Quyển 3 - Chương 2: Đồ ăn thừa
Một trong những việc ưa thích của Gia Ngạn là ăn đồ còn dư.
Hôm nay Tiếu Mông một bên ăn cơm chiều một bên chuyên chú xem tin tức, vừa quay đầu khóe mắt liền thoáng liếc thấy Gia Ngạn đang gặm cái gì đó trông quen quen.
“em ăn cái gì vậy?”
“Ân …”
Gia Ngạn ngẩng đầu khỏi chén cơm, miệng còn nhai nhai, vì không hiểu mà mở to đôi mắt đen nhìn ngược lại hắn.
Tiếu Mông trừng mắt ngó hai giây, càng thêm nghi ngờ dáng vẻ kia của cậu là đang ăn khúc xương mỡ heo hồi nãy hắn chừa lại, lập tức nắm lấy quai hàm của người kia, buộc cậu nhả thứ đang ăn trong miệng ra.
Xương! Ngay cả khi một tiếng “bong” rơi xuống đĩa, Gia Ngạn ở trong tay hắn đầu óc vẫn mờ mịt, cái miệng bị nắm đến mơ mơ hồ hồ, nói: “Ngô… sao, sao vậy?”
Tiếu Mông một khi thấy rõ thứ kia là gì thì trong nháy mắt ngay cả đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, nghiến răng nghiến lợi nói: “em, em ăn cái này làm gì chứ?”
“Ách …”
“anh có ngược đãi em sao? anh không có cho em ăn cơm no sao?”
“A?”
“Em ở chung với anh thì phải chịu ủy khuất gì chứ?! Hả?!”
Gia Ngạn nhìn đôi mắt hắn trừng lớn đến sắp rách ra thì sợ tới mức không dám nói tiếng nào, một lúc sau mới nhỏ giọng: “Không phải a. Cái này còn nguyên một khối thịt to, bỏ đi thật đáng tiếc. Anh vốn ghét thịt mỡ, chính là em không ghét ăn béo, cho nên cứ ăn thôi.”
“…”
“Như vậy thì không lãng phí nữa, không phải rất tốt sao.”
“….”
“Mà nói, nào giờ đều là như vậy a, mỗi ngày đều ăn như thế, trước kia anh cũng đâu có nói gì.”
“…”
“Anh có sao không? Nè! Tiếu Mông, Tiếu Mông?”
Tiếu Mông dựa vào ghế sô pha, người nam nhân kia vẫn còn kinh hồn chưa dứt mà giúp hắn xoa xoa ngực thuận khí, đồng thời sát ngôn quan sắc, thật cẩn thận hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa? Muốn uống chút nước không? Hay để em pha trà táo cho anh uống?”
Tiếu Mông khó chịu hừ một tiếng, sắc mặt khó coi xoay đầu hướng sang một bên.
Thật sự rất mất mặt, hắn thế nhưng chỉ vì một chuyện nhỏ xíu trên bàn cơm mà tức giận đến cơ hồ ngất xỉu tại chỗ.
Là hắn quá sơ ý, hắn cho tới bây giờ cũng không để tâm vì cái gì những lúc ăn cá thì cái đuôi vô dụng kia tự động biến mất, vỏ cua hay chân cua không còn là vấn đề, ngay cả chút canh thừa thịt nguội còn lại cũng không đợi hắn giải quyết mà tự thân tiêu thất.
Một bàn thức ăn nhất định có chỗ ngon cũng có chỗ không ngon, dù là phần móng rắn chắc nhất cũng có phần béo nị, dù là cá tươi mắc tiền nhất thì cũng có lúc nhập phải hàng xấu đầu thừa đuôi thẹo.
Tiếu Mông hắn cả đời chỉ lựa phần tinh hoa ngon miệng nhất mà ăn, đồ thừa đồ cặn còn lại tự nhiên sẽ do Lâm Gia Ngạn xử lí.
Hai người ở trên bàn cơm cứ như vậy mà phối hợp vô cùng hài hòa. Hắn chỉ luôn ăn phần tinh túy nhất của bụng cá, thịt cá, đầu cá, khi bản thân còn liên tục chiến đấu hết chỗ này sang chỗ khác thì Gia Ngạn liền nhanh chóng đem phần xương đầu kèm chung với cơm mà ăn sạch sẽ, tiếp theo thì hăng hái chiến đấu tiếp với cái đuôi cá.
Theo cách này mà suy thì trong chén dĩa tuyệt đối không xuất hiện tình trạng khó coi như đồ ăn đầu thừa đuôi thẹo chất chồng như núi, khi bắt đầu thì bàn ăn thịnh soạn phong phú, khi xong rồi thì bàn ăn sạch sẽ đến ngay cả nước canh cũng không có dư.
Gia Ngạn tựa như một người quét đường, đem tất cả những thứ dư này cho hết vào bụng mà xử lí.
Mãi cho đến buổi tối hai người lên giường ngủ, Gia Ngạn vẫn không thể hiểu nổi hắn là đang tức giận chuyện gì.
“Chỉ là để tránh lãng phí thôi, anh cứ ăn đồ ăn của anh, sao lại phải khó chịu như vậy?”
“…”
“Em không có ủy khuất a, đuôi cá kia ăn rất ngon, chiên lên ăn vào giòn giòn. Vi cá gì đó, kì thật có lẽ cũng chính là phần vây cá kia đi?”
Tiếu Mông trực tiếp xoay người, lạnh lùng đưa lưng về phía cậu.
Chính mình tức đến không ngủ nổi, mà nam nhân phía sau kia căn bản chẳng hiểu cái khỉ gì. Cứ nghĩ như thế nhất thời càng tức giận hơn, choáng váng gấp bội.
Ngay lúc bực tức đến đau đầu, cảm giác được Gia Ngạn lết lại gần lưng hắn, nghĩ muốn thử tìm chút chuyện để nói với hắn, lại dường như vẫn không dám mở miệng. Sau một lúc lâu chỉ nhẹ nhàng “Ai” một tiếng.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm chiều, Gia Ngạn rõ ràng có chút chần chừ. Một bên lùa lùa cơm trắng trong chén, một bên nhìn chăm chăm phần đuôi cá còn sót lại trong dĩa sau khi Tiếu Mông gắp hết thịt đi, biểu tình rõ ràng là “tôi nhất định phải ăn nó”, thế nhưng dường như e sợ sắc mặt của Tiếu Mông, trước sau vẫn không dám đưa đũa qua.
Tiếu Mông ăn hết thịt cá, lấy đuôi cùng mấy thứ linh tinh khác gắp ra, dứt khoát mà lưu loát quăng hết vào gói rác Gia Ngạn dùng giấy quảng cáo xé ra để gấp lại.
Hành động này lập tức đổi lấy tiếng “ai” thật to đầy tiếc hận của người kia, mặt đều nhăn hết cả lại.
Kế tiếp là buổi ăn tối trôi qua trong yên lặng, vẻ mặt đau lòng của Gia Ngạn mãi không giảm bớt, ăn chút cơm cũng không yên, hết thở ngắn lại thở dài, ngay cả đồ ăn cũng chưa gắp được mấy đũa.
Lúc đi ngủ, Tiếu Mông nói: “Ngày mai chúng ta ăn thịt bò.”
“Nga, uhm …”
Không có xương to cũng không có dằm nhỏ, không có thịt mỡ cũng không có cái đuôi, vậy sẽ không phải bận tâm nghĩ nên chọn cái gì bỏ cái gì.
Tiếu Mông tin tưởng vào sáng kiến này của mình, hơi thoải mái được một chút, thế là cuối cùng có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng đến ngày kế tiếp Tiếu Mông vẫn nổi trận lôi đình, bởi vì hắn phát hiện Gia Ngạn một mực vùi đầu ăn mấy thanh tiêu hắn bỏ lại trong dĩa thịt bò.
“Thịt đầy ra đó không ăn, lại chỉ toàn ăn thanh tiêu, em không ngược đãi cái miệng của mình thì chịu không nổi sao? Bộ em thích tự ngược hả? em cho rằng anh và em cộng lại còn không nuôi nổi em hay sao?”
“Nhưng mà … thanh tiêu cũng là đồ ăn a …”
“Thứ chỉ dùng để phối liệu mà cậu cũng nâng cấp lên rồi gọi nó thành đồ ăn được sao?”
Trận chiến một bên bảo vệ một bên cướp đoạt trên bàn cơm hôm nay, kết quả là cuối cùng Tiếu Mông đem toàn bộ thanh tiêu đổ hết vào thùng rác cho xong việc.
Tuy rằng không chút chậm trễ liền giành phần toàn thắng, nhưng Tiếu Mông lại không có bao nhiêu vui vẻ khi thắng lợi. Gia Ngạn bị trắng trợn cướp mất chén dĩa nên cả đêm cũng không thèm nói với hắn câu nào, khi đi ngủ còn chủ động xoay lưng về phía hắn.
Tiếu Mông tức giận đến chỉ có thể trừng trừng nhìn trần nhà, hắn rất muốn đem nam nhân không biết tốt xấu bên cạnh đè ra rồi hung hăng phát vào mông mấy cái, sau đó sẽ làm cái này cái này rồi lại làm cái kia cái kia cho hạ hỏa.
Lấy thịt bò cắt nhỏ xào chung với thanh tiêu còn chưa tính, lại dám chỉ ăn cơm trắng kèm thanh tiêu, đây là cố ý chọc tức hắn có phải hay không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy thanh âm có chút đáng thương của nam nhân bên cạnh: “Thanh tiêu thì sao chứ?”
“….”
“Không thể bởi vì anh cảm thấy không thích ăn thì liền bị vất đi. Cho dù là thanh tiêu thì cũng cần có người ăn a.”
“…”
“Tựa như, người như anh vậy, có thể làm việc cho công ty lớn, chính là thịt bò hảo hạng đắt tiền. Còn như em, công ty lớn chắc chắn không muốn thuê, chính là thanh tiêu tầm thường, nhưng em đâu phải phế vật, em cũng đã tìm được một phần việc đàng hoàng a.”
Im lặng trong chốc lát, đột nhiên quần ngủ bị kéo xuống khiến nam nhân vô cùng bất ngờ, nhất thời có chút phản kháng nho nhỏ.
Nhưng Tiếu Mông ngăn chặn bờ môi cậu, ngón tay tại nơi yếu ớt kia trước sau sờ loạn một trận, cậu cuối cùng cũng hồ đồ như bị thôi miên mặc cho hắn bài bố, khi bị xâm phạm còn hoảng loạn không biết làm gì mà lung tung ôm lấy tấm lưng của Tiếu Mông.
Hai người chỉ vừa mới cãi nhau xong, lại dưới loại không khí chẳng chút lãng mạn này, mạc danh kì diệu liền làm chuyện ấy, thế nhưng không kém phần kịch liệt..
Sự thân thiết này rõ ràng chẳng hợp lí chút nào, hơn nữa thậm chí một giây trước hai người vẫn còn đang giận dỗi, ngay sau đó trở mình một cái liền ầm ầm cùng nhau tình cảm mãnh liệt.
Nhưng đại khái có lẽ vì Tiếu Mông bộ dạng rất đẹp, cậu thế nhưng cũng vì sắc mê muội, mơ hồ liền phối hợp lại, cho dù là tư thế quá phận như thế nào cũng đều tiếp nhận qua.
Thậm chí tựa vào trên người Tiếu Mông, đón ý nói hùa động tác của người kia, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chỉ là khuôn mặt kia, thật khiến người khác không cách nào chống cự.
Mà đối với việc thình lình xảy ra đêm hôm đó, Gia Ngạn đến ngày hôm sau vẫn hoàn toàn không hiểu gì. Huống chi Tiếu Mông chỉ biết miệt mài làm, làm xong lại như thường lệ chẳng có một câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ không ngừng hạ xuống những nụ hôn như vô cùng vô tận.
Mà lấy sự trì độn của cậu ra suy nghĩ, ngoại trừ cảm thấy cao trào kia quá mức thoải mái, quá trình kia quá mức đáng thẹn thì muốn cậu từ những nụ hôn ấy tự giác thể nghiệm ra được ý tứ gì khác mới là lạ.
Buổi tối hôm nay lại như trước cùng nhau đối mặt ăn cơm chiều, hơn nữa còn có cá.
Tiếu Mông khi ăn cá thì chỉ thích ăn phần thịt, ăn cua thì ăn gạch và càng cua, ăn thịt thì chọn phần ở giữa non mềm nhất mà ăn, ăn xong tất nhiên sẽ có một đống đồ dư đầu thừa đuôi thẹo thật to, trừ khi mỗi ngày hai người chỉ cùng nhau ăn củ cải trắng luộc, bằng không vấn đề trên bàn cơm này là tuyệt đối tránh không thoát a.
Lúc Tiếu Mông gắp miếng vây cá đáng thương kia, Gia Ngạn lại bắt đầu khẩn trương.
Mà miếng vây cá còn mang theo giọt nước chấm lại không bị quăng vào thùng rác, ngược lại may mắn được tiến vào khoang miệng giữa hai bờ môi duyên dáng kia.
“A …”
Tiếu Mông trừng mắt nhìn cậu: “Chuyện gì? anh không thể ăn sao?”
“Ách …”
Nhìn nam nhân này như mang theo thâm cừu đại hận mà đem thứ vốn chẳng bao giờ động đũa tới hiện giờ nhét hết vào miệng, nghiến răng nghiến lợi nhai, ăn đến mặt đen như đáy nồi, Gia Ngạn không khỏi lo lắng: “Không cần miễn cưỡng, cái này em rất thích ăn, cứ để đó cho em là được rồi, anh ăn phần thịt đi.”
Tiếu Mông đẩy chiếc đũa của cậu ra, cả giận nói: “Con cá này là của anh, con cá kia mới là của em. Ăn sạch cho anh, nếu dám chừa thịt lại, chờ xem đêm nay coi anh xử em thế nào.”
Gia Ngạn bị la đến đầu óc choáng váng, Tiếu Mông hỉ nộ vô thường, đối với cậu mà nói vẫn vô cùng khó hiểu, dùng trí lực của cậu thật không cách nào lĩnh hội được huyền cơ trong đó.
Nhưng lúc cậu được ăn phần thịt cá kia, vẫn là vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng ngốc nghếch, cậu cũng có thể cảm giác được Tiếu Mông kì thật rất săn sóc cậu, rất thiện tâm, cũng rất hi vọng cậu có thể ăn ngon một chút, là thực sự để ý đến tâm tình của cậu.
Bất quá ngày kế tiếp Gia Ngạn vẫn xương sống thắt lưng đau mà mơ hồ không hiểu một việc, vì cái gì cậu rõ ràng đã cố gắng đem cá ăn đến một chút cũng không bỏ sót, thế nhưng buổi tối Tiếu Mông vẫn như cũ “xử đẹp” cậu a?