Chương 25
Lâm Vãn không biết sao Chu Diễn Xuyên lại xem như việc trông chừng cô là trách nhiệm của anh. Nhưng trái tim bé bỏng của cô lại hết sức hưởng thụ, còn hết sức hăng hái mà đập nhanh hơn.
Cô nhận chai nước chanh, làm bộ như vặn không nổi: “Mở không được.”
Lừa ai vậy chứ cô Lâm!
Cô tự cười mình, không biết sao cũng học được cái kiểu giả vờ yếu đuối thế này nữa?
Chu Diễn Xuyên như đang nghĩ gì đó mà liếc cô một cái.
“Không giúp thì thôi,” cô lộ ra vẻ đừng trách tôi, “Tôi đi lấy rượu.”
Chu Diễn Xuyên tay trái cầm điện thoại, tay phải lướt qua tay cô, cầm nắp bình: “Giữ chặt.”
Lâm Vãn theo bản năng dùng sức hơn. Cảm giác lực của người đàn ông xuyên qua bình truyền tới tay, làm chai nước chanh trong tay cô xoay một vòng.
Cô cười cười chớp mắt, không nói gì.
Chu Diễn Xuyên lấy nắp chai mới vặn ra nhét vào tay cô, lại nhấn mạnh: “Lúc tôi không phát hiện thì đừng có uống trộm đấy.”
Anh không tin tửu lượng Lâm Vãn, càng không tin tưởng hành vi sau khi say của cô.
Hôm nay ngoài hai người còn có 18 người khác, anh sợ Lâm Vãn kích động thì không quan tâm cái sân vườn này có chó mèo gì, toàn bộ ai có mặt ở đây đều được cô tổ chức đại lễ sắc phong luôn.
“Tôi không dám đảm bảo.”
Lâm Vãn uống hớp nước chanh, giơ chai lên làm động tác mời rượu anh, “Có bản lĩnh thì trông chừng tôi đi.”
Nói rồi quay người đi, bước chân vui vẻ làm đuôi ngựa lắc qua lắc lại, có cảm giác đắc ý.
Chu Diễn Xuyên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, một lần nữa nói với người cung ứng bên đầu dây bên kia: “Xin lỗi, anh nói tiếp đi.”
Bên cung ứng: “…” Thì ra “ngài” cũng còn nhớ là tôi vẫn đang chờ.
Lâm Vãn đi qua bên chỗ vỉ nướng, thấy Hách Soái cầm mấy xâu thịt nướng.
“Lãng phí thức ăn là xấu hổ lắm nha.”
Trước đó cô bỏ trốn ra xa, cũng không có ý định tới giúp, thấy Trịnh Tiểu Linh đang cầm mấy xâu thịt nướng có vẻ ít nhất còn ăn được thì thò tay qua xin. Hương vị không tệ, bên ngoài hơi khét nhưng bên trong thịt mềm, gia vị ướp vừa đủ.
Lâm Vãn qua bên nhóm đang gào khóc đợi ăn, tìm chỗ ngồi xuống, nhấm nháp tay nghề của Trịnh Tiểu Linh một cách thích thú. Trong sân vườn có mấy ghế dài ba chỗ ngồi, cô ngồi ghế ngoài cùng bên trái, chưa kịp ăn được 2 miếng đã có người đi tới ngồi ghế bên phải.
Lâm Vãn quay sang, nhận ra anh ta là người bạn mới quen, không biết là bạn của ai đưa tới, dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai.
Anh chàng đó nhìn cô cười, tiến tới gần: “Cuối cùng cũng có đồ ăn rồi à?”
“Bây giờ anh qua đó giành còn kịp.” Lâm Vãn giọng chân thành, “Nhớ đừng lấy đồ của Hách Soái nướng là được, ăn coi chừng ch.ết đó.”
Anh chàng đẹp trai gật đầu đồng tình nhưng không đi bên kia mà lại gác tay lên lưng ghế, nghiêng người đối diện với cô: “Cô tên Lâm Vãn đúng không, vừa nãy giới thiệu tôi đã chú ý đến cô.”
Lâm Vãn bắt chước giọng người dẫn chương trình talk show: “Thật sao, tôi không tin.”
“Thật mà, không dối cô đâu.” “Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa*”, tuy câu thơ này bây giờ hay bị mọi người biến tấu đi nhưng tôi vẫn thích không khí trong bài thơ.”
(Dịch thơ:
Dừng xe, chiều ngắm rừng phong thẳm,
Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai.)
Anh chàng này khen người ta với cách thức độc đáo, vừa bày tỏ sự tán thưởng với Đỗ Mục vừa mới nói về chuyện chính, “Tên cô nghe rất có ý thơ, tên cũng như người.”
Thật tình thì Lâm Vãn không thấy mình cầm que nướng ăn thì có ý thơ kiểu gì, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
Cô cười với người ta là xuất phát từ phép lịch sự xã giao. Người trước mặt đẹp thì có đẹp, nhưng mà mọi thứ đặt cạnh nhau thì thấy cũng bình thường chứ không giống như Chu Diễn Xuyên, nốt ruồi nơi cuối mắt lại làm cho anh nổi bật giữa đám mỹ nam.
Anh đẹp trai này có vẻ được thái độ thân thiện của cô ủng hộ, may là mọi người là người, chứ nếu là chim thì chắc lúc này anh ta đang rung cánh múa, chuẩn bị phô diễn hết vẻ đẹp của mình như chim trống tán tỉnh chim mái.
Nhưng mà không để anh ta nghĩ xong việc tiếp theo, bên cạnh có tiếng nói lạnh lùng: “Làm phiền nhường chỗ một chút.”
Chắc có người muốn ngồi xuống. Anh ta không nghĩ ngợi gì, dịch người hướng về phía Lâm Vãn.
Không ngờ Lâm Vãn cười tươi tắn hơn cả khi nãy: “Anh xong việc rồi hả?”
Cô cong cong mắt nói với soái ca đang đột ngột dừng động tác lại: “Vậy anh ngồi qua bên đó nhé, bạn tôi tới rồi.”
Anh chàng đẹp trai nghẹn rồi, lúc này mới ngước lên nhìn xem ai dám quấy rối mình.
Chu Diễn Xuyên một tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống anh ta. Gương mặt đẹp đẽ dưới ánh mặt trời lại có vẻ lạnh lùng. Soái ca kia nhìn Chu Diễn Xuyên, lại nhìn Lâm Vãn, giống như hiểu ra gì đó.
Làm phiền rồi.
Chu Diễn Xuyên ngồi xuống, hai chân dài khoanh lại,ngả lưng dựa về sau, dáng ngồi thả lỏng.
Người cung ứng nói không mấy câu đã xin phép tắt máy vì bận dỗ con ngủ, sẽ nhắn wechat tiếp tục công việc sau. Anh cầm điện thoại bấm chữ, khóe mắt thấy người kia đang tạm biệt Lâm Vãn.
Lâm Vãn mỉm cười chào người thanh niên kia, cầm một que thịt nướng lên: “Anh ăn không?”
“Cô ăn đi.”
Lâm Vãn không khách sáo, cắn miếng thịt bò vừa nhai vừa hỏi: “Không phải anh tới giành thịt với tôi hả? Vậy anh lại đây làm gì?”
Chu Diễn Xuyên nhắn xong, trong lúc chờ trả lời thì ngẩng lên, thong thả thả từng chữ: “Tới đây trông chừng cô.”
“…”
Lâm Vãn mém nữa là mắc nghẹn.
Mấy lần thất bại, đội nướng thịt đã có kết quả. Nửa tiếng sau, 20 người trẻ tuổi càn quét sạch đống nguyên liệu.
Cơm no rượu say, nắng lại gay gắt, mọi người bắt đầu thấy buồn ngủ. Để nâng cao tinh thần, Trịnh Tiểu Linh đề nghị mọi người vào nhà mở máy lạnh ngồi, nhân tiện cống hiến luôn máy chơi game mới mua của mình.
Máy chơi game được mấy người cướp, còn những người không cướp được thì lấy điện thoại ra chơi game trên di động, còn mấy người không biết làm gì cho đỡ chán.
Lâm Vãn đề nghị: “Hay là xem phim đi, tôi thấy tầng hầm có máy chiếu? Không biết có xài được không?”
“Sử dụng được,” Tống Viện tiếp lời, “Lúc chúng tôi mới ở cũng lấy nó coi phim nhiều lần rồi.”
7,8 người nhanh chóng di dời địa điểm tới tầng hầm.
Cửa sổ được kéo rèm che kín lại, kéo màn chiếu xuống, tắt đèn, có cảm giác giống như rạp VIP.
Tống viện lấy notenook của cô ấy, hỏi mọi người: “Mọi người muốn xem phim gì?”
Tính tình cô ấy hơi ngại ngùng, lúc có nhiều người thì nói chuyện nhỏ xíu. Lúc này cô ấy đứng đó, tóc xõa dài nhìn có vẻ hơi u ám. Có người tự nhiên nảy ra ý tưởng: “Có phim ma không? Không khí thế này coi phim ma dọa lạnh gáy là hợp nhất.”
Tống Viện đúng là có lưu phim ma, cô tìm một lát rồi hỏi: “‘Xác ch.ết cổ trong thôn’ có được không?”
Mí mắt Lâm Vãn giật giật nhưng thấy mọi người đều hưởng ứng nhiệt tình nên không thể phản đối. Cô nhìn thì không giống người nhát gan, cũng không muốn phá hỏng cảm xúc của mọi người.
Phim bắt đầu chiếu. Đây là một bộ phim của Hồng Kong, một trong những bộ phim kinh dị nổi tiếng nhất, nội dung kể về một cô gái ch.ết oan, mộ của cô bị công trường phá hủy, linh hồn cô ta vì vậy mà được tự do, bắt đầu đi trả thù.
Lâm Vãn co người một góc ghế sofa, mắt nhìn chăm chú vào góc dưới màn hình, chỉ ước sao mình nghe không hiểu tiếng Quảng Đông để trong phim nói gì cô không cần biết.
Chu Diễn Xuyên ngồi bên cạnh cô, không tập trung xem phim, chủ yếu là vì sự chú ý của anh dồn cả vào cô. Anh thấy Lâm Vãn uống ừng ực hết sạch chai nước chanh, lại rón ra rón rén đi tới phía sau sofa rót nước, sau khi quay lại thì ngồi uống từng hớp một, tự biến mình thành con trâu nước.
Tới khi Lâm Vãn rót tới ly nước thứ hai quay lại thì Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt qua, đè giọng xuống thật thấp: “Cô sợ ma, không muốn xem?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh lộ vẻ dịu dàng chân thành.
“Hơi sợ.” Lâm Vãn nói nhỏ, “Không sao đâu, anh cứ xem đi.”
Chu Diễn Xuyên thực ra cũng không muốn xem. Không phải anh sợ mà vì anh đối với loại phim kinh dị này không có hứng thú.
Ngay lúc này, lại có cô nào đó hỏi: “Cứ ai uống nước xong thì sẽ gặp ma hả?”
“Tôi nhớ thi thể cô ta trong hồ,” Hách Soái giải thích cho người đó, “Cô cứ coi như là do nguồn nước bị ô nhiễm đi. Mà nói vậy mới nhớ, bên ngoài Vân Phong phủ cũng có cái hồ nha, ha ha ha, mấy cô ở đây uống nước nhớ coi chừng đó.”
Lâm Vãn giật giật khóe môi, nước cũng không uống nổi nữa. Cô buông ly nước, cau mày, phát hiện ra chuyện lớn, nãy giờ uống nước nhiều quá rồi. Suy nghĩ một hồi, cô lặng lẽ kéo ống tay áo Chu Diễn Xuyên: “Anh có thể đi lên lầu với tôi không?”. Cô ngượng ngùng nói nhỏ xíu, “Tôi muốn đi toilet.”
Cô biết Chu Diễn Xuyên vẫn thấy cô uống nước, nói ra yêu cầu này thì cô đã chuẩn bị tâm lý, không sợ Chu Diễn Xuyên cười nhạo mình, đợi cô xả bầu tâm sự xong rồi phản pháo lại chưa muộn. Bây giờ cô thật sự rất sợ, cần phải có người đi theo cùng mới được.
Nhưng mà ngoài dự đoán là Chu Diễn Xuyên không nói gì, chỉ gật đầu đứng lên theo cô ra ngoài.
Mấy người chơi game trên lầu đang chiến đấu quyết liệt cũng không ai phát hiện hai người một trước một sau đi từ tầng hầm lên, càng không ai phát hiện mặt Lâm Vãn đỏ bừng, đi theo Chu Diễn Xuyên với vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.
Nhà vệ sinh lầu 1 có người.
Lâm Vãn nghĩ rồi chỉ lên trên: “Lên phòng tôi đi.”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Được”
Lầu 3 yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân hai người thì không còn âm thanh nào khác.
Cửa phòng Lâm Vãn mở rộng, bên ngoài phòng ngủ còn một phòng. Cô mở cửa phòng ra, giống như học sinh tiểu học nghiêm túc dặn: “Anh ở đây chờ tôi, đừng đi đâu nha.”
“Ừ, tôi chờ cô.”
Lâm Vãn đi từng bước một, chắc chắn Chu Diễn Xuyên không đi đâu mới đóng cửa phòng ngủ lại.
Chu Diễn Xuyên ở phòng ngoài một mình, lát sau mới nở nụ cười. Anh hơi bất ngờ, cứ tưởng Lâm Vãn là kiểu không sợ trời không sợ đất chứ.
Nhưng mà ý cười bên môi anh nhanh chóng tắt ngúm.
Hành lý Lâm Vãn chưa thu dọn xong. Có lẽ cô định lấy phòng này làm phòng sách, một số sách chuyên ngành dày cộm để trên thảm, quyển trên cùng ố vàng, góc sách cong lên, có vẻ chúng thường được xem trong nhiều năm qua.
Hơi lạnh thấu xương lan tràn khắp người Chu Diễn Xuyên ngay lập tức.
Anh đã từng thấy quyển sách này trên bàn anh họ mình, bìa sách là hình chú chim bói cá đang giang cánh, bởi vì bìa màu xanh rất hiếm thấy nên khi đó anh đã nhìn nó rất lâu.
Chu Diễn Xuyên đi tới.
Cằm anh vô thức nghiến chặt căng thẳng, đầu ngón tay vươn ra cứng đờ.
Lật trang bìa, đáp án hiện lên trước mắt. Trang lót được chủ nhân nó ký một chữ ký rồng bay phượng múa.
Chu Nguyên Huy.