Chương 44

Yến Đô không chỉ là quê hương của Chu Diễn Xuyên mà còn là tổng bộ của Đức Sâm. Mặc dù thành phố rộng lớn nhưng vô tình gặp người từng quen biết cũng không phải là chuyện lạ.


Lâm Vãn gật đầu, còn tưởng Diệp Kính An cố ý gặp Chu Diễn Xuyên ở nhà hàng mời anh về Yến Đô, chẳng qua là muốn chê cười, nói Yến Đô có điều kiện cơ hội tốt hơn Nam Giang để mỉa mai anh bây giờ chỉ có thể mở công ty ở Nam Giang.


Trên thực tế, theo quan điểm Lâm Vãn, Chu Diễn Xuyên chọn lựa Nam Giang khởi nghiệp là có lý do. Nam Giang ít nhiều gì cũng là quê hương thứ hai của anh, những năm gần đây khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, chính sách hỗ trợ cũng nhiều, nhiều công ty công nghệ cao đã chọn Nam Giang làm nơi định cư. Tuy nhiên, cô cho rằng việc Chu Diễn Xuyên lạnh nhạt với Diệp Kính An không liên quan gì tới thái độ của đối phương. Đơn giản là anh ghét Diệp Kính An.


Một người hết lòng cải thiện hệ sinh thái trái đất, một công ty chỉ biết tìm kiếm lợi nhuận từ việc bảo vệ môi trường thì về điểm cơ bản là không thể cùng tư tưởng.
Sau khi lên xe, Lâm Vãn hỏi: “Tại sao anh lại chọn làm việc cùng Đức Sâm?”
Đây là chuyện mà trước đây cô chưa hiểu.


Chu Diễn Xuyên có kiến thức, không cần bận tâm tiền bạc, có vẻ như anh có thể tự mình khởi nghiệp.
“Vì anh không biết nên bị lừa.” Chu Diễn Xuyên đáp.
Lâm Vãn ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy hai chữ “bị lừa” dường như không dính líu tới anh, anh không giống như người bị dụ dỗ chỉ trong vài lời.


Chu Diễn Xuyên cười nói, “Anh thật sự đã bị lừa. Năm hai đại học, anh tham gia cuộc thi rồi giành giải thưởng, Diệp Kính An gặp anh thuyết phục bốn năm lần. Lần nào anh ta cũng nói ít nhất hai tiếng đồng hồ, nói về lý tưởng của Đức Sâm, vẽ lên viễn cảnh tương lai của ngành công nghiệp máy bay không người lái, lần cuối cùng anh ta chụp một bức ảnh vệ tinh khu vực hoang mạc và nói “Tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau làm nó trở nên xanh lại.”


available on google playdownload on app store


Chu Diễn Xuyên thời đó ngây thơ hơn bây giờ rất nhiều. Một người thanh niên trẻ trải qua những bất hạnh nhưng vẫn giữ được tấm lòng trong sáng, không biết sự hám lợi của nhà tư bản sâu đến mức nào, chỉ nghĩ là mình gặp được người cùng chí hướng. Vì vậy sau lần gặp cuối cùng, anh hứa viết thuật toán điều khiển máy bay không người lái cho Đức Sâm. Vào thời điểm đó, ngành công nghiệp máy bay không người lái trong nước mới bắt đầu, nhiều công ty nhỏ mua bộ điều khiển bay từ các công ty nước ngoài, chỉ có một số công ty tư nhân trong nước có thế mạnh và tầm nhìn mới sẵn sàng tự phát triển các thuật toán điều khiển bay.


Đức Sâm là công ty triển vọng nhất thời điểm đó, bây giờ nhìn lại, quyết định ban đầu của Chu Diễn Xuyên không sai, anh chọn đúng cổ phiếu tiềm năng. Trong một mức độ nào đó, Chu Diễn Xuyên mới học năm hai đã thể hiện cái nhìn nhạy bén của mình trong kinh doanh.


Lâm Vãn nhìn anh hỏi: “Tiếc là anh ta nói dối?”
Chu Diễn Xuyên cười lắc đầu: “Không hẳn là vậy, nhưng con người sẽ luôn thay đổi.”


Đức Sâm thành lập bộ phận kỹ thuật cho Chu Diễn Xuyên, khi đó vẫn còn là sinh viên đang đi học. Bộ điều khiển máy bay do nhóm phát triển do anh làm nòng cốt đã thu hút nhiều sự chú ý khi ra mắt, nó trở thành con át chủ bài trong quá trình phát triển mạnh mẽ ban đầu của Đức Sâm.


Diệp Kính An rất mừng và luôn khích lệ mọi người.


Sau khi ký được một đơn hàng lớn, thậm chí anh ta còn đến trường mời Chu Diễn Xuyên đi ăn tối. Chu Diễn Xuyên rất bận rộn vừa học vừa làm. Anh vừa làm xong cả đêm nên đang ngủ mê mệt, mắt nhập nhèm buồn ngủ bị gọi xuống lầu ký túc xá, đầu tóc không chải, đội nón len, lười biếng đút tay vào túi quần: “Không muốn đi xa. Đi tới căntin trường đi, tôi mời anh.”


Căn tin các trường đại học cao đẳng trên toàn quốc đều giống nhau, Chu Diễn Xuyên vẫn còn tâm tính thiếu niên, bước vào thì hất cằm ra hiệu cho Diệp Kính An tìm chỗ ngồi, anh không hề cảm thấy bộ đồ lịch sự của anh ta không phù hợp với nơi này. Mà lúc đó, Diệp Kính An cũng không bận tâm tới chuyện đó, anh ta nghĩ mình đào được kho báu lớn, thỉnh được một vị Phật to. Nếu muốn anh ta còn có thể dâng hương cho Chu Diễn Xuyên chứ đừng nói tới chuyện chỉ ăn một bữa ăn trong căn tin.


“Tôi dự định cho Đức Sâm lên sàn giao dịch trong 3 năm nữa.”
Diệp Kính An uống canh miễn phí đi kèm suất cơm, cam đoan, “Tôi sẽ giữ vị trí Phó giám đốc công nghệ cho cậu, cổ phần không ít. Nhà cậu có chỗ gần công ty không? Nếu không công ty cấp cho cậu, đi làm gần cho thuận tiện.”


Chu Diễn Xuyên buồn ngủ quá, thấy thức ăn trong căn tin không ngon, mới ăn mấy muỗng canh thì đặt đũa muỗng xuống nói: “Sao cũng được.”
Diệp Kính An sờ mũi, biết cậu không quan tâm tiền bạc, vội hứa: “Đừng lo, sau này Đức Sâm kiếm được tiền sẽ trích ra để bảo vệ môi trường.”


Chu Diễn Xuyên ngước mắt lên, chậm rãi: “Tôi chỉ yêu cầu việc đó, hy vọng anh nhớ kỹ.”
Diệp Kính An nghiêm túc gật đầu.
Thời gian trôi qua, mấy năm sau, Diệp Kính An có còn nhớ tới lời hứa ban đầu hay không?
Tất nhiên là anh ta nhớ, nhưng anh ta chỉ không coi trọng.


Như anh ta nói, Yến Đô là một thành phố rất nhiều cơ hội. Anh ta đã bắt kịp thời đại máy bay không người lái mới xuất hiện, đạt được bước phát triển nhảy vọt từ một doanh nhân bình thường thành một thủ lĩnh trong ngành. Có lẽ anh ta đã từng có tình cảm cao thượng, nhưng những tình cảm đó quá mơ hồ, quá mong manh, dần dần trở nên không còn giá trị trước sự cám dỗ của cuộc sống.


Cuối cùng Chu Diễn Xuyên lại trở thành “vật cản trở sự phát triển của Đức Sâm” theo lời anh ta. Lúc hai người tranh cãi trong công ty, Diệp Kính An nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn trong veo của Chu Diễn Xuyên, nhìn đôi mắt đã trở nên vẩn đục của Diệp Kính An, anh ta còn cho rằng anh ngây thơ, bướng bỉnh và ngoan cố, anh ta còn có chút sợ hãi mà không muốn thừa nhận. Chu Diễn Xuyên trẻ hơn, thông minh hơn anh ta.


“Cậu có thể rời khỏi Đức Sâm.” Diệp Kính An nói, “Nhưng cậu phải ký một thỏa thuận không cạnh tranh và không được tham gia vào bất kỳ ngành liên quan nào trong hai năm.”


Yêu cầu này có vẻ không thỏa đáng nhưng vẫn phù hợp quy định pháp luật. Các công ty, nhất là công ty liên quan đến bí mật R&D thường yêu cầu các lãnh đạo điều hành cấp cao ký thỏa thuận không cạnh tranh khi nghỉ việc. Đây cũng là cách họ tự bảo vệ mình.


Chu Diễn Xuyên không hề nhíu mày, ký tên xong thì rời đi.


Lâm Vãn nhướng mày nghe câu chuyện của anh. Lần này cô không thấy đau khổ, tuy là “đạo bất đồng tương vi mưu*”, nhưng thay vì để anh ở lại Đức Sâm và biến thành người như Diệp Kính An, cô hy vọng Chu Diễn Xuyên kiên định với lý tưởng của mình. Làm những gì anh thích, chẳng hạn như bảo vệ môi trường, chẳng hạn như trồng lúa trên sao Hỏa. (Đạo bất đồng tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)


Lãng mạn tới cực độ.
“Sau khi rời khỏi Đức Sâm anh đi đâu?” cô nhẹ nhàng hỏi.
Chu Diễn Xuyên giật mình: “Anh chưa nói với em à?”
“Chưa mà.”


“Anh đi du học.” Chu Diễn Xuyên bình thản nói, “Nếu không gặp Diệp Kính An, anh định học thêm vài năm nữa. Hiếm khi có 2 năm nghỉ ngơi, dù sao thì anh cũng rảnh rỗi, tiếp tục học vẫn tốt hơn.”
Lâm Vãn: “Anh không lo bị đào thải trong 2 năm đó sao.”


“Nếu anh bị đào thải sau 2 năm vắng bóng thì chứng tỏ anh chẳng có gì đặc biệt.” Chu Diễn Xuyên trả lời không cần suy nghĩ, “Anh không thể đổ lỗi cho người khác.”


Mặt trời giữa trưa hè tràn vào mắt khiến anh rất cuốn hút. Lâm Vãn nghiêng đầu dựa vào vai anh, cười nói. Cô nghĩ, bạn trai cô càng ngày càng có vẻ soái.
*


Trở lại khách sạn, Lâm Vãn nhìn thẻ căn cước trong túi xách, định đến lễ tân làm thủ tục gia hạn phòng. Khi xếp hàng, cô đề nghị: “Hay là anh cũng ở đây đi.”


Khách sạn được ban tổ chức hội nghị đặt theo quy định chung, không quá sang trọng nhưng đầy đủ tiện nghi, giao thông thuận tiện. Mặc dù Chu Diễn Xuyên là một thiếu gia, Lâm Vãn không muốn đổi sang khách sạn khác tốt hơn cùng với anh khi nghĩ tới việc phải dọn đống hành lý trong phòng.


Không ngờ Chu Diễn Xuyên nhìn cô kinh ngạc: “Không phải em tới trả phòng sao?”
“Không.” Lâm Vãn chớp mắt thành thật thú nhận, “Ngày mốt em về rồi, em không muốn hôm nay lại dọn hành lý nữa.”


“Thật sự không dọn à?” Mắt Chu Diễn Xuyên hơi tối lại, nhìn cô vài giây rồi như chịu thua, “Vậy thôi, anh định đưa em về nhà anh.”


“Ting”, chuông báo trong đầu Lâm Vãn vang lên. Cô không hề do dự, quay người ra thang máy. Chu Diễn Xuyên bị cô làm giật mình, cô thay đổi 180 độ ngay tức thì, anh hỏi sau lưng cô: “Em thay đổi ý định rồi?”


“Anh đã ở nhà em ở Nam Giang, dĩ nhiên em cũng phải ở trong nhà của anh chứ.” Cô ấn nút thang máy, đúng lý hợp tình, “Vậy mới công bằng.”


Chu Diễn Xuyên cười thầm, không ngờ lời mời này lại hấp dẫn cô như vậy. Thực ra ngay cả khi anh không đề nghị, Lâm Vãn cũng muốn anh dẫn cô đến thăm nơi anh từng sống. Ngôi nhà anh sống với bố mẹ, ngôi trường tiểu học anh từng học, những con đường, ngõ hẻm anh đi qua hàng ngày trong nhiều năm trước. Đó là khoảng thời gian trong đời anh mà cô chưa biết.


Ra khỏi thang máy, Lâm Vãn quẹt thẻ phòng mình, lúc đẩy cửa thì mặt hơi do dự.
Chu Diễn Xuyên nhìn phía sau cô, nhìn cánh tay đang chợt ngừng lại của cô, hờ hững hỏi: “Sao còn không vào, bên trong có giấu người à?”
“Đúng đó, em giấu cả ao cá của em mà.”


Lâm Vãn đáp lại anh, rồi quay đầu xấu hổ, “Ừm, bên trong hơi lộn xộn, hay là anh chờ bên ngoài nha?”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô, không lên tiếng nhưng mắt lộ ý “em thấy hành động vậy có quá đáng không”.
Lâm Vãn cắn răng mở toang cửa.


Sáng nay khi đi cô không nghĩ tới chuyện trả phòng, cô bận rộn với bài phát biểu của mình nên quần áo thay ra vứt bừa bãi trên ghế sofa, đúng là rất ngượng nếu bị người khác nhìn thấy.
Chu Diễn Xuyên bước vào, trên tay ghế là một cái áo lót đen. Hơn nữa còn viền ren.


Lâm Vãn thấy ánh mắt anh, vội vàng chạy tới lấy nhét vô vail, giải thích: “Tối qua em bận quá, bình thường không vậy đâu.”
Kể ra cô cũng oan. Bình thường là người sạch sẽ, hiếm khi vì bận việc mà để xảy ra tình trạng này thì lại bị bạn trai nhìn thấy.
“Em có như thế này cũng không sao.”


Chu Diễn Xuyên thật sự không bận tâm, tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh không bao gồm việc siêng làm việc nhà, “Cũng không tới nỗi lộn xộn lắm.”


Chỉ có điều là ghế thì mới vắt cái áo lót của cô, váy cô mặc thì nằm trên sofa, cái ghế mà tối qua cô nằm gọi video cho anh, cho nên anh không biết phải ngồi đâu.


Lâm Vãn nghe anh nói không quan tâm mấy việc này thì thả lỏng cả người. Cô chỉ phòng tắm: “Anh lấy đồ trong phòng tắm giùm em. Hai người dọn thì nhanh hơn.”
Chu Diễn Xuyên “Ừ” rồi bước vào. Anh có vẻ bối rối, tựa cửa chỉ đống chai lọ trên bồn rửa mặt: “Tất cả là của em?”


“Dạ, nếu không thì còn của ai?”
Chu Diễn Xuyên liếc nhìn bên trong, hắng giọng, thành thật hỏi: “Mình em có cần nhiều son vậy không?”
“…”






Truyện liên quan