Chương 58: Anh có hứng thú với đàn ông từ bao giờ thế?
Editor: Million Roses
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, qua cánh cửa một nửa là kính, có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu bên trong. La Thế Sâm nằm trên giường, hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nghĩ đến chiếc Bentley và người đàn ông đó, rồi lại nghĩ đến phản ứng của Tống Khinh Ca nhìn anh ta thần hồn lạc phách, trong lòng nấc cục đến hoảng.
Tống Khinh Ca từng được mọi người đề cử là xinh đẹp nhất thành phố Z, lần trước ở hội liên hiệp công thương được lên báo là người phụ nữ chức nghiệp kiểu mẫu, cũng khó trách bị những người đàn ông khác yêu mến. Nhưng La Thế Sâm vừa nghĩ đến vị hôn thê của mình bị người đàn ông khác ham muốn, trong lòng càng nghĩ càng không vui, vì vậy hắn gọi một cuộc điện thoại, không quan tâm bây giờ là rạng sáng: " Giúp tao tr.a biển số xe.. càng nhanh càng tốt...."
Mấy phút sau, cửa phòng tắm mở ra. Đổng Tùng San thò một tay, một chân ra, sau đó dựa lưng vào cửa từ từ xuất hiện, cô ta cắn môi, ánh mắt quyến rũ cực điểm, trên người trùm khăn tắm, như ẩn như hiện rất mê người.
Cô không nghĩ rằng đã trễ như vậy mà La Thế Sâm còn gọi cô đến đây. Cô đang cùng anh chàng nhiếp ảnh gia nhỏ tuổi vui vẻ thì nhận được điện thoại của hắn, liền lập tức chạy tới.
Không thể không khen, Đổng Tùng San rất biết lấy lòng đàn ông. Cô từ phòng tắm đi ra, vừa đi vừa giả bộ chỉnh khăn tắm, nhưng thực ra là để lộ nhiều thịt thêm một chút, để chỉ số hấp dẫn tăng lên. Nếu như bình thường, La Thế Sâm đã sớm nhào tới, nhưng không biết hôm nay làm sao mà cô xuất hết mấy chiêu cơ bản rồi hắn vẫn ngẩn người nằm một góc.
Đổng Tùng San không hề nản chí, bộ dạng như mèo bò đến bên cạnh hắn làm nũng, đột nhiên tháo khăn tắm trên người ra, đè lên người La Thế Sâm.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao, không khí rất mập mờ. Hai người dính lấy nhau, mồ hôi tuôn như mưa nhưng vẫn không ngừng lại. Bất chợt điện thoại di động vang lên, La Thế Sâm duỗi tay, lần mò tìm điện thoại di động. Đổng Tùng San làm nũng kéo tay hắn lại, vào lúc này mà nghe điện thoại mất hứng quá đi.
Nhưng La Thế Sâm vẩy tay cô ra, cầm lấy điện thoại di động. Vừa nhìn số điện thoại gọi đến vội vàng nhận: " Alô..."
Bị đột ngột cắt đứt, Đổng Tùng San bất mãn, làm nũng khiêu khích.
" A" La Thế Sâm nhíu mày, đẩy cô ra: " Mày nói lại lần nữa."
Đổng Tùng San quyết không buông tha, môi mỏng tiến tới hôn lên thân thể hắn.
Điện thoại bên kia lập lại một lần nữa, La Thế Sâm nghe, có chút giật mình: " Sao, Là hắn thật hả?" Khi nghe phía bên kia điện thoại xác nhận, hắn cau mày, có chút không vui: " Tao biết rồi."
Vừa mới cúp điện thoại, đang bận suy nghĩ về chuyện kia, thì một cảm giác ở nơi nào đó truyền tới khiến cho hắn phải thở dốc. Bực bội, liền một cước đá vang Đổng Tùng San: " Cút!."
Đổng Tùng San bị bất ngờ, thiếu chút nữa ngã xuống giường, cô lồm cồm bò dậy, phồng mang trợn mắt nhìn hắn.
Nhưng La Thế Sâm không thèm để ý đến cô, hắn đang tìm trên baidu, khi nhìn thấy hình của Đại Boss trên một trang web, sau đó nhớ lại hình dáng người hắn gặp ở biệt thự Tống gia, cảm thấy giống nhau như đúc, thì trong lòng lạnh mất một nửa.
Đổng Tùng San ấm ức không thôi, nhưng không dám tức giận. Thấy La Thế Sâm đờ đẫn nhìn điện thoại, cô cho là xuất hiện tình địch, đêm hôm khuya khoắc gửi cho hắn một số hình ảnh hạn chế người xem. Vì vậy, lại bò đến bên người hắn, làm nũng: " Anh đang nhìn gì vậy?" Khi cô nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông ở trên điện thoại di động thì trong lòng liền buông lỏng: " Đây không phải là Cố tổng ư?" Cô làm nũng: " Thế Sâm, anh có hứng thú với đàn ông từ bao giờ thế?"
“ Em biết hắn?" La Thế Sâm hỏi.
Đổng Tùng San chớp mắt nhìn hắn, không dám lộ ra sự thèm khát với Cố Phong Thành, giả bộ nhàn nhạt nói: " Em đã từng phỏng vấn anh ấy."
“ A..." La Thế Sâm như nghĩ ra điều gì.
Đổng Tùng San đoạt lấy điện thoại trong tay hắn, ném qua một bên sau đó túm lấy tay hắn, giọng dụ dỗ: " Anh yêu.. Đêm dài, nhưng chúng mình đừng lãng phí."
Đang mon men làm trò xấu thì lại bị La Thế Sâm đẩy ra, gọi điện thoại: " Sáng sớm mai, lấy danh tôi và Tống Khinh Ca đăng tin cưới.. à ừ, đính hôn!."
Hắn thật muốn cùng Tống Khinh Ca đính hôn sao? Sắc mặt Đổng Tùng San biến đổi: " Thế Sâm!”
La Thế Sâm sắp đặt xong liền cúp điện thoại, thấy Đổng Tùng San đang mặc quần áo, hắn kéo cô lại, hôn lên.
“ Anh đã muốn đính hôn.. còn tìm em làm gì?" La Thế Sâm lột y phục của cô ra: " Chuyện đó với chuyện anh thích em, cơ bản không có ảnh hưởng gì."
Đổng Tùng San ỡm ờ, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn xuất chiêu, đem hết vốn liếng lấy lòng hắn, ở trên người hắn yêu kiều, nở rộ: " Thế Sâm, em rất yêu anh, anh đừng rời bỏ em..."
La Thế Sâm say mê nhắm mắt lại, tưởng tượng cô thành Tống Khinh Ca.
--
Đại Boss rút ra một điếu thuốc, nhưng vất vả mãi mà không bật được lửa, anh tức giận, ném bật lửa xuống đất, tiếng kêu nặng nề vang lên.
Hứa Khiêm nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi, đã làm trợ lý cho Boss đại nhân hơn năm năm, cho tới bây giờ Hứa Khiêm chưa bao giờ nhìn thấy cấp trên tức giận như vậy, anh đưa bật lửa khác cho Boss đại nhân.
Đại Boss châm một điếu thuốc, phiền não hít một hơi, nhả ra từng vòng khói, lông mày anh nhíu lại, sắc mặt âm trầm.
Hứa Khiêm cẩn thận đem lịch trình ngày hôm nay đọc lên, sau đó vô tình phát hiện trên bàn làm việc của Đại Boss đặt tờ báo chiều. Phía trên mặt báo, hình như là tin cưới, lại có cả ảnh thì phải.
Hứa Khiêm lắc đầu một cái, mọi người bây giờ thật là tiết kiệm lời nói, đến cái việc cưới hỏi mà cũng phải phát tin qua báo chí.
--
Đại Boss ngồi họp, thần sắc lạnh lùng, không nói một lời. Hứa khiêm khẽ kéo kéo vạt áo anh: " Đại Boss, chuyện ở khu nghỉ dưỡng Thiên Tứ..."
Đại Boss lúc này mới lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh như băng: " Bên cảnh sát nói thế nào?"
Ách!
Trong phòng họp mọi người nhìn nhau, Hứa Khiêm cũng cau mày, cúi đầu. Vị phụ trách phòng an ninh ho nhẹ một tiếng, sau đó đành phải đọc lại bản báo cáo một lần nữa.
“ Xử lý thế nào, mọi người tự thương lượng." Đại Boss buồn buồn nói: " Chỉ cần báo kết quả cho tôi là được." Anh đang rất không vui, trong lòng phiền não phát hoảng, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, mọi người vẫn chưa hiểu ý tứ của Đại Boss, vị chủ trì phòng an ninh hỏi: " Trợ lý Hứa, Đại Boss hôm nay làm sao vậy?" Bình thường, Đại Boss vô cùng liều mạng lao vào công việc, nói ít làm nhiều, vô cùng quyết đoán. Vậy mà hôm nay như bị người yêu đá, lững thững bước ra khỏi phòng họp.
Hứa Khiêm nhún vai, lắc đầu cho bọn họ một vẻ mặt “ biết ch.ết liền.”
Sự thật đúng là như vậy, mặc dù ngày nào cũng làm việc cùng Đại Boss, nhưng anh không biết gì cả. Nghĩ đến trong phòng làm việc áp suất vô cùng thấp, Hứa Khiêm bắt đầu hoài niệm nhớ đến Cao Tử Thuỵ. Ít nhất trong lúc Đại Boss đen mặt như bây giờ, chỉ có Cao Tử Thuỵ không sợ ch.ết mà dám nhạo báng thôi.
--
Cao Tử Thuỵ ở phía bên kia châu phi, khí hậu không hợp, ăn vào là nôn. Trên trán bị muỗi đốt mấy nốt, lốm đốm chấm đỏ bằng hạt đậu nành. Vốn đẹp trai anh tuấn bị mài thành bộ dạng tiều tuỵ phát hờn. Bản thân anh cũng nhận thức được, bộ dạng anh tuấn xưa kia đã cách xa anh mấy con phố rồi.
Anh đang đứng xếp hàng ở trạm viện trợ, chờ khám bệnh, vô cùng buồn rầu cho nhan sắc một thời huy hoàng mà giờ đây phai tàn đến ngao ngán.
Nhìn những người đang xếp hàng cùng mình, màu da đen nhánh, nam có, nữ có, già có, trẻ có, trẻ nhỏ cũng có. Ăn mặc đơn giản, tuềnh toàng, bộ dạng bẩn thỉu, anh hơi cau mày, ảo não không dứt. Nghĩ đến Đại Boss lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, anh hận đến nghiến răng. Âm thầm lẩm bẩm: " Cái gì diễm ngộ, cái gì mỹ nữ, đều là lừa người, ở nơi khỉ ho cò gáy này, sống sót trở về là tốt rồi! Nói đến sống sót, đúng là phải bảo toàn được mạng về thì mới lo trả thù được.
Cuối cùng, đợi mãi cũng đến phiên Cao Tử Thụy khám bệnh. Anh vén rèm đi vào, chỉ thấy một vị bác sĩ nữ bịt khẩu trang, mới vừa khám xong cho một nhóc da đen, đang kê thuốc.
Cao Tử Thụy quan sát phòng khám, này ___ đừng có đơn sơ thế này chứ, chỉ có một cái bàn nhỏ, anh vốn muốn về nhưng nghĩ lại, trong vòng 20 dặm quanh đây chỉ có một trạm này, mà bác sĩ lại là người nước mình tới khám, chuyên môn so với mấy bệnh viện bên này bảo đảm hơn, vì vậy anh ở lại.
" Người kế tiếp." Nữ bác sĩ không ngẩng đầu, viết bệnh án, dùng tiếng địa phương nói.
Cao Tử Thụy nghe không hiểu.
Sau lưng, một bà già người bản địa đẩy đẩy anh, sau đó chỉ chỉ, ý nói đến lượt anh đến khám.
Cao Tử Thụy càu mày, không phải trạm này là của nước anh đến viện trợ sao? Sao lại dùng tiếng địa phương ở đây? Cũng không biết nữ bác sĩ kia có biết nói tiếng anh không, nếu không hiểu lời anh nói, có thể khám được bệnh sao?
" Chỗ nào không thoải mái?" Nữ bác sĩ vẫn viết bệnh án, không ngẩng đầu, tiếp tục dùng tiếng địa phương hỏi.
Cao Tử Thụy hiểu được mới lạ, nhưng ánh mắt lại bị lông mi của nữ bác sĩ đang vùi đầu viết hấp dẫn, anh từ xưa tới giờ chưa nhìn thấy ai có bộ lông mi dày như thế, nhìn mí mắt trên, vô cùng xinh đẹp.
Nữ bác sĩ cuối cùng cũng viết xong, khép lại cuốn bệnh án, ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn thấy Cao Tử Thụy thì ánh mắt kinh ngạc, thế nhưng chỉ thoáng qua: " Anh thấy trong người chỗ nào không thoải mái?" Lần này, cô đổi thành tiếng anh.
Nữ bác sĩ mặc dù đeo khẩu trang nhưng tay vô cùng trắng trẻo, đôi mắt rất hút hồn, khiến cho Cao Tử Thụy xao xuyến, tim đập lỗi mất vài nhịp, khi nghe cô nói tiếng anh thì cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Chờ Cao Tử Thụy nói triệu chứng xong, nữ bác sĩ hỏi anh thêm vài câu. Bắt đầu kê đơn, viết vài tên thuốc. Khi Cao Tử Thụy đang buồn bực vì sao cô không hỏi tên tuổi mình thì bất ngờ phát hiện, trên đơn thuốc kia đã viết tên của mình, chẳng qua là tên tiếng anh John. Số tuổi ghi là Thirty.
Cô sao lại biết tên anh, còn tuổi nữa? Điều này làm cho Cao Tử Thụy khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ ở bên châu phi, ai cũng thành phù thủy? Anh nhìn chằm chằm nữ bác sĩ, nhưng cô lại nhìn chằm chằm vào đơn thuốc. Khi cô viết xong đơn, đưa cho anh dặn dò anh phải uống thuốc đúng liều.
Sau đó, thấy anh kinh ngạc nhìn mình, nữ bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, vô cùng nổi bật trong đám người ở đây, cô nhìn anh cười cười: " John, đã lâu không gặp!"
Cao Tử Thụy thoáng giật mình, nhìn cô có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ nổi: " Cô là?"
Nhìn bộ dạng, chắc là không nhớ cô, cô khẽ cau mày nói: " Tôi học bên viện y học, tên là Honey."
Honey? Anh căn bản là không nhớ tên cô.
" Có thể anh không biết tôi." Cô có chút lúng túng, bất đắc dĩ nhún vai, nói: " Tên tiếng anh của tôi là Honey, tên tiếng trung là Kiều Hải Thần, tôi từng là lưu học sinh, đã từng gặp anh." ( Có lẽ cô ấy học trường gần với trường Chicago của Cao Tử Thụy)