Chương 43: Quên nhau rồi sao?
Nó bỡ ngỡ, hoảng hốt vô cùng, gương mặt này…
Vẫn là vẻ đẹp lạnh giá, vẫn cái giọng nói vô tình, vẫn cái thái độ này. Tất cả mọi thứ đang ở ngay trước mắt nó, kể cả nó cũng không biết là thật hay mơ. Mọi cảm xúc lúc này dường như vỡ tung trong lòng nó, nó thật rất muốn chạy đến ôm hắn…
Nhưng trái ngược với tâm trạng nó lúc này, hắn lại tỏ ra xạ lạ, không quen biết, bình tĩnh đến lạ thường
- Anh… Quốc Huy? – Nó tỏ ra ngập ngừng và mất bình tĩnh
- Tôi là Quốc Huy, giám đốc của công ty này, nhận viên mà chưa biết tên giám đốc ư? – Huy trả lời mang chút mùi vị trách móc
- Biết. Bây giờ mới biết!
Nó công tư phân minh, công việc ra công việc, cá nhân ra cá nhân. Bảo Hân quay mặt lạnh hỏi hắn:
- Tôi Phạm Trương… - Đang định nói nhưng chợt nhớ ra nó liền sửa ngay
- Tôi Phạm Ngọc Hân chính là người làm tập hồ sơ này thưa giám đốc
- Cô – Hắn nhắc đi nhắc lại một câu hỏi
- Chính cô ta đó giám đốc! – Bà quản lí nhảy vào cuộc trò chuyện
- Tôi không hỏi bà – Hắn to tiếng
Quản lí khi đối mặt với đôi mắt của hắn thì tim gan bay mất, im lặng như con rùa rụt rè
- Tôi đấy, thì sao? – Nó vẫn giữ nguyên nét mặt ấy
- RA NGOÀI – Hắn như hét lên
Nghe Quốc Huy nói vậy, nó cũng có chút kì lạ. Quốc Huy cũng c tiếng công bằng, không lôi chuyện riêng vào công việc chung, chẵng lẽ lại vì chuyện nó rời đi 3 năm mà làm khó nó chăng? Rõ ràng tập hồ sơ đó nó đã làm rất chi tiết, rất tốt! Còn quản lí nghe giám đốc lớn tiếng vậy vui mừng chen vào:
- Giám đốc kêu cô ra ngoài kìa, chẳng lẽ điếc sao? À mà nhớ viết đơn xin từ chức luôn nhé!
Nó im lặng, quay lưng bước đi ra cửa, nó buồn Quốc Huy hằng mong nhớ lại ra như vậy
- Dừng lại đã – Tiếng nói của Quốc Huy níu chân nó lại
- Nhưng thưa giám đốc, chẳng phải… - Quản lí không hiểu lí do gì
- Tôi nói là chính quản lí bà PHẢI RA NGOÀI! – Hắn nhấn mạnh từng chữ một
- Tại sao ạ?
- Vì quản lí mà không phân minh, rõ ràng tài liệu này đâu có sai sót!
- Thưa… - Bà ta nói không nên lời
- Không thưa gì cả. Viết đơn thôi việc luôn đi – Hắn nhếch môi
Hết lí do biện minh, bà quản lí đành ngậm ngùi ra đi, đã vậy còn đưa mắt liếc nó một cái sắc bén. Nó không nói gì, cũng nở một nụ cười tiễn biệt để đáp trả lại cái “liếc mắt đưa tình” này
Hắn nhìn thấy nụ cười này, tuy không phải trực tiếp dành cho mình nhưng trong lòng vẫn nở hoa. 3 năm rồi vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng ấy còn gì?
Quản lí đi, nó nhìn hắn, hàng vạn câu hỏi lúc này rất muốn hỏi người đối diện
- Này, nhìn gì vậy? Mặt tôi có dính nhọ đâu?
- Quốc Huy, chẳng lẽ anh không nhận ra em? – Giọng nó bây giờ đã có chút ấm áp hơn
- Em…là ai? Việc gì tôi phải nhớ? – hắn vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng thường ngày
- Vậy tôi ra ngoài đây! – Nó với vẻ mặt không được vui nhẹ nhàng đóng cửa
“ Anh ấy thật sự không nhớ mình? Chuyện gì đã xảy ra? Không còn làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè mà!” – Nó suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những lí do khiến Quốc Huy trở thành như vậy
Không suy nghĩ nữa, nó chợt nhớ đến Anh Thư, nhỏ bạn thân 3 năm nay chắc biết mọi chuyện về Quốc Huy
Nhạc chờ của Anh Thư suốt những năm nay là bài “ Tình Bạn Thân”. Thư hy vọng một ngày nào đó khi Hân gọi thì sẽ nghe được dòng tâm sự của Thư! Ngày đó đã thành sự thật, Bảo Hân da diết nghe bài nhạc chờ này, nó hiểu đây là lời nhắn của Thư gửi đến nó. Đang nghe giữa chừng, đầu dây bên kia có một cô gái với giọng nói ngọt ngào ngày nào nhấc máy
[ Alo, Anh Thư nghe!]
- Thư!
[ Hân hả?] – Thư rất vui mừng
- Tao nè! Xin lỗi không liên lạc với mày!
[ Mày về nước tao xử sau. Dạo này khỏe không, làm việc gì rồi?]
- Thôi để tao nói với mày sau! Bây giờ tao có thắc mắc muốn hỏi mày đây!
[ Mày hỏi đi!]
- Trong 3 năm tao đi vắng Quốc Huy có xảy ra chuyện gì không?
[ Ừ thì nhớ mày, đau khổ vì mày nhiều. Và biết luôn cả chuyện mày nói dối rồi!]
- Không ý tao là có gặp tai nạn hay chấn thương gì không?
[ Cái này thì…] – Thư chưa kịp nói tiếp thì Anh Duy ngồi bên cạnh đã giật điện thoại
[ Một năm trước Huy bị tai nạn xe, chấn thương đầu!]
- Duy à? Vậy Huy bị gì?
[ Không có gì nghiêm trọng. Chỉ có điều rất đáng tiếc đã xảy ra!]
- Điều gì Duy?
[ Huy đã quên đi người mà mình yêu thương nhất, chính là Hân đó!] – Duy vẫn cầm máy
- Ừ, Hân biết rồi! – Nói rồi nó cúp máy, buồn bã dải bước về làm việc. Chị Hương và đồng nghiệp có hỏi lí do tại sao nó cũng lắc đầu cho qua…
Ở đầu dây bên kia, Thư khó hiểu vô cùng vì những lời nói lúc nảy của Duy:
- Này Duy, rõ ràng là thằng Huy đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Hân?
-…