Chương 16
Thật ra khi Thời Thần hỏi câu này, trong lòng cô không có manh mối nào.
Cô trái lo phải nghĩ cũng chỉ thấy rằng những từ khóa mà Từ Lâm Thanh gợi ý chỉ có thể nói đến chuyện này. Nhưng bây giờ nhìn thấy Từ Lâm Thanh gật đầu như vậy, Thời Thần liền sửng sốt.
Cô mím môi, trong lòng dâng lên chút mùi vị có lỗi.
Nếu là lúc đó cô không để ý Từ Lâm Thanh thì cũng không phải chuyện gì kì lạ.
Thực ra Thời Thần vẫn còn nhớ khá rõ sự kiện đó.
Vào năm lớp 11 đúng là có một cuộc thi Toán học, đồng thời có không ít học sinh từ Trung học Phổ thông Viễn Thành số 1 và Trung học Minh Lễ tham gia cuộc thi toán đó.
Lúc đó cô đã thích Trình Sơ rồi, thành tích của cô không tốt lắm, nên sau khi thấy Trình Sơ đăng ký tham gia cuộc thi toán, Thời Thần đã ngay lập tức đăng ký, nhưng bị rớt trong vòng sơ loại cấp trường.
Thời Thần vì thế còn uể oải một thời gian, nhưng khi nhìn thấy kết quả vòng sơ loại cấp trường của Trình Sơ thuộc loại tốt nhất, cô lập tức vui vẻ trở lại.
Gần như trong tức khắc cô đã chạy đến phòng học của lớp tự nhiên trọng điểm, sau đó gọi Trình Sơ đi ra, hết sức phấn khởi: “Chúc mừng cậu đạt kết quả tốt trong vòng sơ loại nha Trình Sơ! Tớ biết với trình độ của cậu nhất định sẽ được vào bán kết cấp tỉnh thôi! Đến lúc đó tớ chắc chắn sẽ ra cổng chào đón cậu chiến thắng trở về!”
Khi đó, Trình Sơ vẫn thì nguyện ý nói vài lời với cô.
Trình Sơ nghiêm túc nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười: “Cậu không ngại mất mặt à?”
Thời Thần không hiểu: “Mất cái gì?”
“Mỗi ngày đều đến phòng học tìm tớ, lớp chúng tớ ai cũng biết cậu cả,” Trình Sơ hỏi cô, “Cậu không biết rụt rè sao?”
Thời Thần vẫn không hiểu: “Trình Sơ, tớ thích cậu như vậy, tại sao lại phải rụt rè gì chứ.”
Bây giờ Thời Thần nghĩ lại, thật sự thấy mất thể diện.
Mà cô của khi đó không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Sau đó, Trình Sơ thật sự giành được thành tích rất tốt trong vòng bán kết cấp tỉnh, giải nhì cấp tỉnh, còn được đi tỉnh lỵ thành phố để nhận giải.
Cứ như vậy, Thời Thần dựa theo ước định nhanh chông chạy đến cổng trường đón Trình Sơ.
Lần đó, học sinh đoạt giải của Trung học Minh Lễ và Trung học Phổ thông Viễn Thành số 1 cùng ngồi chung một chiếc xe buýt đến tỉnh lỵ thành phố, Thời Thần đợi ở cửa liếc ngang liếc dọc mãi không thấy Trình Sơ đâu, dứt khoát chạy ra cửa xe tìm Trình Sơ.
Sau đấy nhìn thấy một nam sinh đeo một chiếc túi bước xuống xe.
Thời Thần ngăn anh lại, đôi mắt cong cong mỉm cười: “Chào cậu, xin hỏi cậu có nhìn thấy Trình Sơ không? … Rất cao, đẹp trai, sống mũi cũng cao, lần này đoạt giải nhì vô cùng xuất sắc ấy!”
Lúc ấy cô đầy mắt kín lòng đều là Trình Sơ, trên tay còn đang cầm cốc trà sữa nóng hổi chuẩn bị cho cậu, không ngừng liếc nhìn xe buýt cố gắng tìm Trình Sơ, căn bản không thèm để ý đến người con trai trước mặt trông như thế nào.
Chỉ thoáng nhớ giọng của nam sinh đó có vẻ khá hay.
Anh đáp: “Vẫn ở trên xe, sắp xuống rồi.”
Trong lòng Thời Thần vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cảm ơn anh: “Cảm ơn cậu!”
Thời Thần nói xong lại nhìn vào trong xe, thoáng thấy bóng dáng của Trình Sơ, ánh mắt lập tức toả sáng rực rỡ, gật đầu cảm ơn với nam sinh lần nữa, sau đó vui vẻ lên xe: “Trình Sơ! Chúc mừng cậu đoạt giải nhì! Cậu thật là giỏi quá đi, này, tớ vừa mới mua ly trà sữa đó, mời cậu uống!”
Tiếp lời là giọng nói hơi lạnh lùng nhưng khó nén được niềm vui của Trình Sơ: “Tớ không uống, ngọt quá, tớ không thích mấy đồ ngọt như vậy.”
Thời Thần không cảm thấy buồn khi bị từ chối: “Tớ biết cậu không ăn đồ ngọt nên tớ đặc biệt mua loại không đường, chắc chắn không ngọt bằng socola của tớ đâu. Cậu uống đi mà Trình Sơ!”
…..
Tất cả những ký ức đều quay trở lại cùng một lúc, trong phút chốc Thời Thần cảm thấy hơi ngượng.
Khi đó làm những chuyện kia chỉ thấy đấy là chuyện hiển nhiên, không có gì phải thẹn thùng cả. Giờ nghĩ lại, chỉ sợ lúc đó Trình Sơ cũng thấy phiền khi bị cô cuốn lấy quấy rầy rồi.
Cũng do cô không biết tiến lùi, nghĩ rằng bị từ chối cũng không thành vấn đề, chỉ cần cô đủ dũng cảm và kiên nhẫn, nhất định Trình Sơ sẽ bị cô làm cho cảm động.
…Thích thì có thể sẽ bị động lòng, nhưng không thích chính là không thích, sẽ thấy cô thực sự khiến người khác chán ghét mà thôi.
Thời Thần mím môi kìm nén sự tự giễu trong lòng, nhìn Từ Lâm Thanh.
Con ngươi Từ Lâm Thanh đen như mực nhìn cô: “Nhớ ra rồi?”
Thực ra cô không muốn nhớ lại những chuyện đó chút nào.
Gật đầu: “Thì ra lúc đó người tôi hỏi là cậu, xem ra chúng ta rất có duyên đó, bạn học Từ nhỉ.”
Từ Lâm Thanh khịt mũi, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút trêu chọc: “Rất cao, đẹp trai, sống mũi cũng cao, lần này đoạt giải nhì vô cùng xuất sắc ấy?”
Thời Thần: “…..”
Khóe miệng cô giật giật, rất muốn nhắc nhở bạn Từ Lâm Thanh, có lúc trí nhớ đặc biệt tốt cũng không phải là chuyện hay đâu = =.
Ví như, tại sao anh lại khắc sâu nhớ lâu lời nói ngu ngốc của cô như vậy chứ?
Từ Lâm Thanh đang nói chuyện thì y tá vừa đi đổi túi chườm nóng giúp Thời Thần lại bước vào. Nghe được hơn nửa lời của Từ Lâm Thanh, chị y tá mặt mày tươi cười nhét túi chườm nóng vào trong chăn của Thời Thần.
Thời Thần nghẹn họng, đang tính toán để tẩy trắng ấn tượng xấu của bản thân với Từ Lâm Thanh: “Cậu đừng nói thế chứ, ai mà chẳng có lúc mất não đúng không?”
Cô y tá lại nhìn Từ Lâm Thanh cười trêu, bẻ lại Thời Thần.
“Bạn học Thời Thần, em nói như vậy là không đúng đâu. Bạn trai của em rất cao, đẹp trai, sống mũi cũng cao. lại còn rất tuyệt vời mà!”
Thời Thần: “…..”
Mặc dù thế nhưng mà chị gái nhỏ ơi, mới vừa rồi hình như em đã nói rõ là cậu ấy thực sự không phải bạn trai em mà.
Nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Thời Thần, chị gái y tá như đã hiểu ra, làm động tác “OK”: “Được rồi mà, chị hiểu chị hiểu, các em đây là tình thú của cặp đôi nhỏ ấy mà. Thú vị đó. Vậy chị đi đây, bạn học Thời Thần, nếu tình trạng đau bụng kinh của bạn không đến nỗi thì để bạn trai em đi lấy ít thuốc rồi có thể ra về lúc nào cũng được.”
Nói xong không chờ Thời Thần phản ứng lại đã phất tay đi ra ngoài.
…..
Thời Thần và Từ Lâm Thanh giữa khoảng lặng im.
Sau một hồi, Từ Lâm Thanh lại câu khóe môi nhấc lên, giọng nói dễ nghe mang theo ý cười đùa: “Xem ra bạn học Thời Thần không tận tâm bảo vệ tốt sự trong sạch của tôi rồi.”
Thời Thần trợn trắng mắt.
Quan sát Từ Lâm Thanh một hồi, Thời Thần học theo chị y tá gật đầu: “Chắc vậy, tuy rằng lời nói của tôi lúc đó rất não tàn, nhưng cậu đúng là…”
Từ Lâm Thanh có vẻ rất hứng thú: “Sao? Đúng là gì?”
Thời Thần hào phóng khen ngợi: “Rất cao, đẹp trai, sống mũi cũng cao đó.”
Hơn nữa nếu ngắm không qua bất kì bộ lọc kính nào thì ngoại hình của Từ Lâm Thanh còn xuất sắc hơn cả Trình Sơ.
Hầy, không biết đã gieo họa cho bao nhiêu cô gái nhỏ nữa.
Thời Thần lại nhớ ra một thứ, thuận miệng hỏi, “À, nếu lúc đó cậu cũng đi nhận giải, chắc cậu cũng làm bài cuộc thi Toán tốt lắm đúng không?”
Từ Lâm Thanh khẽ gật đầu.
“Cậu được hạng mấy đó?”
Từ Lâm Thanh ung dung, vẻ mặt kiểu “không đáng nhắc đến”: “Hạng nhất.”
“…..”
Biến đi biến đi.
Có còn là người không, nhất là nhìn lại biểu cảm “không đáng nhắc đến” này, không đáng cái quỷ ý!
Nam sinh thanh lịch dường như đã nhận ra sự tố cáo trong mắt Thời Thần, không quên giải thích cho cô lý do khiến anh cảm thấy “không đáng nhắc đến”: “Hơi tiếc vì khi đó chỉ hơn hạng hai có chục điểm thôi.”
Thời Thần không muốn nói chuyện.
Từ Lâm Thanh cười hớn hở, sau đó tiện thể an ủi cô gái bị mình làm cho xù lông: “Thôi không trêu cậu nữa, tôi đi lấy thuốc cho cậu đây, cậu làm ấm bụng thêm chút đi, đợi tôi đi lấy xong rồi cậu có thể quay về phòng thí nghiệm.”
Thời Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại cười với Từ Lâm Thanh,đôi mắt xinh đẹp lấp lánh: “Cảm ơn cậu nhiều, Từ Lâm Thanh, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi nhiều như thế.”
Hôm nay Từ Lâm Thanh có thể nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện trường, ở bên cô lâu như vậy, hiện tại lại còn giúp cô lấy thuốc, thật sự là cô nợ Từ Lâm Thanh rất nhiều.
“Cậu có nhận ra không?” Từ Lâm Thanh không đáp mà hỏi ngược lại, “Từ khi cậu quen tôi, lúc nào cậu cũng nói cảm ơn hết?”
Thời Thần im lặng, tỉ mỉ nhớ lại phát hiện hóa ra là thật.
Mượn anh tiền nói cám ơn, được anh dẫn đường nói cám ơn, ăn socola của anh nói cám ơn, bây giờ được anh đưa tới bệnh viện trường cũng nói cảm ơn.
Khi nào mới trả được chỗ ân huệ này đây?
Từ Lâm Thanh hơi nheo mắt: “Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ có thể… trả nợ thôi.”
Mặc dù Từ Lâm Thanh bỏ qua mấy chữ mơ hồ ở giữa, nhưng Thời Thần ngay tức khắc hiểu được ý đó.
Thời Thần trừng mắt nhìn Từ Lâm Thanh, bĩu môi: “Cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời không thể nói bậy bạ.”
Thật là, cũng may mà cô giữ mồm giữ miệng còn biết nội tình bên trong từ lâu, nếu không ra ngoài nói lung tung có khi lại khiến cô gái Từ Lâm Thanh thích hiểu lầm mất.
Cô đúng là người đồng đội tốt mà.
Từ Lâm Thanh bày tỏ đồng ý, sau đó đứng dậy đi ra ngoài lấy thuốc.
Thời Thần an tâm ôm túi chườm nóng vùi vào trong chăn, cầm điện thoại di động lên, trên WeChat đã có rất nhiều tin nhắn đều là của các đàn anh đàn chị trong sư môn quan tâm đến thân thể cô.
…Xen lẫn không ít lời dò hỏi bà tám của họ.
Thời Thần dở khóc dở cười, trả lời từng người một.
Sau đó nhận được một tin nhắn riêng từ Diêu Tử Ninh.
[ Tử Tử Tử Ninh: Ha ha ha ha cười ngất trời, em gái nhỏ, em không biết biểu hiện của Cù Thư Ý ngoạn mục thế nào sau lúc Từ Lâm Thanh lo lắng cõng em rời đi đâu! Em không thấy đúng là quá đáng tiếc! ]
Thời Thần lắc đầu cười, đáp lại tin nhắn của Diêu Tử Ninh.
Từ Lâm Thanh không đi lấy thuốc mà đứng trước cửa phòng.
Anh dựa vào tường, nụ cười thoải mái nhẹ nhàng trên khuôn mặt vừa rồi đã biến mất dạng.
Anh thực sự không nói điêu, lần đầu tiên anh nhìn thấy Thời Thần là ở cửa xe buýt.
Nhưng những gì anh nghĩ lúc đó lại là…
Được một cô gái đơn thuần chân thành như vậy thích sẽ có cảm giác gì?
Khi cậu ta đứng trong đám đông, cô chỉ có thể nhìn thấy cậu; khi cậu ta giành được giải thưởng của cuộc thi, cô ấy vui mừng nóng lòng muốn nói với cả thế giới rằng cậu giỏi như thế nào; khi cậu ta mỉm cười với cô ấy một cái, mọi nỗi buồn trong quá khứ của cô ấy dường như được xóa tan.
Chỉ cần cậu ta ở đó, cô sẽ không bao giờ để ý ai khác trong mắt mình.
Dù cho là người được cô hỏi đường từ nhỏ đã được khen là cao, là đẹp trai, sống mũi cao, thậm chí lần này còn đoạt giải nhất.
Nhưng cô ấy vẫn không nhìn thấy ai khác, trong mắt cô chỉ có cậu ta.
Anh đứng ở cửa, nhìn thấy Thời Thần đưa trà sữa cho Trình Sơ, thấy nụ cười trên mặt Thời Thần, thấy vẻ mặt chân thành và ấm áp của Thời Thần.
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi từ nhỏ đến lớn được vô số người hâm mộ, kiêu ngạo vô cùng ấy, lần đầu tiên trong đời nổi lên sự hâm mộ với người khác.
Tâm trí của Từ Lâm Thanh mười bảy tuổi tràn ngập ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của Thời Thần khi nhìn Trình Sơ, giống như bầu trời đầy sao mà cậu chưa bao giờ được thấy qua.
Từ đó về sau, thanh xuân của anh đều là cô.
Tác giả có điều muốn nói:
Sơ lược một phần của quá khứ đó.
Cuối cùng mình cũng hoàn thành được trang luận văn thứ hai 9k + chữ… còn tận hai tờ nữa, hộc máu ing
Cảm ơn các bé đã tưới dung dịch dinh dưỡng ~
Wow, hôm qua ngày gì tốt à, sao tự nhiên lại có nhiều nước tưới thế này ~ Tưới vất vả rồi, cảm ơn các bé!
Mình yêu các cậu, hẹn mai gặp lại.