Chương 93: Sẹo lành quên đau

Editor: Giả Bảo Ngọc 
Sang lão chấp tay sau lưng, bước xuống cầu thang. Mặc dù ông đã hơn 70 tuổi, tóc đã bạc nhiều nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt. Ông chầm chậm bước xuống, khuôn mặt lạnh nhạt, không biểu cảm.
Khi bước qua bên cạnh Đại Boss và Tống Khinh Ca, Sang lão nhàn nhạt hỏi: " Phong Thành, đến từ lúc nào?"


“ Cháu vừa đến." Cố Phong Thành vẫn nắm tay Tống Khinh Ca, trả lời.
Sang lão ngồi ở ghế salon, toàn thân toát ra uy quyền khiến cho Tống Khinh Ca hơi khẩn trương.
“ Đây là ông ngoại anh." Đại Boss nói với Khinh Ca.
Tống Khinh Ca mỉm cười, lễ phép nói: " Ông ngoại, cháu chào ông." 


“ Ông ngoại, đây là Khinh Ca." Đại Boss trịnh trọng giới thiệu: " Là bạn gái của cháu."
Sang lão khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm, Cũng chẳng liếc nhìn Khinh Ca. Ông uống một hớp trà, hỏi: " Mẹ cháu thế nào? Bao giờ thì về nước?" 
“ Chắc là tháng sau ạ." Đại Boss nói.


Sang lão nhíu mi, không vui nói: " Mẹ cháu năm nào cũng qua 23 tháng chạp mới về, chưa tới nguyên tiêu là kêu gào đòi đi. Ở đây không được đến nửa tháng." Nói xong, liền tức giận: " Cháu nói cho mẹ biết, nếu không tình nguyện muốn về thì đừng có về nữa."


Tống Khinh Ca nghe xong, hơi ngẩn người. mẹ Đại Boss không phải là con của ông sao? Sao lại nặng lời như thế.


"Ông ngoại, mẹ cháu cũng muốn nghỉ hưu để về chăm sóc ông." Đại Boss dễ dàng hóa giải: " Nhưng ông cũng biết, mẹ quản lý quỹ tín dụng bên đó. Hơn nữa, ở bên Úc những ngày đó* không được nghỉ. Huống chi, trước đó người phụ trách quỹ lại nghỉ việc cho nên mẹ cháu rất bận. Tháng trước, mẹ còn bắt cháu sang đó làm giúp nửa tháng."


available on google playdownload on app store


*Những ngày nghỉ tết âm lịch
Sắc mặt Sang lão phần nào dịu bớt, nhưng giọng vẫn còn rất giận: " Hừ! Cháu chỉ biết nói giúp cho mẹ là giỏi."


"Mẹ mới vừa bóc lột cháu nửa tháng, lại không phát lương, sao cháu lại nói giúp mẹ chứ." Đại Boss cười cười: " Nếu mà thật sự muốn giúp, cháu chỉ giúp ông ngoại. Ông cũng biết, mẹ cháu mắc bệnh nói nhiều, nhiều lúc rất là nhức đầu."


Tống Khinh Ca nghe xong, khẽ mỉm cười. Người đàn ông này, thì ra miệng rất ngọt, nói chuyện với trưởng bối hài hước mà không hề thất lễ.


Sang Lão nhìn cháu trai, giọng nói đã khá hơn nhiều: " Những năm qua mẹ cháu cũng rất vất vả, cháu cũng đừng giống như khi bé, luôn cùng mẹ tranh luận. Mẹ vì cháu hi sinh rất nhiều." 
"Cháu biết." Đại Boss cố ý khoa trương nói: " Hôm qua mẹ gọi điện thoại, mẹ nói 10 câu, cháu 1 câu cũng "không dám" nói lại."


Sang Lão nghe xong, ý cười trong khóe mắt: " Cháu lanh lợi thế nào ta còn không biết. Khẳng định là đặt điện thoại sang một bên, để cho mẹ cháu độc thoại. Haizz, nếu mẹ cháu mà biết, không biết sẽ giận đến mức nào." Cảnh tượng này, ông còn lạ gì nữa.


Ông ngoại đúng là thần cơ diệu toán!" Đại Boss cười.
"Phong Thành, không thể về đây trước tết âm lịch à?" Sang Lão hỏi.
Đại Boss nghiêng đầu nhìn Khinh Ca: " Vâng, cháu còn nhiều việc."


Sang Lão gật đầu nói: " Công việc đúng là rất quan trọng. Nhưng lễ mừng năm mới, đại gia đình phải sum vầy. Cháu cũng đừng có để đến sát ngày 30 mới về, để cho cả nhà phải đợi một người."
Cháu biết rồi." Đại Boss nói: " Ông ngoại cứ yên tâm."


" Ta nghe nói, con gái Cốc bí thư năm nay về nước đón năm mới." Sang Lão nói: " Hình như là đầu tháng sau về, con sắp xếp công việc về nhà sớm, đưa ta sang bên Cốc gia chúc tết."
"Vâng ạ, không thành vấn đề."Đại Boss nhận lời.


Sang Lão từng giữ chức vị quan trọng nhiều năm, hiện tại đã nghỉ hưu. Tính tình không đổi, lạnh lùng, ngạo mạn. Ông chỉ cùng Đại Boss nói chuyện còn đối với Tống Khinh Ca thì hoàn toàn bỏ quên.
Phong Thành, máy vi tính trong thư phòng của ta bị trục trặc, cháu lên đó xem giúp ta." Sang Lão nói.


"Khinh Ca rất thông thạo về máy vi tính, để cô ấy lên xem giúp ông." Cố Phong Thành phát hiện ông ngoại lạnh nhạt với Tống Khinh Ca nên cố ý nói.
"Chỉ là vấn đề nhỏ, cháu cũng giải quyết được." Sang Lão nhàn nhạt nói: " Hơn nữa, trong máy tính của ta có rất nhiều văn kiện bảo mật."


Về sau, Đại Boss cùng Sang Lão đi lên lầu: " Đi cùng anh?"
Nghĩ đến Sang Lão vừa nói "văn kiện bảo mật", Tống Khinh Ca lúng túng lắc đầu: " Anh lên đi, em ở dưới này chờ anh."
Đại Boss vỗ vai xin lỗi cô, nhìn bóng lưng Sang Lão đang bước lên lầu: " Em ra vườn đi dạo cho đỡ chán."


"Vâng." Tống Khinh Ca gật đầu. Làm sao cô không nhìn ra thái độ của Sang Lão đối với cô là gì? Nhưng không sao, trưởng bối khó tính cũng là điều dễ hiểu.


"Tống tiểu thư." Người lính công vụ từ trên lầu đi xuống: " Cố thiếu sợ cô ngồi một mình buồn chán nên bảo tôi dẫn cô đi vào nhà kính xem một chút."
"Ông có điều gì muốn nói với cháu?"  Vừa vào thư phòng, Đại Boss ngồi xuống ghế salon, đi thẳng vào vấn đề.


"Con bé đó là ai?" Sang Lão hỏi.
"Không phải cháu đã giới thiệu với ông rồi sao, là bạn gái của cháu." Đại Boss nói.
"Quê ở đâu, cha mẹ làm nghề gì?" Sang Lão hỏi.
"Người ở thành phố Z." Đại Boss nói: " Cha mẹ cô ấy qua đời rồi."
Sang Lão hỏi: " Chỉ là vui đùa thôi?"


Đại Boss đầu đầy vạch đen: " Cháu là hạng người đó sao?"
Sắc mặt Sang Lão trầm xuống, dạo vài bước quanh thư phòng, dường như không được vui vẻ.
"Ông ngoại, không phải ông nói là khi nào rảnh mang bạn gái về cho ông xem sao?" Đại Boss nói đùa: " Sao ạ? Ông không hài lòng? Muốn bổng đả uyên ương*?" 


*Chia lìa đôi lứa
Sang Lão dừng bước, không vui nói: " Thằng nhỏ này, nói cái gì thế, ông là hạng người như vậy sao?"
Đại Boss cố ý nói: " Vậy sao ông lại đối với cô ấy xa cách khó gần?"
"Thế à?" Sang Lão nhướn mày, sau đó nói: " Bảo con bé ở lại đây ăn cơm trưa."


Đại Boss nghe xong, tâm trạng thoải mái: " Được ạ." Ông ngoại lúc nào cũng như vậy, lần trước chị họ đưa bạn trai về cũng thế, luôn luôn xa cách khó gần. Nhưng bây giờ không phải đối với anh rể rất tốt sao?
Nhân viên công vụ: " Sang Lão, đến giờ làm trị liệu rồi ạ."


"Để cháu giúp ông." Đại Boss nói.
Sang Lão cau mày nói: " Nhìn cháu thế này, có giúp ông chắc trong lòng cũng thấp thỏm." Ông hừ một tiếng: " Muốn xuống lầu thì xuống đi, có công vụ giúp ông rồi."


Tuy nói vậy, nhưng Đại Boss vẫn giúp ông làm trị liệu. Sang Lão tâm tình dần dần vui vẻ trở lại, cùng Đại Boss nói nói cười cười.


Trong sân, quả thật có một nhà kính. Nghe người lính công vụ nói kể từ khi Sang Lão về hưu, liền bắt đầu trồng hoa, trồng rau để giết thời gian. Trong nhà kính, ngoại trừ một số loại hoa còn có nhiều loại rau. Những cây này đều do Sang Lão tự tay chăm sóc, không để lính công vụ hay bất cứ ai động vào.


Tống Khinh Ca nghe xong, quyết định không vào trong nhà kính nữa.
Nghe lời lính công vụ, không khó để đoán ra nhà kính này đối với Sang Lão rất quan trọng, ngay cả lính công vụ thường xuyên ở bên ông mà còn không dám động vào thì một người xa lạ như cô có thể tùy tiện đụng vào sao?


Đại Boss giới thiệu cô với Sang Lão, nói là bạn gái. Nhưng thái Sang Lão đối với cô, hình như không hài lòng. Trong tình huống này, nếu như cô bước vào nhà kính của ông, thì đúng là không hiểu chuyện rồi.


Tống Khinh Ca hơi ỉu xìu, một mình đi dạo ở vườn hoa. Trong khuôn viên này, có hai vườn hoa, ở giữa là nhà kính. 
Nghe thấy tiếng huýt gió, Tống Khinh Ca quay đầu lại. Ngước lên trên ban công lầu 2, thấy Đại Boss đang đứng đó nhìn mình.
Nhìn thấy anh, tâm trạng cô khá hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười.


Ăn cơm trưa xong, Sang Lão muốn đi nghỉ trưa, Đại Boss và Khinh Ca chào tạm biệt ông rồi rời đi. Khi xe chạy qua vọng gác ở cổng, cô ngoái đầu lại nhìn những người lính đeo súng đang đứng gác.
Đại Boss nắm chặt tay cô: " Hôm nay hình như em không được tập trung lắm?"


"Không có." Tống Khinh Ca quay đầu lại. Nói thật, cô có điểm không vui. Bởi vì, lúc ăn cơm Sang Lão vẫn như vậy. Chỉ cùng Đại Boss nói chuyện, không nói bất cứ chuyện gì với cô,  giống như coi cô là người vô hình vậy. Đến giờ phút này, cô có thể khẳng định Sang Lão không hề hoan nghênh cô đến.


"Ông ngoại anh tính tình hơi lạnh lùng." Đại Boss làm sao mà không đoán ra suy nghĩ của cô: " Chị họ anh lần đầu đưa bạn trai về nhà, ông ngoại còn cố tình làm vỡ cốc trà, làm cho anh rể bị dọa một trận xanh mặt. Nhưng mà hiện tại lại vô cùng tốt, thỉnh thoảng ông ngoại lại gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy đến chơi cờ vây với ông."


Tống Khinh Ca nghe xong, ngượng ngùng cười.
"Ông ngoại đối với em rất hài lòng, chẳng qua  ông không giỏi  biểu đạt ra ngoài."


"Vâng." Anh đã nói như vậy, cô biết phải nói sao.  Ông ngoại lạnh lùng với cô như vậy, sao có thể  nói là hài lòng. Bất giác, cô lại quay đầu lại nhìn vọng gác ở cổng.


"Tống Khinh Ca, em có biết thưởng thức không hả." Vì để cô thoải mái hơn, Đại Boss trêu chọc: " Bên cạch em có một đại soái ca, sao cứ nhìn chằm chằm người đàn ông khác thế. Trước là bác Cốc, giờ lại là tân binh gác cổng."


"Cốc bí thư, nho nhã, trầm ổn, phong cách quý phái, giống như hình tượng đại thúc trong tiểu thuyết ngôn tình." Thấy bộ dạng anh tự phụ, Tống Khinh Ca cố ý nói: " Vừa rồi lại nhìn thấy mấy người lính gác đó, một thân quân trang, trẻ trung, khỏe mạnh rất hấp dẫn." Cô khoa trương nói tiếp: " Làm sao bây giờ, hai loại hình đó em đều thích."


Đại Boss đột ngột phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng két két. Theo quán tính, Tống Khinh Ca cả người hướng về phía trước, mặc dù đeo giây an toàn nhưng ngực bị siết có chút đau.


Đại Boss một tay đặt ở vô lăng, một tay gác lên ghế của cô, hơi nhíu mi giọng khiêu khích: " Em dám lặp lại lần nữa!" 
"Sao nào?" Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là muốn trêu chọc cô.
Đại Boss siết nhẹ cằm cô: " Đừng có giả ngốc."
Tống Khinh Ca nháy mắt một cái: " Thế nào, anh ghen à?"


Nhìn cô vô cùng đáng yêu, Đại Boss không nhịn được hôn một cái, thấp giọng nói: " Anh không nhàn dỗi như em."
Tống Khinh Ca thuận miệng nói: " Đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, Đại thúc và trai trẻ."


Đại Boss dương mi, từ trên cao nhìn xuống: " Bác Cốc đáng tuổi làm cha của em, bị gọi là đại thúc, có phải là hơi quá không?"
Ách! Cô mím môi, không lên tiếng.
"Còn nữa." Đại Boss hừ một tiếng: " Mấy cậu tân binh kia, nhiều nhất cũng chỉ 18 tuổi, còn chưa là người lớn đâu?"


"Oh, hóa ra chỉ có anh là tốt, còn người khác đều dở hết?" Quá kiêu ngạo, Tống Khinh Ca thuận miệng trêu lại.
Đại Boss siết nhẹ cằm cô, ánh mắt sáng quắc: " Anh không tốt sao? Có phải sáng nay không thỏa mãn em, nên giờ em mới ngó nghiêng nhiều như vậy?"


Tống Khinh Ca hơi ngượng, mở to mắt vô tội nhìn anh không nói lời nào.
"Xem ra, phải dùng biện pháp mạnh." Đại Boss tiến tới, làm bộ muốn hôn cô.


Cô giơ tay, chống ở ngực anh. Mặt đã sớm ửng hồng, giọng lí nhí: " Đang ở trên xe, người khác sẽ trông thấy." Sau đó, hướng ra phía cửa sổ nhìn, phát hiện bên đường có biển báo dừng xe: " Chỗ này không thể dừng xe!" 
Đại Boss giả lơ: " Không dừng cũng dừng."


"Cảnh sát giao thông tới kìa!" Cô thuận miệng nói.
Biết là cô lừa mình, Đại Boss không thèm để ý, cúi xuống hôn cô.
Cộc, cộc. Có người gõ cửa xe.
Kính cửa hạ xuống.
"Anh đỗ xe sai quy định." Cảnh sát giao thông mặt không biểu cảm đứng ở ngoài xe nói.
Ách!


Sang Lão không ngủ trưa, ông gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài. Ông vốn xuất thân là quân nhân, tính tình đặc biệt gia trưởng, quyền uy. Tất cả mọi chuyện trong Sang gia đều phải được sự đồng ý của ông thì mới được làm.


"Chuyện yêu đương của Phong Thành, cô có biết không?" Không hề có lời mở đầu, Sang Lão trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Sang Lan Cầm đối với cha già rất sợ, nhỏ giọng: " Con có nghe cháu nó đề cập đến."


"Chẳng lẽ cô không nói với nó, bối cảnh gia đình có tầm quan trọng thế nào sao?" Trước mặt cháu trai, ông đã rất kiên nhẫn, nhưng đối với con gái  thì quả thực không nhịn được nữa.
Sang Lan Cầm cau mày không lên tiếng.


"Xinh đẹp thôi thì có tác dụng gì?" Sang Lão nói: " Không có bối cảnh, tất cả chỉ là vớ vẩn. Giống như cô, ban đầu sống ch.ết không chịu nghe lời tôi, lúc nào cũng la hét cái gì goi là "tình yêu là trên hết". Kết quả là gả cho một thằng nhãi nghèo xác xơ, dựa vào nhà vợ để quan hệ làm ăn, sau đó nuôi thêm tiểu tam ở ngoài, khiến cô thiếu chút nữa ch.ết vì cắt cổ tay, cô chưa sáng mắt ra hả?"


"Cha." Nhắc lại chuyện năm xưa, như chọc trúng vết sẹo của Sang Lan Cầm: " Chuyện đã qua lâu rồi, cha còn nhắc lại làm gì." Đây cũng là một trong những nguyên nhân bà không muốn về nước. Mỗi lần về, Sang Lão lại đay nghiến về chuyện này.


"Sao, sẹo lành là quên đau hả." Sang Lão hừ một tiếng: " Cô muốn Phong Thành đi theo vết xe đổ của cô phải không?"
Phong Thành là đàn ông, nó có suy nghĩ của mình." Sang Lan Cầm không vui chống đối.


Sang Lão tức giận nói: " Nó không nói một tiếng nào, đùng đùng đưa bạn đến. Giống hệt như cô, năm xưa đưa thằng khốn đó đến nhà, cô biết tôi khó xử thế nào không?"
Lại nhắc tới chuyện cũ, Sang Lan Cầm cực kỳ chán nản.


"Tôi vừa cùng Cốc Vĩnh Thuần nói chuyện, để cho nó và con gái của Cốc gia gặp gỡ. Không hiểu thế nào, nó lại mang một con bé về, lại còn lớn tiếng giới thiệu với Cốc Vĩnh Thuần là bạn gái." Sang Lão càng nói càng giận: " Cô nói xem, tôi biết dấu mặt vào đâu?"
Sang Lan Cầm trầm mặc, không lên tiếng.


Sang Lão tức giận không thôi: " Con gái Cốc Vĩnh Thuần cô đã gặp qua rồi đấy, dáng dấp xinh đẹp, lại hiểu lễ nghĩa. Quan trọng là sau lưng nó còn có Cốc gia. Cô nói chuyện với Phong Thành, lựa lời khuyên nhủ nó,chơi bời thì cũng có chừng mực, riêng chọn vợ là phải môn đăng hậu đối."


Nghe cha gia lan man một hồi, Sang Lan Cầm vô cùng khó chịu: " Cha, cha đừng vội, chuyện này đợi con và Phong Thành nói chuyện đã."


"Cô dùng cách gì để khiến nó và con bé đó chia tay, tôi không cần biết." Sang Lão nói: " Nhưng phải nhanh chóng, rõ chưa? Tết âm lịch này, tôi sẽ đưa nó đến nhà Cốc gia chơi, sau đó bàn luôn chuyện đính hôn ."
"Con sẽ cố gắng!"


"Càng nhanh càng tốt!" Sang Lão không vui nói: " Cô phải biết, nếu sang năm em cô không được gọi về, thì chỉ có thể ở trên cương vị hiện tại mà chờ nghỉ hưu." Mặc dù con trai ông trong công việc có nhiều thành tích nhưng người đi thì trà lạnh, ở trên đã có sự thay đổi nhânsự, hiện tại ông đã nghỉ hưu, lời nói bây giờ không còn giá trị nữa rồi.






Truyện liên quan