Chương 4: Đây là trong truyền thuyết boss vị kia!?! (phần 1)
Tiểu Yêu trong lòng thở dài, ngoài miệng vẫn hồi đáp,
"Ta ổn, cảm ơn!"
Mĩ nam trước mắt nghe được Tiểu Yêu trả lời, chớp chớp hai mắt, dường như nghi hoặc, lại nói,
"Đã như vậy, ngươi phải đi cùng ta!"
Ồ! Mới tỉnh dậy đã nhanh như vậy phải đến Diêm Vương trước mặt diện kiến luôn rồi a! Đúng là có vài phần chờ mong đâu! Tiểu Yêu loạn nghĩ, vị mĩ nam này hẳn là thủ hạ của Diêm Vương đi. Liên thủ hạ cũng như vậy soái, boss cũng không đến mức nào đi!
Tiểu Yêu không tin mình bị sét đánh liền có thể xuyên qua trọng sinh vân vân các thể loại, trong máy bay bị sét đánh trúng không thành gà nướng đã là may mắn lắm rồi, đến khi tìm được thi thể cũng không đến mức quá khó coi doạ người. Còn kia hai thanh âm a linh tinh, sớm bị Tiểu Yêu cho ra sau đầu, chắc là khi ch.ết tưởng tượng ra, không đáng suy nghĩ.
Mĩ nam kia đề nghị đỡ Tiểu Yêu đi, lại bị từ chối, cũng không tỏ vẻ gì. Tiểu Yêu trong lòng lại mĩ tư tư, được mĩ nam quan tâm cảm giác cũng không tồi a~~~
Ra khỏi căn phòng kia, mĩ nam liền đi trước dẫn đường, để Tiểu Yêu tò mò ngắm loạn phía sau.
Tiểu Yêu vừa đi nghĩ đến, này Diêm Vương phủ cũng quá ấm áp đi, nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, làm trong phủ hiện lên một tầng lung linh sắc thái, căn phòng vẫn lấy màu trắng làm chủ đạo, vài bức tranh treo trên tường, không có quá nhiều đồ vật, chỉ vài chiếc bình cổ, hoa văn chạm khắc tinh tế. Nhìn dọc dọc đường đi, Tiểu Yêu cũng suy nghĩ tính cách của vị boss sắp gặp này. Có lẽ đó là người ấm áp, gần gũi, tao nhã, cũng có thể là loại hình lạnh lùng, xa cách, thích đơn giản, điệu thấp,...
Đang đắm chìm trong suy nghĩ Tiểu Yêu không chú ý tới bóng lưng vị mĩ nam kia dừng lại. Vì thế, theo quán tính cứ tiếp tục bước, Tiểu Yêu liền đâm sầm vào lưng vị mĩ nam, cũng cắt đứt suy nghĩ của nàng. Cái mũi truyền đến đau đớn làm Tiểu Yêu không thể tr.a nhẹ nhàng nhăn mày lại. Cúi đầu xoa xoa cái mũi, Tiểu Yêu nói,
"Xin lỗi, vừa mới không quá để ý!"
Nặc Ân quay đầu lại nhìn nhìn, thấy vị kia nữ tử đang xoa cái mũi, cái mũi phát ra hồng nhạt lại khiến khuôn mặt trắng tái nhợt trang thêm vài phần sức sống, như cái tiểu sủng vật, trong lòng buồn cười, đáp,
"Không sao!"