Chương 11
Ta nằm nghiêng ở trên giường, uống cháo gà mà đôi bàn tay ngọc ngà nhỏ dài của Nhã Ca đưa tới, nhìn con ngươi chứa đựng tha thiết lo lắng của mĩ nhân, cảm thấy chuyện tốt đẹp của cuộc sống chính là như thế này.
Dĩ nhiên, ngoại trừ ch.ết tiệt dại di mụ !
“Cô nương, vẫn là còn đau phải không ? Ta đi bảo phòng bếp đun nước, cô nương hảo hảo tắm rồi đi ngủ tiếp” suy nghĩ một chút, ta nói, “Hảo, bất quá không cần quá nhiều nước nóng, một chậu là tốt rồi.” “Nhưng là cô nương……Thân thể ngươi, không cần tắm sạch ?”
Cha nó, thiếu chút nữa đã quên rồi, tiểu nha đầu cho đến bây giờ vẫn còn là tưởng ta ở trên giường vận động quá mức. Bất đắc dĩ, ta phải nói cho nàng biết “Nhã Ca, không cần lo lắng, ta chỉ là………kinh nguyệt tới.”
Mẹ nó, vừa nhắc tới kinh nguyệt, bụng ta lại bắt đầu đau đớn, lại còn là từng cơn từng cơn. “Thì ra là như vậy, nô tỳ lập tức chuẩn bị đồ cho cô nương dùng” ta gật đầu, còn có Nhã Ca tri kỉ, cô nương này, ta nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, rất tốt, rất tốt !
“Xuân Tiêu, ngươi có hay không………Cảm giác có nơi nào không thoải mái ?” Hành Cửu hỏi.
Tức giận trợn mắt nhìn vòng tay một cái, ta có khí vô lực nói “Ngươi đây không phải là nói nhảm sao ! Bụng ta vẫn còn rất đau ~” con mẹ nó, nghe nói đại di mụ cũng phải kéo dài bảy ngày, nếu là ngày nào cũng đau thành như vậy, ta đây như thế nào trải qua ?
Đông đảo đồng bào phái nữ, ta muốn chân thành nói với các ngươi một câu, các ngươi, cực khổ ! Còn có những bạn gái trước kia của ta, Sở thiếu ta hối hận, ô ô ô, sớm biết khi đó nhất định hảo hảo thương tiếc các ngươi !
Nhưng là, cũng không có cơ hội nữa đi…….
Một khắc kia, bản thiếu ta lại cảm giác mọi loại thê lương.
“Xuân Tiêu, ta nói không phải cái này, ta nói chính là, ngươi có đôi khi không thể khống chế mình ?” Có, hiện tại ta không thể khống chế mình ! Lão tử ta cỡ nào muốn tát ngươi một cái a !
Hiển nhiên, ta sẽ không nói với hắn như vậy. Ta chỉ là trợn to hai mắt, rất vô tội nhìn hắn. “Xuân Tiêu, ý của ta là. Giống như ngày hôm qua đối mặt Ngôn Chi Thanh, cái loại đó không thể khống chế bản thân, có hay không còn phát sinh ?”
Ta nghĩ, đáp “Không có, bất quá Hành Cửu, hôm qua sao lại phát sinh chuyện quái dị như vậy ? Nhưng nếu không phải là ngươi, ta cũng không biết lúc ấy sẽ thành ra chuyện gì. Ngươi không phải là nói cho ta biết, Xuân Tiêu nàng đã ch.ết sao ?” “Xuân Tiêu đã ch.ết, chẳng qua chấp niệm của nàng còn không có tiêu thôi.” “Kia chấp niệm của nàng là cái gì ?” “Ngươi thật đúng là muốn biết ?” “Tất nhiên” chỉ nghe Hành Cửu khẽ thở dài một cái, nói “Nhắm mắt lại đi, ta dẫn ngươi đi xem”
Ta nghe lời nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân trôi nổi giữa không trung. Khi ta mở mắt ra, dưới bầu trời mưa thật to, Hành Cửu một thân nam trang cùng ta đứng sóng vai, tuy nhiên kì quái là, giọt mưa lớn hơn cũng không chạm tới nửa phần của chúng ta.
Trước mặt là một đình cổ, có hai nữ tử ở chỗ này tránh mưa. Một nữ tử dáng vẻ xinh đẹp, mặt mũi tinh sảo, mi tâm một chút chu sa ở giữa, rõ ràng chính là Xuân Tiêu bản tôn, mà bên kia hồng y nữ tử ta chưa từng thấy qua, đại khái chính là tì nữ trước kia của Xuân Tiêu Tiểu Vũ.
Hai người các nàng đang cười nói tránh mưa, liền thấy một bạch y công tử đội mưa từ sân vắng bước chậm tiêu soái tới, người này bản thiếu nhìn rất quen mắt, chính là cái đó Ngôn Chi Thanh đại học sĩ.
“Tiểu thư, có thể cho tiểu sinh ở chỗ này tránh mưa ?” “Này mưa hơi lớn một chút, công tử cứ tự nhiên” hắn tự ngồi xuống, ngắm cảnh, nhìn mưa, nhìn nữ nhân diễm lệ xinh đẹp. Mưa dần dần ngừng, nàng ngửa đầu nói “Thế nào nhanh như vậy liền ngừng ?” Hắn nhíu mày cười nói “Tiểu thư tựa hồ, rất là không muốn mưa tạnh đây” “Công tử nói đùa”
Vốn cũng là vô tâm vui đùa, lại bởi vì nụ cười giai nhân mà suýt nữa mất hồn. Nàng cùng tì nữ đi ra khỏi đình tránh mưa. Hắn cầm ô trúc của nàng nói “Tiểu thư, nhớ lấy ô” nàng quay đầu lại, xinh đẹp cười một tiếng “Vậy liền tặng cho công tử đi.”
Thân ảnh của nàng càng lúc càng xa, để hắn lại tim đập loạn nhịp, hắn hôm nay, là gặp yêu tinh sao ?
Lại một ngày, nàng đi vào miếu dâng hương, ở trên đường lại gặp thổ phỉ, đang kinh sợ không biết làm thế nào cho phải, hắn đi ngựa qua, đạm thần tố thủ, tóc dài như bay.
Hắn thúc ngựa, bỗng quay đầu nói. Hắn cười “Tiểu thư, có cần tiểu sinh giúp một tay ?” Nàng cũng cười nói “Vậy làm phiền công tử” kết quả, nàng cho là hắn võ công cái thế, kia chẳng qua hắn chỉ là một yếu nhược thư sinh. Dùng khí lực toàn thân vẫn bị đánh sưng mặt sưng mũi. Thổ phỉ lấy tất cả tiền của hai người, áo lụa xanh bên ngoài của hắn cũng bị lột đi. Tình cảnh này, hai người nhìn nhau, đồng thời cười to. Nhỏ dần, hắn hỏi “Sau này như thế nào mới có thể tìm được cô nương ?”
Nàng con ngươi đảo một vòng nói :
“Công tử cần tìm ta để bồi thường áo bên ngoài ?” Hắn bật cười lên tiếng “Khụ, chỉ là muốn, Thanh nếu có thể lúc nào cũng nhìn thấy cô nương, thật là tốt.”
Nàng mỉm cười một tiếng nói “Vậy liền tới Phù Dung các đi, tìm Xuân Tiêu.”
Vẻ mặt của hắn ngừng lại, nàng cho là hắn sẽ không tới. Nhưng là buổi tối thứ hai liền tới, nàng cười nói rằng nên vì hắn đánh đàn. Không nghĩ tới hắn nhận lấy đàn, mỉm cười vì nàng đánh một khúc ‘Phượng cầu hoàng’
Nhìn đến đây, ta đối với Hành Cửu nói “Thật sự là rất……” “Rất cái gì ?” “Rất tài tử giai nhân” ta nghĩ hồi lâu mới tìm được từ văn nhã như thế. Hành Cửu không nói, rồi sau đó buồn bã nói :
“Bất quá chỉ là mặt ngoài thôi, một người cho là gặp chuyện cả đời không xảy ra, một người lại cho là diễm phúc bất ngờ nảy sinh.”
Hình ảnh trước mặt lần nữa biến đổi, ngày qua ngày, có lúc chẳng qua là nàng ôn nhu cười, có lúc sẽ cùng nhau vẽ vẽ, ngâm thơ. Lòng của nàng dần dần trầm luân.
Môt ngày, nàng đang ở trong lâu gảy đàn đợi hắn, tì nữ Tiểu Vũ nói “Cô nương, ta ở trên phố nghe được một chuyện, Ngôn đại nhân đã cùng thiên kim thừa tướng đại nhân đính hôn, tháng này liền đã muốn thành hôn”
Tay gảy đàn một trận đau nhó, nàng hồi thần, mới phát hiện ra dây đàn bị đứt. Hắn rất nhanh đến, bộ mặt áy náy bộ dáng không yên. Mà ngay cả tay của nàng cứ chảy máu cũng không có phát hiện. Hắn nói :
“Xuân Tiêu, gia phụ ép ta cưới thiên kim thừa tướng, ta không thể làm trái. Đợi sau khi ta thành thân, đón ngươi vào cửa, được không ?” “Cưới ta làm thiếp sao ?” Nàng buồn bã nói. “Xuân Tiêu !” Hắn nhíu mày nhìn nàng, mặt giận tái “Ngươi biết, ta sẽ không bạc đãi ngươi !” Nàng ngưng mi, nhìn ánh mắt của hắn, cười nói “Không bằng chúng ta bỏ trốn ?” Hắn cũng cười “Xuân Tiêu, chớ có nói đùa”
Hắn không biết, lời nói vừa rồi, nàng nói nghiêm túc. Trong mắt nhìn hắn, bạch y tóc đen, ngọc chất nhanh nhẹn, cũng vẫn là bộ dáng lúc mới gặp gỡ. Nàng lại cảm thấy tâm lãnh.
Thì ra là………Hắn cùng với nam tử thế gian này đều một dạng, không khác nhiều. Nàng nhíu mày, cười nhạt, ngay sau đó phân phó tì nữ đem hắn đuổi ra ngoài. Hắn ở bên ngoài lâu một thân chật vật, nàng ở trên lầu cười đến thê lương.
Ngay sau đó, đóng cửa, sẽ không thấy hắn, liên tiếp nhiều ngày.
Mẹ kiếp, “Cái này Ngôn Chi Thanh thật là có lỗi !” ta cả giận nói. Không nghĩ tới Hành Cửu liếc ta một cái, nói “Ngươi nếu là hắn, đoán chừng sẽ vô sỉ hơn !” nha, hắn nói cái gì !
Ta nói “Ngươi nào biết ta sẽ so với Ngôn Chi Thanh tốt hơn ?” “Chẳng lẽ ngươi nếu là hắn, sẽ hủy hôn với thừa tướng tiểu thư, đi cưới Xuân Tiêu ?”
Cái này, cái này sao. Cưới lão bà tất nhiên muốn cưới xuất thân trong sạch, tính tình dịu dàng. Giống như Xuân Tiêu mĩ nhân xinh đẹp bậc này, tất nhiên chỉ thích hợp nuôi bên ngoài. Khụ, ngươi là nam nhân, ngươi nên hiểu……