Chương 5
Cảnh Trung quả thực đã đạt được mục đích của mình. Ngày hôm đó, Ngọc Thuỷ đã phải chịu đựng sự giày vò của những kỷ niệm giữa hai người.
Mười năm, đã mười năm rồi, vậy mà anh ta vẫn còn lưu số điện thoại của cô, vậy mà anh ta vẫn cố gắng đào bới thứ quá khứ tưởng đã ngủ quên từ trong sâu thẳm trái tim cô lên một cách ngang nhiên như vậy.
Đáng lẽ ra phải tức giận vì một người như anh ta thì Ngọc Thuỷ lại không thể làm được điều đó. Cô nhận ra cô chẳng còn hơi sức nào để đi so đo với anh ta từng chút một nữa rồi.
Nhiều năm như vậy, anh ta không hề gọi cho cô lấy một lần, dù cô không bao giờ đổi số. Anh ta chỉ chờ đến thời điểm này mới gọi cho cô.
Nghẹn đắng nơi cổ họng, Ngọc Thuỷ nghĩ, là ông trời đã sắp xếp cho họ tương phùng nhau, hay rõ ràng là tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch của anh ta?
Nhưng thôi, dù cho anh ta có làm thể nào đi chăng nữa thì cô cũng phải đối mặt với món nợ này, để có thể thanh thản và nhẹ lòng khi được trút đi tất cả. Chỉ có điều duy nhất khiến cô vô cùng lo sợ. Đó là mọi chuyện rồi có thể êm đẹp kết thúc như mong muốn của cô không?
Sáng hôm ấy Ngọc Thuỷ nhận được cuộc gọi từ một công ty mà cô đã nộp đơn vào mười ngày trước.
Nhận lời phỏng vấn ngay trong buổi chiều, Ngọc Thuỷ bắt đầu tìm kiếm thông tin và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Cũng như những công ty khác mà cô từng nộp đơn, người giám đốc phỏng vấn cô chỉ đưa ra mức lương dưới mức mà cô mong đợi.
Vì không để bản thân mình cứ lao đao khốn đốn thiếu trước hụt sau như những ngày vừa qua, Ngọc Thuỷ quyết định chấp nhận công việc này.
Do vẫn chưa có kinh nghiệm trong ngành, cô được đưa vào vị trí Trợ Lý Quản Lý Dự Án của công ty. Người giám đốc với vẻ ngoài khôn ngoan trầm tĩnh đã nhìn ra cô là một người có khả năng làm tốt vai trò Project Manager. Chỉ là anh ta đang tạo cơ hội cho cô học hỏi và muốn thử thách cô thêm nên vẫn chưa muốn cô được ngồi vào vị trí đó một cách dễ dàng.
Ngày đầu tiên cô đi làm là vào thứ hai.
Vì phải lo giấy tờ thủ tục nộp vào công ty mới, cô quên mất việc mình cần phải đến chỗ làm bằng một loại phương tiện nào đó.
Nhờ mẹ cô nhắc nhở, sáng hôm ấy cô cũng kịp gọi một chiếc taxi. Tuy nhiên mọi thứ đã diễn ra không hề suôn sẻ. Cô và mẹ cô phải đứng trước ngõ chờ đợi từ sáu giờ ba mươi tới bảy giờ mười lăm mà vẫn chưa thấy một chiếc taxi nào.
Khu đường gần nhà trọ của cô vào thứ hai vẫn thường có một vài chiếc taxi, vậy mà hôm nay đường phố lại vắng vẻ đến lạ thường.
Đang loay hoay không biết có nên gọi xe ôm để đi làm tạm hay không thì một chiếc Ford màu đen bỗng từ từ chạy tới.
Khi kính xe hạ xuống, cô bất ngờ nhận ra người đó là Cảnh Trung.
Chiếc Ford màu đen bóng loáng này quả thực nhìn rất hợp tông với bộ vest đen mà anh đang mặc. Người đẹp nhờ lụa, câu nói này quả thực rất đúng với bộ dáng lịch lãm của Cảnh Trung lúc này.
“Có muốn đi nhờ xe không?” Anh lên tiếng, bình thản nhìn cô.
“Không cần đâu, con tôi đã gọi taxi rồi.” Không đợi cô lên tiếng, mẹ cô đã từ chối giúp cô.
“Con chào bác.”
“Không dám.”
“Mẹ!” Ngọc Thuỷ lên tiếng gọi mẹ cô. Cô phải ngắt lời hai người bọn họ. Nếu cô không ngắt, biết đâu lại sẽ có một trận đại chiến diễn ra nữa thì sao.
“Tôi không đi đâu, cảm ơn anh.” Cô trả lời anh, ra vẻ khách sáo.
Nhìn cái cách tỏ vẻ xa lạ của cô, anh bắt đầu cảm thấy bực mình.
Liếc nhìn mẹ cô rồi lại nhìn cô chăm chú, như muốn soi cô từ đầu đến chân, anh thuyết phục: “Tuỳ em thôi. Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì em đang không có xe để đi làm. Chờ taxi thì rất bị động. Lát nữa nếu em đi làm trễ, em nghĩ mọi người trong công ty của em sẽ nghĩ về em như thế nào.”
“Ngọc Thuỷ, cho dù đi trễ thì con cũng không được đi xe của nó.” Mẹ cô lên tiếng.
Lẳng lặng không đáp lời mẹ cô, sau một hồi suy xét tình hình, cô nhanh chóng mở cửa, ngồi vào trong xe của Cảnh Trung.
“Mẹ, con đi làm đây.”
Trước sự khó chịu cùng sững sờ kinh ngạc của mẹ cô, cô nói với anh: “Đi thôi, tôi không muốn tới trễ.”
Nhếch môi nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình, anh bắt đầu khởi động xe rồi lái xe rời đi.
Hai người bọn họ ngồi bên trong một chiếc xe, nhưng mỗi người một tâm trạng, lẳng lặng không nói với nhau dù chỉ một lời.
Lời nói duy nhất mà cô nói ra lúc mới ngồi kề bên anh chỉ là chi tiết về địa chỉ công ty cô mà thôi.
“Em lại bắt đầu không nghe lời mẹ em rồi. Cũng giống như trước đây vậy. Lúc em bỏ hết tất cả để đi theo tôi...” Anh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng giữa hai người.
“Xin anh đừng nhắc lại chuyện quá khứ có được không?” Cô ngắt lời anh.
Lặng im một lát, cô nói tiếp: “Cho dù anh có nhắc lại thế nào thì cũng không thể nào thay đổi được quá khứ nữa. Chúng ta...” Cô ngập ngừng.
“Chúng ta đã đi trên hai con đường khác nhau quá xa rồi. Anh có còn cảm thấy chúng ta giống như trước đây nữa không?”
“Thế thì tại sao em lại đồng ý quay lại với anh?”
“Tôi chỉ muốn quay lại để anh nhận ra rằng tôi không còn là cô gái mà anh yêu năm đó nữa.”
Sau khi nghe cô nói, Cảnh Trung bỗng cảm thấy tay lái của mình có chút run rẩy.
Không còn như trước đây sao? Anh hiểu chứ, sao anh lại không hiểu điều đơn giản đó. Chỉ là phụ nữ thường dễ mềm lòng, nhưng tại sao cô lại là người có suy nghĩ cứng như đá vậy? Tại sao cô luôn có thể dễ dàng rũ bỏ mọi thứ đã có giữa hai người một cách gọn gàng sạch sẽ?
“Cho dù em có nói thế nào thì em vẫn phải bên tôi trong thời gian sắp tới. Tôi không tin rằng mình sẽ không thay đổi được quan điểm của em.” Quay sang nhìn cô, anh nở nụ cười dịu dàng, nụ cười mà anh đã dùng nó trong suốt những năm qua, khi phải xã giao cùng khách hàng hay nhiều vị quan chức nhà nước khác.
“Thật nực cười. Cái gì gọi là quan điểm?” Cô cười khẩy.
“Cảnh Trung à, làm đàn ông, anh nhất định phải cầm lên được thì đặt xuống được, anh hiểu không? Mặc dù tôi đã nhận lời bên anh một năm, nhưng tôi vẫn phải nói với anh điều này.”
Cô tiếp tục: “Anh đừng mãi sống với thứ quá khứ của hai chúng ta nữa. Tất cả đều đã không còn. Mọi thứ đều là ảo tưởng của anh mà thôi.”
Dứt lời, Ngọc Thuỷ xuống xe, bước vào toà nhà, nơi có văn phòng công ty mới của cô, bỏ lại Cảnh Trung với vẻ mặt vừa bi thương vừa mất mát.
Mặc dù cố gắng trấn an bản thân mình, nhưng Ngọc Thuỷ vẫn không thể nào kiềm lòng được mà không nhớ đến người vừa đưa cô tới toà nhà.
Cầm lên được bỏ xuống được, nói ra thì dễ, nhưng bản thân cô có làm được điều đó bao giờ đâu.
Từ khung cửa sổ tầng mười lăm nhìn xuống, Ngọc Thuỷ vẫn bắt gặp chiếc Ford màu đen sáng loáng đó.
Không thể dời mắt khỏi nơi anh đang đậu xe, cô biết, dù cho có thế nào đi chăng nữa, thì những luyến tiếc và nhớ thương vẫn âm thầm dậy sóng trong lòng cô. Bởi chúng đã là một phần gì đó mà cô dù đã cố gắng vẫn không cách nào vứt bỏ được.
Ngồi trong xe, Cảnh Trung ngã người ra ghế. Anh chợt nhận ra rằng, mọi thứ dường như bắt đầu vượt quỹ đạo, khác xa những điều anh dự kiến ban đầu.
Từ tận sâu đáy lòng mình, anh hiểu, cô lúc nào cũng là người nắm đằng chuôi. Kẻ luôn luôn thua cuộc trong cuộc chiến giữa hai người vĩnh viễn mãi là anh mà thôi. Vì sao ư? Vì anh luôn là người yêu cô nhiều hơn, thế nên anh không bao giờ là người nắm vai trò chủ đạo.
Người thắng lấy đi tất cả, kẻ thua cuộc nhỏ bé biết bao. Trong cuộc chiến giữa cô và anh, kẻ mặc định thua cuộc như anh vẫn mãi chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi.
*****
“Người thắng lấy đi tất cả, kẻ thua cuộc nhỏ bé biết bao”: Lời bài hát “The winner takes it all” của ABBA.