Quyển 2 - Chương 87: Thiết nặc*

Thiết: Gần gũi, thân cận; nặc: Đồng ý, cho phép
Lăng Tiêu mang theo Lạc Lạc dạo hết một vòng qua những nơi nó chưa được đi thì có người tới mời họ đi dùng cơm.


Doanh Phong không biết đang bận cái gì, Lăng Tiêu còn chưa quá quen với thức ăn của Lang Túc, nguyên cái bàn lớn chỉ có mình Lạc Lạc ăn như hổ đói. Lăng Tiêu chống cằm hứng thú nhìn nó ăn, nếu người Thiên Túc cũng có thể sinh con, vậy có thể để Doanh Phong sinh một bảo bảo rồi, một nhà ba người hẳn là giống như bây giờ.


Suy nghĩ của cậu từ Lang Túc tinh sắp phát tán đến Hoàng Túc tinh, may là có người đúng lúc cắt ngang.
"Bên ngoài có người muốn gặp Lang Vương, ngài ấy đang cùng Lang Vương đại diện nghị sự, ngài có muốn gặp trước một chút?"
"Là ai?"


“Bọn họ tự xưng là người Thiên Túc, nhưng xem bộ dáng tuổi không lớn, nói là nghe nói Lang Vương mới nhậm chức nơi này là người Thiên Túc, cho nên mới tới.”
Người Thiên Túc? Tuổi không lớn? Lăng Tiêu không nghĩ ra được là ai, chẳng lẽ là đồng học?


Cậu ra cửa chính cung điện, đợi ở đó có một đám vài chục người, nhìn thấy cậu lập tức ào ào thay đổi sắc mặt, có vài người thậm chí lộ ra vũ khí.


Một màn biến cố này khiến người Lang Túc ở đây không rõ tình huống sợ ngây người, có người muốn tập kích Lang Hậu của họ, họ tự nhiên không cam lòng yếu thế, cũng quơ vũ khí chuẩn bị nghênh chiến.


available on google playdownload on app store


"Chờ một chút!" Người dẫn đầu của đối phương đã giơ tay lên, ý bảo người bên mình buông vũ khí xuống.
Lăng Tiêu làm sao cũng không nghĩ được lại nhìn thấy người này tại đây, "Phi Cảnh? Các ông sao lại tới đây?”


Những người Thiên Túc thoạt nhìn tuổi không lớn đằng sau Phi Cảnh chính là nhóm người dùng làm vật thí nghiệm trên tàu Phi Ưng ngày xưa, từ khi Phi Ưng xảy ra sự cố, Lăng Tiêu không hề nhận được tin tức của họ.


Phi Cảnh cũng ngoài ý muốn chẳng kém gì Lăng Tiêu, hắn cau mày nhìn quét qua người Lang Túc một lượt, ánh mắt đề phòng làm Lăng Tiêu nhớ tới người bên mình cũng đang nắm vũ khí.
"Không có chuyện gì," Lăng Tiêu xoay người trấn an họ, “Đây là bằng hữu của tôi.”


Phi Cảnh nghe được hai chữ ‘bằng hữu’, biểu tình hơi đổi, nhưng lại rất nhanh khôi phục như cũ.
Bằng hữu kiểu gì mà vừa thấy mặt liền động súng động pháo? Người Lang Túc không hiểu nổi, nhưng vẫn bán tín bán nghi buông vũ khí xuống.


“Giờ ông có thể nói cho tôi biết, vì cái gì các ông lại ở chỗ này chưa?”
Phi Cảnh do dự một chút, dù sao bọn họ thân phận đối lập, “Tôi nghe nói Lang Vương bộ lạc này là người Thiên Túc, không phải là cậu chứ?” Hắn nhìn chăm chú cậu, “Đồ án trên mặt cậu là chuyện gì?”


“Chúng tôi đến đây thực tập ngoài trường, không cẩn thận lỡ đoạt mất chức Lang Vương, các ông đặc biệt tới đây, chắc không phải là..." trong đầu Lăng Tiêu nảy ra một suy đoán, “…đến nhờ vả chứ hả?”


Cậu một câu trúng đích, sắc mặt những người Thiên Túc khác đều có chút lúng túng, không có gì tệ hơn việc đến nhờ cậy địch nhân, nếu không phải bởi vì Lăng Tiêu, thuyền của bọn họ cũng sẽ không chịu cảnh gần như hoàn toàn hư hỏng.
Quả nhiên nghe Lăng Tiêu hỏi, "Tinh hạm của các ông đâu?”


Phi Cảnh vẻ mặt như đưa đám, "Tổn hại bảy tám phần trong lốc xoáy rồi, cậu muốn chúng tôi xài cái xác mà chạy trong vũ trụ sao?"


Mà ngay cả đoàn hải tặc Độc Kinh tiếp tế cho họ, đã bị bọn Lăng Tiêu châm ngòi mà toàn quân bị diệt, bất đắc dĩ chỉ có thể mạo hiểm đáp xuống trạm không gian Lang Túc tinh.
“Rồi Thái Ân đâu?” Cậu nhìn quanh trái phải, “Sao ổng không đi với các ông?”


“Vì cậu, giữa chúng tôi có chút xung đột.”


Lăng Tiêu lập tức nhớ ra, lúc trên Phi Ưng Phi Cảnh quả thật từng xuất thủ cứu cậu một lần, nếu không phải nhờ một chút thời gian kéo dài đó, cậu có thể không đợi đụng được tới đốt tẫn đã mất mạng trong tay Thái Ân, tuy Phi Cảnh nói là ‘một chút xung đột’, nhưng thực tế chỉ sợ không chỉ như vậy.


“Các ông mỗi người đi một ngả rồi sao? Vậy bọn họ..." Lăng Tiêu chỉ vào người phía sau hắn.
"Thái Ân có kế hoạch riêng, ông ta không có ý định mang theo bất luận kẻ nào, tôi mang bọn họ đến Lang Túc tinh, chính là hy vọng có thể tìm cho họ một chỗ an cư.”


“Nhưng mà với thể chất của các ông, cuộc sống ở Lang Túc tinh chẳng phải sẽ rất gian nan sao?" Lăng Tiêu không hiểu, "Vì cái gì các ông tình nguyện chịu lực dẫn linh hồn, cũng không chịu quay về Thiên Túc chứ?”


Phi Cảnh xoay người, "Người ở chỗ này, có hơn một nửa đều là tội phạm bị quân đội truy nã, bao gồm cả tôi, dù cho trở lại Thiên Túc, chờ đợi chúng tôi cũng là lao ngục mà thôi, linh hồn tự do hoặc thân thể tự do, nếu đổi lại là cậu, cậu chọn cái nào?"
“Tôi…”


"Huống chi, một số trong chúng tôi, đối với nghi thức trưởng thành của Thiên Túc căm thù đến tận xương tuỷ, căn bản không muốn trở lại nơi gọi là mẫu tinh đó."
"Chính là..."


Phi Cảnh lại một lần nữa ngắt lời cậu, “Không phát dục, tuổi thọ trung bình người Thiên Túc rất ngắn, thời gian họ còn lại cũng không nhiều, rất nhiều người đã sắp đến đại hạn, hãy để cho họ tìm một chốn an tĩnh sống hết đời này đi.”


Hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ra xa, "May mà nơi này cách Thiên Túc không xa, dù ch.ết ở đây, linh hồn cũng sẽ không lạc lối."
Lăng Tiêu nghe hắn nói mà tâm tình nặng nề, người kiếp này không tiếp nhận được nghi thức trưởng thành, kiếp sau sẽ quên đi tất cả chuyện này sao?


Một bàn tay to phủ lên đầu cậu, cảm xúc tiêu cực từng chút từng chút được an ủi, “Làm sao vậy?"
Doanh Phong hỏi xong câu này, tự nhiên cũng cùng Phi Cảnh đối mặt, mới đầu anh cho là bọn họ vì đuổi bắt chính mình mà đến, nhưng thấy phản ứng Lăng Tiêu thì lại cảm thấy không giống.


Anh đã tẩy đi đồ án trên mặt, để tránh anh hiểu lầm, Lăng Tiêu hai ba câu giải thích ý đồ đến đây của đám người Phi Cảnh. Đoàn người này ý định ban đầu là đến cậy nhờ Lang Vương Thiên Túc, từ lúc nhìn thấy Lăng Tiêu đã buông tha hi vọng, lúc này chứng kiến Doanh Phong lại càng là xoay đầu định chạy lấy người, lại bị đối phương gọi lại.


Doanh Phong đưa mắt nhìn Lăng Tiêu, có một số việc không tiện để cậu biết, vì thế anh hất cằm ra hiệu cho Phi Cảnh.
“Qua đây nói chuyện chút.”
Hai người đi vào một bên, Doanh Phong hành văn gãy gọn hỏi, “Ông muốn cho người của ông ở lại đây?”


“Khỏi phiền,” Phi Cảnh lạnh lùng cự tuyệt, "Chúng tôi có thể tìm đến địa phương khác."
Hắn xoay người muốn đi, lại nghe Doanh Phong ở sau lưng nói, "Lang Túc tinh ngoại trừ nơi này, ở đâu cũng đối người Thiên Túc e sợ cách xa ba thước, ông muốn đi đâu?”
Phi Cảnh khựng chân, rồi ngừng lại.


“Thiết nghĩ các ông đã đi qua rất nhiều bộ lạc, kinh nghiệm so với tôi chắc còn phong phú hơn nhiều, dù cho các ông tìm được một chỗ không một bóng người một lần nữa bắt đầu, cũng không biết người của ông có thể sống qua thời gian xây cất gia viên hay không.”


Doanh Phong mỗi lời đều chọc thẳng vào chỗ đau của Phi Cảnh, lại cố tình đều là sự thật không thể tranh cãi.
“Tôi có thể cho họ ở lại đây.”
Phi Cảnh xoay mạnh người, tưởng chính mình nghe lầm, "Cậu?"


“Tôi là Lang Vương nơi này, tôi có quyền lưu họ, bộ lạc này tuy rất nhỏ, nhưng cũng đủ thu dụng tất cả các ông.”
Phi Cảnh rũ mắt, “Chúng ta không phải địch nhân sao? Chúng tôi là tội phạm bị truy nã, các cậu là sinh viên trường quân đội, cậu chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến điểm này?"


“Tôi chỉ cảm tạ ông đã cứu khế tử của tôi một lần, đồng thời đưa chủy thủ của cậu ấy về,” Ngữ khí Doanh Phong vô cùng bình thản, "Về phần muốn lưu lại hay mang theo bọn họ tiếp tục lưu lạc, tùy ông.”
Phi Cảnh cắn chặt răng, "Bọn họ đã không còn bao nhiều thời gian, để họ ở lại đây đi.”


“Còn ông thì sao?” Doanh Phong hỏi Phi Cảnh, "Ông cũng tính ở lại?”
"Không, thu xếp cho họ xong, tôi sẽ rời đi. Nguyện vọng của tôi luôn là chu du các hành tinh, trong quãng đời có hạn còn lại, sẽ tận khả năng đến nhiều nơi, có thể đi xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, dù sao cũng sẽ không quá lâu."


“Vậy hiệu trưởng?” Doanh Phong ngữ khí sắc bén, "Dù lúc trước thầy phải thẹn với ông, nhưng một trăm năm này cũng đã nhận lấy trừng phạt nên có, ông vĩnh viễn đối với thầy vứt bỏ không để ý sao?"


Phi Cảnh chần chờ một chút, "Trước khi rời đi… Tôi sẽ về xem một cái, chỉ là thấy mặt mà thôi. Giải quyết xong chuyện chúng tôi, tôi sẽ cùng cậu ta đường ai nấy đi.


Doanh Phong đã có được đáp án anh muốn, liền không hỏi gì tới chuyện người khác, hai người trở lại chỗ lúc trước, Lăng Tiêu đã đợi đến mất kiên nhẫn.
“Hai người nói gì mà lâu vậy?” Lại còn giấu cậu nói lén nữa chứ.
“Anh đã đồng ý cho họ ở lại.”


Lăng Tiêu nhãn tình sáng lên, "Thật sao?"
"Nhưng chuyện này không thể đồn ra ngoài, họ là phạm nhân bị Thiên Túc truy nã, Lang Túc là hành tinh phụ thuộc Thiên Túc, truyền ra sẽ bị quân bộ tìm tới cửa, liên luỵ cả bộ lạc."


Lang Vương đại diện đứng dậy, "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo toàn tộc người thủ khẩu như bình, nếu họ không nói, theo bề ngoài mà phán đoán, những người khác sẽ chỉ cho bọn họ là thiếu niên Lang Túc, sẽ không sinh nghi."
"Vậy giao cho anh, thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng nên trở về."


Lăng Tiêu trước khi đi hướng Phi Cảnh nói lời từ biệt.
"Nếu ông quyết định về Thiên Túc tìm kiếm chỗ ở của khế tử, nhất định phải nhớ cho tôi biết, tôi sẽ toàn lực trợ giúp.”
Phi Cảnh nghi hoặc liếc mắt nhìn Doanh Phong một cái, mới biết cậu ta không nói cho Lăng Tiêu toàn bộ chân tướng.


“Dù các cậu thu nhận và giúp đỡ chúng tôi, cũng không có nghĩa chúng ta sẽ là bằng hữu, về mặt lập trường chúng ta vẫn là đối lập.”
“Ông thật sự sùng bái Thái Ân như vậy?"


“Tôi không phải người ngưỡng mộ ông ta, cũng không ủng hộ hành vi của ông ta đối với Thương Dương,” Phi Cảnh hơi hơi cúi đầu, "Nhưng ba mươi năm qua, chúng tôi luôn sinh hoạt chung một chỗ, có những đồng đội cùng chung mục đích, cho nên, nếu các cậu lần nữa chống lại..."


Hắn ngẩng đầu, trong mắt không chút nào dối trá, “Tôi sẽ đứng về phía ông ta.”
Lăng Tiêu không tức giận, trái lại cười cười.
“Biết rồi mà! Mặc kệ thế nào, cám ơn ông giúp tôi tìm về chủy thủ."


Cậu lấy chủy thủ ra, quay mặt có khắc Khuê về phía hắn, “Nó vô cùng quan trọng đối với tôi, chỉ riêng điểm này, tôi đã xem ông là bằng hữu rồi."


Phi Cảnh đầu tiên sửng sốt, rồi lập tức mất tự nhiên dời mắt. Lăng Tiêu cảm thấy buồn cười, hắn và Doanh Phong bộ dạng dù giống nhau, nhưng biểu tình hắn thì phong phú hơn, hơn nữa bề ngoài tạo thành lỗi giác cho người khác, quả thực tựa như một Doanh Phong ngạo kiều phiên bản nhỏ.


Nghĩ đến đây cậu theo bản năng nhìn sang Doanh Phong, đối phương ngờ vực nên trừng lại, Lăng Tiêu trong lòng thở dài, cậu đời này chắc không có duyên được thấy dáng vẻ thẹn thùng của Doanh Phong rồi.
“Đi thôi, hẹn gặp lại sau!” Cậu hướng mọi người nhiệt tình vẫy tay.


Lão Lang Vương dẫn mọi người tiễn đưa, "Lang Vương cần phải nhớ hàng năm ít nhất trở về một lần, nếu không sẽ bị coi là buông tha cho thân phận Lang Vương.”
“Tôi biết,” Doanh Phong ngắn gọn nói tạm biệt, dưới sự đưa tiễn vui vẻ của dân cư trong bộ lạc, mang theo Lăng Tiêu rời khỏi.


Trở lại địa điểm tập hợp, hoa văn trên mặt Lăng Tiêu tự nhiên khó tránh khỏi bị Tóc đỏ một phen gặng hỏi và cười nhạo. Vì bảo vệ bí mật nơi ở của Phi Cảnh, Lăng Tiêu chỉ đành qua loa cho qua chuyện, dự định ban đầu tính khoác lác những trải nghiệm phấn khích, đều theo thân phận Lang hậu cùng nhau nuốt vào bụng.


Buổi chiều lúc điểm danh, thầy hướng dẫn quả nhiên nổi trận lôi đình.


“Cũng chính vì độ thích ứng của mỗi người không đồng nhất, nhà trường mới sắp xếp cho các cô cậu tự do hoạt động, nhưng tự do hoạt động không phải là để các cậu tùy tâm sở dục, chơi đến độ cả cái bóng cũng không thấy, các cậu có còn chút kỷ luật nào của sinh viên trường quân đội không!”


Đám Lăng Tiêu đứng nghiêm mắt nhìn thẳng phía trước, thái độ nhận sai không thể thành khẩn hơn.


Thầy hướng dẫn thấy bọn họ khôn ngoan như vậy hơi nguôi giận, "Ở bên ngoài chơi đêm không về ngủ, và rúc trong phòng ngủ không ra khỏi cửa, bắt đầu từ ngày mai, lượng huấn luyện của các cậu gia tăng gấp đôi so với các bạn khác, có ý kiến gì không?”


"Không có, thưa thầy!” Bốn người trăm miệng một lời đáp.
"Giải tán!"


Thầy hướng dẫn phất tay cho phép họ đi, không tuân thủ kỷ luật chính là bốn đứa này, giá trị tình cảm không đạt yêu cầu cũng là bốn đứa này, bốn người lúc trước được tuyển đặc cách, quả nhiên mỗi người đều là sinh viên làm cho người ta đau đầu. Nhưng lại cố tình trừ cái đó ra, thành tích chiến đấu của họ tốt đến kinh người, thật là làm cho người vừa yêu lại vừa hận, gia tăng lượng huấn luyện cũng là vì để cho họ rèn luyện tốt hơn.


Ký túc xá dự bị của Ngự Thiên ở Lang Túc tinh cũng không phải đặc biệt thiết kế cho hệ liên hợp tác chiến, phòng nào cũng là tiêu chuẩn hai người, giữa hai cái giường đơn còn có một hành lang, hành lang này quả thực liền trở thành đầu sỏ cản trở con đường đi vào giấc ngủ của Lăng Tiêu.


Lăng Tiêu nằm trên chiếc giường đơn của mình lăn qua lăn lại, nhiều lần thiếu chút nữa lọt xuống sàn, Doanh Phong bị phiền cho không thể đi vào giấc ngủ quở mắng cậu, “Em có thể im lặng một lát được không?”
Lăng Tiêu đáng thương túm góc chăn, “Một mình ngủ không được."


Doanh Phong đã đoán được cậu sẽ như thế, anh nghiêng người nhích nhích vào trong, chừa ra nửa cái giường, “Qua đây.”
Lăng Tiêu mừng rỡ tung chăn một cái, người đã nằm trong lòng Doanh Phong, nhanh đến mức cậu hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Vừa mới nhớ ra, như vậy càng bớt việc."


Lăng Tiêu: "... Dùng tinh thần lực triệu hoán ở cái loại khoảng cách này anh không thấy là lãng phí sao?"
Cách có cái hành lang chưa tới một mét thôi a!
Doanh Phong nhắm mắt làm ngơ, đem người ôm lại, "Ngủ."


Sau khi Lăng Tiêu xoắn xuýt một chút liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu, vui vẻ ôm lại Doanh Phong, lòng tràn đầy ý nghĩ vậy là có thể tiến vào mộng đẹp rồi, ai ngờ nửa ngày sau mà  đầu óc vẫn thanh tỉnh.


“Em lại sao nữa?” Cảm nhận được những động tác nhỏ liên tục không ngừng của cậu, Doanh Phong hé mắt ra một cái khe hỏi.
Lăng Tiêu mếu mếu miệng, “Hai người nằm chật.”
"Vậy em về đi."
Lăng Tiêu ôm chặt không buông, “Em nhớ cái giường lớn trong tẩm cung Lang Vương."


“Nếu muốn rớt thực tập thì tùy em.”
Lăng Tiêu không lên tiếng, nửa ngày nhịn không được lại mở miệng, "Anh nói bọn Sương Phong ngủ thế nào đây?”
Doanh Phong lúc này ngay cả mắt cũng lười mở, “Em có thể gõ cửa hỏi."
... Căn bản là hành vi muốn ăn đòn đi?


Lăng Tiêu nhanh trí nảy ra một kế, "Đến hôn thôi miên đi!”
Cậu ôm lấy cổ Doanh Phong chủ động nhắm ngay môi anh hôn qua, Doanh Phong cũng không chút khách khí hôn trả, hai người gắn bó giao chiến ba trăm hiệp, hôn thẳng đến khi Lăng Tiêu ý nghĩ mơ hồ, cả người như nhũn ra.


Đến khi đã bình phục hô hấp, Lăng Tiêu mới nhớ tới dự tính ban đầu của mình.
Không đúng, sao mình còn tỉnh?
“Thôi miên vừa bàn xong đâu?”
“Quên rồi,” Doanh Phong không chút hổ thẹn trả lời.
Lăng Tiêu phát điên, "Anh cố ý chiếm tiện nghi em a! Anh tên đại ɖâʍ..."


Một câu chưa xong, miệng đã bị chặn, chữ cuối cùng Lăng Tiêu còn chưa kịp thốt ra, đành tiếc nuối lưu lại trong mộng đẹp.






Truyện liên quan