Chương 72: Ngoại truyện 3
Nửa tháng trôi qua mà Tần Triều vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được.
Khi đó Thư Phỉ đã bay tới Nam Giang để thành lập Chim hót khe, một mình cậu ở lại Yến Đô, mỗi lần mở ngăn kéo thấy vé xem ca nhạc và quà tặng Thất tịch thì lại thất thần.
Sau buổi thi cuối cùng, mọi người bắt đầu tự do bay nhảy.
Ký túc xá của họ coi như phong thủy tốt, hầu như ai cũng có bạn gái. Một sáng cả đám về phòng sau một đêm chơi bời thả cửa với bạn gái, thấy cậu trùm chăn ngủ say trên giường, cả đám nhìn nhau, hình như nhớ ra mấy ngày nay Tần Triều không ra ngoài hẹn hò.
Tần Triều bị đẩy người giật mình dậy, kéo chăn bông che đầu khó chịu hỏi: “Chuyện gì?”
Ba cái đầu của đám bạn cùng phòng châu lại cạnh giường, nhìn hơi kinh dị nhưng lại chân thành quan tâm: “Cậu cãi nhau với bạn gái hả?”
“Hay bạn gái cậu bận việc nên không tìm cậu?”
“Mấy ngày nay bỏ rơi cậu lạnh lẽo cô đơn. Chúng ta đi ăn lẩu đi? Có thể sau khi ăn lẩu rồi thì bạn gái cậu có thời gian rảnh.”
Tần Triều dưới chăn bông cau mày, mở chăn ra, tay vịn lan can giường nhảy thẳng xuống đất, đáp xuống rồi thì đi vào phòng tắm nói: “Tôi không có bạn gái.”
Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau.
Ồ, hóa ra là chia tay.
Vậy thì càng nên ăn lẩu!
Tần Triều rửa mặt xong, nghe mấy người bạn cùng phòng vẫn còn đang thảo luận tối nay đi ăn ở đâu, cậu lau bừa nước trên mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương nửa phút rồi đột nhiên đi ra ngoài, đem điện thoại vào. Nghĩ nghĩ, cậu cởi áo thun, để lộ cơ ngực và cơ bụng khiến mấy cô gái mà nhìn thấy là bảo đảm mặt đỏ tim đập.
9h30 phút sáng, vòng bạn bè của Tần Triều như vỡ chợ.
Mấy cô gái có wechat của cậu cuống cuồng lưu ảnh, đỏ mặt gõ một đoạn dài trong bình luận rồi lại xóa đi, muốn khen cậu một câu thật lòng lại sợ lời mình quá lưu manh hổ báo cáo chồn lại làm cậu sợ.
Gương mặt thuần khiết ngây thơ, mặc quần áo thường ngày mỏng manh sẽ khiến người ta mặc định cho là dáng người cậu cũng mảnh khảnh, vì vậy họ thật sự không ngờ dáng người của Tần Triều lại tốt như vậy.
Sự kết hợp hoàn hảo giữa cún con và chó sói đúng là ứng cử viên sáng giá cho tình chị em.
Chỉ mười phút sau, bức ảnh tự sướng đó vô số lượt like, khen ngợi.
Tần Triều kiên nhẫn đọc từng comment.
Không có Thư Phỉ.
Cậu cất điện thoại, thất thần bước ra ngoài, đón nhận ánh mắt “Đệch mợ người anh em, sáng sớm mà cậu thả lưới bắt cá vậy à?” của đám bạn cùng phòng, thay quần áo rồi đi tới nhà hàng làm việc.
Khi đến nhà hàng, Tần Triều không bỏ cuộc mà chụp một bức ảnh khác trong phòng thay đồ, mặc đồ đồng phục nhà hàng.
Lần này vòng bạn bè còn điên cuồng hơn nữa, đồng phục nhân viên phục vụ trong nhà hàng cao cấp đương nhiên là đẹp rồi, áo sơ mi xanh xám, áo vest đen, trên thắt nơ đen, toát lên vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa nghiêm túc.
Suốt buổi sáng, wechat liên tục rung lên. Mỗi lần lấy ra nhìn thấy người tương tác không phải là Thư Phỉ, tâm trạng cậu lại chùng xuống một chút.
Giữa trưa bận rộn, wechat lại nhận được tin nhắn mới.
Tần Triều tranh thủ lúc đi lấy rượu vang thì lướt nhìn qua.
Đó là cô bạn gái năm 3 lúc trước, hỏi cậu có hứng thú đi xem bộ phim mới không.
“…”
Tần Triều nghiến răng nghiến lợi nghĩ mình thật buồn cười.
Thư Phỉ đúng là phóng khoáng, nói ngừng là ngừng ngay. Cô thậm chí còn không thèm quan tâm đến cậu kể cả khi cậu làm chuyện xưa nay chưa từng có là selfie “bán sắc đẹp”.
Tần Triều cất điện thoại đi, quyết định sẽ không bao giờ làm mấy chuyện hoang đường điên rồ như vậy nữa.
Cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lấy vẻ mặt tươi cười của người phục vụ, bưng khay rượu bước tới bàn khách, mỉm cười hỏi họ chai rượu này có được không.
“Được rồi, mở chai này đi. Cảm ơn.” Một người trả lời cậu.
“Dạ vâng thưa ông.” Tần Triều lịch sự nhìn người mới lên tiếng, sau đó ngẩn người phát hiện người đó là bạn trai cũ của Thư Phỉ.
Bạn trai cũ đương nhiên không biết cậu, quay đầu tiếp tục tán gẫu với bạn bè” “Thư Phỉ thật sự đi Nam Giang?”
“Tôi nghe nói đi đã được nửa tháng rồi. Này, cậu có cho là Tằng Giai Văn chơi chán rồi nên tìm cớ đẩy cô ta đi xa không?”
Bạn trai cũ thoáng buồn bực: “Cậu đừng nói vậy.”
“Có gì mà không nói được, sau khi chia tay vẫn muốn bảo vệ cô ta sao? Không phải chứ, người phụ nữ đó có gì tốt mà cậu nhớ mãi không quên thế?”
Có người trả lời: “Có lẽ là kỹ thuật tốt.”
Một đám đàn ông cười ha ha mờ ám.
“Chuyện đó cũng có thể chứ. Kỹ thuật thì phải thường xuyên rèn luyện. Khi cô ta làm bên tài chính, không chừng cô ta qua lại với không ít khách hàng. Nếu tôi nói thì anh em à, đừng nản chí chứ, cậu cứ xem như có khoảng thời gian sung sướng tuyệt vời với cô ta, vui vẻ là đủ…”
Người đàn ông đó ngước lên, thấy Tần Triều còn đứng bên cạnh, xì một tiếng, “Đi đi, cậu nhỏ nghe chuyện gì chứ.”
Tần Triều không lên tiếng, đặt khay rượu lên bàn. Dùng tay nắm lấy cổ chai rượu vang đỏ, cậu xoay người lại lạnh lùng nhìn người đó, rồi đột ngột đập xuống.
*
Nam Giang đang mưa, hơi ẩm thấm qua cửa sổ, tạo nên một lớp màng ẩm ướt trên da.
Thư Phỉ nhận được cuộc gọi trong văn phòng, người bên kia tự xưng là cảnh sát ở Sở cảnh sát Yến Đô, em trai cô đánh ai đó trong nhà hàng, cần cô đến đó.
“Tôi không có em trai.” Thư Phỉ cười nhạo, “Anh có thể điều tr.a thông tin của tôi trước khi giở trò lừa đảo được không?”
“Cậu ta nói là em trai của cô, tên Tần Triều, cô thật sự không biết cậu ta sao?”
Thư Phỉ giật mình xoa xoa thái dương, giọng hòa nhã hơn rất nhiều: “Có thể để cậu ta nghe điện thoại không?”
Có tiếng “Xin chào” ở đầu dây bên kia.
Chỉ nghe giọng cũng có thể hình dung dáng vẻ ủ rũ của cậu, như thể cậu đã bị ấm ức rất lớn.
Thư Phỉ không có tâm trạng để lên lớp, nói thẳng: “Tôi không quan tâm cậu đánh ai, quan hệ giữa chúng ta rất rõ ràng. Nếu cậu có chuyện thì về nhà tìm ba mẹ giải quyết, đừng để tôi nhận điện thoại kiểu này lần nữa, cẩn thận tôi sẽ không để yên cậu đâu.”
“Không để yên thì làm gì?’
Tần Triều mở miệng nói mấy chữ thì khóe miệng đã đau co rút. Cậu một mình đánh năm người, dĩ nhiên là không thể chiếm lợi thế, bị đánh không ít. Nhưng mà tên đàn ông bị cậu đánh còn thảm hơn.
Mấy người bị đánh đều chả hiểu đầu cua tai nheo tại sao cậu phục vụ này lại nổi điên lên, và tại sao chỉ chăm chăm đánh một người đó.
Thư Phỉ im lặng vài giây, nhận ra mình đã chọc phải một rắc rối nhỏ. Cô dùng điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại, đi tới đi lui trong phòng làm việc: “Tần Triều, không phải cậu cho là quan hệ giữa chúng ta là người yêu chứ? Vậy tôi hỏi cậu, tôi hoặc cậu, có ai từng nói thích đối phương chưa?”
Tần Triều rũ mi mắt không nói.
Không, nhưng cậu nghĩ những cảm giác đó đã được hòa tan vào những chuyển động của cơ thể.
Di động chỉ còn lại một khoảng lặng trống rỗng, đôi khi xen lẫn tiếng thở nặng nề kiềm nén.
Miệng vết thương đau đớn, không muốn để cô nghe thấy nhưng lại không thể khống chế được, nghe loáng thoáng tưởng như tiếng khóc thầm.
Trên thực tế Tần Triều không khóc.
Cậu dùng một tay ấn ngực mình, tay kia cầm điện thoại, thở nặng nề dưới cái nhìn chằm chằm của hai người cảnh sát.
Thỉnh thoảng những tiếng ồn ào gào hét của những người ngoài hành lang vọng vào, đại khái ý nói sẽ cho Tần Triều trả giá.
Thư Phỉ không nghe cậu đáp lại, chợt nổi tính khó chịu lên: “Không nói vậy tôi cúp máy.”
Lúc ngón tay cô sắp chạm vào nút ngắt. Đột nhiên một giọng rất nhỏ vang lên từ đầu dây bên kia.
Tần Triều gọi cô: “Chị…”
Cậu cố nén giọng nói mình thật thấp, thấp tựa như như những hạt bụi, có chút van nài đáng thương nhưng lại rất giống những đêm quấn quýt bên nhau thì thầm lời âu yếm.
Thư Phỉ sững người, dường như có dòng điện chạy dọc sống lưng. Bị dòng điện đó làm tê dại, cô buông tay ra, hỏi: “Nói đi, tại sao lại đánh nhau?”
Tần Triều lúc này ngoan ngoãn trở lại, giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Sắc mặt Thư Phỉ càng ngày càng lạnh, nghe vậy không chờ nổi muốn bay tới Yến Đô đè tên khốn kia xuống đất đánh hắn một trận. Nhưng cô tự mình đánh với Tần Triều đánh thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Cậu vẫn còn là sinh viên, cậu không thể phá hủy tương lai sáng lạn của mình.
“…Thế này đi, tôi hiện không thể quay về Nam Giang ngay được. Tôi sẽ đưa số liên lạc của luật sư cho cậu, nếu có thưa kiện gì cứ tìm anh ta, tôi sẽ chi trả chi phí.” Cô chọn một cách giải quyết.
Tần Triều bật cười, vết thương lại tứa máu. Cậu đưa mu bàn tay lau vết máu trên khóe môi, để lại một màu đỏ tươi lấm tấm trên mặt: “Không cần, nhà tôi có cố vấn pháp luật. Chỉ là muốn nói một câu, tôi nhớ chị, hẹn gặp lại.”
“…”
Thư Phỉ ném điện thoại xuống bàn, ngồi vào ghế xoay, mày nhăn tít lại, sau vài giây, cô nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm.
Nhà tôi có cố vấn pháp luật…
Cô đụng trúng tổ tông nào rồi?
*
Những ngày sau đó, Thư Phỉ không nghe thấy tin tức về Tần Triều.
Mãi tới một ngày cuối tháng 8, hộp thoại phủ bụi đột nhiên nhảy lên trên cùng.
Tần Triều: [Tôi đến Nam Giang tìm chị được không?]
Thư Phỉ: [Để “làm”?]
Tần Triều ngồi trong phòng, cắn môi nhìn chằm chằm những chữ này.
Cậu không hiểu sao Thư Phỉ lại có sức hút mãnh liệt với anh như vậy, nhưng mỗi đêm khi nằm mơ, kết thúc giấc mơ luôn luôn là ánh mắt của cô, có vẻ hơi lãnh đạm vô tình nhưng lại có sự cám dỗ không thể giải thích, khiến người ta muốn chiếm lấy mọi ánh nhìn của cô, từ đó về sau là điểm dừng của ánh mắt cô.
Cuối cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi trả lời: [Phải.]
[Vậy thì cậu đến đây đi.]
Ngày cậu đến Nam Giang, ánh mặt trời chói chang bao phủ xung quanh người. Tần Triều nhận phòng khách sạn mà Thư Phỉ đã đặt, đợi cô trong phòng.
Buổi tối, chuông cửa vang lên.
Tần Triều gần như là bay tới mở cửa.
Sau hai tháng vắng bóng, dường như Thư Phỉ không hề thay đổi, cô vẫn vô cùng rạng rỡ.
Cô đứng ở cửa, hình như hoàn toàn không định vào: “Tôi định đích thân nói với cậu một số chuyện. Tần Triều, chúng ta không hợp.”
Một chậu nước lạnh dội xuống.
Tần Triều siết chặt nắm cửa, bàn tay nổi gân xanh: “Tại sao tôi không thể theo đuổi chị?”
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“…” Tần Triều nghiêng mặt đi, không chịu trả lời câu hỏi này.
“Năm nay tôi 29 tuổi, hơn cậu 10 tuổi. Nhà cậu nếu có cố vấn pháp lý thì hiển nhiên không phải gia đình bình thường. Cậu đã bao giờ hỏi cha mẹ mình xem họ có đồng ý cho cậu ở bên người phụ nữ 29 tuổi không?”
“Mẹ tôi lớn hơn cha tôi 8 tuổi.” Tần Triều nói nhỏ.
Thư Phỉ bị bất ngờ nên nghẹn lời, không ngờ đây là truyền thống tốt đẹp của gia đình cậu. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, cười khẽ hỏi: “Nhưng tôi không thích cậu. Đánh nhau với người ta vì một người phụ nữ không thân không thích, cậu có biết hành vi này ngây thơ thế nào không?”
Tần Triều cúi đầu tựa vào tường trầm lặng.
Cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nói: “Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, tôi sẽ ngoan.”
Trong tiềm thức Thư Phỉ muốn nói: “Trừ cái gương mặt ra thì nhìn cậu ngoan chỗ nào chứ”, nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy đôi mắt Tần Triều dần đỏ lên. Chàng trai 19 tuổi khi bị ấm ức tột độ cũng không có hành động gì quá mức, chỉ có hàng chân mày cau lại, yết hầu liên tục trượt lên xuống.
Lòng cô khẽ run lên.
Tần Triều đưa đôi mắt hoe hoe đỏ nhìn cô: “Chị, đừng đuổi tôi đi.”
Khoảng cách giữa Thư Phỉ và cậu không tới nửa mét, gió từ hành lang ùa vào như những đợt thủy triều giữa hai người.
Cuối cùng, Thư Phỉ nói khẽ như ngày mưa hôm đó: “Đi thôi.”
Tần Triều hít vào một hơi, sự can đảm của cậu sắp sụp đổ.
“Nếu muốn theo đuổi tôi, Thư Phỉ cười, “Hãy bắt đầu bằng cách mời tôi đi ăn đi.”
*****
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Thư Phỉ và Tần Triều tới hồi kết, dù sao thì các bạn đọc trước đó cũng biết là cậu ấy đã theo đuổi được.