Chương 63
“Thời Thần Thời Thần,” Dư Hưng tìm cô kể chuyện, “Lần này cậu nổi tiếng ở trường bọn tôi thật rồi, hai ngày này tôi đi ăm cơm đều có người ở nhà ăn hỏi tôi có biết cậu là ai không, vẫn còn tám chuyện cậu cả lão Từ quen nhau kiểu gì với tôi đấy.”
[ Vui vẻ mà về: Mà bạn cùng phòng tôi cậu biết không, một người tên là Sài Tu Thành, người kia tên là Đổng Phi Văn, hai ngày nay đều xông lên tiền tuyến ăn dưa cơ. ]
[ Vui vẻ mà về: Bọn họ đều bội phục thần kinh nhạy bén của tôi đó [Tự hào.jpg] ]
Thời Thần: “…..”
Sao ai nấy đều bà tám vậy chứ?
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Không phải chứ bạn ơi, đã bốn năm ngày rồi mà? Ăn dưa đến nghiện luôn rồi à? ]
Thời Thần lắc đầu, vừa mới phỉ nhổ trong lòng xong, đang định bóc phốt với bạn cùng phòng thì lại nghe thấy Ngụy Tiêu Nguyệt nghiêng ghế nhìn cô cái nữa.
“Thần Thần, cậu kể lại chuyện giữa cậu với Từ thần đi?”
Đầu Thời Thần đầy dấu chấm hỏi.
Mấy ngày nay cô bị bạn cùng phòng truy vấn đã nói hầu hết mọi thứ trừ những điều không thể nói ra rồi, bây giờ còn ở đây tò mò gì nữa?
Dư Hưng lại gửi một tin nhắn khác, khi Thời Thần định mở khóa điện thoại để trả lời cậu ta thì thấy Từ Lâm Thanh gọi đến.
Nhanh chóng bắt điện thoại, Thời Thần nghe thấy giọng nói du dương của Từ Lâm Thanh truyền đến qua sóng điện từ: “Alo, Thần Thần?”
Mặt mày Thời Thần tươi cười, nhưng chưa kịp nói gì với Từ Lâm Thanh đã nghe thấy ba người Hứa Vi lại bắt đầu trò chuyện về chủ đề này.
“Tiêu Nguyệt, cậu không biết đâu, hôm qua tớ Viện một chuyến, tình cờ gặp hậu bối Ngải năm ba, à mà cậu biết tớ đang nói ai không đấy?” Hứa Vi hỏi Ngụy Tiêu Nguyệt.
“Ngải Lạc?”
Hứa Vi gật đầu: “Đúng đúng, là em ấy. Haiz, thật là, mặt hậu bối Ngải trông như đưa đám í, vô cùng thất vọng hỏi tớ có phải Thần Thần yêu đương thật rồi không, liệu em ấy còn cơ hội nữa không.”
Thời Thần: “…..”
Trong điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, như thể “Alo, Thần Thần” của Từ Lâm Thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Thời Thần sợ hết hồn hết vía, nhưng trong tim không khỏi cảm thấy may mắn ——
Lỡ, lỡ như đúng lúc Từ Lâm Thanh tránh đi, chắc không nghe thấy đoạn đối thoại này đâu nhỉ?
Phàn Tầm lại xen vào: “Hậu bối Ngải đúng là si tình thật đấy, chẳng phải từ năm nhất cậu ấy đã có ý với Thần Thần rồi sao? Aiz, trước đây nhìn hậu bối Ngải rất ưu tú, nhưng bây giờ so sánh với Từ thần…”
Thời Thần: “…..”
Lúc này cô cũng không cần chớp lấy cơ hội, nhanh chóng cúp điện thoại, đặt điện thoại lên bàn, đi thẳng ra ban công.
Vừa đi tới ban công, cô đã nghe thấy Hứa Vi gọi mình: “Thần Thần, hình như cậu có điện thoại đó, điện thoại đang rung này!”
Huhuhu, cô không muốn đối mặt với bão táp mưa sa đâu huhuhu.
Hứa Vi tiếp tục gọi cô: “Cậu sao vậy? Không sợ đó là điện thoại của Từ thần sao?”
“…..”
Nhưng trong tim bạn học Thời Thần càng ý thức rõ hơn điều này căn bản không thể chạy nổi. Vẻ mặt cô ủ rũ bước vào từ ban công, lần này đã có kinh nghiệm, cô làm động tác “suỵt” với mọi người, sau đó ra sức làm một phen xây dựng tâm lý rồi mới nhấc máy.
Vẫn là giọng nói quen thuộc bùi tai, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt như trước đây, không khác chút nào.
Chỉ là không hiểu tại sao, Thời Thần vẫn không khỏi rùng mình.
Cô lắp ba lắp bắp: “A, a, a… vừa rồi đi, chính là cái kia, em đột nhiên làm cái, tín hiệu không tốt lắm nên cúp điện thoại…”
Đm bao giờ cô mới có khả năng thoát khỏi cái tật nói dối liền bị nói lắp đây!
Tiếng cười khẽ dễ nghe của chàng trai phát ra từ trong điện thoại, tựa như bị phản ứng của Thời Thần chọc cười, sau đó dùng giọng điệu “trầm tư” mở miệng: “Tín hiệu không tốt à?”
“…Ừ!”
“Anh nghĩ tín hiệu bên anh vẫn khá tốt, vừa rồi còn nghe thấy bạn cùng phòng em nói đến…” Từ Lâm Thanh cố ý dừng lại, giả vờ nhớ ra, “Ngải Lạc đúng không?”
“…..”
Thời Thần bắt đầu dùng đầu đụng vào thành giường nhưng không dám va mạnh, sau đó hối hận vì sao mình không lót một lớp đệm lên thành giường.
“Anh nghe nhầm rồi,” Thời Thần cố gắng biện hộ, “Các cậu ấy không nói Ngải Lạc, họ nói đến, đến, anh biết Ái La không? Chính là gọi tắt tên của Ái Tân Giác La. Họ đang thảo luận về lịch sử nhà Thanh đó, ôi, em nói họ nhiều lần rồi, lịch sử nhà Thanh có gì hay mà thảo luận chứ đúng không?”
* Ngải Lạc /ài luò/, Ái La /ài luó/
Từ Lâm Thanh lẳng lặng nghe Thời Thần nói nhảm trong điện thoại, càng không nhịn được cười.
Ừ, nhưng mà tùy tiện nghe bạn gái nói hươu nói vượn chút thôi, vẫn cần phải có ý thức đề phòng.
Bạn gái quá xinh đẹp quá xuất sắc cũng không phải là chuyện gì tốt lắm, tình địch hết người này đến người kia, đúng là khiến người nhọc lòng mà.
“Lão Từ, cậu ở đó cười gì đấy?” Thời Thần nghe thấy âm thanh đóng mở cửa đầu dây bên kia, sau đó là một giọng nam xa lạ, “Mỗi lần thấy cậu gọi điện thoại đều cười tươi phơi phới ra đấy, lại đang nói chuyện với bạn gái chứ gì?”
Sau đó là lời trêu chọc của Dư Hưng: “Haiz, Sài Tu Thành, không phải cậu biết rồi sao còn cố ý hỏi nữa? Để lão Từ cười thành thế này cũng chỉ có vị kia thôi.”
Sau đó là tiếng cười ầm từ bên kia truyền qua điện thoại.
Từ Lâm Thanh che micro, híp mắt cười với ba người họ rồi đi ra ban công: “Thần Thần, em có nhìn thấy sao không?”
Thời Thần sờ lên gò má nóng rực của mình, đi ra ban công trong ánh mắt trêu ghẹo của các bạn cùng phòng, ngẩng đầu nhìn kỹ rồi gật đầu đáp lại: “Nhìn thấy.”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, Thời Thần ngẩng đầu lặng lẽ chiêm ngưỡng màn đêm, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Từ Lâm Thanh.
Thật lâu sau mới nghe thấy Từ Lâm Thanh khẽ gọi tên cô: “Thần Thần.”
Chỉ ngắm bầu trời, Thời Thần không khỏi nghĩ cô và Từ Lâm Thanh như đang cùng nhìn một cảnh đêm, cùng một vì sao, cùng một vầng trăng.
Giọng nam trong veo quá dịu dàng, Thời Thần vừa nghe bỗng dưng cảm thấy hơi buồn.
Cô chậm rãi duỗi tay ra sờ hướng về ánh trăng sáng, thật lâu sau, hạ giọng nói: “Em rất nhớ anh.”
Ban ngày phải viết luận văn, sửa chữa luận án, chuẩn bị biện luận, còn phải phải chuẩn bị một số việc trong Viện, xem ra cũng miễn cưỡng khá ổn, hiện tại trong màn đêm yên tĩnh như này mới khiến người ta không chịu nổi nhất.
Từ Lâm Thanh “Ừm” một tiếng, lại một hồi im lặng.
Cực kỳ lâu sau, Thời Thần nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của Từ Lâm Thanh bên kia, dường như tan vào ánh trăng: “Anh cũng rất nhớ em.”
Anh chưa bao giờ biết cảm giác nhớ một người sâu sắc như vậy, nhưng bây giờ, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được điều đó.
Thời gian thật chậm.
*****
Đến gần tốt nghiệp, mọi chuyện dường như đột ngột nhiều lên.
Đến cả Thời Thần đã bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp của mình từ sớm, nhưng tháng 4 đầu tháng 5 vẫn vô cùng bận rộn.
Giáo viên hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp cũng rất có trách nhiệm, Thời Thần thường gửi luận văn cho giáo viên hướng dẫn trước giờ nghỉ trưa, tưởng rằng cuối cùng cũng đem được nỗi lo âu của mình cho giáo viên hướng dẫn rồi, sau đó có thể an tâm ngủ trưa một giấc, kết quả lúc ngủ trưa tỉnh lại…
Giáo viên hướng dẫn lại gửi nhận xét chỉnh sửa sang = =
Cô rất muốn nói rằng, thật ra giáo viên hướng dẫn có thể không cần phải chăm chỉ như vậy đâu ạ huhuhu.
Thư mục trong máy tính, từ bản thảo đầu tiên, bản thảo thứ hai, không ngừng sửa mãi đến bản thứ mười, Thời Thần mới gửi bản thảo luận văn đi.
Sau khi ngủ trưa dậy, cô lại nhận được tin nhắn trả lời từ giáo viên hướng dẫn: “Hoàn hảo! Có thể chuẩn bị kiểm tr.a độ trùng lặp của luận văn được rồi.”
Thời Thần bị k!ch thích đến mức muốn gào lên vài tiếng.
Sau đó, kiểm tr.a độ trùng lặp của luận văn, nộp luận văn, chuẩn bị biện luận…
Trạng thái tinh thần căng thẳng này kéo dài mãi đến tận ngày 22/5, bảo vệ luận văn.
Thời Thần rút thăm được thứ tự vào buổi sáng, sáng sớm thức dậy, thay một bộ trang phục toàn thân xinh đẹp, lại làm một lớp trang điểm đặc biệt.
Ngay cả những người bạn cùng phòng đã quen nhìn thấy khuôn mặt của cô cũng một lần nữa choáng ngợp trước Thời Thần.
“Không hổ là người Từ thần thích”, Hứa Vi giơ ngón tay cái cho cô, “Với lại Thần Thần ạ, từ lúc cậu yêu đương vào, trạng thái lúc nào cũng tốt hơn không biết bao lần. Cả người trên dưới đều viết to bốn chữ “Tôi đang hạnh phúc”.”
Thời Thần: “…..”
Cô rất muốn phản bác lại Hứa Vi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô hình như không có khả năng bác bẻ lại = =
Luận văn của Thời Thần thực sự được viết rất cẩn thận, toàn bộ bài luận đúng như những gì giáo viên hướng dẫn đã nói, “Hoàn hảo”, thậm chí thời gian biện luận và PPT đều được thể hiện hoàn mỹ không sứt mẻ gì.
Các giáo viên ngồi bên dưới đều gật đầu lia lịa, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Cho đến khi biện luận xong, Thời Thần mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra sau khoảng thời gian dài bận rộn lâu như vậy cũng có kết quả rồi.
…Nhưng Thời Thần dường như đã nghĩ quá lý tưởng hóa.
Cô không ngờ mình vừa thở phào nhẹ nhõm thì hôm sau đã nhận được thông báo từ giáo viên hướng dẫn.
Vì được chọn làm luận văn tốt nghiệp xuất sắc nên Thời Thần cần tham gia bảo vệ luận văn lần thứ hai.
Mới chỉ thở phào nhẹ nhõm được một nửa, lại phải ngừng lại.
Cho đến cuối cùng, trang web chính thức của Viện Viễn thám công bố luận văn tốt nghiệp xuất sắc của năm nay, tên của Thời Thần thình lình có trong hàng, chuyện luận văn lúc này mới hoàn toàn chấm dứt ở đây.
Tháng 6 chính là lúc những bữa tiệc chung bất tận cùng vô vàn ảnh tốt nghiệp tập thể, liên hoan khoa, liên hoan lớp, liên hoan ký túc xá, chụp ảnh tốt nghiệp lớp, ảnh tốt nghiệp Viện khoa, ảnh tốt nghiệp ký túc xá…
Nói “Chúng ta tốt nghiệp rồi” hết lần này đến lần khác, đăng đi đăng lại trong vòng bạn bè, ngay cả đồ uống cũng hết ly này đến ly khác.
Phải đến lúc này Thời Thần mới có cảm giác chân thực rằng mình đã năm tư đại học, có thể sẽ phải rời xa nơi đây mãi mãi.
Nhà trường bắt đầu chuẩn bị cho dạ hội tốt nghiệp, cựu chủ tịch hội sinh viên của viện Thời Thần bởi vì không có việc gì nhiều nên bị giáo viên hướng dẫn đăng ký làm người chủ trì không chút do dự.
Giáo viên hướng dẫn vỗ vai cô: “Người tài giỏi thường nhiều việc mà.”
Thời Thần: “…..”
Cam chịu số phận.jpg
Thời Thần thuận miệng hỏi: “Thưa cô, Viện chúng ta còn ai đăng ký dẫn chương trình không ạ?”
“Có chứ,” giáo viên hướng dẫn gật đầu, “Có nam đăng ký dẫn chương trình, còn chắc chắn sẽ được tham gia nữa. Ngải Lạc đó.”
Thời Thần: “…..”
Mệnh tôi do tôi không do trời!
Nhưng dù vậy, Thời Thần vẫn rất nghiêm túc biểu hiện khi phỏng vấn người dẫn chương trình.
Trong lần lần cuối cùng tham gia hoạt động ở Đại học W, cô cũng hy vọng sẽ để lại nhiều kỉ niệm đẹp.
Sau khi không chút nghi ngờ vượt qua vòng phỏng vấn, Thời Thần bắt đầu các loại luyện tập tiến tới không ngừng.
Thậm chí có ngày bận rộn đến mức không có thời gian ăn tối, đến đêm Thời Thần mới sức cùng lực kiệt ôm hộp mì ăn liền trở về ký túc xá.
…Sau đó ngẩn tò te phát hiện ba người bạn cùng phòng, mỗi người có một hộp mì gói.
Chuyện đương nhiên là phải dời chiếc bàn nhỏ đi, bốn người tìm đệm ngồi dưới đất, cũng xem như một kiểu liên hoan khác.
“ Tiêu Nguyệt, sau này cậu muốn là gì?” Phàn Tầm gặp một miếng, mồm miệng không nói rõ hỏi.
“Muốn…” Ngụy Tiêu Nguyệt mấp máy môi, “Học xong nghiên cứu sinh, thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt, tiếp đó thật hạnh phúc.”
“Còn cậu, Vi Vi?”
“Tớ muốn trở thành một siêu sao tài chính!” Hứa Vi ý chí chiến đấu sục sôi, “Loại nhắc đến giới tài chính là có tên tớ ý!”
Ba người còn lại nhiệt liệt vỗ tay, rối rít khen ngợi Hứa Vi.
Cuối cùng Phàn Tầm nhìn về phía Thời Thần: “Thần Thần, còn cậu thì sao?”
Điện thoại Thời Thần sáng lên, cô liếc màn hình một cái.
[ HsuLQ: Hai ngày trước bố anh đi nước G mang về hai hộp socola. Anh gửi qua cho em, em nhớ chú ý thông báo của giao hàng nhanh. ]
Trong nháy mắt Thời Thần bật cười.
Cô cắn dĩa mì ăn liền, suy nghĩ một lúc.
“Muốn nghiên cứu khoa học, học nghiên cứu sinh cả Thạc sĩ, sau đó trở thành giáo sư đại học.” Cô dừng lại, “Còn nữa, làm một người vợ tốt.”
Ba người bạn cùng phòng bắt đầu đùa bỡn ngay tức khắc.
Thời Thần cúi đầu có chút ngượng ngùng.
Phàn Tầm gật đầu: “Ừ, tớ muốn làm việc thật chăm chỉ, sau đó theo đuổi ngôi sao, làm một người bình thường nhưng là người hạnh phúc.”
Hứa Vi nâng hộp mì ăn liền lên: “Không thành vấn đề, nào, cạn ly vì giấc mơ của chúng ta!”
Cả bốn người đều đứng dậy, mỗi người cầm hộp mì ăn liền của mình, mỉm cười nhìn nhau.
“Cạn ly!”
Tác giả có điều muốn nói:
Ngày mai là chương chính văn cuối cùng ~
Mọi người có thể kiểm phiên ngoại trước thời hạn, muốn xem gì nào?
Phiên ngoại đảm bảo sẽ làm hài lòng tất cả mọi người!