Chương 27: Đêm tân hôn H (3) /Park Jimin/
Sau khi tắm xong, anh hả hê bế bạn lên mặc cho bạn giãy giụa không chịu, anh chỉ chắc lưỡi bảo nhỏ bên tai bạn, giọng nói thì thào nhạy cảm bên tai vô cùng.
Jimin: Ngoan đi rồi cô sẽ được hưng phấn!
Bởi, đôi tai chính là chỗ mà bạn không thích ai đụng đến lại càng không muốn ai nói sát ở tai mình. Bạn vừa ghét lại vừa có một chút gì đó ngại ngùng nhìn anh, nhìn anh gian manh không giống với một vị giám đốc quyết đoán chút nào. Bản chất cũng dần lộ diện ngay giây phút này.
Anh quăng mạnh bạn lên giường, ngay lúc rời xa vòng tay rắn chắc của anh. Bạn mới hét lên theo bản tính của mình.
Bạn: Yahh, tên kia! Tôi không muốn động phòng với anh!
Jimin: Hôm nay là đêm động phòng, sao cô lại nói những câu con nít như vậy?_Anh cười nham hiểm.
Bạn biết thế nào hôm nay cũng là ngày tàn của mình nên cũng đành bất lực, coi như trinh tiết đêm nay cũng không cánh mà bay bởi cái tên biến thái này. Không biết ba mẹ cô có chọn lầm người để gả không nữa. Không nói gì thêm, anh nhìn xuống tấm vải trắng che dưới hạ thân, một vật gì đó cương cứng lên từ bao giờ. Bạn không muốn nhìn quay sang chỗ khác, bây giờ ước ai đó cứu bạn ngay bây giờ!.
Anh cởi bỏ tấm vải che rồi quăng đi một góc, bò lên giường kiếm một người con gái đang run sợ điều gì, ánh mắt như một con nai vàng ngơ ngác nhìn anh khiến anh một phần nào thích thú hơn. Không ngần ngại hôn lên đôi môi xinh xắn đó giữ thật lâu, anh hôn lên môi tiến sâu vào khoang miệng rồi cuốn lấy cái lưỡi kia tinh nghịch đùa giỡn. Một tay hư hỏng còn lại thì sờ đến cặp ngực căng tròn, tay còn lại nhấc chiếc cằm bạn lên trên một chút để tiện việc phối hợp đang giao cấu môi với môi:). Bạn lúc này ngoài việc kích thích thì cũng chả còn gì, không động đậy cũng không thèm nài nỉ cầu xin anh. Nếu giờ mà bỏ chạy thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ, với lại còn không một mảnh vải che thân. Cả hai đang ở trong nhà riêng, chỉ có hai người. Nhà thì cách xa khá xa, giờ có ý định tẩu thoát thì cũng chả biết đi đâu...Bạn mặc kệ nó, chỉ biết cam chịu vào số phận trời định đoạt.
Khi đã dần hết hơi, bạn đấm vào ngực anh một cái nhẹ như ra hiệu ngừng đi. Anh mỉm cười nhìn bạn, hôn xuống vùng xương quai xanh hiện rõ kia, tiếng hôn chụt chụt vang lên khắp phòng. Lâu lâu lại cắn một cái như cách nói rằng đánh dấu chủ quyền. Bạn khẽ rên lên một tiếng.
- Ah~~ đau...
Sau khi xong bước dạo đầu. Anh đưa chân bạn lên thành hình chữ V giơ cao lên trần nhà, một nhịp tiến sâu vào nơi âm nguyệt nhỏ kia. Cái dạo đầu không nhuần nhuyễn lại ít kinh nghiệm, với lại là lần đầu chưa kích ứng được khiến ba la lớn một tiếng. Nước mắt bỗng trào ra.
Bạn: Dừng lại...đau...dừng lại đi...làm ơn!
Jimin: Thả lỏng đi, không đau đâu!_Anh trấn an.
1 nhịp, 2 nhịp...sau đó dần dần anh tăng tốc, bây giờ lại không thấy đau, chỉ còn lại những tiếng rên nhè nhẹ được phát ra từ cái miệng nhỏ xinh đẹp kia. Âm thanh không thể nào ɖâʍ mị hơn xoáy vào tai anh, anh nhếch môi cười với cô.
Jimin: Em sướng chứ? Em yêu?...
Bạn: Sướng sướng lắm..._Bạn vô sĩ nói câu đáp.
Sau một lúc, anh nói bằng chất giọng cứng rắn rồi phóng hết tinh dịch vào bên trong bạn. Cảm giác khoái lạc được giải tỏa khiến cả hai thoải mái, thích thú không ngừng. Khi định hình trong đầu lại ổn định, bạn quát lớn.
Bạn: Aishh, sao anh dám
Jimin: Này, em lại không ngoan rồi.!
Bạn: Xong rồi phải không, tôi muốn đi ngủ!
Định rời khỏi người anh thì anh kéo lại, áp bạn xuống giường rồi nói.
Jimin: Nếu em không ngoan đừng trách tôi sao ác!_Anh nhíu mày.
Bạn: Không thì sao, anh giết tôi à?_Bạn trợn mắt lên đấu khẩu với anh.
Jimin bật cười với độ cứng đầu không hề nhẹ, anh sẽ cho bạn biết thế nào là lễ độ. Anh đè bạn ra làm thêm cỡ 5-6 hiệp nữa, dù bạn có chống tới đâu cũng không thể thoát. Không ngờ sức anh lại mạnh rất nhiều, mà cũng cho bạn biết cái tội không nghe lời sẽ như thế nào.
.............
Qua sáng ngày mai, anh đã đi làm từ sớm. Khi tỉnh dậy, cơn đau nhức trong đầu chạy xuống phần dưới. Nó như một cơn điện chạy ngang khiến bạn uốn cong người lên, nhướng mày khó chịu. Khẽ hét lên vì biết chỉ còn có một mình ở nhà.
Bạn: PARK JIMIN! Tôi hận anh!
...Sau khi đã bớt đi phần nào đau nhức. Bạn ngồi dậy trong khó nhọc rồi bước đi chậm rãi, mỗi bước như một mũi dao cắt lên trên từng miếng da chân. Đau đớn thể xác tâm thần. Anh mà về thì biết tay bạn, chỉ mong cái tên đó khi về không có một mùi rượu bia nào. Chứ mỗi khi anh uống lại như một con thú dữ chầu chực và luôn kiếm cách lấy mồi ngon để ngấu nghiến. Hôm qua coi như bạn không nhớ gì, coi như là dâng hiến cho anh mất vậy. VSCN, bạn chuẩn bị đi nấu món ăn bỏ vào bụng, chợt điện thoại reo lên. Điện thoại của Jimin, anh không mang theo, nhờ vậy mà bạn biết cái ả hồ ly kia gọi đã hơn 90 cuộc gọi nhỡ cho anh. Hừ, người quen đường cũ. Cái tên HanWool này đã phá nát căn nhà của biết bao nhiêu gia đình đang hạnh phúc. Giờ lại còn dám lẽo đẽo theo anh, xem thử một ngày nào đó, cô ta có bị bạn lột mặt nạ không. Bạn hiên ngang nhấc máy lên cho cô ta khỏi chờ lâu.
Bên kia đầu dây đã có một giọng nói õng ẹo, ngọt như muốn tiểu đường kia cất lên.
Bên kia đầu dây: Anh Jimin hả? Sao em điện anh không trả lời, hôm qua anh có làm gì cô ta không? Em không biết đâu, huhuhu, anh qua đây với em đi!...Huhuhu~~~
Cái giọng khiến bạn nghe mà nổi cả da gà. Cực kì ghét mấy đứa con gái cứ hay tỏ ra mình ngây thơ yếu đuối. Nhìn mà phát tởm. Bạn nói bằng giọng lạnh lùng.
Bạn: Xin lỗi, nhưng anh Jimin anh ấy không có ở đây!
Bên kia: Cô là ai? Anh Jimin đâu?
Bạn: Tôi là vợ anh ấy, cô là ai lại gần gũi với chồng tôi quá vậy. Không lẽ cô muốn trở thành tiểu tam cho người đời cười nhạo phỉ bán?
Bên kia: Tôi không nói chuyện với cô, à thì ra cô là vợ anh ấy. Mà cô cũng chuẩn bị tinh thần đi nha, khi đến 2 tháng nữa thì đường ai nấy đi rồi!
Bạn: Ồ, vậy à. Cô muốn là người xài đồ cũ của tôi ư? Hay cô lại muốn tài sản của anh ấy, mà cô nên nhớ đi không có cái gọi là tài sản sau khi ly hôn dành cho tiểu tam đâu!
Bên kia tức giận gầm lên, quát lớn. Bản chất cáo già bộc lộ ra bên ngoài.
Bên kia: Cô...coi chừng có ngày không nhìn thấy mặt anh Jimin, cô đừng có hóng hách sẽ có ngày thảm thương lắm đó!_Nói giọng mỉa mai.
Bạn: Cô càng muốn ở bên Jimin thì tôi lại càng không muốn ly dị với anh ta, ván này coi ai sẽ thắng!...