Chương 7: Canteen
Trong cái lớp học này nói " học " vậy chứ học cái nỗi gì. Từ năm lớp 10, anh đã ban ra một câu nói mà ai cũng nghe theo đó là " Thầy làm gì kệ thầy, trò làm gì kệ trò ". Nên lấy " sách vở, dụng cụ " ra là truyện và đồ trang điểm. Dù sao cũng được ông HT cảnh báo trước nên cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Anh thì nằm ngủ, Mary và Jenny quay xuống nói chuyện rôm rả với Ken và Kan. - Chị Ice à! Em xin giới thiệu với chị, đây là Kan và đó là Kin, cả hai đều là bạn thân của em hồi nhỏ. _ Ken
- Ồ. Vậy sao? Vậy tại sao lần trước chị không thấy họ? _ cô
- À, tại vì lúc đó thì Kin đang đi du học ở nước ngoài 2 năm. Kan thì vốn sống ở nước ngoài, nay mới về nước được vài năm thôi. _ Ken
- Rất vui được gặp cậu. Tôi là Võ Kì Nam, cứ gọi là Kan cho tiện. _ Kan nở nụ cười sát gái. Nếu là những đứa con gái khác thì đã nhập viện vì bị ngất xỉu rồi nhưng trước mặt cậu là cô. Nên cái chiêu " cua gái " đó của Kan vô dụng với cô làm anh chàng khóc không ra nước mắt.
" Ồ. Hóa ra là đứa con trai độc nhất của nhà Võ, Võ Kì Nam. Người thừa kế của Võ Kì Minh, dòng họ đứng thứ 4 trong top 5 thế lực mạnh nhất thế giới. " _ cô thầm nghĩ.
- Trần Hàn Thiên. Kin. _ anh nói ( t/g: ngủ thì ngủ luôn đi ở đó mà giả vờ ngủ. Anh: muốn làm ăn mày không? t/g: dạ hông [ xách dép chạy])
- Chào cậu. Tên tôi thì như giới thiệu. _ cô nói lạnh đến mức làm Kan phải sững người, rợn tóc gáy và làm cho ai đó để ý.
- À mà này Ken, hồi nãy tao nghe mày nói là " chị " phải không? Chúng ta cùng tuổi mà sao lại xưng hô như vậy? _ Kan
- À, thì.....
- - Chuyện đó thì cậu không cần quan tâm. Đó không phải là chuyện của cậu. _ không để Ken nói hết câu, cô đã cắt ngang.
-......
Rồi cả đám nói chuyện rôm rả cho đến khi có một đứa trong lớp lên tiếng.
- À mà, cậu làm thế nào để vào được đây vậy?
Cả lớp nín thinh, quả thật lúc nãy cô đâu có nói cái gì về gia thế của bản thân đâu. Ngay cả bà cô đang giảng bài trên lớp với cái cái chợ ở dưới cũng im phăng phắt để nghe câu trả lời của cô.
- Học sinh nhận học bổng. _ cô
Sốc! Cảm giác đầu tiên của cái đám tượng người ở phía dưới là sốc! Họ không nghe lầm chứ? Những học sinh ở trong lớp này đều là học sinh giỏi. Cứ cho cô là học sinh nhận học bổng đi nhưng cái điều mà không ngờ tới là cũng có đứa vượt qua bài kiểm tr.a của trường với số điểm tuyệt đối thì mới vào được mấy lớp đầu. NHưng thường thì vào được lớp 2 trở xuống thôi, vậy mà cô lại vào được lớp 1 thì đây quả là một chuyện khó tin. Trong khi cả lớp đang hóa đá và ai kia đang ngỡ ngàng thì Ken, Mary và Jenny đã lấy lại được bình tĩnh mà kéo cô sang một bên nói chuyện nhỏ chỉ để 4 người nghe thôi không cho 2 người kia nghe.
- Ice à! Mày nói thiệt chứ? _ Mary
- Như đã nói, tao sẽ sống dưới vỏ bọc là một học sinh nhận học bổng. Vì vậy mấy người lo mà diễn cho tốt nếu không là biết tay tao. Tuyệt đối không được nói với ai về thân phận thật của tao nghe rõ chưa? À, giữ bí mật với hai tên kia luôn cho đến khi nào thời cơ thích hợp mới được nói, rõ chưa? _ cô nói một lèo, không nhanh không chậm, nhón Mary chỉ biết gật đầu lia lịa như đã hiểu. Chứ biết sao giờ, lệnh của cô một khi đưa ra là phải răm rắp làm theo, nếu không người đó sẽ phải trả giá đắt và bọn Mary biết rõ điều đó hơn ai hết. Trong khi cái lớp vẫn còn sốc về vụ hồi nãy thì cái tiếng trống " Tùng! Tùng! Tùng! " vang lên cứu giúp mấy cái đứa đơ như cây cơ kia quay về thực tại.
- Hoan hô! Tới giờ ra chơi rồi. _ Mary
- Ice à! Xuống canteen với bọn tao đi. _ Jenny
- Ừ. _ cô đáp gỏn gọn chỉ với một từ và bước ra ngoài.
- Nè, không cho tụi tao đi sao? _ Kan
- À, tại tụi mày xưa nay có đi đâu. _ Ken trả lời thản nhiên như vô tội
- Mệt quá! Đi lẹ! _ giọng nói của anh cao mà lạnh làm cho cả lớp lại hết đơ rồi đến lạnh
Thế là cả bọn rủ nhau đi ra khỏi lớp để lại cái lớp và bà cô chủ nhiệm rơi vào trạng thái không thể tin nổi một lần nữa.