Chương 68: Cố tổng có thể nhường không?

Editor: Giả Bảo Ngọc
Tống Khinh Ca trở lại hội trường thì buổi đấu giá từ thiện đã bắt đầu. La Thế Sâm thấy cô thì vẫy tay, ý nói cô đến ngồi cạnh hắn.


Quá trình đấu giá vật phẩm diễn ra rất thuận lợi. Toàn là những người giàu có, không tiếc tiền đã đành lại còn có thể từ đó mà đánh bóng được tên tuổi. Cho nên, chỉ đơn giản là một chiếc khăn quàng cổ  cũng đấu giá được hơn mười vạn.


Khi hai nhân viên mang ra một bức tranh, thì trên màn hình lớn của hội trường lập tức quay cận cảnh bức tranh đó. Trên màn hình, là cỏ lau bay bay, một đôi nam nữ đang ngồi ven hồ nhìn chim di trú, bức tranh mặc dù màu sắc đơn giản nhưng lại sinh động khác thường.


Khi nhìn thấy bức tranh, trong nháy mắt Tống Khinh Ca hơi sững sờ. Bức tranh này.. không phải là tranh cô vẽ sao, vẫn đặt phòng trưng bày triển lãm tranh, là tranh để triển lãm không bán. Sao lại xuất hiện trong buổi đấu giá?


Chu Châu nói: " Bức tranh để đấu giá này là của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị Tống Khinh Ca quyên tặng, tác phẩm tên << Chim di trú>>, khi vẽ bức tranh này, cô mới mười sáu tuổi. Tống tiểu thư tập vẽ từ khi mười bốn tuổi, thầy dạy là họa sĩ trứ danh Điền Băng giáo sư, có bạn đồng học là họa sĩ Chu Văn Hi, cả hai đều học trò giỏi của Điền giáo sư.


Mọi người ở phía dưới xì xào, bàn tán. Đối với họa sĩ nổi tiếng Chu Văn Hi, tất cả đều cảm thấy không xa lạ gì, bởi vì thứ nhất, cô ấy là một họa sĩ trứ danh, có mấy tác phẩm được giải thưởng lớn cấp toàn cầu. Thứ hai, là vì bối cảnh gia đình của cô ấy, xuất thân trong danh môn, còn là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Tây Thần nổi tiếng khắp cả nước.


available on google playdownload on app store


Có thể đứng cạnh Chu Văn Hi, khiến cho mọi người nhìn Tống Khinh Ca với con mắt khác xưa.


Lúc này, Tống Khinh Ca khẳng định, bức tranh này là do Tống Nhã Như quyên tặng. Thế nhưng, tại sao lại không bàn bạc với cô? Chu Châu lại giới thiệu như vậy, làm cho cô vô cùng lúng túng. Cô và Chu Văn Hi đúng là học trò của Điền giáo sư, thế nhưng cũng chỉ gặp mặt nhau hai lần, không tính là quá quen. Huống chi, cô không có danh tiếng gì, trình độ vẽ cũng không thể so sánh được với đàn chị.


" Bắt đầu đấu giá tranh." Chu Châu gõ búa nói: " Giá khởi điểm là mười vạn, mỗi lần lên giá không kém một vạn." 


Đấu giá từ thiện kiểu này, đại đa số mọi người là muốn đem tiền của mình quyên góp, đấu giá chỉ là hình thức. Ra giá càng cao, thì tên tuổi càng được đánh bóng, càng có nhiều người để ý đến từ đó có thể tạo dựng nhiều mối quan hệ, hợp tác. Mặc dù thấy Tống Khinh Ca có thầy dạy nổi tiếng, có bạn học trứ danh, nhiều người nhìn cô với ánh mắt khác xưa nhưng cũng không có nhiều người hứng thú với tranh cô vẽ.


Một vài người tham gia đấu giá, trong đó là La Thế Sâm, mỗi lần hắn tăng giá 10 vạn. Không lâu sau, bức tranh đã có trị giá 50 vạn.
Chu Châu gõ búa tuyên bố: " 50 vạn lần thứ nhất, 50 vạn lần thứ hai, 50 vạn.."


Cô chưa nói dứt câu, trong nháy mắt một giọng nói đàn ông ở phía cuối hội trường truyền đến: " 100 vạn!"
Hội trường có chút hoang mang, chỉ là một bức tranh bình thường, mà có người trả giá 100 vạn?
Rốt cuộc là người nào vậy?


Mọi người rối rít quay đầu lại, phát hiện người đang dơ thẻ bài là một người đàn ông trẻ tuổi, ngồi cạnh anh ta là tổng giám đốc tập đoàn ZK Cố Phong Thành, hiển nhiên, là anh trả giá.


Hội trường xì xào bàn tán. Cố Phong Thành, không phải là không tham dự vào những sự kiện như thế này sao? Tối nay thế nào lại đột nhiên xuất hiện?


Sao anh lại đến đây? Bên cạnh anh, người đang giơ thẻ bài, là Hứa Khiêm. Vẻ mặt Tống Khinh Ca khẽ biến đổi, cau mày, nhịp tim ngày càng gấp. Nhìn Đại Boss ngồi phía sau, bộ dạng lạnh nhạt. Cô nhìn vẻ mặt anh, sau đó khẳng định chắc nịch rằng anh rõ ràng tới đây là để gây nhiễu.


Đột nhiên có đối thủ cạnh tranh, La Thế Sâm rất bất ngờ. Hắn nhìn Đại Boss, sau đó hung hăng dơ thẻ bài: " 150 vạn!"
Toàn hội trường lại được một phen kinh hãi.
Tống Khinh Ca nói nhỏ: " Tranh này trị giá không được nhiều tiền như vậy." 


La Thế Sâm đảo mắt sang nhìn cô, trong mắt hiện lên vô vàn nhu tình. Giọng nói ngọt ngào cố tình để cho mọi người trong hội trường nghe rõ: " Tranh em vẽ, đối với anh là báu vật vô giá." 
Một màn lời thoại ngôn tình, khiến cho mọi người đều tin tưởng tình yêu của họ là chân ái.


Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Cô còn đang lúng túng chưa tỉnh táo lại thì nghe thấy tiếng của Hứa Khiêm: " 200 vạn!"
" 300 vạn!." La Thế Sâm lại dơ thẻ.
" 500 vạn!" Hứa Khiêm nói.


La Thế Sâm muốn hô 600 vạn thì Tống Khinh Ca cau mày, kéo tay hắn, nhìn hắn lắc đầu một cái. Cô biết chắc không ngăn cản được Đại Boss, chỉ có thể ngăn cản hắn.


Hai người âm thầm cạnh tranh, ý vị hết sức rõ ràng. Tất cả hội trường bộ dạng háo hức xem kịch vui. Để ngăn ngừa mùi thuốc súng đang lan ra, Chu Châu nói: " Có hai vị đồng thời để ý đến bức tranh của Tống tiểu thư, quá trình đấu giá rất sôi nổi, tôi muốn phỏng vấn hai vị một chút, được không ạ?." Cô hỏi La Thế Sâm trước: " La tiên sinh, nhìn dáng vẻ của ngài, tựa như không thể không có bức tranh này, ngài có thể nói nguyên nhân không." 


La Thế Sâm đứng lên, dương dương tự đắc nói: " Mọi người đều biết, bức tranh này là do hôn thê tôi vẽ. Trên tranh, hai người đó chính là tôi và cô ấy.."
Tống Khinh Ca nhíu mi, đầu đầy vạch đen. Bức tranh này chẳng qua là trong lúc nhất thời có hứng thú vẽ lên, làm gì có liên quan đến hắn?


Chu Châu lập tức tóm được đề tài này, liền hỏi hắn: " Thì ra La tiên sinh và Tống tiểu thư là thanh mai trúc mã, bức tranh này chính là "đính ước chi tác" sao?
" Có thể nói như vậy!" La Thế Sâm nói.


Chu Châu khẽ cười: " Khó trách, La tiên sinh đối với bức tranh này lại sống ch.ết không buông." Cô mỉm cười chuyển đề: " Tiếp theo, tôi muốn phỏng vấn Cố tổng, tại sao ngài lại muốn đấu giá bức tranh này?" 


Trong nháy mắt, Tống Khinh Ca đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt khẩn trương, nắm chặt hai tay, chỉ sợ anh nói ra điều gì đó khiến cho cô lúng túng.
Đại Boss ngồi đó, sắc mặt lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mím, bộ dạng gió thoảng mây trôi, thuận miệng nói một câu: " Muốn mua liền mua, cần có lí do sao?" 


Ách! Trước sau lạnh nhạt! Khiến cho toàn hội trường kinh ngạc.
Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét biến hóa trên khuôn mặt của cô không thoát khỏi ánh mắt của La Thế Sâm, hắn lặng im, cười lạnh.


Tình huống lúc này có chút lúng túng, xem tình hình nếu tiếp tục nữa, sợ rằng bức tranh này sẽ có giá trên trời, nhưng chỉ sợ ngược lại đến lúc cả hai nản trí không muốn mua nữa thì hỏng bét. Vì vậy, Chu Châu khẽ cười nói: " Bức tranh này đối với La tiên sinh có rất nhiều ý nghĩa, Cố tổng có thể nhường không?" 


Đại Boss khẽ nhếch môi, làm bộ suy nghĩ: " Thế này.."


Khi mọi người cho là anh sẽ rút lui, Chu Châu đang tự phụ vì mình nhanh trí, chuẩn bị nói lời chốt giá thì nghe Đại Boss nói: " Nhưng tôi đã nhìn trúng gì đó, tại sao lại phải nhường cho người khác." Sau đó, anh cầm thẻ bài từ trong tay Hứa Khiêm, dứt khoát: " 1000 vạn." 
Woa! Rất có khí phách!


Toàn hội trường không một tiếng động.


Tống Khinh Ca ngỡ ngàng, đối với hành động của Đại Boss làm cô có một cảm giác không nói lên lời. Mọi người không ngừng khen ngợi anh là mười phần khí phách, nhưng tại sao cô lại cảm thấy.. mình giống như bức tranh kia, là bắt buộc phải thuộc về anh! Anh đang nghĩ gì vậy? Tiền có phải làm bằng giấy đâu, sao lại ngây thơ như vậy, bỏ ra 1000 vạn để mua một bức tranh?


( 1000 vạn = 10 triệu, đổi sang tiền việt chắc khoảng 3, tỷ.)


Mà La Thế Sâm, sắc mặt lúc này không đảm đương nổi. Hôm nay La Quốc Dân nói với hắn, nhất định phải thể hiện lịch lãm, ga lăng, cố gắng gỡ lại hình tượng. Đồng thời cũng nói, vì video bất nhã kia, La thị đã vô cùng thê thảm, mất tiền, mất giá cổ phiếu, mất đối tác, sản phẩm bị tảy chay. Vì vậy, ở buổi đấu giá, chỉ được trả số tiền cao nhất không quá 200 vạn.


Chu Châu bị khí phách của Đại Boss làm cho kinh hãi, nhưng với bản lĩnh chuyên nghiệp nhanh chóng lấy lại tinh thần, Nhìn qua La Thế Sâm, thấy sắc mặt hắn đen ngòm, khả năng không thể ra giá tiếp, vì vậy nói: " Cố tổng trả giá 1000 vạn, quá cao rồi. Chắc không ai có thể trả giá cao hơn." Nói xong, cô quét mắt nhìn La Thế Sâm, ngừng một chút sau đó dơ búa: " 1000 vạn lần thứ nhất, 1000 vạn lần thứ hai, 1000 vạn lần thứ ba, đấu giá thành công, chúc mừng Cố tổng." 


Chu Châu nói: " Đây là vật phẩm cuối cùng đấu giá và cũng là vật phẩm được trả giá cao nhất. Chúc mừng Tống tiểu thư, chúc mừng Cố tổng." 
Tiếng vỗ tay rào rào.
Đại Boss nhướng mày, xem thường.
La Thế Sâm, mặt sắp vặn ra nước.


Tống Khinh Ca ngẩn ngơ, anh trả giá cao vậy, có phải là muốn để mọi người thêm chú ý đến cô và anh không? Không đợi cô hồi thần, Chu Châu nói: " Xin mời Cố tổng và Tống tiểu thư lên sân khấu giao nhận tranh." 


Hả? Tống Khinh Ca hơi giật mình. Mắt nhìn thấy Đại Boss đang bước gần đến chỗ cô ngồi, dáng vẻ cao lớn đi lên sân khấu.
" Tống tiểu thư?" Chu Châu nhìn cô: " Mời cô lên, đem tranh trao cho Cố tổng." 


Ách!  Trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, Tống Khinh Ca đành nhắm mắt bước lên. Cô nhận bức vẽ từ tay nhân viên, sau đó trao cho anh. Thấy ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm mình, cô hơi lúng túng, mắt không dám nhìn, còn tim thì sắp loạn nhịp. Nhanh chóng trao cho anh, rồi vội vàng bước xuống.


" Tống tiểu thư, chờ một chút!" Chu Châu thấy Tống Khinh Ca bước vội, liền gọi lại: " Mời cô cùng Cố tổng cùng ôm tranh, sau đó chụp một kiểu ảnh." 
Bất đắc dĩ, cô lại bước đến cạnh anh. Hai người cùng nhau nâng bức tranh lên, máy ảnh nháy lia lịa.


Nhìn một màn này, rất nhiều người trong hội trường nhất trí với nhau rằng họ rất giống một đôi, có tướng phu thê.
La Thế Sâm ngồi phía dưới, nhìn một màn này giống như là có người cho hắn một bạt tai, phẫn nộ đến cực điểm.


Chụp ảnh xong, Đại Boss ga lăng nắm tay Tống Khinh Ca đưa cô đi xuống. Một khắc kia, cô như ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên.
Bán đấu giá kết thúc, sau đó là đến dạ tiệc.


Tống Khinh Ca đi bên cạnh La Thế Sâm. Nhưng khi cô gặp được mấy người quen, nói chuyện vài câu, lúc quay lại thì không thấy bóng dáng La Thế Sâm đâu. Cô lơ đãng ngó quanh, thấy xa xa Đại Boss đang đứng nói chuyện với một cô gái trẻ, bộ dạng giống như là rất quen. Đại Boss phát hiện có người nhìn lén, liền liếc sang. Thấy anh cũng đang nhìn mình, cô cúi đầu, che dấu đi cảm xúc, cầm ly rượu đưa lên môi, nhẹ nhàng nhấp.






Truyện liên quan