Chương 10: Cô rất có cá tính
Editor: Million Roses
Trở lại phòng bar, cả người Tống Khinh Ca cảm thấy nóng đến phát hoảng, đại não dường như không chỉ đạo được hành động của bản thân nữa.
Tả Mạc rót cho cô một ly rượu, cô muốn cự tuyệt nhưng lại nhận ra bản thân mình không có lấy một chút sức lực nào. Trong lòng cô cực kỳ hoang mang, cô cắn răng lắc lắc đầu, nhưng chất lỏng đỏ kia cứ như có chân trượt một đường vào trong cổ họng, cảm giác vô cùng cay, rát họng.
" Cưng nè, uống thêm chút nữa đi, lát nữa bảo đảm em sẽ sung sướng, la hét chói tai luôn." Tả Mạc cười bỉ ổi, ánh mắt tham lam quét qua bộ đồ chức nghiệp, nhìn chằm chằm vóc người cô, hắn đưa tay lên, sờ vào khuôn mặt đã phiến hồng của cô: " Ha, ha thật xinh đẹp."
Kể từ một tháng trước, khi La Thế Sâm đưa cô đến gặp hắn, hắn ta đối với cô nhớ mãi không quên. Đêm qua, sau khi trải qua với quá nhiều người phụ nữ, hắn cảm thấy có chút gì đó trống rỗng. Hắn đột nhiên muốn nếm qua mùi vị của cái gọi là tiểu thư đoan trang, nghiêm chỉnh. Cho nên khi đang cùng những người phụ nữ kia hoan ái liền cảm thấy vô cùng thiếu thiếu cái gì đó, trong đầu chỉ có ảo tưởng đến cô.
Tối nay, khi nhìn bộ dạng đoan trang của cô căng thẳng, bây giờ sắc mặt lại vì có chút rượu mà phiến hồng, bản thân hắn cực kỳ đắc ý. Trước giờ, hắn đã nhìn trúng người phụ nữ nào, thì người phụ nữ đó khó mà thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
" Đừng đụng vào người tôi." Tống Khinh Ca vô cùng chán ghét, muốn tách khỏi vòng tay của hắn.
" Cô rất có cá tính." Tả Mạc không hề giận, ngược lại còn cười: " Tôi rất thích." Dứt lời, hắn đè cô xuống dưới ghế salon.
Cô muốn giãy giụa, nhưng đã sớm không tự chủ được hành động của mình, thân thể đã mềm nhũn, cả người lại nóng lên đến phát hoảng, cô quát lớn: " Cút ngay! cút ngay.."
Cô đang quát hắn, lại còn nói " cút ngay" nhưng thanh âm nghe lại như tiếng mèo, vừa nhẹ vừa mềm.
Tả Mạc cười lạnh, tay lau khuôn mặt cô: " Cưng nè, tiết kiệm sức lực một chút, lát nữa từ từ nói." Hắn giở trò: " Không nhìn ra, như vậy mà đầy đặn.."
Tống Khinh Ca cố gắng hết sức lấy lại ý thức, tay hướng đến gầm bàn, từ từ nắm lấy một chai rượu.
Khi cô cảm giác ngực mình lành lạnh thì dùng toàn bộ sức lực còn lại, đập mạnh chai rượu xuống cái đầu đang ở trước ngực, nhưng do sức lực cạn kiệt, lực đập không đủ mạnh, chai rượu chỉ đụng vào đầu hắn rồi lăn xuống mặt sàn nhà.
Tả Mạc nổi giận, liên tiếp cho cô hai bạt tai khiến Tống Khinh Ca choáng váng đầu óc, hắn nhìn cô, giọng hung dữ nói: " Cô khiến tôi rất mất hứng."
Dứt lời, hắn cầm chai rượu lên, nắm chặt cằm cô, đổ vào miệng cô. Tống Khinh Ca tuy có né tránh nhưng phần lớn rượu vẫn vào trong miệng, xuống cổ họng.
" Khụ! Khụ!.."
Cô che lấy ngực mình, kịch liệt ho khan. Sau đó, lập tức cảm nhận cơ thể nóng lên. Nóng khó tả. Một khát vọng bất thình lình nổi lên.
Tả Mạc nhìn khuôn mặt đã rực hồng vì rượu kia. Trong mắt lờ mờ, vẩn đục nhiều tia nổi lên: " Đồ đàn bà hạ tiện." Vì không để cô phản kháng, hắn biến thái liên tục cho cô mấy bạt tai.
Tống Khinh Ca mặt vừa hồng, vừa sưng. Biết lực mình chẳng thể chống lại hắn, cô cực kỳ tuyệt vọng, nước mắt dâng lên khóe mắt.
Tả Mạc đang vô cùng gấp gáp muốn cởi bỏ quần áo của cô, thì nghe thấy một tiếng "rầm", cửa phòng bar mở ra.
" Tả thiếu, không hay rồi, mẹ của ngài xảy ra chuyện."
Tả Mạc khuôn mặt biến sắc, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đè lên người cô: " Mẹ tao làm sao?"
" Người nhà gọi điện đến, nói là phu nhân bị té xỉu."
Tả Mạc không tình nguyện nhưng vẫn phải từ trên người cô bò xuống: " Đã đưa đến bệnh viện chưa?"
" Gọi 120, nhưng xe cấp cứu chưa đến.."
Tả Mạc tháo hẳn thắt lưng, vốn đã bị lới ra, nhanh như chớp vung tới: " Đồ ngu, xe không đến mà cũng không biết tự đưa đi sao?" Hắn vội vã, nhìn cũng không nhìn Tống Khinh Ca một cái, lập tức bước chân đi.
Thực phải cảm ơn vài cái tát vừa rồi của Tả Mạc vì đã giúp cho Tống Khinh Ca lấy lại được chút ý thức. Hắn vừa rời đi, cô lập tức lảo đảo muốn đứng lên, nhưng người vẫn mềm nhũn. Cô cắn răng, lật người, lăn xuống ghế salon, vùng vẫy một hồi, mồ hôi túa ra lạnh lạnh, cuối cùng cũng đứng được lên.
Thân thể cô lảo đảo như muốn ngã, bước đi cực kỳ khó khăn, nhưng ý nghĩ chạy trốn chẳng ngừng thôi thúc cô.
Ra đến hành lang mờ mờ tối, cô men theo vách tường bước đi, bản thân hiện tại không có lấy một chút sức lực nào, nếu như bị người của Tả Mạc phát hiện..
La Thế Sâm
May sao, hiện tại hắn cách cô tương đối gần.
Tống Khinh Ca từ từ dịch bước, đi tới phòng bar kia, đang định đẩy cửa thì không ngờ cửa lại mở ra, gương mặt xinh đẹp của Đổng Tùng San lập tức đập vào mắt.