Chương 29

Trong lòng Trì Diễn Hạo, bạn gái và giày vẫn rất khó phân cho thật bằng nhau, một bên là tình yêu, một bên là đam mê, hai thứ hoàn toàn khác nhau không thể cùng đặt lên một bàn cân được.
Chứng minh tương tự như thế cho bạn trai và giày.


Nhưng tỷ trọng của Phái Nhiên rõ ràng là cao hơn giày một chút, vì trong nhà Phái Nhiên có giày, có Phái Nhiên nghĩa là sẽ có rất rất nhiều giày, “Phái Nhiên” tức bằng Phái Nhiên cộng thêm rất nhiều giày trong nhà hắn, cho nên “Phái Nhiên” lớn hơn hoặc bằng giày.


Trì Diễn Hạo nói kết luận đó cho Phái Nhiên, tất nhiên hắn chỉ nói câu: “Phái Nhiên nặng hơn giày”, những thứ còn lại đều lược bỏ. Lúc ấy Trì Diễn Hạo còn ân cần bóp vai cho Phái Nhiên, Phái Nhiên vừa nghe xong, mặt mày rạng rỡ, dường như rất hưởng thụ lời xu nịnh của Trì Diễn Hạo, cũng không định bụng tìm cho ra nguyên nhân Trì Diễn Hạo bỗng dưng cuồng nhiệt lấy lòng hắn như thế.


Môn học tự chọn năm hai của Trì Diễn Hạo là Kỹ năng đàm phán. Thầy giáo có dạy, trong quá trình đàm phán, quan trọng nhất là bầu không khí một bầu không khí thoải mái nhẹ nhàng hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến kết quả đàm phán.


Vì thế Trì Diễn Hạo vắt hết cả óc, nghĩ ra vài chuyện buồn cười kể cho Phái Nhiên nghe, khiến nụ cười như hoa của Phái Nhiên càng thêm rạng ngời, rực rỡ gấm hoa, trăm hoa đua nở, hoa thắm mùa xuân, hoa… vân vân và vân vân.


Chàng thiếu niên Phái Nhiên mỹ như bông bị trêu đùa vô cùng vui vẻ, cuối cùng ân cần chủ động hỏi Trì Diễn Hạo có phải có việc cần nhờ vả hắn hay không.
Phái Nhiên thẳng thắn như vậy, quả thực khiến Trì Diễn Hạo không quen.


available on google playdownload on app store


Chẳng qua vì cầu người mà phải khép nép, nhưng đối phương lòng ngay dạ thẳng âu cũng là một chuyện tốt, Trì Diễn Hạo ngượng ngùng im lặng một hồi lâu mới lúng túng nói: “Ừm… Chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy… giày của cậu… tớ vẫn chưa xem hết…”


Thực tế rằng, chỉ có lần đầu tiên Trì Diễn Hạo đến nhà trọ của Phái Nhiên mới được tiếp xúc thân mật với những đôi giày đó một lần, về sau tuy vẫn thường xuyên ghé thăm nhưng lại không hề có cơ hội được nhìn thấy nữa.


Trì Diễn Hạo lúc nào cũng nhung nhớ những đôi giày ấy, thế nhưng luôn ngại mở miệng, vì hắn nghĩ, nói như thế bản thân chẳng khác nào vì giày mới tới nhà Phái Nhiên.
Trơ trẽn mà nói, giày đúng là động lực quan trọng thúc đẩy Trì Diễn Hạo đến nhà Phái Nhiên.


“Cậu muốn xem giày sao?” Phái Nhiên ngoảnh đầu mỉm cười với Trì Diễn Hạo.
Là đây rồi, đây là giai đoạn cò kè mặc cả, thầy dạy đàm phán đã nói, trong lúc này nhất định phải vững vàng, không thể để đối phương đoán ra xu hướng của mình, bằng không chắc chắn sẽ thua.


Trì Diễn Hạo khụ một tiếng, không xoa vai cho Phái Nhiên nữa, điềm tĩnh ngồi xuống bên cạnh: “Tùy cậu thôi, cũng không muốn lắm, chẳng qua nếu cậu không ngại thì…”
Lời còn chưa dứt đã bị Phái nhiên đưa tay gãi gãi ở sau gáy, dưới sự trêu chọc của Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo nổi một tầng da gà.


“A.. Ưm…” Trì Diễn Hạo nhắm tịt mắt, cong lưng nhún vai, gương mặt của ông thầy đàm phán lờ mờ rồi bị cuốn đi cuốn đi…
“Có muốn xem không?” Phái Nhiên lại hỏi.


Chỉ trong hai chiêu, Trì Diễn Hạo đã binh bại như sơn đảo (quân thua như núi đổ), trúng phải tuyệt chiêu Hóa cốt miên chưởng của Phái Nhiên, cả giọng nói của Trì Diễn Hạo cũng run rẩy: “Muốn… muốn xem…”
Phái Nhiên cười: “Vậy xem đi.”


Trì Diễn Hạo đáp một câu: “Tạ chủ long ân”, rồi lập tức đứng lên xoa xoa gáy của mình, chạy tọt vào phòng ngủ của Phái Nhiên.
Cuối cùng ngày này cũng đến rồi, ngày mà Trì Diễn Hạo có thể thỏa mãn ước mong được… mang thử năm đôi giày của Phái Nhiên.


Sau đó, sau đó thì… Phái Nhiên bước vào phòng ngủ.
Nói thế nào nhỉ, sống chung thế này với Phái Nhiên thực rất vui vẻ, tuy đúng là lúc nào cũng bị khi dễ nhưng không hề gì với Trì Diễn Hạo, Phái Nhiên khi dễ hắn, hắn có thể khi dễ ngược lại Phái Nhiên, mặc dù trước nay chưa một lần thành công.


Vì thế quãng thời gian vui vẻ thấm thoắt như thoi đưa, Trì Diễn Hạo trải qua cuộc sống đại học hoang ɖâʍ vô độ của mình, cuộc sống đó không cần phải dùng đến đầu óc, kim thiên hữu tửu kim thiên túy ( Hôm nay có rượu hôm nay say, Tự Khiển (自遣 ) La Ẩn(羅隱 )


Dần dà các sinh viên đều bắt đầu bận rộn thi cử, dần dà cả Cung Kỳ Quân cũng tập trung để chuẩn bị “vượt vũ môn”, dần dà Trì Diễn Hạo bỗng phát hiện ra bọn họ đã lên năm bốn.


Khi ấy vừa lên năm bốn, trong nhà Phái Nhiên đã xảy ra rất nhiều biến cố, thứ nhất là ông ngoại của Phái nhiên qua đời. Chuyện phải làm sau khi chủ nhà khuất bóng là phân chia tài sản, cha mẹ của Phái Nhiên còn mang cả một nhóm giang hồ hung hăng xông vào gây rối cho cậu của Phái Nhiên, bởi vì phần di sản bọn họ được hưởng quá ít so với cậu.


Chuyện ấy là khi gọi điện thoại Phái Nhiên nói cho Trì Diễn Hạo nghe, giọng nói khi kể về cha mẹ của Phái Nhiên nghe qua luôn như đang kể một đoạn hài kịch.


Quả thực cứ như phản ứng dây chuyền, người thân, bằng hữu như tạo phản, tranh nhau quyền nhận nuôi cháu trai độc nhất của ông ngoại là Phái Nhiên, rồi cả công ty của nhà Phái Nhiên cũng gặp phải một chút rắc rối, ồn ào một khoảng thời gian dài.


Đúng thật là như phim hài, cả một gia đình hỗn loạn, tranh cãi ầm ĩ.


Ông ngoại Phái Nhiên đột ngột tạ thế. Trước kia tuy rằng bị bệnh, nhưng tổng thể vẫn xem như có thể chống cự, thế nên khi nhận được tin ông ngoại đột ngột ngất đi tựa như một tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống khiến Phái Nhiên chẳng thể nói nên lời.


Trì Diễn Hạo không biết phải làm sao, dáng vẻ cho dù trời có sập xuống cũng không sợ hãi của Phái Nhiên, giờ đây tay run run nắm chặt điện thoại.
Lần đầu tiên nét mặt của Phái Nhiên lại mờ mịt rồi vô tội như thế, rất đáng thương lại vô cùng sợ hãi.


Có lẽ đó cũng là lần duy nhất Phái Nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trì Diễn Hạo nghĩ, thật may là trước kia mình chưa khi nào bắt nạt Phái Nhiên thành công, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phái Nhiên khiến người ta đau lòng.


Phái Nhiên vội vã về nhà, hắn ở nhà rất lâu, những chuyện xảy ra sau khi ông ngoại ra đi làm cho hắn đau đầu.
Thế nên mới nói, nhà giàu có lắm chuyện ân oán, mỗi nhà mỗi cảnh, học kỳ đó Phái Nhiên gần như không về trường đi học, đến cuối kỳ mới quay lại làm bài kiểm tra.


Giữa học kỳ, Trì Diễn Hạo có đến nhà Phái Nhiên một lần, ở đó hai ngày rồi lại vội vã về trường. Cả năm đó bọn họ không gặp nhau, chỉ liên lạc bằng tin nhắn và điện thoại, hiển nhiên là lúc ấy Phái Nhiên bận rộn vô cùng.


Đến khi Phái Nhiên trở về trường, đúng lúc cả khoa chụp ảnh tốt nghiệp.
Đã lâu không gặp Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo có chút câu nệ, cũng may da mặt hắn dày, nhìn Phái Nhiên ốm đi cũng bắt chước kéo chỗ này chỗ kia.
Kéo tới kéo lui đã bị Phái Nhiên ôm chặt vào lòng.


Hôm nay là một ngày thật đẹp, khí trời đẹp, tử vi đẹp, cái gì cũng đẹp.
Ở một tỉnh duyên hải nào đó trong thành phố, gần quảng trường trung tâm rộng lớn, hôm nay long trọng khai trương một cửa hàng quần áo.


Quần áo trong cửa hàng cũng không phải là hàng hiệu thật xịn, đứng đầu cửa hàng cũng không phải là một nhân sĩ nổi danh, nhưng lẵng hoa bên ngoài cửa hàng chuyên bán giày và một ít phục trang xinh đẹp này lại trải dài gần như sang đường bên cạnh.


Thậm chí trong đó còn có lẵng hoa kí tặng của ngài thị trưởng.
Đạp chân lên tấm thảm đỏ, Trì Diễn Hạo cúi nhìn chiếc giày da đen của mình, sáng bóng đến chói mắt.


Trì Diễn Hạo lại ngẩng đầu đếm được mười hai hàng trước mặt, lại nhìn ngang thấy có sáu hàng lẵng hoa, biển hoa phủ đầy một vùng, tráng lệ xiết bao a.
Đây mà là mở cửa hiệu quần áo sao? Lẽ nào không phải là lễ khánh thành bia tưởng niệm một anh hùng nào đó ha?!


Nghiến răng một hồi sau, Trì Diễn Hạo cho tay vào túi quần âu phục của mình, rồi ngẩng cao đầu ưỡn ngực tiến vào bên trong.
Mặt tiền cửa hàng không nhỏ, có hai tầng, tổng thể trang trí phi thường đơn giản, đơn giản nhưng không nhàm chán, hơn nữa còn vô cùng hiện đại.


Trì Diễn Hạo lướt một vòng trong cửa hàng, nghĩ thầm An Nhất Hạc thật giỏi, không hổ danh là chuyên khoa kiến trúc, có thể khiến Phái Hinh phù phép một cửa hàng quét vôi trắng toát hóa thành như thế này, thật sự rất lợi hại.


Trì Diễn Hạo gãi gãi cằm, tay có hơi ngứa, sáng nay dậy trễ vội vàng chạy tới nên đã quên cạo đám râu mới nhú.


Có rất nhiều người trong cửa hiệu, nào là nhân viên cửa hàng ăn mặc gọn gàng, vài người vì hiếu kì mà bước vào, lại có những người vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà đến góp mặt trong buổi khai trương.


Trì Diễn Hạo nhìn thấy Phái Hinh và An Nhất Hạc đang phải đối phó với đám đông, huýt sáo một tiếng.
An Nhất Hạc nhìn qua, gật đầu với Trì Diễn Hạo, đây cũng xem như là chào hỏi lẫn nhau, Trì Diễn Hạo nhẹ nhàng bước lên lầu hai.


Trên lầu hơi vắng hơn bên dưới một chút, nhưng lại tập trung một đám người. Trung tâm của đám người đó chính là ông chủ cao cao ngọc thụ lâm phong Phái Nhiên.
Trì Diễn Hạo không quấy rầy hắn, tự tìm một chỗ ngồi xuống.


Phái Nhiên nhìn thấy Trì Diễn Hạo, trộm thổi sang một cái hôn gió, nhưng lại bị Trì Diễn Hạo đẩy đi.


Một lúc thật lâu sau, rốt cuộc Phái Nhiên cũng rảnh rỗi, những người tới chúc mừng này bao giờ cũng rất bận rộn, làm tròn lễ nghi khách sáo, nói cái này một chút cái kia một chút. Cuối cùng Phái lão bản vung tay tỏ ý tối nay sẽ mở tiệc ở nhà hàng nào đó, mọi người đều bảo nhất định sẽ tới, khách và chủ đều vui rồi lập tức giải tán.


Trì Diễn Hạo nhìn Phái Nhiên thong thả bước đi duyên dáng tiến về phía hắn, nói: “Trước kia cậu ra ngoài với ông ngoại cũng đâu phải là làm kinh doanh, hiện tại cũng không phải chuyện đại sự gì, tại sao cậu mở một cửa hàng nhỏ mà ngay cả phó thị trưởng cũng tới, năm đó cha tớ khai trương xưởng cũng không có nhiều người như vậy.”


Phái Nhiên sờ sờ cằm Trì Diễn Hạo: “Nên cạo râu rồi…”


Phái Nhiên vừa mở cửa hàng làm ông chủ, vẫn ăn vận như khi còn học đại học, toàn thân cũng trông không khác chút nào. Còn Trì Diễn Hạo sau khi tốt nghiệp phải lăn lộn với cha một hồi rất lâu, trò gì cũng đã phải lăn qua, còn bị ép đóng trong bộ âu phục suốt ngày, lúc nào cũng cực như khuyển, ngay cả hắn cũng thấy bản thân mình đã già đi rất nhiều.


Ông già tiểu tốt Trì Diễn Hạo ganh tức với tiểu lão bản trẻ đẹp Phái Nhiên, bất mãn lầm bầm: “Bây giờ cậu có ghét cũng vô dụng.”
“… Không ghét đâu…” Phái Nhiên nheo mắt túm lấy càvạt của Trì Diễn Hạo lôi đi, cứ thế kéo Trì Diễn Hạo vào nhà vệ sinh.


Trên lầu không còn khách, vài nhân viên đang nói chuyện phiếm, dường như làm ngơ trước một loạt hành động của lão bản và vị bằng hữu ồn ào khó chịu kia.
Vào nhà vệ sinh, Trì Diễn Hạo kéo lại càvạt của mình, Phái Nhiên vươn tới ɭϊếʍƈ cằm hắn.


Trì Diễn Hạo đánh hắn: “Có người sẽ vào đó!”
Đồ vô lại! Đồ vô lại t*ng trùng xông não! Đồ vô lại biến thái!
Thiệt tình, sao Phái Nhiên lại nói cha mẹ hắn không chút tiến bộ mà lại không thấy xấu hổ, hắn mới là tên không khá hơn chút nào.


“… Tối nay cậu có rảnh không?” Phái Nhiên dừng lại, nhìn Trì Diễn Hạo, ánh mắt ấy thoạt trông xưng bằng hai chữ “thâm tình”.
“Rảnh thì sao chứ, không phải cậu đến nhà hàng gì đó mời khách sao…” Trì Diễn Hạo sửa lại càvạt, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa quen với thứ này.


“Tớ không muốn đi… Cậu đi với tớ có được không?” Một chút tiến bộ cũng không có, vẫn làm nũng như mọi khi.
Trì Diễn Hạo bây giờ tu luyện đến mức sắp miễn dịch với Phái Nhiên rồi, hắn quay sang một bên: “Tớ không rảnh.”


Phái Nhiên cắn môi, mở to mắt nhìn Trì Diễn Hạo, vẻ mặt như một thiếu nữ trong sáng đang oan ức vô cùng.
A, tên vô lại đi ch.ết đi.
Trì Diễn Hạo cắn chặt răng, nói không rảnh là không rảnh, đừng mơ hắn đổi ý.


“… Khi còn đi học cậu thiếu tớ một vạn hai…” Thiếu nữ Phái Nhiên ngây thơ chớp chớp mắt nói.
Lại lôi cái chuyện cũ xì kia, vô lại! Vô lại mà!


Đó là nợ của cái bình, cái bình đó là hàng hiệu, là thuần thủ công, là bằng chất liệu cao cấp, là số lượng có hạn, là rất có giá trị nghệ thuật, thế nên giá gốc hơn hai vạn.
Phái Nhiên trước kia thần kinh sao, có điên mới đi mua một cái bình hai vạn.


Sau đó Phái Nhiên nói, mỗi lần Trì Diễn Hạo đáp ứng một nguyện vọng của hắn, tiền nợ đó sẽ giảm một nghìn.


Thiếu niên Trì Diễn Hạo quấn chặt lấy tôn nghiêm làm sao có thể không đồng ý, bây giờ đã bước chân vào xã hội rồi, đã hiểu đời rồi, nên tự tôn cũng đã từ từ rớt xuống, vì hắn theo cha đi làm, tiền sinh hoạt có thể cầm nhưng tiền lương không thể chạm tới.


“Được rồi, được rồi!”
Trì Diễn Hạo vẫy tay cam chịu, Phái Nhiên lại vươn tới hôn hắn.
Trì Diễn Hạo đang bị thao túng âm thầm hạ quyết tâm, nếu cửa hiệu của Phái Nhiên thất bại, vậy thì hắn nhất định phải cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền, lôi Phái Nhiên ra khỏi thế giới hỗn tạp kia.


Đến khi đó, sao còn dung thứ cho Phái Nhiên lỗ mãng!
Tóm lại, sớm muộn gì Trì Diễn Hạo cũng làm được.
Mặc dù chưa xác định được lúc nào, tất cả vẫn là ẩn số ở tương lai.
Nhưng chắc chắc sẽ như thế.


Bởi vì bấy giờ Phái Hinh đang ở trong nhà An Nhất Hạc, ví dụ sờ sờ trước mắt nha, thiếu nữ thường dân cũng có thể bao dưỡng được đại tiểu thư, hắn đường đường là ông chủ tương lai một xưởng trang phục lẽ nào không nuôi nổi một tiểu lão bản bán quần áo?


Trong đầu Trì Diễn Hạo nhảy ra một câu: hổ lạc bình dương bị khuyển khi.
Không, không phải, Trì Diễn Hạo không phải khuyển, Phái Nhiên cũng không phải hổ, quá lắm là báo, chỉ là báo thôi.
Bỗng dưng bên ngoài có người gõ cửa: “Có ai không?”, có vẻ như là nhân viên trong cửa hàng muốn vào trong.


Trì Diễn Hạo phủi đi hình ảnh chó hoang đang bắt nạt con hổ trong đầu, đẩy Phái Nhiên kêu to ra ngoài cửa: “Có người, có người! Chờ một chút!”
Sau đó hắn trừng mắt nhìn Phái Nhiên, vội vàng sửa sang lại đầu tóc rối bù.
Phái Nhiên cúi xuống hôn chóp mũi Trì Diễn Hạo: “Buổi tối tiếp tục?”


Trì Diễn Hạo rất muốn cắn hắn một cái, nhưng vì bên ngoài có người, đành phải kiềm chế.
Trì Diễn Hạo không thể nói được gì nữa, Phái Nhiên đắc ý mỉm cười, rạng rỡ không gì sánh bằng.
Đẹp như hoa, lại dịu dàng như nước.
Xinh đẹp tựa ngày đầu bọn họ gặp nhau.






Truyện liên quan