Chương 4: Em là 1% / Jung Hoseok /
* Trong bệnh viện *
1 người con trai mang 1 gương mặt mỹ nam đang ngồi chờ để khám bệnh, anh gặp lại bạn không biết đây là mối nhân duyên trời định hay là một trò đùa số phận, cho bạn và anh gặp nhau, lửa tình rực dậy, bạn dần dần quên hình ảnh người con trai ấy.
J-Hope: Chào... còn nhớ tớ không? ( anh chạy lại)
Bạn: Hả? ( Nhíu mày)
J-Hope: Chắc cậu không nhớ... cũng đã lâu lắm rồi mà!
Bạn: Xin lỗi nhưng tớ không thể nhớ ra cậu là ai cả?
J-Hope: Không sao... tớ là Jung Hoseok... cậu bạn ngồi với cậu hồi năm lớp 8 đấy!
Bạn: À... thì ra là cậu... ( bạn gật đầu lạnh lùng đáp)
J-Hope: Tớ muốn nói chuyện với cậu! Có được không? ( Nhìn)
Bạn: Được...
Jung Hoseok, người con trai mà bạn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay từ năm lớp 8 đến bây giờ, nhưng sao hình ảnh anh, bạn cảm thấy quá xa cách, hay là trái tim bạn đã ch.ết từ lúc anh ấy từ chối bạn... nó đau lắm, nhưng cũng đành chịu không lẽ hận anh ấy suốt đời, Không còn cách nào bạn cũng không còn nhiều thời gian để hẹn hò nữa, nói ra những thứ trong lòng thì sẽ tốt hơn nhiều.
* Bạn và anh ngồi trên ghế đá *
J Hope: Lâu rồi chưa thấy cậu... bây giờ cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào nhỉ? ( không ngần ngại)
Bạn: Vâng! Cậu cũng thế!
J-Hope: Cậu còn... hận tớ không? ( ấp úng trả lời)
Bạn: Chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua... đừng nhắc lại nữa... chỉ thêm đau lòng thôi!
J-Hope: Tớ thật ngu ngốc nhỉ... trong lúc đó tớ mới biết ai mới chính là người yêu mình!
Bạn: * nhìn anh * Tôi đã yêu đơn phương cậu trong lúc đó... tôi đã viết thư cho cậu rất nhiều nhưng không gửi cho cậu được! ( cười buồn)
J-Hope: * Nhìn bạn anh tiếc nuối *
Bạn: Nhưng mà anh bị bệnh sao? ( bạn đánh qua chủ đề khác)
J-Hope: Không... tớ chỉ đi khám sức khỏe, nhưng tình cờ gặp lại cậu, tớ vui lắm!
Bạn: Vâng!
J-Hope: Hay là mình quay lại với nhau nhé... tớ thật sự đã yêu cậu!
Bạn: *lắc đầu cười*
J-Hope: Sao thế? Cậu không yêu tớ nữa à...
Bạn: Tôi nghĩ khoảng cách tôi với cậu quá chỉ có thể dừng ở mức bạn bè thôi...
J-Hope: * gật đầu * Tớ hiểu rồi... mà cậu bị gì thế... nhìn cậu vẫn khỏe mà!
Bạn: Hả? Trước kia thì là như vậy... nhưng trong đầu tôi... hình như là có gì đó...
J-Hope: Cậu có khối ưu trong não sao?
Bạn: Ừ... thành công thì chỉ có 1% thôi!
J-Hope: * gục mặt xuống *
Bạn: Chúng ta đừng nói chuyện này nữa... mình nói chuyện ngày xưa nhé! ( Ngây thơ bảo)
J-Hope: Ừ... chúng ta chỉ nói chuyện ngày xưa thôi ( nhìn bạn)
Ngày nào anh cũng đi đến bệnh viện để thăm bạn, ôn lại những câu chuyện ngày xưa, đến 1 ngày anh không còn nhìn thấy bạn nữa, chỉ còn chiếc giường bệnh trống rỗng, ca phẫu thuật dường như thất bại, đem người con gái anh đi mất, chuyện tình này thật là ngang trái.