Quyển 1 - Chương 14: Khuyết Vân

Doanh Phong rầm rầm đóng sập cửa ký túc xá, đem Lăng Tiêu lòng đầy bất cam nhốt bên ngoài.
Cậu 
(Doanh Phong)
 tựa cửa đứng bình phục nửa ngày, lúc này mới đem nhịp tim điều chỉnh đến trạng thái bình thường.


Cậu không phải không muốn cùng Lăng Tiêu tính sổ, sỉ nhục bị đánh đến không hề có lực trả đòn trước bao nhiêu người còn rõ mồn một trước mắt, chính là vừa rồi trong nháy mắt Lăng Tiêu tiếp cận cậu, rung động đã bị thuốc ức chế thậm chí có khuynh hướng ngóc đầu dậy.


Cậu cúi đầu nhìn tay mình, trong máu ẩn ẩn còn chút dư cảm tê dại, thì ra đây là cảm giác sắp thức tỉnh, vừa rồi ở phòng y tế biết được tin tức này còn chưa thấy gì, giờ ngẫm lại mới cảm thấy bất khả tư nghị.


Đây là dấu hiệu một người Thiên Túc thành thục, một trong những sự kiện mang tính cột mốc trong cuộc đời, lần đầu tiên đối diện biến hóa của thân thể mình, dù là Doanh Phong cũng không thể hoàn toàn giữ bình tĩnh.


Doanh Phong giờ phút này, sớm quên Dao Đài đã từng nói với cậu tiếp cận người ở Kỳ thức tỉnh có thể làm cho thuốc mất hiệu lực, chỉ nhớ được thức tỉnh tiền kỳ 
(trước thức tỉnh)
 nội tiết tố sẽ bất ổn, căn bản không hề cân nhắc còn có một khả năng thứ hai.


—— em chẳng lẽ không cảm giác được một mình thực cô độc, khát vọng cùng một người khác cùng nhau phân hưởng sinh mệnh?


available on google playdownload on app store


Lời Dao Đài lại vang lên bên tai, Doanh Phong chần chừ lấy trong ngực ra một thứ gì đó trông như hạt quả đào, trải qua cuộc ẩu đả hầu như bỏ qua phòng ngự hồi ban ngày, nó may mắn không có chút hư hao.


Người đó ngay tại học viện này, ở một nơi cách mình rất gần, đến giờ vẫn là thiếu niên… Đây là hết thảy manh mối mà Doanh Phong có được đến nay.
Bất quá, cậu hoang mang ma xát lên vỏ ngoài hạt đào, em rốt cục là ai?


Trong một phòng ký túc khác cách hơn mười thước, Lăng Tiêu từ trong mộng bừng tỉnh, cậu hô hấp dồn dập, mồ hôi hoàn toàn thấm ướt phần tóc gần trán.


Trong mộng cậu cùng một người khác dây dưa, ban đầu là đánh nhau, đánh đánh một hồi liền thay đổi tính chất, khiến một thiếu niên như cậu, hoàn toàn không biết ý vị đó như thế nào.


Trong khoái cảm chưa bao giờ có, cậu rốt cục thấy rõ mặt đối thủ, gương mặt quen thuộc mang theo biểu tình lạnh lùng quen thuộc, thoáng cái khiến cậu bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được mình là đang nằm mơ.


Cậu nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ có ngực phập phồng rất nhanh, theo cảnh tối đen một mảnh bên trong gian phòng, đoán giờ vẫn còn là đêm khuya, cậu nhắm mắt lại, đoạn ngắn trong mộng như thoáng hiện lên võng mạc —— cậu đến tột cùng tại sao lại mơ một giấc mộng như vậy?


Một lúc lâu sau, Lăng Tiêu rốt cục bình tĩnh trở lại, cậu muốn trở mình tiếp tục ngủ, lại phát hiện tay chân đều trở nên ch.ết lặng không nghe sai sử, cả người giống như bị đóng đinh lên giường không thể động đậy.


Lăng Tiêu giật giật cổ, miễn cưỡng chếch đi một góc rất nhỏ, cậu lại há miệng thở dốc, phát hiện ngay cả cái lưỡi cũng tê dại, lúc này mới bắt đầu cảm thấy khẩn trương, ở Bích Không mỗi người đều có ký túc xá độc lập, này đồng nghĩa dưới tình huống cậu cả người tê liệt, thì cả kêu cứu cũng làm không được.


Lăng Tiêu bị buộc không nhúc nhích nằm trên giường, mồ hôi trán qua thời gian trở nên lạnh như băng, trong quá trình hóa hơi mang đi một phần nhiệt độ cơ thể, ga trải giường dưới người cậu cũng bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn, hoàn cảnh hiện tại đối với cậu mà nói tuyệt đối không tính là thoải mái.


Trong đầu cậu thoáng qua thiệt nhiều ý niệm, thậm chí cả ý nghĩ mình sẽ ch.ết cũng chợt lóe lên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhiều nhất vẫn là giấc mộng quỷ dị vừa rồi.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mơ mơ màng màng lại ngủ say lần nữa, chờ khi cậu tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.


Lăng Tiêu trừng mở hai mắt, thử nhìn quanh quất, ngay sau đó dùng một thế cá nhảy từ trên giường nhảy dựng lên.


Tay có thể động, chân cũng có thể động, cậu khó hiểu nhìn tứ chi của mình, hoàn toàn không có cảm giác không khoẻ nào, ổ chăn hơi ẩm ướt lúc trước từ lâu được nhiệt độ cơ thể hong khô, tất cả phát sinh hồi đêm giống như chỉ là một hồi bóng đè.


Nếu đã khôi phục, chuyện ngoài ý muốn tối qua cũng rất nhanh bị cậu quăng ra sau đầu, Lăng Tiêu cầm hai gói đồ ăn liền ra cửa, vừa lúc gặp Lam Thịnh và Bình Tông chuẩn bị xuất phát đi nhà ăn.


Dù thẻ không có tiền, Lăng Tiêu vẫn hí hửng xáp vô giúp vui, theo hai người kia tới nhà ăn, sau đó thành thành thật thật gặm bánh mì năng lượng vị ô mai cậu mang theo.
Lam Thịnh nhìn không được, "Cậu đang giảm béo sao? Suốt ngày ăn cái này."
Lăng Tiêu đã sớm bịa tốt lý do, “Tớ đang để dành tiền.”


“Dành tiền mua cái gì?”
"Không nói cho cậu.”
Lam Thịnh mới không thèm biết, “Cái thứ này người bình thường ăn một cái đã no rồi, cậu cư nhiên ăn tới hai cái? Cũng không sợ no ch.ết."


Lăng Tiêu cũng thấy có chút buồn bực, "Không biết vì cái gì, sáng nay sau khi thức dậy đặc biệt đói, nếu cho tớ thêm một cái nữa cũng có thể ăn hết."
Bình Tông nghe xong đau lòng cho cậu ta một cái bánh sừng bò, thuận tiện thân thiết hỏi một câu, "Lăng Tiêu, có phải cậu bắt đầu dậy thì không?”


Lăng Tiêu ngậm bánh mì ngẩn ra, "Không thể nào?"
"Ha, khó mà nói, " Lam Thịnh vui sướng khi người gặp họa bật cười, "Lấy trình độ trì độn của cậu ta, không chừng ngay cả mình thức tỉnh rồi cũng không biết."
"Nói bậy, " Lăng Tiêu dưới gầm bàn đạp cho cậu ta một cước.


"Nghe nói trong học viện đã lục tục có học trò thức tỉnh rồi," Bình Tông thực nghiêm túc nhắc nhở cậu.
"Nhanh như vậy?" Lăng Tiêu đã dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết cái bánh mì, “Cậu nghe ai nói nha?"


“Tin tức từ phòng y tế bên kia truyền đến,” Lam Thịnh tiếp chuyện, “Lần này lan đến chủ yếu là học sinh lớp mười, bác sĩ Dao không phải đã nói rồi sao, Kỳ thức tỉnh thực dễ dàng lan tỏa phạm vi lớn.”


Đa số thiếu niên mười tuổi sẽ tiến vào Kỳ thức tỉnh, còn những học sinh có thể tiếp tục đến lớp mười một, nếu không phải do thức tỉnh chậm chạp, thì là còn chưa tìm được bạn lữ thích hợp, số lượng chỉ chiếm một phần tư của lớp mười, lên lớp mười hai, thì nhân số lại càng ít.


“Chúng ta với người lớp mười một lại không có tiếp xúc gì, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đi?" Lăng Tiêu ngốc hồ hồ hỏi.


Lam Thịnh đập cho cái não cậu ta một cú, “Cậu là đồ ngốc sao? Lớp mười một người ít như vậy, mấy học trưởng học tỷ không có đối tượng, đương nhiên là đến lớp mười sắp thức tỉnh tìm a, đi lại với nhau không phải là tiếp xúc sao? Một người đàn ông độc thân như cậu vậy, dễ trở thành mục tiêu của bọn họ nhất."


Lăng Tiêu vừa nghĩ tới hai học trưởng xấu xa ngày đó, nhất thời sinh lòng ghét bỏ, "Tớ mới không cần, tớ cảm thấy Bích Không rất tốt, tính ở lâu thêm hai năm á.”
"Hai năm tính cái gì, dù có lưu lại mười năm nữa cũng đâu sao a, chúc cậu sớm trở thành Chẩm Hạc thứ hai của Bích Không."


"Mồm quạ đen ch.ết tiệt!"


Lam Thịnh lại một lần nữa bất hạnh nói trúng, làn sóng thức tỉnh thứ hai do học trưởng lớp lớn kết giao với vài học sinh lớp mười dẫn phát, nháy mắt thổi quét cả vườn trường, trong học sinh lớp mười cuồn cuộn nổi lên phản ứng dây chuyền diện tích rộng, trong nhóm đầu tiên, có cả Lam Thịnh cùng Bình Tông.


Lăng Tiêu từng tư tâm hi vọng ngày này đến chậm một chút, mà khi chân chính đối diện thì lòng cậu chỉ còn lại chúc phúc đối với hai người bạn tốt của mình.


"Mười năm trước lúc ba chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ai có thể nghĩ đến một ngày kia tớ có thể tự mình đưa hai người các cậu vào tân phòng 
(phòng tân hôn)
," Lăng Tiêu cảm khái nói, "Ba người cùng đi, tất có một đôi hỉ kết lương duyên, một người cô đơn chiếc bóng.”


Một đám bạn tốt đi ăn theo đều tỏ vẻ đối Lăng Tiêu cảm tính như vậy sâu sắc khó chấp nhận, một đám người xô kẻ đẩy đem tân nhân đưa vào tân phòng —— cái gọi là tân phòng, là một gian phòng đôi trong phòng y tế do nhân viên nhà trường đặc biệt lập ra, chỉ là họ không nghĩ tới muốn vào phòng này, còn phải trải qua một phen kiểm tr.a an toàn nghiêm khắc, ngay cả chủy thủ tùy thân của Bình Tông và Lam Thịnh đều bị tạm thời thu giữ.


“Trước sáu giờ tối, toàn bộ người không liên quan phải rời đi, " nhân viên phòng y tế nhắc nhở bọn họ, “Những thứ mang đến cũng phải mang đi hết, chúng tôi sẽ có chuyên gia kiểm tra."


“May là biết đến đây để động phòng, người không biết còn tưởng kiểm tr.a an toàn trước khi du hành giữa các vì sao.”


Đám bạn cùng đi cười chọc cậu, “Chưa từng thấy qua cậu ít nói vậy nha, bây giờ là tiễn hai người bọn họ vào tân phòng, không phải tiễn họ ra đi, ở lâu với Lam Thịnh, cậu cũng thành mồm quạ đen."
Cả đám hi hi ha ha vào tân phòng, mọi người đều là lần đầu tiên đến đây.


"Ta kháo, cái tân phòng này cũng quá đơn sơ đi, " Lăng Tiêu vừa vào cửa đã nói, phòng thật ra rất lớn, bên trong ngoại trừ vật dụng cơ bản nhất thì cái gì cũng không có, mọi thứ đều màu trắng, quả thật giống cái phòng bệnh hai người cỡ lớn.


Những người khác đều cười nhạo cậu, “Nên mới nói cậu thật quá đơn thuần, phòng tân hôn có cái giường là đủ rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?"
Lăng Tiêu dẩu môi lầm bầm không phục, ít nhất phải có bó hoa này nọ chứ.


Cậu ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng lực chú ý đặt vào vách tường.
“Các cậu có cảm thấy gian phòng này rất kỳ quái không?” Cậu hỏi.
“Kỳ gì đâu?”


“Cái tường này,” Lăng Tiêu dùng sức đánh một quyền lên, chỉ có một chút bụi phiêu khởi," chất liệu gỗ giống trong phòng huấn luyện như đúc, một cái phòng tân hôn mà thôi, có cần phải dùng vật liệu rắn chắc vậy không?”


“Cậu cứ quan tâm thứ gì đâu á, lại đây uống rượu, " Thứ gọi là rượu họ nói, kỳ thật bất quá là một loại thức uống hàm lượng cồn thấp cho phép thiếu niên dùng mà thôi.


Nghi hoặc của Lăng Tiêu chẳng ai để ý, bản thân cũng cảm thấy không thú vị, muốn thuận tay đem cái  ghế dựa qua ngồi, lại phát hiện ngay cả ghế trong phòng cũng được cố định vào sàn.


“Chuyện gì đây?” Lăng Tiêu đẩy ghế, bàn, giường... Đều không ngoại lệ, phòng duy nhất cậu biết có vật dụng cố định vào sàn như thế, chính là phòng giám hộ trọng chứng.
"Lăng Tiêu cậu hôm nay bất bình thường nghiêm trọng,” một trong mấy đứa bạn bình luận.


"Đó là đương nhiên, hai đứa bạn của mình cử hành lễ trưởng thành, cậu ta nhất định hiện tại còn khẩn trương hơn đương sự,” đứa còn lại phụ họa.
Lăng Tiêu xấu hổ cười hắc hắc.


"Nhanh chóng lại đây đi, cố định cũng được, dù cậu có dọn được cái ghế đó qua, cũng không đủ mà ngồi a.”
Hi vọng là chính mình đa tâm, Lăng Tiêu nhu nhu mũi nghĩ, đi qua nhập bọn.


Thức uống lượng cồn thấp mà uống nhiều quá, vẫn sẽ lâng lâng, Lăng Tiêu say rồi rất nhanh đem mấy băn khoăn trước đó quẳng ra sau đầu, nhớ lại những chuyện điên rồ đã cùng nhau làm những năm qua, cười nhạo nhau, vạch trần khuyết điểm của nhau, vui thì cười giận thì mắng, rất náo nhiệt.


Bọn Lăng Tiêu ước chừng náo loạn hơn hai tiếng mới chịu rời đi, như thể muốn đem khoảng thời gian còn là thiếu niên cuối cùng của hai người họ xài cho sạch bách, trước khi đi, cậu ôm chặt lấy bọn họ vừa khóc vừa cười, giống như qua đi một đêm này chính là xa nhau.


Cuối cùng vẫn là mấy đứa bạn trổ hết bản lĩnh, mới tha đi được Lăng Tiêu như con koala ôm lấy Bình Tông không buông, Lăng Tiêu ra ngoài trời mấy trăm mét, gió lạnh khẽ thổi mới chậm rãi bình phục cảm xúc.
“Cậu không sao chứ?" Bạn học tiến lên vỗ vỗ cậu.


Lăng Tiêu khoát tay, "Tớ không sao, chỉ là uống nhiều quá, đầu hơi choáng."
“Mau quay về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
“Thời gian còn sớm mà,” Lăng Tiêu nhìn nhìn trời, “Tớ đi một mình dạo dạo chút.”


Những người khác thức thời không quấy rầy cậu, Lăng Tiêu một mình ở trong sân trường đi đi dừng dừng, bất tri bất giác đã lên mái nhà dãy phòng học.


Tình bạn của Lăng Tiêu cùng bọn Lam Thịnh chính là bắt đầu trên mái nhà, năm ấy bọn họ đều là tân sinh mới nhập học, giữa trưa thích tụ ở mái nhà nói khoác chọc cười, đây đều là những hồi ức tốt đẹp của cậu.


Mái nhà có một cái bệ xây lên cao cao, Lăng Tiêu thích nhất nằm thành cái hình chữ ‘đại’ 
( 大)


 trên đó, người bên dưới không thể thấy mình. Lần đầu tiên cậu lên đó đã thoải mái lăn ra ngủ, bọn Lam Thịnh phía dưới khắp nơi tìm không thấy Lăng Tiêu, còn tưởng rằng cậu ta lọt xuống rồi, thiếu chút nữa làm náo động đến gà bay chó sủa.


Lăng Tiêu lại một lần nữa bò lên cái chỗ dành riêng cho mình, bây giờ không phải đúng ngọ 
(12h trưa)


, nắng chiều chiếu nghiêng lên người nhìn hừng hực nhưng lại không chút độ ấm, gió lạnh thỉnh thoảng quét đến luôn có thể thổi tỉnh ý thức mơ hồ của cậu. Cứ như vậy mơ mơ tỉnh tỉnh, như ngủ lại không phải ngủ, cậu nghe được cánh cửa sắt trên tầng cao nhất lách cách một tiếng, ngay sau đó có người lên sân thượng*.


*Giải thích chút, ở đây sân thượng cũng chính là mái (mái bằng) ấy. Cầu thang lên sân thượng thường có mái che, chính là cái chỗ Lăng Tiêu nằm.
“Cậu cùng lên đây làm gì?” người đó mới mở miệng, mắt Lăng Tiêu liền mở to, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác cũng nháy mắt tỉnh táo lại.


Doanh Phong vì sao lại lên mái? Cậu ta đang nói chuyện với ai?
Sau khi người thứ hai mở miệng, ánh mắt Lăng Tiêu nhất thời trầm xuống, vì cái gì đi tới chỗ nào cũng đụng phải hai người đó cùng một chỗ.
Chỉ nghe Trục Nguyệt ngập ngừng nói, "Doanh Phong, tôi..."


Doanh Phong có chút không kiên nhẫn, "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Kỳ thật tôi muốn nói… Hôm qua tôi lần đầu tiên xuất hiện phản ứng thức tỉnh, bác sĩ Dao nói trạng thái của tôi thuộc loại thức tỉnh giả tính, mười ngày sau sẽ chính thức thức tỉnh.”


Người bình thường nghe đến đó đều sẽ tiếp một câu chúc mừng, Doanh Phong lại sắc mặt không thay đổi, "Cho nên?”
"Cho nên, " Trục Nguyệt cố lấy hết dũng khí bình sinh, “Tôi nguyện ý dâng máu trong tim cho anh, anh có nguyện ý cùng tôi một chỗ không?”


Lăng Tiêu hung hăng che ngực, thứ cảm giác nhói đau đột ngột này đến tột cùng từ đâu mà đến.
Hôm nay cảm xúc cậu rất dễ dàng dao động, nhất định là có liên quan tới Lam Thịnh và Bình Tông, còn có rượu đáng giận nữa.


“Tôi cự tuyệt, " Độ ấm trong thanh âm Doanh Phong không khỏi làm người ta hoài nghi rốt cuộc là lời nói nào mới có thể cảm động cậu, “Tôi sẽ không cùng cậu một chỗ, cậu bỏ ý nghĩ này đi."
Cậu ta cự tuyệt thẳng thừng như thế, ngay cả Lăng Tiêu cũng phải thấy ngượng ngùng thay Trục Nguyệt.


Tiềm thức Trục Nguyệt đã dự đoán được đáp án sẽ như vậy, nhưng chân chính nghe được từ miệng Doanh Phong, vẫn làm cậu cảm thấy khó chấp nhận.


"Từ sau khi anh cứu tôi khỏi tay mấy học sinh lớp trên, tôi đã nhận định chỉ một mình anh, tôi biết anh đối ai cũng không thân cận, nhưng anh lại giúp tôi, đây không phải nghĩa là tôi ở trong lòng anh không phải nhỏ bé không đáng ngó tới như những người khác, dù chỉ có một chút thôi sao?”


“Tôi giúp cậu chẳng qua là vì quan hệ bạn học cùng lớp, tôi không hối hận đã giúp cậu, nếu lặp lại lần nữa tôi vẫn sẽ làm vậy, nhưng chỉ là trên quan hệ bạn học, cậu không cần nghĩ nhiều.”


“Tôi không tin, " Trục Nguyệt vội vàng nói, "Nếu lúc ấy đổi lại người khác, nếu bị vây công chính là Lăng Tiêu ngày nào cũng đối chọi gay gắt với anh, anh còn có thể không chút do dự ra tay sao?"


“Lăng Tiêu không cần tôi cứu cậu ta, " Doanh Phong mặt không chút thay đổi nói, “Về điểm này cậu ta mạnh hơn cậu nhiều.”


Trục Nguyệt sắc mặt trắng bệch, cậu đi đến cửa sân thượng, do dự một chút, lại xoay người kiên định nói, “Chỉ cần anh chưa cùng bất luận kẻ nào cùng một chỗ, liền chứng minh tôi còn có cơ hội. Tôi sẽ luôn luôn ở lại Bích Không, cho đến khi anh chấp nhận tôi mới thôi, hi vọng anh có thể nhớ rõ, máu trong tim tôi, cũng chỉ lưu cho một mình anh."


Cậu nói xong liền đi, Doanh Phong vốn chỉ là muốn đi lên hít thở không khí, lại bị nhiễu chẳng còn tâm tình, xoay người vừa định rời đi, liền thấy Lăng Tiêu ngồi trên cao.


“Cậu cũng thật tuyệt tình a, " Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống nói, "Cậu ta nói chân thành như vậy, ngay cả tôi cũng sắp bị cậu ta cảm động, cậu lại có thể một chút phản ứng đều không có."
Doanh Phong lạnh lùng nâng mắt, "Cậu nghe lén."


“Tôi tới trước, sao có thể nói là nghe lén? Chỉ là tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc dạng người nào mới có thể cảm động được cậu đây? Cậu tiêu nhiều tiền như vậy đi mua một cái tin tình báo căn bản không biết thật giả, có thể nào, cậu thật sự muốn tìm người yêu kiếp trước?”


Doanh Phong xoay đầu, không muốn để ý đến cậu ta.


"Không thể tưởng được, cậu lại là một người chung tình như vậy a, nhưng cứ coi như cậu có năng lực tìm được thì sao? Bác sĩ Dao nói, cơ hội gặp nhau lần nữa cực kì bé nhỏ, dù có tìm được rồi, dung mạo, tính cách, cũng sẽ hoàn toàn thành một người khác, nói không chừng đã là khế tử của người khác rồi cũng nên.”


Doanh Phong ánh mắt không vui, “Cậu nói đủ chưa?”
Lăng Tiêu từ trên cao nhảy xuống, vừa vặn rơi trước mặt Doanh Phong, “Giờ có người chủ động dâng lên máu trong tim, cậu cũng không nhận, cậu rốt cuộc muốn tìm dạng người thế nào chứ?”


Doanh Phong vốn không muốn để ý, nhưng thấy Lăng Tiêu trước mắt, đột nhiên khóe miệng cong lên ác liệt, “Không biết, nếu cậu chủ động dâng lên máu trong tim, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc một chút.”


"Ha, " Lăng Tiêu cười nhạo cậu ta một tiếng, vừa định phản bác, một cỗ bi thương khó nói lên lời bỗng từ đáy lòng dâng lên, trong nhất thời đánh mất cả ngôn ngữ.
Doanh Phong ngẩn ra, "Cậu khóc cái gì?"


Lăng Tiêu máy móc sờ sờ mặt mình, thế nhưng thực sự có xúc cảm ẩm ướt, cậu lăng lăng nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay mình, càng ngày càng nhiều nước mắt không chịu khống chế tràn mi.


Cậu kích động liếc mắt nhìn Doanh Phong một cái, trong mắt đối phương toát ra hoảng hốt khó thấy, sau khi ý thức được hành vi của mình, Lăng Tiêu xoay người quay đầu bỏ chạy, trốn khỏi sân thượng.


Mà bị cậu bỏ lại phía sau Doanh Phong, lại nghi hoặc nhìn chằm chằm cánh tay sau khi nhìn thấy nước mắt đối phương, không tự giác nâng lên một nửa của mình, phảng phất như muốn lau đi nước mắt cậu ấy.


Vừa lúc đó, một xúc cảm kỳ lạ chạy qua đầu ngón tay, như thể không khí ngưng tụ thành nụ hôn khẽ, chỉ là thoáng hốt hoảng đó, trong giây lát liền tiêu thất không thấy gì nữa.
Là lỗi giác sao?






Truyện liên quan