Chương 22: Đi mua sắm (1)
Cô nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ lại.
" Cũng được mấy năm rồi căn nhà này không có được rộn ràng như vậy. Xem ra, để cho họ ở đây cũng không tệ. _ cô mỉm cười hạnh phúc. Đã lâu rồi không cảm thấy ấm như vậy. Điều đó làm cô vui lên.
Nhắm mắt lại một lúc mà cô chìm vào giấc ngủ luôn cho đến khi...
- Chị Ice ơi!! Tới giờ rồi!! Chị xuống đây đi!!_ giọng la êm ái của Jane vang vọng làm cô thức giấc.
- Chị xuống liền. _cô lên tiếng.
Thay bộ đồ đồng phục thành một chiếc váy hồng phấn và một chiếc kẹp nơ nho nhỏ ở trên đầu trông rất dễ thương. Mỉm cười với bộ dạng xinh đẹp của mình, cô bước xuống lầu với nụ cười tỏ nắng làm ai cũng say nắng. Nếu có một đứa học sinh nào trong trường trông thấy chắc sẽ nghĩ mình đang nằm mơ mới thấy tảng băng này nở nụ cười.
- Chị à! Chị ăn mặc giầy là muốn em ế tới già luôn à? _ Jane phồng hai má của mình, làm vẻ giận dỗi.
- Tại sao em lại nói vậy? _ Cô ngu ngơ.
- Hừ! Không có gì. _ " Chị ấy đúng là. Nói vậy mà cũng không hiểu" _ jane thầm oán.
Thật ra chị Jane có ý là mỗi khi mà chị Ice nhà ta ăn mặc nữ tính là coi như, những người mà là nữ đi chung với chỉ là sẽ bị ánh hào quang của Ice làm cho lu mờ.
- Thôi, đừng nói nhảm nữa, Jane. Bây giờ chúng ta đi bằng xe gì? _ Davis lên tiếng.
- Đi- bằng- bé- cưng- của- anh- hai! Ha ha ha._ Cả ba đồng thanh.
- A a a. Mấy đứa đùa à? Anh không muốn đâu!! Anh sẽ không để cho mấy đứa phá hoại nó một lần nữa đâu!! _ Davis la hét. Ngày trước có lần chơi ngu, cho tụi nhóc này lên xe chở đi dạo một lần, kết quả lúc về trên chiếc xe toàn rác với rác, thân xe bên ngoài cũng bị trầy xước không ít, báo hại anh phải đi tốn mấy triệu đô để xử sang lại nguyên chiếc xe.
- Ha ha ha. Không biết đâu. Ngay cả mệnh lệnh của chị Ice mà anh cũng dám cải nữa hả? Anh gan nhỉ? _ Jane nói xong, chỉ chỉ qua phía cô cũng đang cười cười nhìn anh trai mình.
- Được! Nhưng mà mấy đứa phải hứa là sẽ không làm anh mất tập trung khi lái hay xả rác trên đây nhá! Như vậy anh mới cho lên. _ Davis ra điều kiện.
- Ừm..... có thể! _ Jane suy nghĩ, Jake thì mỉm cười xấu xa.
- Thôi, đi nhanh đi. Đã 2h hơn rồi đấy! Đi nhanh không thôi chiều về trễ đấy. _ cô mỉm cười dịu dàng.
- Ừ. _ Davis nhanh chân chạy xuống gara để lấy xe rồi đem lên cửa chính đổ.
- Đi thôi! _ bước lên xe, cô ra lệnh.
- Ừ!! _ cả 3 đồng thanh.
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy, chạy nhanh trên đường và từ từ tiến vào tâm thành phố. Dừng lại trước TTTM Black & White. Cô bước xuống xe cùng với Jane và Jake, còn Davis thì đi đậu xe. Vừa bước vào trong, nhóm ba người của cô lại trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mặc kệ những ánh nhìn kia, cô vẫn bước đi vào trong một cách hết sức bình thản, nhưng hai người ở phía sau thì lại không như vậy...
- Thiệt tình. Biết là mình đẹp lắm nhưng mà, có cần phải nhìn đến đắm đuối như vậy không? _ chị Jane tự kỉ.
- Thôi đi chị. Tự kỉ quá rồi đó. Người ta là nhìn chị Ice chứ đâu có nhìn chị. _ Jake đánh vỡ mộng tưởng của Jane.
- Biết rồi biết rồi. Khổ quá! Sao lúc nào em cũng thích phá hoài vậy? _ Jane tức giận.
- Thôi đi hai đứa. Muốn gây lộn thì về nhà rồi hả gây. Ở đây là chỗ công cộng, phải giữ thể diện cho nhà họ Nguyễn chứ. _ Thiệt là bó tay với cái đứa này. Chị em sinh nhà người ta là đồng lòg, chung ta góp sức, còn hai cái đứa này lại là trái ngược nhau như chó với mèo, mỗi ngày phải nói mốc nhau một câu là không sống được hay sao ấy.
- Mấy đứa đợi anh có lâu không? _ Davis chạy từ cửa sau lại phía cô.
- Anh cất xe cũng nhanh phết nhỉ? _ cô.
- Hì hì. Anh đâu nỡ để các thiên thần của mình phải đợi lâu đâu chứ. _ Davis.
Chứ không phải lấy lòng à? - hai chị em song sinh cùng nghĩ.
- Aya!!!!!!!!!! Cái anh đẹp trai ở đằng đó là ai vậy? Sao mà đạp chai dữ vậy nè!!!!!! _ đứa 1.
- Thôi, đi thôi. Đi sớm rồi về sớm. Bây giờ chia ra nhé! Ai muốn mua gì thì mua nhưng đúng 4h là phải tập trung ở quán ăn tầng 2. Ai đến trễ thì tự bắt xe buýt mà về. Rõ chứ? Và không được tìm phiền phức ở đây đâu đấy, nếu không thì coi chừng tiền tiêu vặt trong những tháng sắp tới đấy._ cô.