Chương 7-1
Ngoài dự đoán của Ngục Trừng Nhi, An Dạ Hàn hoàn toàn không phản đối chuyện bọn họ ở chung một chỗ, ngược lại hắn còn cười lạnh.
"Rốt cuộc muội đã thông suốt, huynh còn tưởng Mặc Dạ phải chờ tới già."
Ngục Trừng Nhi nghẹn lời, tiếp theo bất mãn nhìn chằm chằm hắn. Thì ra mọi người đều biết Mặc Dạ có tình cảm với nàng, chỉ có nàng là một người mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì cả.
"Tại sao mọi người không nhắc nhở muội?" Nói sớm một chút, nàng cũng không bị người khác kích thích đến thương tâm.
Ánh mắt An Dạ Hàn lạnh lùng mang theo nồng đậm khinh bỉ, "Mặc Dạ không nóng lòng, huynh nói làm gì?"
Hít vào ngụm khí, thôi! Nàng nói không lại hắn."Hừ! Muội đi ra ngoài trước, các huynh cứ từ từ nói chuyện." Thở phì phò dậm chân rời đi. Nói chuyện cùng Đại ca sớm muộn gì cũng sẽ bị tức ch.ết, nàng thật không thể không đồng tình với chị dâu tương lai.
Trước khi rời khỏi nàng còn nghe Đại ca nói một câu. . . . . .
"Ngươi thật thích kiểu ngây thơ như vậy?"
"Đại ca!" Ngục Trừng Nhi lần đầu tiên phát huy bản lĩnh sư tử Hà Đông rống. Đến khi trong thư phòng không còn âm thanh nào, nàng mới bĩu môi bước đi.
Đợi tiếng bước chân rầm rầm kia đi xa, An Dạ Hàn đứng đắn nhìn thẳng vào mắt Mặc Dạ."Phải đối thật tốt với nàng."
"Ngươi sẽ thấy." Nếu không có tâm, đảm bảo nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói suông, nhưng tình yêu của hắn đối với Trừng Nhi tuyệt đối chịu được khảo nghiệm.
An Dạ Hàn không phải là người nhiều lời, đổi chủ đề nói chuyện chính sự. "Lúc nào chuẩn bị lên đường đi Hoàng Đô?" Hắn đã gặp hai người kia, không nhịn được cau mày.
"Ngày mai, ngươi cảm thấy thế nào?" Đại quân đã trở lại Hoàng Đô mấy ngày rồi, cũng đúng lúc nên giải quyết chuyện của Nam Vương, dây dưa hai mươi năm, rốt cuộc sắp kết thúc.
"Chưa ra hình dáng gì." Hắn cảm thấy, nếu tên ngồi trên long ỷ kia có một trong hai người này làm huynh đệ thì sẽ rất nhức đầu."Không giống dáng dấp ngươi, nếu không ngươi làm tốt hơn một chút." Dáng dấp Mặc Dạ kém hơn Diệu, ngũ quan kia khắc sâu, không có biện pháp làm cho người ta trợn mắt nói dối.
"Ha ha. . . . . . Ta thích sống đơn giản một chút." Hắn vẫn hướng tới cuộc sống sơn thuỷ giống như sư phụ, như vậy sẽ tự do vui vẻ nhiều lắm, cũng rất thích hợp Trừng Nhi hoạt bát.
"Ta không thích đi lên núi." An Dạ Hàn xoay mình lạnh lùng nói.
Mặc Dạ dừng lại, có chút bất đắc dĩ cười, "Ta rõ rồi." Tên kia thật đúng là hiểu tâm tư của hắn.
"Ngươi biết đến phủ Tông Nhân phủ sẽ phải gì không?" An Dạ Hàn nhướng mày, đó là một địa phương cực kỳ đáng ghét.
"Biết." Đi đến phủ Tông Nhân nghiệm thân cũng không phải là chuyện gì tốt, chẳng những phải cởi hết quần áo mặc cho người thưởng thức, còn bị sờ tới sờ lui, nếu có thể, hắn thật sự không muốn đi.
"Chỉ là một quá trình mà thôi, bảo trọng." An Dạ Hàn một chút đồng tình cũng không có.
"Ừ, ta đi thông báo cho Trừng Nhi để thu dọn đồ đạc." Mặc Dạ đứng lên. Từ khi nha đầu kia biết hắn phải đi Hoàng Đô nghiệm thân, vẫn rất tò mò đợi đi Hoàng Đô chơi.
"Đừng quá cưng chiều nàng." An Dạ Hàn cảm thấy tiểu muội chính là bị Mặc Dạ cưng chiều đến cái gì cũng không biết.
Mặc Dạ mỉm cười, "Ta cam tâm tình nguyện."
An Dạ Hàn nhếch miệng, đợi người rời đi mới nhỏ giọng mắng một câu, "Ngu ngốc."
****
Ngục Trừng Nhi hưng phấn ngồi trên lưng ngựa, một đôi mắt sáng quan sát chung quanh. Từ Dao Quang đi đường lớn đến Hoàng Đô, không hề giống các đường nhỏ khác tiêu điều, ngược lại đông đúc giống như biên cảnh thương đạo, không phải dùng d.đ/l:q"đ đất lót đường, mà là khối đá lớn trải thành, bất luận là người hay xe ngựa đi lại đều hết sức dễ dàng, sạch sẽ, trời mưa sẽ không làm cho chân dính bùn lầy.
Mỗi một đoạn đường sẽ có một quán trà, cạnh quán trà sẽ có một ít tiểu thương, hết sức náo nhiệt, xuyên qua đường núi khúc khuỷu cũng có thể thấy không ít nhà gỗ phòng đất ở giữa rừng cây.
"Cẩn thận nhìn đến rớt tròng mắt." Mặc Dạ và nàng cùng cưỡi một ngựa, đầu nhỏ trước ngực quay qua quay lại, hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Nhớ nhặt lên giúp muội." Ngục Trừng Nhi lơ đễnh trả lại hắn một câu.
Thị vệ xung quanh và Tề Khải cũng cười. Mặc Dạ cưng chiều nhìn nàng, sau đó lắc đầu một cái, tuỳ nàng.
Nghiêm Lâm bĩu môi, "Nữ hài tử xuất đầu lộ diện ra ngoài làm cái thể thống gì chứ." Một đại cô nương ngồi trên đùi nam nhân còn có thể gặp người sao? Một đội ngũ xe ngựa tinh xảo phía sau, không ngồi xe ngựa còn bày vẽ mang theo làm gì?
Ngục Trừng Nhi nghe được, " Ta không giống nữ hài tử khác, ngươi có ý kiến gì không?" Nàng đắc ý dựa người về phía sau, một tay còn vỗ vỗ lên nam nhân cao lớn sau lưng, một bộ dáng ta đây có núi dựa.
Nghiêm Lâm nghẹn lời, thấy bộ dáng nàng dương dương tự đắc kích thích tay hắn ngứa ngáy, lại nhìn thấy núi dựa sau lưng nàng, bĩu môi một cái rồi vọt đến đằng sau Tề Khải, nhắm mắt làm ngơ.
Hắn không phải kẻ ngu, đều là người tập võ, đối phương là cao thủ hay không dĩ nhiên nhìn ra được, cái người gọi Mặc Dạ này không chỉ có cái đầu, hô hấp dài mà hùng hậu, đủ để hắn biết người này không dễ chọc.
Ngục Trừng Nhi cao hứng cười trộm, có một núi dựa thật tốt. "Mặc Dạ, đi quan đạo đến Hoàng Đô đều giống như này sao?" Nghe Đại ca nói, tạo đường thế này hao tốn ít nhất là mười mấy vạn lượng, đây quả thực là đốt bạc nha!
"Chỉ có bốn cửa thành đông, nam, tây, bắc thông với quan đạo mới có, chúng ta đi đường đều là quan đạo, vừa đúng là cửa chính của thành Dao Quang, cho nên một đường đi mới đều là đường đá." Thần Hi dù giàu có thế nào, cũng không xa xỉ lấy bạc ra lót đường như vậy.
"Đó, khó trách. A, vậy nói như thế, đi thẳng con đường này là đến Hoàng Đô? Rất nhanh đấy chứ." Nàng biết vị trí địa lý của Hoàng Đô ngay cạnh thành Dao Quang thuộc châu Ngọc.
"Bây giờ chúng ta là ra khỏi địa phận của thành Dao Quang mà thôi, còn phải đi qua huyện Huyền và huyện Hà, tối nay chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ở huyện Huyền, trưa ngày mai mới tới Hoàng Đô." Mặc Dạ giải thích.
"Ai, nếu có thể trải toàn bộ loại phiến đá này lên đường thì thật tốt, sẽ không xóc nảy như vậy." Ngục Trừng Nhi cảm khái, tiểu não chuyển một cái, đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ. "Mặc Dạ, huynh xem về sau nếu có người phát minh ra loại vật liệu trải lên đường đất, giá tiền không đắt như vậy, lại có công dụng giống phiến đá, thật tốt bao nhiêu."
Mặc Dạ dừng lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhịn được yêu thương sờ đầu nàng, "Nàng nghĩ cái gì vậy." Thật không biết những ý tưởng kỳ quái này là từ đâu mà xuất hiện.
Trừ đoàn người bọn họ ra, bốn phía còn có đội ngũ khác, những lời nói của Ngục Trừng Nhi làm cho mấy người ngạc nhiên, cộng thêm tiếng nói giòn giã của nàng, nói ra những lời ngây thơ như vậy, người khác cũng cảm thấy buồn cười, nhưng trong nụ cười này không có ác ý, chẳng qua là cảm thấy nàng thật ngây thơ đáng yêu.
"Làm sao có thể, ngu ngốc." Nghiêm Lâm lầu bầu một tiếng.
"Ngươi nói cái gì?"
Trong tiếng cười của mọi người, Mặc Dạ ném cho hắn một ánh mắt lạnh.
Nghiêm Lâm rụt cổ."Không có, ta nói ngươi thật thông minh, loại chuyện như vậy cũng nghĩ ra được, thật lợi hại." Hắn không phải chân chó, chẳng qua là không muốn bị đánh.
"Là hoàn hảo nha." Ngục Trừng Nhi xấu hổ cúi đầu, được khích lệ trực tiếp như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng được nghe.
". . . . . ." Trên quan đạo đột nhiên một hồi trầm mặc, mấy nháy mắt sau lại khôi phục bình thường.
Dọc theo đường đi Ngục Trừng Nhi nương nhờ trong ngực Mặc Dạ chi chi nha nha không vui, thỉnh thoảng sẽ nói đùa mấy câu cùng Nghiêm Lâm, về phần Vương Nhị, hắn một đường đều ngồi trong xe ngựa. Thật ra thì hắn vốn nên cưỡi ngựa, nhưng sau khi lên ngựa tay mềm chân mềm, sợ hắn té xuống bị ngựa dẫm ch.ết, cho d/đ"l;q,đ nên Ngục Trừng Nhi mới nhường xe ngựa cho hắn, mặc dù có một phần là bởi vì nàng tham ngắm cảnh.
Chạng vạng, cuối cùng bọn họ cũng tới huyện Huyền, Ngục Trừng Nhi ngồi ở trên lưng ngựa một ngày cũng nếm quả đắng, eo mỏi lưng đau không nói, khi xuống ngựa chân mềm nhũn, nếu không phải Mặc Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nàng ngay tại chỗ ngã nhào ra đất rồi.
Mặc Dạ đỡ nàng vào quán rượu, hôm nay bọn họ ở tại quán rượu lớn nhất trong huyện, nói là lớn nhất, thật ra thì so với các quán trong thành lớn dĩ nhiên ngay cả một nửa cũng không bằng.
Sau khi rửa mặt, đoàn người ăn chút gì đơn giản rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngục Trừng Nhi ngã sấp ở trên giường, nàng cảm thấy mình giống như cái cọc gỗ cứng đờ, trong chốc lát ý thức từ từ trở nên mơ hồ, đang ở lúc nàng sắp vào giấc ngủ, có người gõ cửa phòng.
Từ trên giường chậm chạp bò dậy, buồn ngủ dụi mắt, chậm rãi đi về phía cửa phòng, "Người nào?" Tiếng nói cũng díu vào với nhau.
"Là ta." Âm thanh Mặc Dạ từ ngoài cửa truyền đến.
Nàng lười biếng kéo song cửa ra, cũng còn chưa thấy rõ người đến là ai, lảo đảo quay lại nằm lên giường.
Mặc Dạ lắc đầu cười cười, cầm trong tay bình sứ màu xanh lá cây, đi vào theo rồi đóng cửa lại, ngồi cạnh giường vừa nhìn, phát hiện ánh mắt nàng đã nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn chép chép, giống như rất bất mãn mình đánh thức nàng.
"Trước ngồi dậy đã, ta giúp nàng xoa chút rượu thuốc." Tối nay nếu không giúp nàng chà xát đau đớn của bắp thịt, khẳng định ngày mai nha đầu này không có biện pháp đi bộ.
"Muội muốn đi ngủ." Nàng trẻ con quay đầu, không nghe hắn.
Mặc Dạ biết nàng mệt muốn ch.ết rồi, để rượu thuốc ở một bên, đưa tay kéo nàng ngồi dậy, cầm gối mềm đặt ở sau lưng cho nàng dựa vào, để nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, vén quần nàng lên, một đôi bắp chân bạch ngọc mảnh khảnh nhảy vào mắt, đôi mắt trầm xuống, cầm rượu thuốc đổ một ít vào lòng bàn tay rồi xoa bóp chân cho nàng.
"A. . . . . ." Bắp chân truyền đến một loạt cảm giác vừa đau lại nhức, khiến Ngục Trừng Nhi vốn uể oải trong nháy mắt tỉnh lại, nàng mở mắt ra, theo bản năng co chân lại.
Mặc Dạ bắt được bắp chân của nàng, "Đừng động! Không xoa bóp, ngày mai nàng không bò dậy nổi đâu, đừng quên mai sẽ đến Hoàng Đô, nàng không phải muốn đi chơi sao?"
Ngục Trừng Nhi ngúng nguẩy người một cái, cuối cùng vẫn là lòng ham chơi chiến thắng, nhịn đau đặt nốt bắp chân kia lên đùi hắn, "Huynh xoa đi."
Một bộ dáng thấy ch.ết không sờn của nàng chọc Mặc Dạ cười, đưa tay vuốt vuốt mũi, trong lòng vừa mềm lại kiên quyết, cho dù đau lòng nàng, hạ thủ vẫn tuyệt không lưu tình.
"A, a. . . . . . ừm. . . . . ." Gương mặt Ngục Trừng Nhi đỏ ửng, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau đến mức chóp mũi nàng lấm tấm một ít mồ hôi hột, hai tay nắm chăn.
Mặc Dạ cúi đầu chuyên tâm công việc trên tay.
"A. . . . . ." Sau khi vô cùng nhức, vô cùng đau, lại thoải mái cực độ, hai cánh môi không nhịn được bật ra từng d.đ,l"q:đ tiếng hừ hừ mập mờ, hoàn toàn không chú ý tới có người đang giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng. "Ừm!"
Ngay lúc người nào đó không biết sống ch.ết tiếp tục phát ra tiếng kêu khiêu khích mị hoặc, Mặc Dạ rốt cuộc không nhịn được ném bình thuốc đi!
Ngục Trừng Nhi không kịp phản ứng, nhìn thấy khuôn mặt khuếch đại và bóng đen bổ nhào về phía mình, tiếng kinh sợ còn chưa kêu, thân thể yêu kiều bị đè ở trên chăn mềm, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị môi mỏng nảy sinh ác độc gặm gặm, không có ý định buông tha.
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc lên cao, đôi môi mị hoặc của Mặc Dạ điên cuồng thưởng thức ngọt ngào của nàng, đè ở trên người nàng, cảm nhận được ngực nàng mềm mại, đáy lòng không chịu nổi, bàn tay đặt lên tuyết đồi xoa nhẹ, một tay khác thò vào trong quần, lòng bàn tay thô dày vuốt ve da thịt mềm mại, mang đến một hồi khoái cảm thoải mái, khiến cho hắn càng thêm điên cuồng.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi đã sớm chỉ còn một mảnh mơ hồ, toàn thân bủn rủn, tê tê dại dại, trước ngực chợt lạnh, hơi thở ấm áp như có như không trên xương quai xanh nàng, làm nàng không nhịn được run lên, nửa mở đôi mắt đầy sương mù, nhìn môi Mặc Dạ ở trước ngực mình ấn xuống nhiều dấu hôn, nàng cảm thấy cả người giống như đang bị lửa thiêu đốt.
Bộ dáng khẽ run của nàng tựa như một đóa hoa mảnh mai, khiến Mặc Dạ càng thêm mất khống chế, bất tri bất giác y phục của nàng đã bị cởi ra, cái yếm đỏ rộng vắt lỏng lẻo trên người, trên hai luồng tuyết trắng đều là dấu hôn, Mặc Dạ cởi bớt y phục của mình, cảm xúc trơn mềm khi da thịt chạm nhau làm cho hắn thoải mái than nhẹ một tiếng, cúi đầu ở trên người nàng càng thêm mãnh liệt chế tạo ấn ký thuộc về hắn, chân dài của hắn đã để giữa hai đùi nàng, đẩy hai chân của nàng ra, dùng nóng bỏng của hắn ma sát nơi mềm mại của nàng.
Trong thời điểm hai người đang tình mê ý loạn, Mặc Dạ nghe thấy trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân như có như không, thân hình cao lớn lập tức dừng lại.
"Mặc Dạ?" Ngục Trừng Nhi đang ôm lấy hắn lập tức cảm giác được hắn có cái gì không đúng, mở to con mắt tràn đầy sương mù, không hiểu nhìn hắn, bắp chân trên hông hắn cọ cọ xuống.
Mặc Dạ bị chân nàng ma sát thiếu chút nữa lại nhào tới, nhưng hắn hết sức khắc chế, lỗ tai giật giật, một đôi lệ mâu ngẩng lên nhìn nóc nhà, chỉ thấy từ khe hẹp trên mái nhà có chút cát mịn chảy xuống, tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng không ngừng truyền đến.
Hắn nhanh chóng giúp Ngục Trừng Nhi vẫn còn trong mê loạn và mình mặc quần áo tử tế. Ngục Trừng Nhi bị động tác của hắn làm cho thanh tỉnh, không có xấu hổ vô ích, nhìn đến thần sắc ngưng trọng của hắn liền biết đã xảy ra chuyện.
Mặc Dạ kéo nàng trốn vào góc tận cùng bên trong phòng, bình ổn lại hô hấp nhìn nóc nhà, quay đầu lại làm thủ thế không lên tiếng với nàng, Ngục Trừng Nhi gật đầu một cái, rất biết điều khéo thân thể của mình núp sau lưng hắn.
Trong chốc lát liền nghe thấy tiếng đánh nhau truyền từ căn phòng cách vách.
"Các ngươi định làm gì?" Là tiếng kêu Nghiêm Lâm.
"A! Cứu mạng a! Cứu mạng!" Còn có tiếng kêu thảm thiết của Vương Nhị.
Mặc Dạ tâm vừa động, trước bảo Ngục Trừng Nhi nhất định phải tránh cẩn thận, mới cất bước phóng tới phòng cách vách cứu người. Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, mấy người d,đ/l,q"đ mặc đồ đen cầm đại đao đánh tới thẳng hướng nàng.
Trường kiếm của hắn không mang ở bên mình, nắm cái ghế một bên lên ném đi, một nhóm người đang ở trong phòng đánh nhau, đồ đạc trong phòng không bao lâu bị phá hủy hơn phần nửa.
Cửa phòng rộng mở còn có cửa sổ bị tổn hại, khiến Ngục Trừng Nhi không chút cố sức nào có thấy rõ tình hình bên ngoài của bọn họ tại lầu hai khách điếm, bình thường lầu hai đều là phòng hảo hạng, chỉ có đoàn người bọn họ ở thôi, phóng mắt nhìn đi, Mặc Dạ mang thị vệ tới còn có Tề Khải đều ở đây bên ngoài đánh nhau với kẻ địch.
Ngục Trừng Nhi biết hiện tại mình tuyệt đối không thể thêm phiền, núp ở một bên không dám lên tiếng, Mặc Dạ chống lại mấy hắc y nhân rất thành thạo, bên ngoài thì tương đối thảm, nhất là Vương Nhị.
Vương Nhị vẫn cho mình sẽ đi đến Hoàng Đô làm Vương gia, không nghĩ tới tối nay sẽ đụng phải những hắc y nhân này, hắn nắm chặt tay thị vệ, coi thị vệ như cây cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, cổ họng không khách khí sợ hãi kêu.
Thị vệ phụ trách che chở cho Vương Nhị bây giờ hận không thể đánh cho Vương Nhị bất tỉnh luôn, Vương Nhị làm hắn hoa mắt còn chưa tính, lại liều mạng cầm cánh tay hắn làm cho hắn không có biện pháp đánh trả.
Võ công của Nghiêm Lâm tương đối khá, sau khi giết mấy hắc y nhân chạy tới đây giúp một tay, lần này cây cỏ cứu mạng của Vương Nhị đổi người rồi.
"A! Có ai không! Cứu mạng!" Vương Nhị liều mạng kêu to.
Mười mấy hắc y nhân phát hiện người võ công tốt nhất chính là Mặc Dạ và Nghiêm Lâm, không tự chủ mang tất cả công kích tập trung trên người bọn họ.
Mặc Dạ học chính là kiếm pháp, hiện tại vung trên tay đại đao của hắc y nhân vừa đánh bất tỉnh, lại cùng hắc y nhân khác giao chiến, tình thế bất giác thua thiệt, Ngục Trừng Nhi ở một bên nóng lòng, quay đầu nhìn lại, liền lén lén lút lút chạy tới hướng phòng của Mặc Dạ, nhưng nàng lại không chú ý đến có một hắc y nhân phát hiện hành tung của nàng, lặng lẽ đi theo phía sau nàng.
Dĩ nhiên căn phòng này cũng là cảnh hoàng tàn khắp nơi, nàng nhìn chung quanh một chút, phát hiện trường kiếm của Mặc Dạ bị ném ở dưới giường, nàng lập tức xông lên nhặt trường kiếm, muốn chạy trở về phòng của mình, liền bị hắc y nhân ngăn tại trước mặt làm giật mình, nàng ôm thật chặt thanh trường kiếm vào ngực, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hắc y nhân nhìn nàng cầm trường kiếm, cho là nàng có võ công, giơ đại đao lên đánh về phía nàng.....
"A!" Ngục Trừng Nhi kêu lên một tiếng.