Chương 13
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ đã được che kín, Tử Quan mở mắt rồi lại nhắm mắt, nằm ì trên giường một lúc.
Không biết giờ đã là mấy giờ rồi? Cô mơ màng nhớ ra, sáng sớm, lúc Tiêu Trí Viễn tới cô đã hơi mở mắt ra, vô thức hỏi: “Anh khỏe hơn tí nào chưa?”
Anh vươn tay, hơi siết nhẹ gương mặt cô, cúi người xuống, không cho phép cô trốn tránh rồi hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Anh ra ngoài một lát, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô nhất thời không thể trốn tránh bèn thuận theo anh luôn, bây giờ nhớ ra, nụ hôn trên trán dù chỉ là lướt qua nhưng lại rất nặng nề, khoảnh khắc ấy suy cho cùng là mơ hay thật? cô sờ soạng cầm đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường lên, nhìn thoáng qua, không ngờ đã là một giờ trưa rồi. Cô vội vàng đứng dậy, đi ra cửa phòng ngủ thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng tranh chấp bên ngoài phòng khách.
Là giọng một người đàn ông.
Tử Quan hơi hé cửa ra, lướt nhìn phía bên ngoài, là Trần Phán.
“Sếp Tiêu, vì sao lại phải làm vậy?” Thoạt nhìn anh ta có vẻ rất tức giận, thiếu điều chỉ thẳng tay vào mũi ông chủ mà thôi.
“Làm gì?” Giọng Tiêu Trí Viễn vẫn khàn đặc như vậy, thậm chí trông anh còn mệt mỏi hơn cả hôm qua.
“Đám người đó nói xấu sau lưng anh thế nào, không phải anh không biết!” Ngữ khí của Trần Phàn dần trở nên kích động, “Nếu anh có thể giống anh ta, tốt xấu gì cũng có một người vợ trên danh nghĩa, chí ít anh ta sẽ không nắm thóp cuộc sống của anh mà viết ra một bài báo như vậy!”
Tiêu Trí Viễn vẻ mặt vô cảm nhưng vẫn giữ im lặng.
“Lần này nếu lợi dụng được giới truyền thông mà tung ra tin tức kia thì đúng là một cơ hội tốt, rất đúng lúc. Vì sao anh phải làm to chuyện, tại sao những tin tức anh đi với cô gái này, cô gái nọ lại không đem giấu nhẹm đi?…” Trần Phàn có vẻ như không định buông tha, “Loại tạo thế dư luận này vốn dĩ là trăm lợi mà không một hại đối với chúng ta…”
Tiêu Trí Viễn ngắt lời anh ta, “Không cần những scandal ầm ĩ kiểu này, tôi cũng có thể chắc chắn thành công. Cậu xem bên Phương Gia Lăng ấy, bị lọt mỗi một thông tin có con mà đã tốn bao nhiêu sức lực…”
“Điều này sao có thể giống nhau được?” Tâm trạng Trần Phàn có vẻ rất kích động, anh ta đứng cả lên, “Phương Gia Lăng đó là tin đồn thất thiệt, còn anh, anh có vợ lại có cả con, chuyện này nếu lọt ra ngoài cũng có thể viện cớ là vì muốn bảo vệ Lạc Lạc, đối với hình tượng và tác phong của anh đều có lợi! Những lời đồn bên phía Tiêu Chính Bình cũng có thể tự biến mất…”
“Thôi đi.” Sắc mặt Tiêu Trí Viễn hơi trầm xuống, “Những chuyện này đều là chuyện gia đình tôi, không thể kéo cả công ty xuống được”
“Tóm lại là vì sao?” Trần Phán lại ngồi xuống, dĩ nhiên là không cam lòng.
“Vợ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Tiêu Trí Viễn xoa xoa ấn đường, bình thản nói.
Trần Phán ngây ra nhìn anh, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, bỏ qua câu chuyện này.
Những chuyện họ nói tiếp theo đều là chuyện công ty, Tử Quan không có tâm trạng nghe nữa, lúc này đầu óc cô rối bời, tất cả đều là những lời Trần Phán nói ban nãy.
Cô chợt hiểu ra, trong những chuyện xấu mà Tiêu Trí Viễn gây ra khắp nơi, dĩ nhiên cũng có một chút là sự thật nhưng phần lớn đều là Tiêu Chính Bình có ý định để giới truyền thông phát tán ra… lấy lý do là Tiêu Trí Viễn vẫn còn thiếu chín chắn để anh khó có được sự tín nhiệm của hội đồng quản trị.
Thế giới này hóa ra phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, Tiêu Trí Viễn luôn giúp cô loại trừ sự phức tạp và xấu xa này… Có lẽ là ngủ không ngon cho nên Thái dương cứ giật giật và rất đau, Tiêu Chính Bình… chuyện xấu… Tử Quan đột nhiên tỉnh táo lại trong nỗi kinh ngạc, trước khi tới đây, bản thân cô đã làm ra một chuyện ngu xuẩn rồi!
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra
Tiêu Trí Viễn giơ tay bật đèn: “Sao đã thức rồi?”
Cô miễn cưỡng mỉm cười: “Vừa mới thức thôi, đói quá không ngủ được.”
Anh liếc cô một cái rồi ra lệnh: “Đi ăn thôi.”
“Tiêu Trí Viễn…” Cô để ý thấy giọng anh vẫn khàn đặc, cho nên không kiềm chế được mà gọi anh lại.
“Hử?” Anh dừng bước.
Cô trông thấy râu ria dưới cằm anh đã mọc lún phún, khuôn mặt mệt mỏi rã rời đến khác thường, cuối cùng muốn nói lại thôi: “…cảm ơn anh.”
“Sáng nay anh đi đâu?” Tử Quan ăn cơm trưa mà nhà hàng đưa tới, hỏi Tiêu Trí Viễn.
Anh nhấp một ngụm cà phê, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô bèn đẩy chiếc đĩa không trước mặt về phía trước: “Chia cho anh một ít mì xào.”
“Anh chưa ăn à?” Tử Quan gạt một ít từ trong đĩa của mình ra rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Anh thật sự là chưa ăn gì, cộng thêm chén Espresso đặc gấp đôi trong miệng vậy mà vẫn thấy nhạt nhẽo như nước lã. Nhưng lúc này trông thấy Tử Quan ăn rất ngon miệng anh mới cảm thấy hơi đói.
“Tối qua anh không ngủ?” Tử Quan buông đũa, nhìn sắc mặt anh càng thấy nghi ngờ hơn.
“Không hẳn.” Tiêu Trí Viễn hờ hững nói, “Lúc trên máy bay có ngủ một lát.”
“Chiều nay đã về chưa?” Tử Quan nhìn đồng hồ, “Bác sĩ nói anh vẫn phải truyền nước…”
“Về nhà rồi truyền.” Tuy anh rất mệt nhưng tinh thần cũng tàm tạm, vẫn nhớ đến công việc của cô, “Hôm nay em không phải làm thêm giờ à?”
“Hôm qua đã làm xong rồi.” Tử Quan hơi chột dạ chuyển điểm nhìn ra chỗ khác.
“Có phải có tâm sự không?” Tiêu Trí Viễn nhíu mày nhìn cô.
“Không.” Tử Quan lắc đầu phủ nhận
Anh vẫn nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt có một chút thăm dò, Tử Quan cảm thấy rất không tự nhiên, một lát sau, anh đứng lên ra ban công nghe điện thoại, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một cái.
Cuộc điện thoại này nói không lâu lắm, Tử Quan vừa ngẩng đầu lên thì Tiêu Trí Viễn đã ở trước mặt cô, ánh mắt trầm ngâm mà lạnh lùng, nhìn cô không chớp mắt.
Trái tim cô ngừng đập, bỗng cảm thấy rất sợ.
Nét căng thẳng trên mặt bị Tiêu Trí Viễn thu hết vào đáy mắt, anh nhếch nhếch môi, trong đôi mắt hẹp dài chỉ có một màu u tối, tất cả đều là thần sắc mà cô không tài nào hiểu nổi.
“Trước khi đến đây em đã làm gì?” Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, trong giọng nói đã không còn một chút dịu dàng nào.
Tử Quan chưa bao giờ trông thấy một Tiêu Trí Viễn như vậy, thần sắc âm trầm hung dữ, giống như hận không thể cho cô một bạt tai. Cô mím môi thật chặt, không nói lên lời.
“Nói đi! Tang Tử Quan cô dám làm mà không dám nhận à?” Anh bộc phát cơn thịnh nộ.
“Em đi tìm anh cả, nhờ anh ấy giúp đỡ.” Tử Quan nghiến răng, nói hết mọi chuyện.
“Vì sao khẳng định anh ta sẽ giúp?” Anh nói từng chữ một, “Cô đã nói gì với anh ấy?”
Tử Quan nhớ lại những lời cô đã nói với Tiêu Chính Bình, bỗng nhiên thấy rất sợ, cô đã nói ra những điều không nên nói… Lúc này Tiêu Trí Viễn lại hỏi như vậy, nhất định anh đã biết hết.
Da đầu cô tê dại, nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên.
“Tang Tử Quan, tôi thật là đã quá xem nhẹ cô, đối với cô, mọi chuyện đều rõ ràng minh bạch… Anh ta không chịu giúp cô, cô còn có thể khuyên anh ta rằng: một khi tin tức tôi đã kết hôn bị lọt ra ngoài, hình tượng của tôi sẽ càng tốt đẹp hơn…”
“Hôm qua… Em hết cách nên mới tìm anh cả…” Tử Quan thấy vẻ mặt dữ tợn của anh bèn lùi về sau vài bước, “Thật sự em hết cách rồi…”
Có lẽ anh chỉ là tức giận nhất thời, cho nên cứ nhìn cô chằm chằm, khóe môi là nụ cười nhạt nhẽo, không nói năng gì.
“Xin lỗi…”
“Kết hôn đã bốn năm nay, tôi nghĩ bản thân tôi đã làm hết những chuyện tôi nên làm… còn cô thì sao?” Tiêu Trí Viễn ngắt lời cô, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, “Tang Tử Quan, trong lòng cô, dù chỉ là một góc nhỏ nhất đã từng có vị trí của người chồng thực sự như tôi chưa?”
Kết hôn… Bốn năm… Họ đã kết hôn bốn năm rồi.
Tử Quan bỗng cảm thấy mũi mình cay cay, cô không phân biệt nổi trong lòng mình lúc này là cảm giác gì… Anh thất vọng, chẳng lẽ cô không thất vọng hay sao? Nhưng cô có thể nói gì? Chỉ có thể liều mạng bắt bản thân mình không được chớp mắt, không được tỏ vẻ yếu đuối mà phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Tiêu Trí Viễn nhắm mắt lại, rất lâu sau cảm giác cô độc này mới dần phai nhạt đi, vẻ mặt vừa lãnh đạm vừa chán chường “Bỏ đi, không nói nữa.”
Anh vội vàng đứng lên, mặc kệ cô ngơ ngác đứng đó, đi thẳng vào phòng sách lấy cặp sách, sau đó đi ra khỏi cửa.
Tiếng đóng cửa rất lớn khiến Tử Quan bừng tỉnh, cô lấy lại tinh thần chậm rãi ngồi xuống ghế, ch.ết lặng hồi tưởng lại màn vừa rồi.
Thực ra, trong bốn năm rất dài này, cô và Tiêu Trí Viễn không biết đã cãi nhau đến bao nhiêu lần nhưng giống như ban nãy, vẻ mệt mỏi chán chường và lãnh đạm trong mắt anh… Ấy là lần đầu tiên.
Cô đã chạm vào cực hạn của anh rồi ư?
Nhưng cô còn cách nào khác?
Nhiều khi, cãi nhau với Tiêu Trí Viễn cô chỉ vào một chút dũng khí, tới bây giờ cô cũng không thể khẳng định rốt cuộc là anh có phải đang giúp đỡ cô hay không… Còn lúc này cô thực sự không muốn nghĩ nữa.
Có người gõ cửa. Người phục vụ sợ sệt nhìn lại biển số phòng: “Chị à… Căn phòng này đã được trả rồi.”
“Được, tôi đi ngay đây.” Tử Quan vào phòng ngủ cầm túi xách của mình, rối bời đi ra khỏi phòng.
Thang máy đi xuống dưới từng tầng một, Tử Quan chợt nghĩ, đây cũng không phải lần đầu tiên đi bỏ đi một cách giận dữ, bình thường đêm khuya, cô thường phẫn nộ nói với anh: “Tôi đi vẫn không được sao?”
Anh lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm hơn cô một bước, cô luôn nghĩ rằng, dù sao cái nhà này đối với anh mà nói cũng chẳng quan trọng gì.
Mãi đến một lần anh say rượu, nôn hết cả lên sofa. Tử Quan nhìn tấm thảm trải sàn đến phát điên lên, sau đó liều mạng đẩy anh đến phòng tắm. Anh híp mắt nhìn cô, chắc là nghe nhầm nên anh đã tưởng cô muốn đuổi anh ra khỏi nhà, trong đôi mắt sáng ngời kia có đôi phần ấm ức: “Em tưởng anh muốn chạy ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt hay sao? Nhưng nếu anh không đi em nhất định sẽ bỏ nhà đi… Tử Quan em ở một mình, anh lo lắm…” Cô giật mình, chưa kịp phản ứng thì anh đã ngủ mất,
Lúc này, Tử Quan có cảm giác không thật, anh đã thật sự ném cô ở lại Đức Thành này mà không thèm quan tâm đến nữa, nhưng cô biết đi đâu đây?