Quyển 2 - Chương 95: Ngưng thối*
*Ngưng: Ngưng tụ; Thối: Ngâm, dìm
Một mạt hoàng sắc quen thuộc từ chân trời tiến đến, trên không trung xoay một vòng, đáp xuống đất, từ Ly phi sa nhảy ra hai người, khẩn trương chạy về phía Doanh Phong.
"Doanh Phong!" Vũ Tập thấy anh còn sống, thở phào nhẹ nhõm, “Từ lúc tin tức phát ra, tôi liền biết ngay anh không có việc gì."
“Sao các cậu tìm được tới đây?” Doanh Phong vừa rồi đã quan sát xung quanh, một mảnh hoang vắng, cổng cá nhân của mình cũng không cánh mà bay, không thể cùng ngoại giới bắt được liên lạc. Vũ Tập bọn họ nếu có thể lái Ly phi sa đến, tức là họ đã gặp được Lăng Tiêu, có thể lấy chìa khóa xe, bất quá vì sao em ấy không tự đi, chẳng lẽ là...
"Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện?"
"Không có," Vũ Tập cuống quít phủ nhận, "Cậu ấy ở lại ký túc xá, chúng tôi là đi theo nó mà tìm được anh.”
Vũ Tập chìa một ngón tay, một con tiểu trùng
(con bọ)
bay múa dừng trên tay anh.
“Tôi tìm thấy trên người con động vật của Lăng Tiêu, là anh đặt nó ở đó đi?”
Doanh Phong đưa tay bắt xuống một con tiểu trùng giống hệt từ trên vai mình, đây là một loại bọ máy do hồn tinh triệu hoán ra, thư hùng
(đực cái)
thành đôi, chuyên dùng truy tung. Trước lúc Doanh Phong rời đi, âm thầm đem bọ cái bỏ vào dưới lông Tiểu Hôi, ký thác hy vọng sẽ có người có thể từ phương thức này tìm được mình.
Anh bắn con bọ ra, hai con phi vũ trong không trung, sau khi tiếp xúc với nhau, tách một tiếng biến mất.
"Quả nhiên, " Vũ Tập bấm dãy số cầu cứu, “Phải mau thông tri cho quân đội anh còn sống, bên ngoài đã long trời lở đất."
“Đứng dậy được chứ?” Sương Phong đi qua vươn một bàn tay, Doanh Phong mượn lực đứng lên, "Lăng Tiêu" đem hết toàn lực kéo anh về từ trên con đường tử vong, dù không thể khỏi hẳn, nhưng hành động không trở ngại nữa.
Quân đội tới rất nhanh, cầm đầu không hề ngoài ý muốn chính là Long Dần, sau khi nhìn thấy Doanh Phong còn sống, hắn ý vị thâm trường nheo nheo mắt.
"Thực may mắn cậu có thể còn sống, hoa tươi mà cậu nhận được đã có thể phủ kín cả Ngự Thiên."
Hắn còn nghiêm túc đánh giá một phen, "Đây rốt cuộc là sao? Ai cứu cậu?”
Doanh Phong khó thấy ngập ngừng, “Người cứu tôi … là Lăng Tiêu."
Mỗi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là nghi ngờ tính chân thực của lời anh.
Long Dần quay đầu gọi binh sĩ chuyên trị liệu của họ đến, “Kiểm tr.a cho cậu ta.”
Binh sĩ trị liệu lập tức dùng hồn tinh kiểm tr.a anh từ đầu đến chân một phen, “Quả thật có người dùng Trì dũ hồn tinh xử lý khẩn cấp cho cậu ấy, cách đây không quá một giờ. Từ thương thế hiện hữu của cậu ấy mà phán đoán, cậu ấy từng bị thương thực nghiêm trọng, nếu không phải trị liệu đúng lúc, chỉ sợ đã ch.ết rồi."
Long Dần à một tiếng, "Còn gì nữa không?"
Đối phương quét hình não bộ Doanh Phong, “Cậu ấy trước đây bị người ta sử dụng thuốc trí huyễn, loại thuốc này có thể khiến người hôn mê thời gian dài, sinh ra ảo giác, cho nên có ý tưởng quái dị gì cũng đều có khả năng.”
Vũ Tập cùng Sương Phong sau khi nghe ba chữ ‘thuốc trí huyễn’, đều biến sắc, bọn họ chẳng qua uống rượu trong thành phần có chứa thuốc trí huyễn, đã gây ra hậu quả nghiêm trọng vầy rồi, Doanh Phong bị trực tiếp tiêm thuốc trí huyễn vào, nhất định đã trải qua ảo giác càng chân thật.
"Không có khả năng, " Doanh Phong lại thề thốt phủ nhận, "Đó không thể nào là ảo giác."
Lăng Tiêu là chân chính từng xuất hiện, cái ôm đó, nhiệt độ cơ thể cậu, đều minh xác biểu thị đây không phải là một giấc mộng.
Long Dần lắc đầu, hiển nhiên đã không còn cân nhắc ý định lấy khẩu cung của anh.
Hắn tuần tr.a chung quanh, tìm được xác của phi thuyền mang kí hiệu ba ngọn lửa, thi thể người Hoàng Túc không trọn vẹn, nơi này không thể nghi ngờ từng phát sinh nổ, bất quá đến tột cùng là vì sao?
“Người điều khiển từng nói có bốn chiến thuyền phục kích họ, Phục Nghiêu truy kích cũng là bốn chiếc, sao lại lòi ra thêm con thuyền này?”
“Có thể là họ cố ý tạo ra cảnh giả có bốn chiến thuyền, trên thực tế tổng cộng đến đây năm chiếc, bốn chiếc còn lại chỉ là vì hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, con thuyền này mới là thuyền chân chính áp giải Doanh Phong, không thể tưởng được quân độc lập Hoàng Túc thế nhưng giảo hoạt như vậy."
Long Dần đánh giá người nói chuyện, mặt lộ vẻ thưởng thức.
"Cậu tên là gì?"
Sương Phong dùng ánh mắt ý hỏi, xác nhận hắn đang hỏi mình, "Sương Phong, tôi là bạn học cùng lớp Doanh Phong.”
Long Dần vừa lòng gật đầu, "Vậy cậu nói, vì cái gì chiếc thuyền thứ năm đứng ở nơi này không đi?”
"Chúng ta phát hiện người bị bắt làm con tin, nhất định sẽ đuổi theo, rời đi ngay vào lúc đó, có thể sẽ bị truy kích. Tôi đoán rằng ý của người Hoàng Túc, là muốn thừa dịp chúng ta nghĩ rằng con tin đã hy sinh, lực chú ý bị dời đi, mới tìm cách đưa Doanh Phong đi. Hiệu lực của thuốc mê có tính hữu hạn, cho nên mới tăng thêm thuốc trí huyễn, chỉ là bọn họ không ngờ kế hoạch tỉ mỉ lại bị người phá hỏng. Nhưng đến tột cùng là người nào cứu Doanh Phong, lại vì sao sau khi cứu anh ấy liền rời đi chứ?” Đây là vấn đề duy nhất Sương Phong nghĩ mãi mà không rõ.
“Các cậu có thể tìm tới nơi này, lại phân tích hợp tình hợp lý, Ngự Thiên không uổng công bồi dưỡng các cậu,” Long Dần nhất nhất đảo qua ba sinh viên, “Mặc kệ có người hy sinh trong cuộc đấu tranh vũ trang này hay không, Hoàng Túc khiêu khích chính là sự thật, chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy."
Hắn khinh miệt liếc nhìn thi thể trên mặt đất, “Thật muốn cảm tạ hành động ngu xuẩn của bọn bay, vừa vặn cho chúng tao lý do thích hợp nhất để xuất chinh. Không tổn thất một binh một tốt, lại có được ủng hộ của toàn thể dân chúng, còn có thể khiến đám người trong phái chủ trương buông tha kia câm miệng, không có gì hoàn mỹ hơn nữa."
Hắn phất tay một cái, "Đưa người đến trạm y tế.”
“Tôi muốn quay về Ngự Thiên, " Doanh Phong tỏ ý cự tuyệt.
“Cậu cứ như vậy quay về Ngự Thiên?” Long Dần chỉ chế phục rách rưới trên người anh, “Tay cậu bộ không cần nữa sao?”
Binh sĩ trị liệu cũng đúng lúc mở miệng, "Trên người cậu nhiều chỗ bị thương vì vụ nổ, hơn nữa cánh tay phải bị thương cực kỳ nghiêm trọng, cấp cứu cũng chẳng làm được gì, nhất định phải sử dụng khoang trị liệu mới được."
Doanh Phong bất đắc dĩ, đành phải theo bọn Vũ Tập đến trạm y tế.
Tóc đỏ bên này đương nhiên cũng nhận được tin tức, "Tìm được Doanh Phong rồi? Anh ấy còn sống? Thật tốt quá!"
Cậu kích động la lên với Lăng Tiêu, “Doanh Phong còn sống, cậu không cần lo lắng nữa!"
Biểu tình Lăng Tiêu chỉ hơi hơi thay đổi, nếu không phải thật tâm xem thường sống ch.ết của Doanh Phong, thì tức là che giấu quá tốt.
Tóc đỏ có chút nghi hoặc, Lăng Tiêu trước mắt này với Lăng Tiêu mà cậu biết rõ khác quá xa, căn bản giống như hai người. Lăng Tiêu mà cậu nhận thức, sức sống bốn phía, hào quang vạn trượng, Lăng Tiêu u ám trước mắt này còn xa mới bằng, không biết trước đây khi cậu chưa quen Lăng Tiêu, cậu ấy đã gặp phải chuyện gì?
Đối với Tóc đỏ tính tình nôn nóng mà nói, thời gian chờ đợi Doanh Phong trở về thật có chút lâu, trong lúc này cậu đem hết khả năng kể lại toàn bộ chuyện cũ, nói đến mức ngay cả bản thân cậu cũng bị đả động, nhưng Lăng Tiêu tựa như đang nghe chuyện của người khác, thủy chung bất vi sở động.
"... Lúc ấy chúng ta điều khiển Ly phi sa, trên bầu trời ở thao trường Ngự Thiên vẽ hai trái tim lồng vào nhau, Doanh Phong sau khi thấy cảm động đến phát khóc," Tóc đỏ khoa chân múa tay ra dấu diễn tả, hận không thể đem tình cảnh lúc đó tái hiện.
“Hình hai trái tim lồng vào nhau? Tôi? Để chi?”
“Để tỏ tình với Doanh Phong a, cậu đã nói, hai người ngủ với nhau rồi, hôn cũng rồi, chỉ còn thiếu bước tỏ tình này nữa là có thể yêu đương," Hai tay Tóc đỏ vặn vẹo, buồn cười bắt chước động tác xuôi dòng và ngược dòng, “Nhìn đi, chúng tớ đều là như vậy, chỉ có các cậu thì lại như vầy.”
“Tôi tỏ tình cùng Doanh Phong?” Lăng Tiêu khó được nở nụ cười, lại là cười lạnh, hiển nhiên lời Tóc đỏ nói cậu một chữ đều không tin.
"Là thật đó!” Tóc đỏ gấp đến độ dậm chân, "Nếu không phải cậu chính miệng nói cho tớ thì tớ làm sao biết được chứ? Cái chủ ý này lại là do tớ nghĩ ra giùm cậu… A! Đúng rồi! Doanh Phong thích ô mai cho nên thích màu hồng, đúng không? Đây cũng là cậu nói, sao cậu lại không nhớ ra vậy chứ?”
“Em tha cho cậu ấy đi,” Băng Xán ở một bên nhìn hết nổi, “Nếu em không nhớ ra anh, hoặc là trong ký ức chỉ để lại một đoạn ngắn không tốt về anh, thì dù người khác có nói là em thích anh đến thế nào, em đều khó có khả năng trong khoảng thời gian ngắn chấp nhận được đi?”
Tóc đỏ mãnh liệt phản bác, "Em làm sao có thể quên anh chứ? Huống hồ trong ký ức của em căn bản không có đoạn nào không tốt về anh hết á, dù em quên mất anh, khi gặp lại cũng sẽ một lần nữa thích anh!”
Cậu ta nghếch đều lên, một bộ thần thái chính là tự tin như thế đó.
“Tình cảm của các cậu thật tốt, " Lăng Tiêu luôn luôn thờ ơ nhìn bỗng yên lặng mở miệng.
"Đương nhiên," Tóc đỏ dương dương đắc ý, “Trong kỳ thi tuyển sinh điểm tình cảm của bọn tớ là chín sao đó!”
“Còn tôi với Doanh Phong?”
“Các cậu…” Tóc đỏ vòng vo, thanh âm trước thấp sau cao, "Ba sao… Bất quá không sao hết cái đôi vừa rồi cậu thấy có hai sao thôi, cậu vẫn có tư cách cười nhạo người khác."
Ba sao sao? Đáp án này đã vượt xa dự liệu của Lăng Tiêu.
"A, " Tóc đỏ nhận được tin của Vũ Tập, “Họ đã trở lại!"
Doanh Phong không đợi đến cửa ký túc xá, đã thấy hai quân nhân đứng canh giữ bên ngoài, đoán chừng là Long Dần phái tới bảo hộ Lăng Tiêu.
Bạn bè nghe nói anh đã trở lại, đều sôi nổi ra ân cần thăm hỏi, ngay cả những đồng học vì e ngại sự lãnh đạm của anh, ngày thường tiếp xúc rất ít, lúc này cũng đều tỏ ra quan tâm tự đáy lòng.
Cơ hồ toàn bộ đồng học trong cùng hệ đều gặp qua một lần, duy chỉ không thấy thân ảnh Lăng Tiêu, nghĩ đến Lăng Tiêu trước đó vừa mới rút máu xong lại bị thương, Doanh Phong cũng không cảm thấy việc này có gì kỳ quái.
Rốt cục về tới ký túc xá, người anh tưởng niệm đứng ở nơi đó, y phục trên người, màu sắc đồng tử, tất cả đều không có gì thay đổi, vẫn là Lăng Tiêu trong trí nhớ của anh. Chẳng lẽ hết thảy trước đó thật sự cũng chỉ là ảo giác sao?
Bất quá việc này cũng không quan trọng, lần nữa được nhìn thấy Lăng Tiêu, cái loại xúc động không thể kìm nén này, khiến Doanh Phong nhịn không được bước nhanh đến phía trước, đem người còn đang mờ mịt kia ôm chặt lấy, giống như trong ảo giác Lăng Tiêu đã làm với anh.
Lăng Tiêu chưa chuẩn bị gì, đã bị người ôm vào trong ngực, tiếp đó ý thức được người này chính là Doanh Phong, cậu vốn không có ký ức ân ái với nhau liền cứng cả người.
Tóc đỏ mượn cơ hội ở sau lưng liều mạng nháy mắt ra hiệu về phía Vũ Tập, dùng khẩu hình hỏi anh: Anh ta biết không?
Vũ Tập lắc đầu: không biết.
Tóc đỏ bất lực lấy tay bịt chặt mắt, thế này thì hay rồi.
Lăng Tiêu cứng nhắc một lúc lâu mới từ ngoài ý muốn phục hồi tinh thần lại, Doanh Phong không thu được cái ôm trả trong dự liệu, ngược lại bị người trong lòng dùng hết khí lực đẩy ra.
Doanh Phong bị đẩy ra lúc này mới chú ý tới ánh mắt Lăng Tiêu, đó là biểu tình có chút địch ý, có chút đề phòng, thậm chí có chút thống hận, hiển nhiên là đang nhìn một cừu nhân.
“Em làm sao vậy?" Anh không hiểu, rõ ràng suýt nữa sinh ly tử biệt, sau khi gặp lại không có vui sướng chỉ có hận ý, hay là Lăng Tiêu đang trách mình đã bỏ lại cậu ấy?
"Khụ," Tóc đỏ vội đem Doanh Phong kéo qua một bên, quay lưng về phía Lăng Tiêu như vậy như vậy nói thầm một phen.
"... Sự tình chính là thế đó.”
Doanh Phong trừng to mắt, như nghe thiên phương dạ đàm*, “Cậu nói em ấy mất trí nhớ?”
*Thiên phương dạ đàm: truyện Nghìn lẻ một đêm, ở đây ý nói chuyện rất hoang đường
“Ờ, hơn nữa, " Tóc đỏ cẩn thận quay đầu lại liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, "Tôi cũng không biết quan hệ hai người hồi trước tệ như vậy nha?”
Doanh Phong không tin, vươn tay kéo Lăng Tiêu, lại bị đối phương ghét bỏ tránh đi. Anh dứt khoát tập trung tinh thần lực thôi động Triệu hoán khế tử, nhưng Lăng Tiêu không phản ứng chút nào.
Một trảo thất bại, Doanh Phong không bỏ cuộc, lại dùng một lần, vẫn hai tay trống trơn.
Những người khác thấy anh nhìn hai tay mình sững sờ, cũng đại khái đoán được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Doanh Phong nhắm mắt lại, cố gắng thông qua tâm linh câu thông cùng cậu đối thoại, nhưng thanh âm anh phát ra lại không đi được đến bến đỗ, ngay cả một tiếng vọng cũng keo kiệt không cho, cái cảm xúc chơi vơi không chạm được giới hạn ấy.
"Thế nào?" Băng Xán nhìn Doanh Phong đang ngơ ngẩn, cẩn thận hỏi.
Doanh Phong bình tĩnh lại, tổng kết tình trạng hiện tại, “Tôi đã không thể sử dụng tâm linh câu thông với cậu ấy."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, "Đây chẳng phải là giá trị tình cảm ngay cả một sao cũng không có?"
"Hình như là vậy." Doanh Phong bình tĩnh đến có chút dị thường.
Tất cả đều trầm mặc, nghiêm trọng hoài nghi ý nguyện ban đầu khi hai người ký khế ước.
“Tôi có một chủ ý!" Tóc đỏ linh cơ chợt động.
"Cái gì?"
Tóc đỏ đem đoàn người triệu tập qua, hạ thấp giọng thần bí nói, "Có phải hai người trước đây xảy ra chuyện gì nên quan hệ mới không hợp không? Nếu trí nhớ chỉ có thể hủy diệt không thể khôi phục, chúng ta đây cứ tìm một nhà khoa học đem cái phần ký ức này cũng hủy diệt không phải xong rồi sao?”
Băng Xán là người đầu tiên đập vào đầu cậu ta, “Cái chủ ý ôi thiu gì."
Tóc đỏ ủy khuất ôm đầu, "Đây không phải suy nghĩ cho họ sao? Tuy không thể giúp họ tương ái, nhưng ít ra cũng không tương sát a.”
Doanh Phong cũng phủ định đề nghị của cậu, “Giữa chúng tôi từng có chuyện cũ không thoải mái, nhưng vô luận là ký ức tốt đẹp, hay không tốt đẹp, đều là từng trải giữa chúng tôi. Cậu ấy đã mất đi rất nhiều ký ức chung, tôi không muốn để cậu ấy mất đi nhiều hơn nữa."
Anh quay đầu, chậm rãi nói, "Nếu cậu ấy thật sự không thể nhớ ra, vậy một lần nữa bắt đầu, chúng tôi cũng chẳng phải chưa từng có kinh nghiệm tình cảm bắt đầu từ không sao
(0* đó, không phải là Not at all đâu nha)
, chẳng qua là làm lại lần nữa.”
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn qua bên này, nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Tóc đỏ dùng đầu dựa vào Băng Xán, “Thầy ra thời hạn cho các cậu trước khi đến cuối kỳ giá trị tình cảm đạt bảy sao, giờ chỉ còn có mấy tháng nữa là tới cuối kỳ rồi, các cậu ngay cả một sao cũng không được, nếu cái loại trạng thái này mà cũng có thể thông qua cuộc thi, tớ sẽ nhuộm tóc cho các cậu xem!”
Thề thì thề, thấy Lăng Tiêu một bộ không muốn cùng Doanh Phong sống chung, Tóc đỏ vẫn cứ lôi kéo cậu đi ‘làm quen’ vườn trường, ý đồ giúp cậu nhớ lại chuyện cũ.
Trạm y tế phái người đem vật phẩm tùy thân của Doanh Phong gửi tới, Doanh Phong từ trong túi áo đồng phục rách rưới, lấy ra hạt đào bị anh quên ở trạm.
Đặt nó trong túi chỉ là một loại thói quen, không có mục đích gì, tự nhiên tựa như việc thở, nhưng Doanh Phong thật không ngờ tín vật từng quan trọng như sinh mệnh này, giờ cũng bởi vì sơ ý mà suýt nữa bị vứt bỏ.
Anh tỉ mỉ đánh giá hạt đào trong lòng bàn tay, bỗng nhớ lại trong ảo giác chân thật đó, lời nói Lăng Tiêu lưu lại trước khi rời đi.
Chẳng lẽ hạt đào Lăng Tiêu chỉ chính là nó? Cậu ấy muốn nói cái gì?
Lăng Tiêu bị Tóc đỏ ba tấc lưỡi nói cho lung lạc, chẳng lẽ thật sự như lời cậu ấy, quan hệ giữa mình và Doanh Phong đã cải thiện sao?
Nhớ tới cái ôm kia của Doanh Phong, có thể cảm nhận được tuyệt đối xuất phát từ chân tâm, lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Lăng Tiêu đối với hành vi của chính mình nảy sinh hoài nghi.
Trở lại ký túc xá, cửa phòng ngủ đang đóng chặt, tay Lăng Tiêu dừng trên tay nắm cửa, lần lữa không hành động.
Hay là thử đón nhận sự thật, thử cùng Doanh Phong một lần nữa bắt đầu?
Do dự hồi lâu, cậu rốt cục quyết định, không thể sống trong quá khứ, cậu phải tìm về ký ức đã mất.
Lăng Tiêu đẩy cửa vào, chỉ thấy Doanh Phong đứng bên cửa sổ, nắm trong tay tín vật người yêu kiếp trước lưu lại cho anh, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì nhìn chăm chú vào nó.
Ánh sáng ngược làm nhu hòa đường nét khuôn mặt, giờ này khắc này, vẻ mặt của anh nhìn thế nào cũng giống ẩn ý đưa tình.
Lăng Tiêu biến sắc, quyết tâm vừa mới dấy lên bị một chậu nước lạnh tạt lên dập tắt.
Doanh Phong tự nhiên cũng đã phát hiện Lăng Tiêu, vừa nhìn biểu tình cậu liền biết ngay cậu hiểu lầm.
“Này!” Anh bước một bước về phía trước.
Đáp lại anh, là rầm một tiếng, cửa bị hung hăng sập lại, trong phòng chỉ còn lại có một mình anh.