Chương 56
Anh Jinwoo anh về rồi, anh có biết em nhớ anh lắm ko?
Từ trong nhà chạy ra ngoài Yoo Kyung vui vẻ chạy tới ôm lấy tay Jinwoo vì cô biết cậu sẽ ko ch.ết dễ dàng. Bình thường cậu sẽ đẩy Yoo Kyung ra nhưng bây giờ cậu chẳng còn chút tâm trí nào để làm điều đó. Cậu nhớ Do Kyung, cậu muốn đi theo cô. Nếu ko phải ước nguyện cuối cùng của Do Kyung, thì chắc cậu đã sang thế giới bên kia cùng với người cậu yêu chứ ko phải đứng ở đây đóng vở kịch ko đầu mà cũng chẳng cuối.
- Đừng làm phiền tôi.
Jinwoo lạnh lùng hất tay Yoo Kyung ra, ngay từ giây phút này cậu sẽ từ chối thẳng thừng tình cảm của Yoo Kyung. Nhưng vậu vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm chăm sóc em ấy để ko phụ lòng Do Kyung.
Những ngày sau, Jinwoo sống một cuộc sống ko khác gì địa ngục, tâm trạng cậu như người mất hồn. Ko lúc nào cậu ko nghĩ tới hình ảnh Do Kyung, thậm chí trong khi ngủ, cậu vẫn âm thầm gọi tên cô. Mọi cử chỉ, hành động thân mật mà Yoo Kyung giành cho Jinwoo đều bị cậu gạt phăng tất ngay từ lúc bắt đầu. Nếu Yoo Kyung nói chuyện thì cậu chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Bị đối xử như người xa lạ, Yoo Kyung cũng chẳng sung sướng gì mà chỉ rước đau khổ vào thêm. Sự chịu đựng của cô rồi cũng đến giới hạn, cô liền lên núi tìm mẹ.
Có lẽ điều Yoo Kyung ko ngờ nhất chính là nấm mồ được đặt ở giữa đền. Cô thầm nghĩ là mồ của cha sao hay của một người quan trọng hơn. Phải rồi chị Do Kyung đâu, gần như sau khi cãi nhau với nhau, chị đã biến mất như bốc hơi. Thú thật cô cũng cảm thấy quá đáng khi ai đời lại nói những lời cay độc với chị dù vậy cô ko muốn đi xin lỗi hay nghĩ đến chuyện làm lành chút nào.
- Con đến đây làm gì?
Bà Ha Min bất ngờ xuất hiện, trên tay cầm một nén nhang.
- Nấm mồ đó là của ai thế mẹ? _ cô ngu ngơ hỏi.
- Là của......Do......Kyung _ bà khó khăn nói tên của con gái mình.
Nét mặt thơ ngây bỗng nhiên biến mất thay vào đó là gương mặt bàng hoàng, Yoo Kyung ngỡ ngàng đẩy nắp quan tài ra. Quả nhiên mẹ đã ko gạt cô, chị Do Kyung đang nằm trong chiếc quan tài này.
- Tại sao chị lại ch.ết?
- Còn ko phải là do con _ bà quát lớn càng khiến Yoo Kyung ngơ ngác.
- Ý của mẹ là sao?
- Do Kyung đã dùng tim mình để cứu sống Song Jinwoo.
- Sao cơ?
Hoá ra Jinwoo tự dưng sống lại là có nguyên nhân của nó. Lee Do Kyung mày mất chị rồi, chị mày ch.ết là do những lời nói cay độc phát ra từ miệng mày mà ra. Sao mày có thể ích kỷ như thế chứ.
- Nếu ko muốn Do Kyung buồn, con quay về đi _ bà nhẹ nhàng khuyên Yoo Kyung trở về.
- KO, CON QUAY VỀ ĐÓ CÒN Ý NGHĨA GÌ NỮA CHỨ.
Jinwoo lạnh nhạt với cô, đoạn tuyệt với cô vì cô biết trong trái tim Jinwoo hoàn toàn ko có hình bóng của cô.
- Con thật là cầm lấy cái này và uống đi _ bà lấy một viên thuốc từ túi áo ra đưa cho Yoo Kyung.
- Đây là gì? _ cầm viên thuốc cô liền rùng mình.
- Uống vào Song Jinwoo sẽ yêu thương con ngay lập tức, tuy nhiên con ko được phép hôn cậu ta bằng ko thuốc sẽ hết tác dụng.
Yoo Kyung hơi do dự thì bị mẹ giục: " còn ko mau uống? ".
- Dạ con uống ngay.
Thế là cô nuốt viên thuốc vào trong người rồi trở về nhà lo lắng đợi chờ kết quả.