Chương 7

Là hai trường đại học nổi tiếng nhất Hoa Quốc, từ xưa đến nay Đại học Q và Đại học B vẫn luôn gây ra vô vàn tranh cãi về việc trường nào mới là top 1 Hoa Quốc, cho nên về sau hai trường dứt khoát trực tiếp cùng xưng là top 2.


Điều kỳ diệu nhất là thứ hạng của hai trường đại học này từ trong nước đến quốc tế đều ngang tài ngang sức, cứ bên nhau mãi như vậy.


Cổng Đông Đại học B và cổng Tây Đại học Q chỉ cách nhau một con đường cái, chỉ cần có thẻ sinh viên của một trường là có thể tùy ý ra vào hai trường, mà sinh viên hai bên đã gần như coi trường học đối phương thành sân sau nhà mình.
…..
Dĩ nhiên là không bao gồm Thời Thần.


Ví như hôm nay Thời Thần bị lạc đường trong sân sau nhà mình.
Mù đường khó khăn ghê.


Nhớ lại cô đến Đại học B đã gần một tháng mà vẫn cứ chỉ dựa vào bản đồ và chỉ đường của các đàn anh đàn chị để sống tạm, đến bây giờ cô vẫn chưa thể khám phá hết tất cả các địa điểm trong trường.


Tay trái Thời Thần ôm chặt xấp tài liệu, nhìn chằm chằm vào bản đồ trên điện thoại, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thẳng bắc ngược nam, trái tây phải đông… Thẳng, thẳng bắc…”
Vừa nói vừa đi theo con trỏ nhỏ đang chuyển động trên bản đồ, rẽ theo hướng dẫn.


available on google playdownload on app store


Không hiểu sao Thời Thần lại đi ngang qua một trong những phong cảnh nổi tiếng nhất Đại học Q – đầm sen ánh trăng.
Nơi này có không ít du khách không biết đi từ đâu vào đây, càng nhiều hơn nữa là sinh viên Đại học Q người đeo cặp, người đi xe đạp hoặc tản bộ.


Thời Thần thoát khỏi bản đồ, học theo mấy khách du lịch kia nghiêm túc chụp một bức ảnh khung cảnh ấy.
Chụp xong, cô lại chuyển qua bản đồ rồi xác định phương hướng để đi tiếp.
Nhìn lên bảng chỉ đường trước mặt, Thời Thần dời tầm mắt, bỗng thấy một chàng trai cách đó không xa.


Bóng dáng một người.
Đế Đô cuối tháng 10 khác hẳn với Vũ Hán, thời tiết đã sớm bắt đầu chuyển lạnh.


Hôm nay Thời Thần mặc một chiếc chân váy dài màu đỏ, bên trên là áo len cardigan màu hạnh nhân, trùng hợp làm sao, chàng trai kia cũng đang mặc một chiếc áo len cardigan cùng màu với áo của Thời Thần, bên dưới mặc quần jean màu xanh nhạt, chân mang đôi giày thể thao màu trắng.


Chàng trai có vóc dáng cao gầy đang đứng dưới một tấm biển nói chuyện với nam sinh cao lớn khỏe mạnh khác.
Thật ra Thời Thần không nhớ dáng vẻ người lạ đó trông như thế nào, nhưng không hiểu sao, ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy chàng trai kia, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng anh nhưng Thời Thần đã nhận ra —


Đấy là Từ Lâm Thanh – ân nhân cứu mạng cô, người cho cô vay 100 tệ bên hồ Vị Danh đại học B lúc trại hè!
Khuôn mặt của Từ Lâm Thanh bẩm sinh đã nổi bật, nhưng dù bây giờ không nhìn thấy mặt anh, Thời Thần vẫn có thể nhận ra anh nhờ một loại khí chất rất đặc biệt, lạnh lùng và xa cách.


Như thể chỉ cần anh đứng trong đám đông thì mọi người xung quanh đều tự động trở thành phông nền cho anh ấy.
Thời Thần thầm mừng trong lòng.
Xem ra quyết định giúp thầy đi đưa tài liệu qua Đại học Q hôm nay vô cùng sáng suốt, vậy mà có thể tìm được chủ nợ bị mất thông tin liên lạc của mình.


Cô định bước nhanh tới tìm chủ nợ để trả lại tiền thì nhìn thấy người con trai đang nói chuyện với Từ Lâm Thanh…
Có vẻ như đang tức giận.
Chàng trai cao lớn kích động, hình như đang cãi nhau với Từ Lâm Thanh. Thậm chí Thời Thần có thể nhìn thấy biểu cảm đấu tranh trên khuôn mặt nam sinh nọ.


Cậu ta nói gì đó rất to, phẫn nộ như…
Muốn ra tay.
Chàng trai cao to cường tráng vừa giơ tay trái lên, nhìn đường cong động tác đó, Thời Thần cảm thấy một giây nữa thôi tay cậu ta sẽ đáp xuống người Từ Lâm Thanh.
Trong lòng Thời Thần căng thẳng.
Tay nhanh hơn não, Thời Thần nhanh chóng lao tới kéo Từ Lâm Thanh.


Hiển nhiên cả chàng trai cao lớn và Từ Lâm Thanh đều sững sờ, đồng thời quay đầu nhìn cô gái không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu ra.


Trong đầu Thời Thần chỉ có “Vị cứu tinh của mình sắp bị đánh rồi”, không đợi hai chàng trai nói chuyện, cô mỉm cười nói với Từ Lâm Thanh lý do mà cô vừa nghĩ ra khi lao tới: “Đàn, đàn anh, em, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể đi cùng em được không?”


Cô gái trang điểm tinh xảo, mặc chân váy đỏ càng thêm yêu kiều, khuôn mặt vốn đã ưa nhìn lúc này lại vì đôi gò má đỏ ửng ngại ngùng khiến người ta phải nhìn nhiều thêm.


Trước khi chàng trai cao to kịp phản ứng, Thời Thần đã vừa lôi vừa kéo vị cứu tinh của mình trốn vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Mãi cho đến khi bị lá xanh của lùm cây bao phủ hoàn toàn, không còn nhìn thấy bóng dáng nam sinh cao lớn nữa, Thời Thần mới thả lỏng người, vỗ ngực thở ra một hơi.


Mẹ nó, vừa rồi nguy hiểm quá!
Thời Thần không khỏi tự khen ngợi bản thân mình, nhìn xem, cô thật là một người một người trí dũng song toàn mà!
Cũng chỉ có cô mới có thể giả vờ chuẩn bị tỏ tình với Từ Lâm Thanh vào lúc cấp bách như vậy, rồi nhân cơ hội kéo Từ Lâm Thanh đi thôi.


Nhưng mà cái tên Từ Lâm Thanh này đúng thật là, sắp bị anh chàng cao to kia đánh mà còn không biết đường tránh đi à?
Nếu cô không kéo anh đi kịp thì chẳng phải Từ Lâm Thanh sẽ bị đánh sao?


Nghĩ đến đây, cuối cùng Thời Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai thanh tú bị mình mạnh tay kéo vào rừng cây nhỏ, dù bận tối mặt mà vẫn thong dong đứng đứng đối diện cô kia.


Hầy, Thời Thần không nhịn được thầm trách, mình thì nóng lòng kéo người ta đi mà người ta thì hay rồi, chẳng thấy vội chút nào.


Thấy Thời Thần ngẩng đầu nhìn mình, bấy giờ Từ Lâm Thanh mới thu lại vẻ mặt thảnh thơi, làm bộ nhàn nhã: “…Đàn em? Không phải vừa bảo có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Đàn em cái đậu mòe nhà anh.


Vừa rồi cô chợt nhớ tới cách cô gái tỏ tình với Từ Lâm Thanh gọi anh bên hồ Vị Danh ngày đón nên mới buột miệng nói “Đàn anh” thôi.
Bây giờ xem lại không biết ai mới gọi ai là tiền bối đâu nhé, hừ hừ.


Nhìn Từ Lâm Thanh có vẻ như sắp hiểu lầm nên Thời Thần không làm theo ý anh, quay đầu giả bộ không nhớ Từ Lâm Thanh là ai: “Vừa nãy tôi nhận nhầm người, xin lỗi nha.”
Từ Lâm Thanh hơi nhướng mày, đôi mắt trong trẻo ánh lên tia sáng.
Kể cả Thời Thần cũng bị lung lay trước vẻ ngoài xuất sắc của Từ Lâm Thanh.


Trong lòng thầm khen ngợi dáng vẻ của Từ Lâm Thanh, Thời Thần vỗ đầu, vờ như nhận ra, nhìn Từ Lâm Thanh từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi đã từng gặp cậu chưa?”
Từ Lâm Thanh nhìn cô gái trước mặt, dựa vào thân cây sau lưng khẽ cong môi không nói gì.


Dáng người cao lớn nhìn không khác gì một bức vẽ.
Giờ phút này có chút không rõ Từ Lâm Thanh đang suy nghĩ cái gì, lại vỗ trán cái nữa, giả đò như nhớ ra thêm: “Có phải tôi… nợ cậu 100 tệ đúng không?”
Trong lòng Từ Lâm Thanh buồn cười một hồi.


Anh đương nhiên biết Thời Thần là ai, lúc nãy không nói năng câu nào chẳng qua là để xem cô gái này muốn nói gì mà thôi.
Trước đó anh chờ mãi mà không thấy cô gái ấy thêm tài khoản WeChat mình để trả tiền, còn tưởng Thời Thần chuẩn bị ôm đống tiền kếch sù lén trốn đi rồi.


Nhưng không ngờ rằng lúc này Thời Thần diễn trước mặt anh lâu nửa ngày, cuối cùng cô hỏi có phải mình nợ anh một trăm tệ không?
Thấy Từ Lâm Thanh cười, Thời Thần nhất thời chột dạ.
Bất kể như thế nào, không nói đến lý do ban đầu là gì, người không trả lại tiền chính xác là cô…


Nếu không có ngày hôm nay, chắc chắn Từ Lâm Thanh sẽ nhận định cô là kẻ lừa đảo.
Từ Lâm Thanh chậm rãi gật đầu, sau đó khẽ cau mày hỏi ngược Thời Thần, “100?”
“…..”


Thời Thần nghiến răng nhìn Từ Lâm Thanh khôn ngoan muốn độn giá, chính là dáng vẻ lừa người gạt ta, thế nhưng cô vẫn phải bày ra bộ mặt vui vẻ: “Không không không, là tôi nhớ nhầm, hai trăm chứ nhỉ.”
Không biết xấu hổ! Nhân cơ hội bắt chẹt một cô gái tay trói gà không chặt! #¥%@…


Một đống bão bình luận balabolo trôi qua trong đầu.
Mặc dù Thời Thần chửi thầm nhưng lại không hề bất mãn.
Người nợ tiền lâu mãi không trả là mình, trả thêm một chút cũng là chuyện nên làm, xem như không phụ lòng tin của người ta.


Từ Lâm Thanh dường như nhìn thấu Thời Thần đang nghĩ gì: “Tay trói gà không chặt?”
Thời Thần sững sờ ngẩng đầu.
Trong mắt Từ Lâm Thanh mang theo ý cười, một tay đút vào trong túi quần: “Bạn học này, suy nghĩ của cậu đều viết hết ở trên mặt đấy.”


“Còn nữa,” Từ Lâm Thanh cân nhắc, “Tôi thấy cậu không phải là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt đâu, vừa rồi là ai cưỡng ép lôi kéo tôi đi ấy?”
Thời Thần: “…..”
Vẻ mặt cô không thể tin được nhìn Từ Lâm Thanh, vô cùng là sốc —


Hóa ra vừa nãy cô dũng cảm khôn ngoan cứu Từ Lâm Thanh khỏi bàn tay có độc của nam sinh cao to kia xong mà bây giờ Từ Lâm Thanh lại nghĩ như này á?


Cô ra hiệu cho Từ Lâm Thanh mở mã QR WeChat, quét mã QR, thêm bạn tốt, không hề ngẩng đầu lên: “Nhắc đến chuyện này cậu không nên cảm ơn tôi sao? Với cả, người vừa rồi định đánh cậu mà cậu không biết tránh đi à? Thích bị đánh lắm hả?”


Thời Thần nhanh chóng chuyển 200 tệ, nhìn Từ Lâm Thanh: “Chúng ta thanh toán xong rồi đấy nhé, một lần nữa cảm ơn cậu lần đó đã sẵn lòng cho tôi vay tiền. Nhưng mà tôi muốn thanh minh một chút, không phải tôi cố ý quỵt tiền không trả, mà do bạn cùng phòng đem quần tôi đi giặt nên tôi không đọc rõ chữ trên tờ giấy nhỏ đấy, không có cách nào trả lại cho cậu được.”


Từ Lâm Thanh chậm rãi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Dù thế nào Thời Thần cũng thấy Từ Lâm Thanh đang thể hiện là không tin lời giải thích của cô.
Cô bất lực rồi.
Cô nghiêng đầu: “Này, không phải cậu ở Đại học B sao? Sao lại sang Đại học Q thế?”


Từ Lâm Thanh nhấn thu tiền, cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi vẫn luôn ở Đại học Q.”
“Hóa ra là thế,” Thời Thần hoàn toàn không nghĩ nhiều, “Lúc trước tôi thấy cậu ở hồ Vị Danh nên cứ tưởng là cậu học Đại học B.”


Thông báo đối phương đã nhận tiền đến, trong lòng Thời Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng bớt được một nỗi lo.
Hình đại diện WeChat của Từ Lâm Thanh khá đẹp mắt, là khung cảnh trời xanh mây trắng, ở góc của cảnh là một mảng màu hồng, giống như bóng lưng của một cô gái mặc váy dài.


Cô gái chiếm một diện tích rất nhỏ trong toàn bố cục, nếu không nhìn kỹ có thể sẽ không phát hiện ra.
Không biết tại sao, Thời Thần luôn cảm thấy hình đại diện của Từ Lâm Thanh rất giống với tính cách của anh.


Thời Thần thuận tay bấm vào ảnh đại diện của Từ Lâm Thanh xem rồi khen: “Oa, cảnh này đẹp quá, cậu tự chụp ảnh đại diện à?”
Từ Lâm Thanh gật đầu nhận.
Thời Thần lại khen thêm một câu, sau đó liếc nhìn [ Khu vực ] dưới số tài khoản WeChat của Từ Lâm Thanh: Viễn Thành, Tỉnh Z.
Thời Thần bất ngờ.


Cô ngẩng đầu, vẻ mặt không tin nổi: “…Cậu cũng là người Viễn Thành?”
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn các bé cưng đã tưới dung dịch dinh dưỡng ~
Các bé tốn kém rồi!
Hẹn ngày mai nha.






Truyện liên quan