Chương 7
Ta thật sự có quầng sáng của nữ chính sao? Giờ này phút này, ta tự nghi ngờ chính mình. Hiện tại ta bị tên sẹo nam kỳ quái ném đi, giống như không mặc quần áo, còn bị điểm một cái, câm điếc suốt một tháng. Nếu ta có quầng sáng của nữ chính, sẹo nam hẳn phải yêu ta, theo định lý yêu ta sẽ ngược ta, tức là phải chơi ngược luyến cùng ta?
Nếu ta không có quầng sáng của nữ chính, ta trăm phần trăm là bị kịch tình đại thần lừa gạt!
Kịch tình, là thứ thật thần kỳ, cho dù ngươi chạy đi đâu, nó đều có cách tóm ngươi trở về. Đứng ở trước cửa vương phủ, cuối cùng ta cũng hiểu ý nghĩa của câu không thể chống lại kịch tình. Chạy một vòng, cuối cùng ta vẫn phải đến chỗ này làm nha hoàn, bi ai dữ dội. Không, ta không muốn cam chịu số phận một cách đơn giản như vậy, nếu thế thì không phải là ta.
Cho dù tình tiết đi theo hướng này, ta cũng phải đập gãy cái kia của vương gia trước. Đối với điều này, ta ôm lấy một lòng tất thắng mãnh liệt! Sắc mặt ta dữ tợn một hồi, bị bán vào vương phủ theo lời của sẹo nam, ta đứng xếp hàng cùng một đám tiểu nha đầu để ba ma ma phía trước lựa chọn.
Trong ba ma ma, một người là tới lựa chọn nha hoàn bên người chủ tử để phụ trách cuộc sống hàng ngày, một người là tới chọn nha đầu làm việc nặng, một người là tới chọn nha đầu chuyên chăm sóc cây cảnh của vương gia. Ta cúi đầu nghĩ, cái thứ nhất là gần mục tiêu của ta nhất, nhưng tính nguy hiểm rất cao, cái thứ hai. . . vậy thì thôi đi, cái thứ ba có thể nói là tốt nhất.
"Ngẩng đầu lên."
Trong lúc ta đang suy nghĩ, ma ma đứng trước mặt quát ta. Không có cách nào, ta đành phải ngừng lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nghe lời ngẩng đầu lên.
Dung mạo này của ta, đặt trong đống mỹ nhân chính là ngàn dặm có một. Làn da ta trắng nõn như tuyết, mi như lá liễu, một đôi thủy mâu đen nhánh sáng ngời, mũi thon miệng nhỏ, đặt ở trên đường cái, tỉ lệ người quay đầu là trăm phần trăm, tỉ lệ bị ác bá đùa giỡn là trăm phần trăm, tỉ lệ người muốn bắt cóc bán vào kỹ viện là trăm phần trăm. Hơn nữa dáng người ta còn yểu điệu, eo nhỏ không đầy nắm tay.
Dung mạo này của ta đừng nói là đặt trong đám nha hoàn, cho dù đặt ở trong đám cơ thiếp cũng là xinh đẹp nhất. Dù chỉ mặc xiêm y vải bố cũng đã xinh đẹp phi phàm, nếu đổi một thân xiêm y đẹp mắt, trang điểm nhẹ một chút, ai sẽ tin ta là nha hoàn bán mình? Hơn nữa thần thái của ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt vô cùng kiên định.
Bề ngoài hoàn mỹ của nữ chính, chính là như vậy.
Trước kia ở trong các tiểu thuyết khác, bề ngoài của ta cũng tỏa sáng lòe lòe, đáng tiếc là mệnh nữ phụ, cho dù xinh đẹp đến đâu, thân phận cao quý đến đâu, cũng chỉ có thể phụ trợ cho sự hồn nhiên thiện lương của nữ chính. Mà lúc này đây, ta là nữ chính! Nhưng đáng tiếc. . . Là nữ chính bị ngược.
Hiện tại điều khiến ta buồn bực là sẹo nam không dịch dung cho ta, làm ta phải rêu rao cái mặt vô cùng không an toàn này trong vương phủ, điều này rất nguy hiểm.
Ta cảm thấy, hắn muốn để khuôn mặt xinh đẹp mẹ kiếp này đi tiếp cận ai đó. Ta không muốn đến nơi này, nhưng tình huống hiện tại làm ta không muốn đến cũng phải đến, vương gia gì đó đã có ấn tượng rất sâu sắc với khuôn mặt của ta, nếu không cần thiết thì ta sẽ không lắc lư trước mặt hắn. Nhưng sẹo nam lại muốn ta trộm ngọc bài của vương gia, ta đành bất chấp khó khăn mà tiến lên vậy.
Ta đang tự hỏi, trong kịch tình có chỗ nào nhắc tới ngọc bài kia. Đúng rồi, hình như yêu nữ ma giáo cũng vì trộm gì đó mà trà trộn vào, chẳng lẽ cũng là thứ kia? Vậy sẹo nam là người trong ma giáo? Ta đây sẽ không là. . . đã rơi xuống thành nữ phụ, một nữ chính thực hiện tình tiết của nữ phụ?
". . . . ." Thì ra ta vẫn là mệnh nữ phụ sao?! Có phải quá mức bi kịch hay không?
Ta muốn quầng sáng, loại quầng sáng vô cùng trâu bò, sáng chói đến mức quay đầu cũng có thể giết người của nữ chính Mary Sue! [1]
[1] Mary Sue: nhân vật đẹp, hoàn hảo, bản lĩnh, bác ái, được yêu quý, hy sinh vì người khác,...
Khi ta suy nghĩ, vẻ mặt của ta luôn rất chính trực. Đặc biệt lúc ta đang có ý xấu, nghĩ thế nào tai họa người khác, biểu cảm của ta sẽ chính nghĩa đến mức người xấu đều muốn rút kiếm đâm ta. Giả chính nghĩa, cũng là một loại học vấn.
Nhớ năm đó khi ta còn hồn nhiên chưa biết, ta từng cho rằng mình là một nữ thanh niên vô cùng chính trực, đến lúc sắp kết chuyện, bút lông của tác giả vừa hạ. . . Ta mới phát hiện, thì ra ta thật độc ác. Chuyện ta độc ác gần như không có người nào trong tiểu thuyết nhìn ra được, chỉ có tác giả và ta biết, sau đó ta mới hậu tri hậu giác lén lút hãm hại nữ chính, lại ôm hết chuyện làm tổn thương nữ chính vào người mình.
Đến đại kết cục, chân tướng sáng rõ, nam chính sẽ bóp chặt cổ ta, bi thống hỏi vì sao ta lại làm như vậy.
Ta sẽ dùng vẻ mặt chính trực nói ta thương hắn, sau đó phun một ngụm máu hối hận. . .
Chuyện lúc trước không đề cập tới cũng được, hiện tại, vị ma ma chọn nha hoàn bên người vương gia nhìn trúng ta, mở miệng hỏi ta: "Ngươi tên là gì?"
Nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt cao ngạo: "Trước kia từng làm qua việc gì rồi?"
Ta ngừng suy nghĩ, bình tĩnh lắc đầu, chỉ vào miệng mình, lại lắc lắc đầu, ta há mồm a a vài cái nhưng không phát ra âm thanh. Lúc này tất cả mọi người đều hiểu ra. . . Ta chỉ là kẻ câm điếc. Sắc mặt ma ma bỗng trở nên khó coi, nàng quay người mắng nam nhân mua nha hoàn, mắng vài câu mới không chọn ta nữa.
Thật may, đúng ý ta.
Sau khi biết ta là câm điếc, nhóm tiểu nha đầu được mua tới lặng lẽ phóng cho ta một loại ánh mắt gọi là khinh bỉ, còn mang theo vẻ hâm mộ và ghen tị diện mạo của ta. Có lẽ các nàng đang nghĩ, bộ dạng xinh xắn có tác dụng gì? Một kẻ câm điếc thì làm được gì? Ta lại biết, câm điếc tốt, câm điếc tuyệt vời, không cần làm nha hoàn bên người vương gia rồi hỏi han ân cần, hơn nữa bởi vì không thể nói, chỉ có thể làm công việc không cần phải nói, thật thoải mái.
Ta không phải là người coi cái giường của vương gia là sự nghiệp cả đời như các nàng, ta là người có lý tưởng, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng về quê làm ruộng của ta!
Ba ma ma chọn tới chọn lui, đến cuối cùng, không ai muốn nha đầu nói cũng không thể như ta. Nhưng mà, bởi vì ta xinh đẹp, mấy ma ma vẫn đứng trước mặt ta do dự hồi lâu. Theo như logic bình thường, nha hoàn càng xinh đẹp thì càng không an phận, chọn nha hoàn bên người, tốt nhất không nên chọn xinh đẹp như vậy, trừ khi là có ý đồ khác, nhưng đây lại là một thế giới không có logic.
Bởi vậy, vị ma ma chọn nha hoàn bên người do dự một lát, vẫn muốn dẫn ta đi. Ta nắm chắc thời cơ, kéo vị ma ma chăm sóc cây cảnh, a a hoa chân múa tay, mãnh liệt biểu đạt một tin tức, ta muốn đi theo nàng.
"Đừng a a a, cũng không biết ngươi đang nói cái gì, nha đầu câm điếc này ta không cần, mấy người các ngươi, đi theo ta." Nói xong, vị ma ma già kia dùng vẻ mặt không hiếm lạ ta, rất mất hứng uốn éo cái eo già, mang theo mấy tiểu nha đầu rời đi.
Thật rõ ràng, nàng vô cùng không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của ta.
Vị ma ma bị ta kéo vẻ mặt hung ác, đẩy mạnh ta ra, nói: "Một đứa câm muốn làm cái gì, thôi quên đi, ngươi đi theo ta, dù sao cũng không nói, vậy thì bớt chút phiền toái."
Là thiếu phiền toái, mặc kệ nàng nói gì, sai khiến ta làm gì ta cũng không thể phản bác, hơn nữa còn giảm bớt khả năng ta đi quyến rũ vương gia.
Ta ngoan ngoãn để người nọ đưa đến phòng hạ nhân, nơi nha hoàn ở, nơi này quy định là bốn nha hoàn ở một phòng, tuy chúng ta là nha hoàn trong vương phủ nhưng lại không phải nha hoàn cấp cao gì, tất nhiên phải ở chung. Sau khi dắt ta đi xem nơi ở, ma ma lại nói với ta quy củ trong phủ, chỗ nào không thể đi, hàng ngày phải làm việc gì, trên đầu không thể cài trâm hoa, quần áo không thể thêu cái gì, một đống lớn lộn xộn.
Bởi vì hiện tại ta không thể nói chuyện, cho nên vô cùng yên tĩnh, vị ma ma kia cảm thấy mệt mỏi, phất phất tay, muốn ta học làm việc theo những người khác.
Đúng rồi, còn có chuyện quên không nói, hiện tại ta không phải là công chúa Bách Lý Vô Sắc, mà là. . . Vương Tiểu Hoa. Khụ, đừng cười, dù gì đây cũng là tên thôn quê! Muốn trách chỉ có thể trách. . . Trình độ đặt tên của tửu quỷ không là gì cả.
Cuộc sống ngày đầu tiên ở vương phủ, trôi qua rất nhanh.
Tất cả mọi người đều biết ta câm điếc, ít nói chuyện với ta. Về điểm ấy ta không có ý kiến gì, dù sao ta cũng không định làm quen với mọi người. Công tác hàng ngày của ta là chăm sóc hoa lan, tuy rằng vương gia là tên cặn bã, nhưng lại là người yêu lan.
Ta vô cùng hài lòng với công việc hiện tại, nhưng dù ta hài lòng, lại có người không hài lòng.
Chỗ làm việc của ta không phải là tiền sảnh cũng không phải hậu viện, cơ hội nhìn thấy vương gia có lẽ là. . . hai ba lần một tháng, hơn nữa ta luôn giậm chân tại chỗ, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng có tác dụng gì. Tuy rằng ta rất thích cuộc sống như vậy, lại có người cố tình phá vỡ sự hài hòa hiện tại.
Xế chiều ngày hôm sau, khi ta đang chăm sóc hoa lan, một gã sai vặt với diện mạo bình thường cầm một cái thùng đựng chất thải đi ngang qua, mở miệng nói: "Tiểu thư ngươi họ gì."
Thấy ta không nói chuyện, hắn nói tiếp: "Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm."
Ta hiểu ra, thì ra đây là khẩu hiệu.
Nhưng mà. . . Có thể để chất thải ra xa không. . . Ta cũng không phải công chúa ngửi hương. . .