tiếu Mông tràn đầy tự tin, càng ra sức âu yếm hôn bờ môi cậu, ngón tay phía trước, lòng bàn tay từ nắm lấy tính khí nam nhân đáng thương kia mà cọ xát.


“Ô. . . .”, Gia Ngạn bị khiêu khích đến chẳng nhẫn nại được, ngón tay ngấm nước kia thì vùi sâu vào hậu huyệt, chậm rãi hết ra rồi lại vào.
Gia Ngạn lại còn kiên trì giãy dụa, nhưng đã chẳng thể kháng cự, Tiếu Mông làm chân cậu như nhũn ra, rồi, tính khí nóng như lửa chậm rãi tiến vào.


“Ô. ..”, Tiếu Mông chẳng hề để ý tới chút chống cự của cậu, nhanh chóng giương cung bạt kiếm mà đem tinh khí chôn sâu bên trong cậu, cậu chỉ có thể rên rỉ: “Không, dừng lại đi…”, mấy tiếng phản kháng.


Gia Ngạn lại thấp giọng nức nở, thoát không được, chỉ có thể nép vào ngực Tiếu Mông không ngừng run rẩy.


Tiếu Mông quả thực yêu muốn ch.ết cái phản ứng giống con mèo nhỏ của cậu, cơ hồ dừng không được, còn hung bạo mà luật động, bên trong cậu co rút làm hắn chẳng thể kiềm chế, nhanh chóng đạt chút cao trào, càng làm Gia Ngạn lùi về sau, cường ngạnh mà ôm chặt, giữ lấy cái eo nhỏ nhắn, từ đằng sau liên tục kịch liệt tiến vào.


Gia Ngạn thất thanh rên rỉ, bất lực chống vào vách tường. Toàn thân giờ phủ một màu hồng nhạt, giữa mông là một mảnh ẩm ướt, thoạt nhìn vừa có chút đáng thương, vừa có chút gợi tình.


Đợi đến khi Tiếu Mông lần cuối tiến công, nơi liên kết khẽ run rẩy một hồi, hắn mới chậm rãi thoái lui, nhưng cánh tay vẫn chẳng buông rời. Gia Ngạn đứng cũng không được, chân cứ run lẩy bẩy, thở một cách khó nhọc.
Tiếu Mông ôm chặt cậu, một bên mạnh mẽ hôn cổ cậu, một bên muốn bao trọn cậu lại.


Mà nam nhân ấy chẳng hiểu thế nào lại cố chấp duy trì tư thế cũ, trán dựa vào tường. Rõ ràng thân thể cũng có phản ứng, cũng đạt tới cao trào còn không chỉ một lần, nhưng dường như lại có vẻ thất vọng.
Tiếu Mông ngừng hôn, xoa xoa đầu cậu, “Gia Ngạn? “
Gia Ngạn nho nhỏ “Ừ” một tiếng.


“Giận sao?”
“Không. . . . . .”
“Cậu không muốn làm?”
“Không. . . . . .”
“Thế sao cậu lại như vậy?”
Gia Ngạn không nói gì, hắn liền tăng khí lực, kiên quyết xoay cậu lại.


Gia ngạn đôi mắt hồng hồng, muốn nói gì lại chẳng hé miệng, cùng hắn nhìn nhau nửa ngày, sụt sịt cái mũi, lúc hắn cực kỳ nghi hoặc, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cổ hắn.
“Gia Ngạn?”
Cậu không nói gì, nhưng cánh tay lại run run.


Tuy rằng không nói, nhưng lấy hết sức mà ôm, làm cho tâm tình Tiếu Mông cũng trở nên ôn nhu, cũng vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông nhỏ gầy vào lòng.
Chẳng rõ tại sao Gia Ngạn lại có vẻ buồn, hắn chỉ cảm thấy bình thường gần gũi nhau đâu có như vậy, không khỏi có chút ngọt ngào hoang mang.


Có khi nào Gia Ngạn đã bắt đầu yêu hắn?
Gia Ngạn đơn thuần là bị hắn bẻ cong, hắn biết đồng tính luyến ái phải chịu nhiều áp lực, cũng biết Gia Ngạn sợ nhất là cảm giác bị người khác kì thị.
Hắn cũng vì thế mà cảm thấy thật có lỗi, nhưng hắn sẽ không khóc thương thay cho Gia Ngạn.


Gia Ngạn cắn răng hạ quyết tâm, đem trả toàn bộ số sách đã mượn.


Cậu luyến tiếc không muốn rời xa Tiếu Mông, là cảm giác đau đớn khi thất tình. Cậu nghĩ mình ở lại cái cảm giác ấy cũng chẳng tiêu tan, mặc dù bình thường chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng cậu vẫn thật sự cố gắng ở bên Tiếu Mông.


Vì bị đối xử hung bạo mà rời đi, như vậy thật yếu đuối.


Ước vọng điều gì, cậu vốn phải liều mạng cố gắng mới có thể đạt được. Được đi học, có việc làm, có một người bạn. . . . . . Tuy rằng không phải tất cả đều có thể thực hiện, nhưng nếu đi rồi, thì tất cả đều biến mất hết.


Phụ nữ theo đuổi Tiếu Mông đều là giỏi giang kiêu ngạo, hắn khinh thường loại đàn ông như cậu, cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng, nếu liều mạng cố gắng, trở thành một người hữu dụng một chút, rồi biết đâu được có lẽ Tiếu Mông cũng sẽ dần dần thích cậu, đối cậu tốt hơn một chút, cũng không chừng.


“Gia Ngạn.”
Gia Ngạn đang vội rảo bước đến trạm xe bus thì ngoảnh đầu lại, thấy Xà Sắt phía sau. Trước khi cậu thôi việc anh cũng chuyển công tác, đã một thời gian chưa gặp lại, không khỏi có chút cao hứng, “Là cậu à. . . . . .”
“Có rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ uống vài chén.”


Ngồi trong phòng quán rượu ăn đậu phộng với thịt bò bằm, trên tay cầm cốc bia tươi đầy bọt, Gia Ngạn cười cười đang định hỏi anh chỗ làm mới thế nào, đã bị anh giành mở miệng trước.
“Nghe nói cậu từ chức.”
“A. . . . . .”, Gia Ngạn nhất thời cảm thấy xấu hổ, cứng ngắc mà cười.


“Mà, chuyện của cậu, tớ cũng nghe mấy cô ấy nói qua.”
“. . . . . .”


“Chuyện đó là thật sao? Nói thực là tớ rất bực. Tớ không biết sao cậu lại thế này. Hồi trước nói muốn tìm bạn gái, muốn tìm một bà vợ mà kết hôn, làm cho tớ cứ nhiệt tình giới thiệu cho cậu, chẳng lẽ không hợp sao? Cậu sao là đùa giỡn tớ như vậy?”


“Không phải tớ trêu đùa cậu, nhưng. . . . . .”, Gia Ngạn không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cúi đầu: “Thực xin lỗi.”
Im lặng một chốc, Xà Sắt thở dài: “Vậy là cậu gần đây mới trở nên như vậy? Là do quan hệ với người bạn kia , đúng không?”
“ . . . . .”


“Gia Ngạn, cậu không phải là đồng tính luyến ái bẩm sinh, nên có thể trị hết. Trước kia vẫn thích phụ nữ, hiện tại lại cùng đàn ông, chính cậu cũng không biết là có cái gì không ổn sao? Tớ không nghĩ cậu lại thành như vậy.”
“Cám ơn cậu đã nghĩ cho tớ, tớ phải về, thực xin lỗi”.


“Gia Ngạn!”
Gia Ngạn đem tiền đặt lên bàn, vội vàng rời đi.
Tiếu Mông sốt ruột mà bắt đầu gõ nhịp tay xuống bàn, ngó đồng hồ treo tường. Gia Ngạn lại về trễ.


Hắn không thích đi theo dõi người khác, ngoại trừ Gia Ngạn. Chẳng hiểu nổi mấy quyển sách kia có chỗ quái nào hay, mà Gia Ngạn phải mất ăn mất ngủ như thế.


Hắn lên trang web của thư viện thành phố, lén dùng tài khoản của Gia Ngạn. Mật mã cậu dùng thì vĩnh viễn chẳng thay đổi, cũng chẳng cần mất công đoán. Đăng nhập rồi, tự động hiển thị lên màn hình danh sách những quyển đã mượn. Tiếu Mông nhìn lướt qua, tay dừng lại, còn nhìn thật kĩ thêm vài lần nữa, ngón tay hơi run run mà tắt máy tính.


Gia Ngạn vội vội vàng vàng về đến nhà, di động trong túi không ngừng kêu. Vẫn không bắt máy, biết là Xà Sắt có lòng tốt, nhưng nếu nói tiếp, sẽ lại lâm vào cảnh bị thuyết giáo vài giờ đồng hồ. Cậu không có cách nào giải thích với Xà Sắt.


Nói rõ cậu nên thế nào, nhưng bảo cậu “Rời khỏi Tiếu Mông”, cậu không làm được.


Tâm trí không yên mà mở cửa, căn bản chẳng chú ý đến bầu không khí trong phòng có gì khác thường, trong đầu đang nghĩ phải trả lời Xà Sắt thế nào cho thuyết phục, thấy Tiếu Mông trong phòng ngủ, cậu liền đi ra ban công ngoài phòng khách, lấy điện thoại ra.


“Gia Ngạn, cậu thấy tớ đang xen vào chuyện của cậu sao? Tớ nghĩ đúng là thế đấy. Nếu cậu nói đây là việc riêng của cậu, tớ sẽ không quan tâm nữa. Cậu không coi tớ là bạn bè”.
“Không phải !”, Người bạn ngay thẳng lại nhiệt tình như Xà Sắt, nếu mất đi thì rất đáng tiếc.


“Vậy là tốt rồi. Tới nói thẳng, tớ có vài người bạn là bác sĩ tâm lý, để tớ giới thiệu, có thể miễn phí. Tớ dành thời gian, đưa cậu đến gặp hắn nói chuyện.”
“A. . . . . . Này. . . .”
“Thế nào?”


Đi bác sĩ tâm lý mà miễn phí đáng lẽ ra cậu nên cảm thấy thật đáng quý mới phải, nhưng, việc cậu không rõ quá trình tâm lý trị liệu thế nào, lại đem toàn bộ chuyện của mình với Tiếu Mông kể cho người khác nghe, như vậy hơi quá đáng với Tiếu Mông. Cậu không muốn làm điều gì thiếu tôn trọng hắn.


“Cảm ơn cậu, nhưng bỏ qua đi, phải tìm đến bác sĩ tâm lí thì nghiêm trọng quá, tự tớ có thể xử lí được”, Nghe Xà Sắt đầu dây bên kia vẫn kháng nghị, Gia Ngạn cảm thấy thật có lỗi, nhưng lại không thể nhượng bộ, rốt cuộc quyết định nửa vời:


“Hơn nữa tớ cảm thấy tớ không phải đồng tính luyến ái, tớ với nam nhân không có cảm giác . . . . . .”
“Cậu thực sự không phải.”
Gia Ngạn chớp mắt sợ đến lạnh cả sống lưng, ngắt luôn điện thoại, quay đầu lại, thấy gương mặt lạnh lùng của người đang đi tới, chân có chút run run.


Trước khi cậu kịp mở miệng giải thích, Tiếu Mông đã tát cậu, còn dùng lực ném vào mặt cậu sấp tư liệu quen thuộc. Trên sàn giấy rơi đầy, còn trên khuôn mặt cậu, nguyên một mảnh đỏ hồng như bút vẽ.


“Cậu đương nhiên không phải. Cho nên chúng ta cũng chẳng cần tiếp tục”, Tiếu Mông cả mặt tái nhợt, thanh âm lại thực bình tĩnh: “Hiện tại cậu mau chóng cút khỏi đây cho tôi”.
“Tiếu… Tiếu Mông.”


Trên trán Tiếu Mông nổi đầy gân xanh, Gia Ngạn cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy, trở nên lắp bắp.
“Đồng tính luyến ái là biến thái, vậy cậu cùng một tên biến thái sống chung làm gì? Sợ bị lây bệnh, cậu biến đi là được, cần gì phải điều trị?”


“Tôi không có ý đó. . . .”
“Cậu không có? Là không đem chuyện của chúng ta nói cho người khác? Hay là không có ý muốn chưa đồng tính luyến ái?”
“. . . . . .”, Gia Ngạn trả lời không được, nửa ngày mới lắp bắp: “Tôi chỉ nói rằng. . . . . . Tôi từng nghĩ phải chữa, nhưng. . . . . . “


Tiếu Mông mở cửa, giật lấy cổ áo cậu, kiên quyết lôi cậu ra cửa: “Lập tức biến khỏi đây cho tôi.”
“Tiếu …Tiếu Mông…”
“Cút xa một chút, đừng để tôi phải gặp lại cậu nữa”.
Gia Ngạn đứng dậy, nhìn Tiếu Mông đang nổi giận trong phòng, không chịu đi, nhưng cũng chẳng dám vào.


Tiếu Mông cũng không thèm liếc cậu lấy một cái, lập tức đóng cửa lại. Lúc cửa mở ra, một túi hành lý gói gém qua loa bị ném ra ngoài: “Cút”.


Gia Ngạn biết hắn tức giận không ít, vừa sợ hãi vừa bối rối lại hoảng hốt, chỉ có thể ở ngoài gõ cửa “Tiếu … Tiếu Mông …” , Người bên trong kia nửa lời đáp lại cũng không có.


Lòng tràn đầy lo lắng, Gia Ngạn lại gõ cửa, nghĩ lấy cái cớ: “Tiếu Mông, tôi còn đồ bên trong, cậu mở cửa cho tôi vào lấy được không?”


Vẫn chẳng một tiếng đáp lại, cậu chán nản đành ngồi xuống dựa vào tường, còn thật sự nghĩ sẽ chờ đến lúc Tiếu Mông ra mở cửa, nên nói thế nào mới có thể làm Tiếu Mông nguôi giận.


Ngồi ở ngoài rét run cả người, chân thì tê rần, vất vả lắm mới nghe thấy cửa có tiếng động, Gia Ngạn vội dựa vào tường mà đứng lên.
Tiếu Mông bên ngoài khoác thêm áo khoác, tay xách túi du lịch, có vẻ chuẩn bị đi khỏi nhà.


Những lời giải thích đã chuẩn bị đều như bay đâu mất, thấy Tiếu Mông chẳng chút quan tâm, đi vượt qua cậu, Gia Ngạn vội nắm lấy tay áo hắn: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Gia Ngạn bị hắn dùng lực vung, cánh tay có chút run run, đành phải thu tay về.


“Còn đồ nào muốn lấy, tự cậu vào mang hết đi. Muốn lấy gì thì lấy, dù sao lúc tôi trở về cũng sẽ thay mới toàn bộ”.


Gia Ngạn vẫn như chú cún nhỏ mà theo sau hắn, thẳng đến khi hắn chán ghét mà nhắc nhở: “Chìa khóa của cậu tôi cầm rồi. Từ giờ trở đi tôi không muốn gặp lại cậu, cậu tốt nhất nên hiểu thật rõ”.


Gia Ngạn không dám đi theo, thấy hắn vào thang máy, đành liều mạng chạy cầu thang bộ đi xuống. Thật vất vả mới ra khỏi được chung cư, ngay cả bóng dáng Tiếu Mông cũng không thấy, đang hoảng loạn chợt nhớ ra cửa căn hộ còn chưa khóa, lại vội vội vàng vàng trở lên.


Chạy hết cả hơi, may mà cửa mở rộng nhưng nhà bình yên vô sự. Nhưng cậu không có chìa khóa, nếu ra ngoài tìm Tiếu Mông, sẽ không về lại được.
Lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể ngồi ngẩn người trong phòng, mòn mỏi chờ đợi.


Không dám hy vọng Tiếu Mông có thể trở về, đã hơn một lần nhấn dãy số của hắn, mà hắn căn bản không nhấc máy, cũng đã nhắn tin, lại chẳng có hồi đáp, thậm chí không biết Tiếu Mông có đọc hay không. Cứ nghĩ Tiếu Mông hận cậu, có lẽ sẽ thật sự sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu, không bao giờ … để ý đến cậu nữa, liền cảm thấy trước mặt một mảnh đen tối.


Nhấn điện thoại đến mức đầu ngón tay đều đau, đầu dây bên kia, rốt cục chẳng còn là những chuỗi “Tạm thời không liên lạc được”, mà là “Thuê bao đã tắt máy”


Gia Ngạn đành phải buông chiếc di động đã nóng lên, ngồi xuống mà chóp mũi đỏ ửng, cảm giác tuyệt vọng khiến tay chân cậu đều lạnh cả đi.
Gia Ngạn chẳng thể làm gì, chỉ có thể đem mấy thứ thiết yếu bên người, vừa sáng đã đến đại sảnh công ty Tiếu Mông ngồi chờ.


Phản chiếu trên cửa kính là thân ảnh cậu vừa cao vừa gầy, mặc qua loa chiếc áo khoác dài bộ dáng thực thảm hại. Cậu đã hi vọng có thể từ khung cửa này thấy Tiếu Mông xuất hiện, giống như ngày trước, xấu tính mà gõ vào trán cậu.


Nhưng hắn không xuất hiện, chỉ có một người trông quen mắt đi về phía cậu.
“Cậu là bạn của Tiếu Mông đúng không, lần trước có gặp qua rồi. Đến đây có chuyện gì sao?”
“A, đúng vậy, xin hỏi, Tiếu Mông hôm nay có đến công ty không?”


“Cậu hỏi Tiếu Mông? Vừa đúng lúc”, Người đó kéo cậu qua một bên, “Tôi đang muốn hỏi cậu. Anh ta đột nhiên gọi điện thoại đến báo từ chức, sao lại nói đi là đi như thế được? Công ty đang náo loạn cả lên, cậu có gặp anh ta, làm phiền bảo anh ta ít nhất cũng gọi điện thoại về mới được.”


“A. . . . . .”, Gia Ngạn cả kinh, ngờ vực không hiểu sao Tiếu Mông lại dễ dàng bỏ một vị trí công tác tốt như thế này: “Này, cậu ấy có nói vì sao lại từ chức không?”


“Nói là về nhà có việc. Tôi cũng không rõ lắm, hay là kết hôn để thừa kế gia nghiệp?”, Người nọ khoát khoát tay: “Chỉ có thể như vậy.”
Gia Ngạn ngồi trên xe bus, ngây ngốc vò vò tóc, dần dần cái mũi cũng nghẹn lại.


Nghĩ đến “Kết hôn”, liền lấy nhẫn trong túi mang ra, đó là thứ đáng lẽ phải trao cho vợ trong đám cưới, nhưng vợ kia chạy mất, nên cậu giữ lại.


Mua bằng khoản tiền cậu tiết kiệm từ trước, chiếc nhẫn có kiểu dáng đơn giản, được lau chùi đến bóng loáng. Tuy rằng cũng chẳng đáng giá, nhưng cậu cũng phải để dành cho một người thật quan trọng.
Đôi mắt đỏ hoe liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mũi cứ chảy ra, thật khó chịu.


Không chừng Tiếu Mông thật sự sẽ kết hôn, thực tế cậu biết rất ít về Tiếu Mông, vì hắn cái gì cũng không nói với cậu.


Gia Ngạn lấy trong chiếc hộp nhỏ đựng mấy thứ quan trọng, tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp trung học, phía sau đều ghi địa chỉ liên lạc của mỗi người, địa chỉ của Tiếu Mông ngay ở phía trên. Nhưng là chuyện của mười mấy năm trước rồi, Gia Ngạn chưa từng đến, nhưng không thử thì không biết, nhưng cho dù thế nào, tìm nhà hắn một lần xem sao.






Truyện liên quan