Chương 33
Mọi người nhất thời không hiểu được câu hỏi của Từ Lâm Thanh có ý nghĩa gì.
Ảnh đại diện WeChat?
Cũng không biết là bóng lưng của cô gái nào?
Trình Dục chợt “hiểu” ra.
Với tư cách là fan em gái trung thành của Từ Lâm Thanh, ấy không phải, fan chị gái, cô đương nhiên biết tin đồn “Từ Lâm Thanh thích một cô gái rất nhiều năm”.
Vậy…
Trình Dục nhanh chóng nghĩ đến một khả năng ——
Có phải Từ Lâm Thanh cuối cùng đã từ bỏ người con gái mình thích nhiều năm, đem lòng yêu đàn em nhà mình?
Bây giờ muốn nghe đàn em nhà mình nói một câu không thích ảnh đại diện WeChat đó, thì Từ Lâm Thanh sẽ đổi nó?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, hai mắt Trình Dục sáng lên bling bling, cả người đều cảm thấy hưng phấn ăn dưa.
Với cả đó là dưa của nam thần mình với cô em gái nhỏ đó!
Bạn học Thời Thần bị một đám người nhìn chằm chằm cũng rất mờ mịt, thậm chí có chút căng thẳng.
Cô do dự vài giây, nhưng vẫn không hiểu mục đích câu hỏi này của Từ Lâm Thanh. Sau khi cân nhắc lại nhiều lần, Thời Thần gật đầu: “…Thích.”
Không thể nói rõ tâm tình thế nào, càng nhiều hơn chính là cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng Thời Thần luôn cảm thấy cảm xúc chung của mình đối với ảnh đại diện đó nên là tích cực.
Mặc dù cũng có thể có một chút xíu hâm mộ không hiểu được cùng…
Cùng…
Cô mấp máy môi, sau đó nói thêm: “Chụp rất đẹp, bóng lưng cô gái đó cũng xinh, bố cục và mọi thứ đều không chê vào đâu được.”
Đây là sự thật.
Từ Lâm Thanh như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu rồi lại mỉm cười.
“Nhưng tôi xem phản ứng trước đây của cậu, có vẻ không giống là thích đâu?”
Thời Thần càng ngỡ ngàng hơn.
Câu hỏi kiểu gì đây?
Trước đây cô có khi nào tỏ ra không hài lòng với ảnh đại diện của Từ Lâm Thanh sao?
…Làm gì có chứ.
Nhưng Từ Lâm Thanh hiển nhiên không muốn giải đáp nghi ngờ của Thời Thần, anh chỉ cúi đầu thu dọn ván bài trước mặt: “Được rồi, em đã đặt câu hỏi xong, tiếp tục thôi ạ.”
Thời Thần muốn hỏi nữa, nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của các đàn anh đàn chị bên cạnh lại im lặng ngậm miệng.
Bỏ đi, lát nữa hỏi lại sau, cô cứ cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Hai giờ chơi liên miên mấy ván board game, sau đó Thời Thần chưa gì vẫn ch.ết đầu tiên, trong Board Game Bar lại tràn ngập tiếng nói cười.
Thái độ của Từ Lâm Thanh không có gì bất thường, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Trong lòng Thời Thần vẫn suy nghĩ không ngừng.
…Thật kỳ lạ.
Nhớ lại thái độ trước kia của Từ Lâm Thanh có chút không đúng, chẳng lẽ từ lâu trước đó mình nhìn thấy ảnh đại diện của Từ Lâm Thanh rồi nói gì không phải lắm à?
Không có khả năng đâu = =
Không phải lúc gặp Từ Lâm Thanh ở Đại học Q rồi thêm WeChat anh mới xem được ảnh đại diện này sao?
Trăm lần nghĩ ngợi, nghĩ ngợi trăm lần mà Thời Thần vẫn chẳng hiểu nổi.
Thấy đã sắp đến giờ, kết thúc ván bài này, Diêu Tử Ninh bỏ thẻ bài trong tay xuống: “Đi, sang mật thất!”
Thời Thần đến bây giờ vẫn chưa bao giờ chơi mật thất, huống chi còn là loại mật thất đáng sợ như này.
Diêu Tử Ninh cầm điện thoại đến quầy lễ tân xác minh, Thời Thần quan sát tới lui cách bài trí trong quán, chưa vào mật thất đã bắt đầu sợ hãi.
Cô kéo vạt áo Từ Lâm Thanh: “…Bạn học Từ, cậu từng chơi mật thất kinh dị chưa?”
Từ Lâm Thanh gật đầu.
“Có sợ không?”
Từ Lâm Thanh cười: “Không kinh khủng đâu, cậu cứ nghĩ mấy cảnh tượng đặc biệt đáng sợ đó đều là vì trang trí, ngay cả loại NPC giả làm ma cũng vô cùng sợ cậu đánh bọn họ thì cậu còn sợ nữa không?”
Thời Thần thử tưởng tượng vào tình cảnh đó, thành thật nói, “…Vẫn sợ.”
Từ Lâm Thanh câm nín, thẳng thừng phì cười.
Thời Thần bị cười có hơi xấu hổ, buông Từ Lâm Thanh ra, thu hết can đảm tự nhủ với bản thân, không sợ, không có chuyện gì đâu.
Nhưng loại ám thị tâm lý này cũng dần dần sụp đổ tan rã khi bị bịt mắt, sắp xếp thành một hàng người xếp hàng đi vào mật thất.
Cô nắm chặt quần áo của Từ Lâm Thanh trước mặt, dù che mắt nhưng vẫn cảm nhận được bốn phía càng ngày càng tối đi, còn có thể loáng thoáng nghe thấy hiệu ứng âm thanh kinh khủng truyền tới.
Nghe thấy nhân viên công tác nói “Có thể tháo bịt mắt”, Thời Thần hơi ngẩng đầu lên, tháo cái che mắt xuống rồi mở mắt ra, thích ứng với bóng tối trước mặt.
Ngay khi bắt đầu quen mắt, đập vào mắt là mặt quỷ phóng đại trên trần nhà thấp bé u ám, đôi mắt đỏ tươi, chiếc lưỡi thè ra, biểu cảm cực kỳ dữ tợn, trong lòng Thời Thần nhất thời rơi bộp xuống đất.
Theo bản năng cô muốn hét lên, nhưng trước khi cô kịp phát ra tiếng thì cô là người đầu tiên nghe thấy tiếng thét chói tai của các đàn chị thậm chí cả các đàn anh thay phiên nhau vang lên xung quanh mình.
Đến nỗi còn có thể nghe thấy tiếng gọi của Diêu Tử Ninh cách đó không xa: “A a a đàn em Thời Thần! Em ở chỗ nào! Mau mau tới cứu chị!”
Thời Thần: “…..”
Nhận thấy người trước mặt đã bắt đầu bình tĩnh còn thong thả đi đi lại lại mò mẫm gì đó, Thời Thần có chút tò mò: “Bạn học Từ, cậu đang làm gì vậy?”
Giọng điệu của Từ Lâm Thanh hơi bất lực: “Đương nhiên là tìm chìa khóa rồi, như nói thì ải thứ nhất khá dễ qua, để tôi xem cửa ở đâu trước, có manh mối gì nữa.”
Thời Thần bừng tỉnh hiểu ra, tạm thời dập tắt nỗi hoảng sợ trong lòng, bắt đầu tìm kiếm cùng Từ Lâm Thanh.
Nhờ Từ Lâm Thanh lâm nguy không loạn, đầu óc sáng suốt ban tặng mà họ nhanh chóng mò được cửa.
Từ Lâm Thanh nói không sai, độ khó của ải thứ nhất mật thất này không hề cao, cũng không tính là kinh khủng lắm. Ngay cả Thời Thần cũng chỉ bị giật mình lúc đầu, nhìn phản ứng ổn định của Từ Lâm Thanh, không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm hơn.
Cô cúi xuống chân tường từ từ mò mẫm, rồi sờ thấy một chiếc hộp có hình thù kỳ lạ.
Cầm chiếc hộp lên lắc lắc, có thể nhận ra bên trong có thứ gì đó, hai mắt Thời Thần sáng lên, cấp tốc đổ đồ trong hộp vào lòng bàn tay, quả nhiên là một chiếc chìa khóa.
Cô vội vã hưng phấn đứng lên: “Chìa khóa ở đây!”
Những người khác nghe vậy liền nhanh chóng vây quanh, Đinh Nhất nhận lấy chìa khóa, thuận lợi mở ra cánh cửa đầu tiên.
“Không tệ đấy, bạn học Thời Thần.”
Trong bóng tối, Thời Thần nghe thấy giọng nói êm tai rất dễ nhận biết của Từ Lâm Thanh kia thì thầm bên tai cô, mang theo thích thú và tán thưởng, làm cho vành tai Thời Thần ửng đỏ.
Cô mấp máy môi, trong lòng vẫn không kìm được cảm giác vui vẻ, phấn khởi bật cười.
Hiển nhiên độ khó cửa ải sau tăng dần, hơn nữa mức độ kinh dị ngày càng cao.
Mật thất này được bố trí thành hình dạng như một gian trường học, chủ đề là một học sinh bị bạo lực học đường đến ch.ết đã nhảy lầu tự tử tại trường, từ đó ngôi trường bị ma ám.
Theo thời gian, trường học trở nên hoang phế.
Họ mở cánh cửa đầu tiên, bước vào hành lang có sáng lờ mờ.
Ánh sáng phản chiếu sự bày biện xung quanh, trên các bức tường đều bị bao phủ bởi những đốm và vết máu đỏ tươi loang lổ, người xem nhìn mà giật mình.
Hiệu ứng âm thanh tứ phía càng lúc càng trở nên đáng sợ, luôn luôn vang lên tiếng hét chói tai như của ác quỷ.
“Sợ không?”
Thời Thần nghe thấy Từ Lâm Thanh hạ giọng hỏi bên tai cô.
Thời Thần lắc rồi gật đầu một cái.
“Có hơi hơi…”
Nói không sợ là giả, dù có là thanh niên tốt thế kỷ 21 tin vào chủ nghĩa Mác thì Thời Thần lúc này chỉ cảm thấy trong lòng nôn nao.
Từ Lâm Thanh vỗ vỗ cô tỏ vẻ an ủi: “Vậy cậu cứ đi đằng sau tôi, không sao đâu.”
Thời Thần liên tục đáp lại.
Từ Lâm Thanh quả là khác với loại người bình thường như cô.
Trong khung cảnh kinh hoàng được bố trí công phu như vậy, mà Từ Lâm Thanh dường như không hề có chút dấu hiệu sợ hãi nào, vẫn duy vẻ trì ung dung tự tại, chuyên tâm dồn chí tìm đáp án, thậm chí còn có thể lên tiếng trêu chọc Thời Thần mấy câu.
Thông tin mấu chốt của mấy cái mật thất đều do Từ Lâm Thanh tìm được ——
“Cái hình vẽ này hình như tương ứng với chuỗi ký tự ở đó.”
“Nếu đây là phòng thí nghiệm hóa học, liệu có phải hoàn thành thí nghiệm này rồi mới thu được kết quả không?”
“Có tờ báo, trên đó có thời gian hắn ch.ết.”
…..
Anh cũng không quên nhắc nhở Thời Thần vào thời khắc then chốt: “Đừng ngẩng đầu, góc 45 độ lúc này chắc có một cái hộp sọ.”
Thời Thần tin tưởng cúi đầu xuống không nhìn bất cứ thứ gì, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng hét của Trình Dục: “A ——! Cái đầu lâu này ——!”
Thời Thần: “…..”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói cái mật thất này do Từ Lâm Thanh mở ra thì cô sẽ không nghi ngờ chút nào = =
Trong môi trường mờ tối, Thời Thần có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ phát ra trên người Từ Lâm Thanh vì thông minh.
Cũng vì lời nhắc nhở của Từ Lâm Thanh mà cô gần như tránh được nhiều cú sốc bất ngờ, chẳng hạn mặt quỷ đột ngột xuất hiện khi ngọn nến trên bàn được thắp sáng, tiếng NPC đột ngột la hét phía sau khi đang phát máy ghi âm để tìm manh mối, vân vân và mây mây, các đàn chị tưởng chừng như đồng lòng mà hét.
Cho đến phòng mật thất cuối cùng, yêu cầu làm nhiệm vụ nhiều hơn một người.
Nhiệm vụ được viết trên một mảnh giấy, có ba quả bóng trong hộp. Đinh Nhất cầm mảnh giấy đọc chi tiết nhiệm vụ ghi trên giấy, càng đọc sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Thời Thần mù mờ, kéo Từ Lâm Thanh một cái: “Sao vẻ mặt đàn anh lạ vậy? Đây là nhiệm vụ nổi tiếng gì à?”
Từ Lâm Thanh hơi nhíu mày, tựa hồ đã đoán trước được kết quả.
“Trò chơi Bốn góc.”
Trong mật thất kinh dị thường xuyên dùng một trò chơi gọi là “Chiêu hồn”.
Luật chơi cũng rất đơn giản, cần bốn người đứng ở bốn góc phòng, trong phòng tắt đèn, người thứ nhất cầm bóng đi về phía người thứ hai, cứ thế tiếp tục cho đến người thứ tư đi về phía trước.
Thông thường có hai kết quả —— một là đột ngột nhiều hơn một người, hoặc là bỗng nhiên biến mất một người.
Đây cũng là trò chơi huyền thoại nghiệm chứng xem có ma trong phòng hay không.
Từ Lâm Thanh nhìn Thời Thần một cái, không giải thích cho cô nghe, đứng dậy: “Đi thôi, cần bốn người chơi. Em đứng góc thứ tư, có ai chủ động không?”
Đinh Nhất nhìn Từ Lâm Thanh: “Hậu bối Lâm Thanh, em chắc chứ?”
Từ Lâm Thanh gật đầu.
Thời Thần cũng giơ tay, Đinh Nhất, Quý Hữu lần lượt chia ra đứng ở góc thứ nhất và thứ hai, Thời Thần đứng ở góc thứ ba.
Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, Thời Thần chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, nhận lấy quả bóng từ trong tay Quý Hữu.
Quý Hữu vỗ vai Thời Thần: “Em gái nhỏ, nhớ đừng có ngoảnh lại, nếu không sẽ bị bắt vào phòng tối nhỏ làm nhiệm vụ một người, cứ đi về phía trước, không sao đâu.”
Thời Thần gật đầu.
Cô hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn, gần như là chạy chậm một đường đến bên cạnh Từ Lâm Thanh, đưa bóng cho anh.
Dù không nhìn thấy nhưng Thời Thần luôn cảm thấy Từ Lâm Thanh đang mỉm cười với cô.
Trong lòng cô thấy an tâm hơn chút.
Tiếng bước chân của Từ Lâm Thanh ngày càng xa.
Đinh Nhất gọi anh, nhưng không ai đáp lại.
…Từ Lâm Thanh biến mất.
Một trong những chủ lực chính là Từ Lâm Thanh đột nhiên biến mất không thấy đâu, như thể trò chơi bốn góc đã ứng nghiệm, nỗi sợ hãi thầm lặng không ngừng lan rộng trong mấy người.
“…Là, là thực sự có ma à…” Giọng Diêu Tử Ninh run rẩy.
“Làm sao có thể!” Đinh Nhất cau mày, sợ những người còn lại nghĩ nhiều nên vội vàng ngăn cản suy đoán lung tung của Diêu Tử Ninh.
Sắc mặt Quý Hữu cũng xấu đi chút ít.
Nhưng là một đàn anh nghiên cứu sinh năm ba, lúc này anh ấy phải khơi mào dẫn đầu, ổn định tình hình chung.
Suy nghĩ về tình huống hiện tại, Quý Hữu mở miệng nói: “Chúng ta phải làm thêm một vòng, còn tận hai quả bóng nữa. Anh nghĩ hậu bối Lâm Thanh hẳn đã vào một gian mật thất nhỏ khác, nếu người thứ hai cũng biến mất thì tất cả chúng ta cầm quả bóng thứ ba cùng đi vào.”
Thời Thần cắn mô! dưới: “Đàn anh, em ở góc thứ tư ạ.”
“Không được!” Quý Hữu ngay lập tức phản đối, “Sao anh có thể để một cô gái như em mạo hiểm như này được.”
“Đàn anh!” Thời Thần tâm tình kiên định, “Em muốn đi xem!”
…Từ trước đến nay, một khi Thời Thần đã kiên quyết thì không ai có thể ngăn cản cô.
Vván thứ hai của trò chơi bốn góc tiến hành, Thời Thần nhận bóng từ trong tay Quý Hữu, Quý Hữu do dự lưỡng lự mãi, nhưng chỉ có thể dặn dò cô: “Đàn em nhỏ, em cẩn thận chút nhé.”
Thời Thần gật đầu.
Cô hít thở sâu vài hơi, nhấc chân bước về phía trước.
Có vẻ không giống như chặng đường đầu tiên, con đường lần này có vẻ dài hơn rất nhiều.
“Từ Lâm Thanh! Từ Lâm Thanh cậu ở đâu!” Thời Thần nhận ra mình đang bước vào một gian mật thất riêng biệt khác, mơ hồ tìm ra rốt cuộc là cơ quan thiết lập kiểu gì. Trong bóng tối như nhau, Thời Thần mò tới mò lui, tâm trí nóng nảy, sợ sẽ không tìm được Từ Lâm Thanh.
Cho đến khi giọng nói thanh tú tuyệt vời vang lên cách đó không xa.
“Thời Thần?”
Cô ngẩng đầu lên, mừng rỡ không thôi nhìn về nguồn âm thanh gần đó.
Trong khi cố gắng tìm Từ Lâm Thanh bằng mắt, lần đầu tiên Thời Thần cảm nhận được một cảm xúc mềm mại đột ngột trên môi.
Mang theo mùi bạc hà sảng khoái quen thuộc dễ chịu, trực tiếp khiến não cô hoàn toàn ngừng hoạt động.
Một phần ý thức duy nhất miễn cưỡng còn sót lại chỉ đủ để cô mơ hồ phân biệt được cái chạm ấm mềm này là gì ——
Là, môi.
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay thật nhiều, gần bốn ngàn lận.
Vì nụ hôn đầu của Lâm Thanh mà A Dung Dung thực sự đã bỏ ra quá nhiều = =
Tiếp đó tớ không viết sâu về trò chơi bốn góc, một mặt sợ các bạn sợ, mặt khác…
Tớ cũng sợ = =
Cảm ơn mọi người đã tưới dịch dinh dưỡng!
Tưới khổ cực khổ cực!
20 phong bao lì xì như thường lệ, hẹn ngày mai gặp