Chương 100
Phải nói nữ hài trong mộng kia là kiếp trước của ta, đừng nói độc giả không tin, chính ta cũng có chút . . . . . . Không tin.
Thật ra ta đã quên mất tính cách ban đầu của mình, chẳng qua làm nữ phụ ác độc nhiều, luôn bị lệch lạc, hiện tại càng ngày càng lệch, ta tỏ vẻ bộ dáng trước đây của ta như thế nào ta đã sớm không thèm để ý rồi. Muốn sống sót trong thế giới này, tính cách nhất định phải khác thường.
Hơn nữa, cho dù đó thực là kiếp trước của ta, hoàn cảnh sinh tồn và tao ngộ của chúng ta cũng hoàn toàn khác nhau, nếu tính cách còn có thể giống nhau, vậy cũng thật khiến cho người ta ngoài ý muốn. Bị tác giả hãm hại mấy trăm năm, đến bây giờ phản hãm hại, ta không dễ dàng cỡ nào.
Vì vậy, cho dù hiện tại biết được những chuyện kia, cũng chỉ sẽ coi như thấy kết cục diệt vong của nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình.
Tỉnh dậy, ta nên làm gì vẫn làm cái đó.
Đồng thời, tâm tình nửa điểm phập phồng cũng không có vì nữ hài kiếp trước mà nhỏ lệ đồng cảm.
Nằm mơ đến bây giờ, ta đã biết nhân vật phản diện hắc y nam đâm ta bất quá cũng chỉ là một nam nhân cảnh ngộ bất hạnh, nên ta cũng không để ý đến hành động biến thái hắn ăn tro cốt của ta nữa, dù sao hiện tại ta cũng chưa ch.ết.
Cho dù nằm mơ thấy bi kịch, ta đứng lên vừa nhìn thấy quạ đen bị trói thành như vậy, tâm tình liền tốt lên. Coi như những ngày kế tiếp trở nên vô cùng bận rộn, ta cũng không ngại chút nào. Mỗi khi ta mệt mỏi, phải đi hành hạ quạ đen một cái, ta mệt nhọc, nhìn quạ đen đang tỉnh ngủ, ta mất hứng đâm đâm nó một cái mau ngủ nâng cao tâm tình.
Dưới đủ kiểu hành hạ của ta, quạ đen đã sớm không tốt lắm. Hiện tại nó cũng không nói được, mỗi lần thấy ta xuất hiện đều đôi mắt đẫm lệ lưng trừng, đáng tiếc dáng dấp nó không mong manh, khiến ta không mềm lòng được.
Rất nhanh, thời gian ta bị hành hạ đã qua!
Hôn lễ vô cùng long trọng, ta bị trang điểm xinh đẹp, mang từ hoàng cung ra ngoài, nha hoàn Lục Trúc đi theo bên người ta, còn có một Tiểu Quan ta đặc biệt nhắc nhở Hoàng đế nhất định phải mang theo để ghi chép cuộc sống của công chúa có hạnh phúc hay không.
Sẹo ca đã đi trước một nước, mang theo dược ta trộm chế, A Tam lẫn vào trong đội cảnh vệ Hoàng đế tặng cho ta.
Hừ hừ, cho dù đến vương phủ, ta cũng vẫn có thế lực của mình, mới không sợ bị khi dễ. Dĩ nhiên, bởi vì nằm ở thế nhu nhược tương đối được mọi người đồng tình, ta sẽ không biểu hiện quá mạnh mẽ.
Coi như xuất giá, ta vẫn phải mang theo "mẹ ruột" quạ đen của ta. Lúc này nó nằm trong tay Lục Trúc, ta mới không yên lòng gả ra ngoài mà để nó trong hoàng cung, dù thời điểm trong cung vẫn để cho Lục Trúc và A Tam thay phiên coi coi chưng nó, không để cho nó tìm được bất kỳ cơ hội chạy trốn nào. Dù nó có nghĩ biện pháp thế nào, hôm nay cũng vẫn đàng hoàng ngây ngốc nằm trong tay ta.
Mức độ phồn hoa và phức tạp của hôn lễ ta sẽ không nói đến, dù sao chính là từ nửa đêm hôm qua bận đến nửa đêm hôm nay còn chưa xong. Bị đỡ bái thiên địa, sau đó bị đưa vào tân phòng. Hôn lễ của công chúa sao có thể giống người bình thường đây? Thủ vệ canh cửa, cung nữ cũng rất nhiều, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Vương Gia chẳng lẽ còn dám quang minh chính đại mang theo năm thị thiếp bất lương đi vào sao?
Nguyên lai trong kịch tình, hôn lễ vô cùng đơn sơ, nhân công cũng không nhiều như vậy, trừ phồn hoa một chút, bái đường vẫn giống như vợ chồng bình thường, căn bản không có ai nhìn. Cho dù công chúa thân là tân nương bị người làm nhục cũng không biết, công chúa cũng không có người của mình, điều này làm sao có thể? Căn bản không phù hợp với thiết định của kịch tình là công chúa thân phận "Cao quý không thể xâm phạm".
Vì vậy, để phù hợp với thân phận, ta rất có yêu cầu.
Mới sẽ không nghe lời cố tình gây sự của tác giả này, thân là công chúa lại bị người làm leo lên đầu, ngược cũng không mang ngược như vậy.
Sau khi bị đưa vào tân phòng, ta tỏ vẻ ngượng ngùng gọi Lục Trúc tới, để cho nàng đuổi người canh giữ ở cửa đi xa một chút, tránh cho Vương Gia không cách nào đưa năm nữ nhân kia vào. Dĩ nhiên, chẳng qua là đuổi xa một chút, để cho bọn họ trốn kỹ một chút, hơn nữa có thể nhìn thấy tất cả ở đây.
Sau đó, ta để cho Tiểu Quan rất có thiên phú làm gián điệp, cảm giác tồn tại gần như bằng không trốn sau tấm bình phong ở tân phòng của công chúa. Chỗ đó đen như mực, chỉ cần hắn không lên tiếng, không ai có thể nhận ra được ở đó có người.
Đây là một trong những công việc hắn nhất định phải tiến hành, khảo sát vị hôn phu của công chúa rốt cuộc là loại người gì, đối với công chúa có tốt hay không. Dĩ nhiên, điều bọn họ không nên nhìn chắc chắn sẽ không nhìn, khảo sát xong, hắn sẽ rời đi từ cửa nhỏ gần đó.
Mặc dù lần này công chúa gả cho Vương Gia, nhưng cho dù có tước vị trong người, hắn không phải là nhi tử của Hoàng đế, cũng không phải là huynh đệ của Hoàng đế, thậm chí không phải là thành viên hoàng thất, thân phận còn không cao bằng đường huynh đệ của Hoàng đế đâu [1]. Đường huynh đệ người ta còn chú ý làm người, người này chỉ dựa vào thánh sủng liền vô pháp vô thiên, quả thực là tự đưa tới cửa cho ta hãm hại.
[1] anh em con chú bác
Sau khi an bài xong tất cả, ta đội khăn hỉ tràn đầy thỏa mãn ngồi chờ.
Khi ta chờ đến sắp ngủ mất, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng bước chân xa lạ. Khóe miệng ta hơi giơ lên, cười đến ngượng ngùng lại nhộn nhạo. Hiện tại tân khách đã sớm tan hết, hắn chậm chạp không đến, dĩ nhiên là muốn lạnh nhạt thờ ơ ta, tính toán muốn ngược ta.
Đáng tiếc hắn rốt cuộc vẫn đánh giá thấp ta, không biết trong mắt của ta, hắn mới phải chịu ngược, mới phải là con mồi ta nhìn trúng.
Cho tới bây giờ ta chính là một thợ săn ưu tú, ta có kiến thức lý luận phong phú cùng kinh nghiệm thực tế.
Hắn mang theo nhiều nữ nhân tới, ta không ngừng nghe được rất nhiều tiếng bước chân, còn nghe được tiếng cười duyên của mấy nữ tử.
Lúc này ngay cả Lục Trúc ta cũng đuổi ra ngoài, thời điểm hắn tới thấy ta một mình cô độc ngồi trên giường mới.
Theo như sự phát triển của kịch tình, lúc này hắn cũng bước nhanh tới đây, kéo tay của ta, quăng ngã ta ở mép giường, sau đó hắn cùng mấy nữ nhân khác chiếm lấy giường mới.
Bởi vì quá mức mong đợi, thân thể ta không kìm hãm được run lên, cái mông cũng hơi rời khỏi giường. Lúc bàn tay Vương Gia nắm tới, ta thuận thế hướng xuống đất, một chút cũng không nhìn ra là ta cố ý thuận theo khí lực của hắn, trên người cũng không bị đụng vào đâu, không bị tổn thương.
Ngã xuống ròi ta lập tức kích động kéo khăn hỉ đang đội trên đầu mình, mắt mang khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nam nhân này cũng là một nam nhân tà mị đẹp mắt, thân hình cao lớn, cơ thịt bền chắc. Luôn giống loại tác giả yêu thích, hơn nữa, đây là một nam nhân tràn đầy kỹ năng giuờng chiếu.
Lúc này y phục trên người hắn đã sớm loạn đến không còn hình dáng, bị mấy người bên cạnh lôi kéo. Mấy nữ nhân kia vội vàng phục vụ nam nhân, lại sờ lại cọ lại kéo y phục của hắn, phục vụ đến hắn sảng khoái, đồng thời còn tìm cơ hội thỉnh thoảng trừng ta một cái, biểu đạt ý khinh miệt.
Vương Gia này cũng là như thế, xem thường, coi rẻ trong mắt, thậm chí là chán ghét vô cùng rõ ràng.
Ta nghĩ, Tiểu Quan ghi chép hành động của Vương Gia hiện tại trong tay nhất định bề bộn nhiều việc.
Nhìn Vương Gia tìm đường ch.ết như vậy, móng ngọc nho nhỏ của ta hơi che cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, một giọt thanh lệ cứ như vậy duy mỹ rơi xuống.
"Ngươi. . . . . ." Ta run rẩy mở miệng.
Vương Gia, không làm sẽ không phải ch.ết, ngươi sớm muộn sẽ hiểu được đạo lý này!
"Ngươi sao có thể. . . . . ." Ta tiếp tục mở miệng.
Vương Gia tỏ ý không muốn để ý ta, tiếp tục thân thiết với người bên cạnh. Biểu diễn cởi quần áo cởi quần áo, lấy đồ chơi lấy đồ chơi, căn bản không để ta trong mắt, cũng không để ý sự tồn tại của ta.
Rất nhanh, phấn lớn thân thể mấy người này đều lộ ra ngoài, mấy nữ nhân vô cùng nhiệt tình lấy ngực mình cọ lên bất cứ vùng da thịt nào lộ ra bên ngoài của Vương Gia, thậm chí phía dưới của Vương Gia, rất nhanh, thứ đồ chơi của Vương Gia vừa đứng lên liền co lại còn một tấc.
Lúc này Vương Gia còn chưa nhận ra có cái gì không đúng, chính là người thấy Vương Gia bị ngắn lại một tấc cũng chỉ là lúng túng một cái liền tiếp tục cố gắng.
Kết quả là dưới sự cố gắng của nàng, Vương Gia hết lần này tới lần khác . . . . . . ngắn lại còn một tấc.
Trong lòng ta muốn cười, ngoài mặt vẫn phải duy trì lệ quang dịu dàng, thật là đủ kiểu không tốt. Trường hợp NP không thấy nhiều, so với xem Phim còn kình bạo hơn nhiều, lúc này ta tuyệt đối không để ý tới nguy cơ bị đau mắt hột! Ta nỗ lực nhìn, nỗ lực đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Ta nhìn Vương Gia từ lúc mới bắt đầu không tin, rồi đến sau lại không tin gắng sức thử nghiệm, đến cuối cùng điên cuồng ngắn lại một tấc vài chục lần, theo sự co quắp mấy cái của đồ chơi, cái gì cũng không ngắn lại được thêm nữa.
Ta tỏ vẻ bi thương một đôi tay liều mạng đập xuống, ôi chao, Vương Gia quả thực là tìm đường ch.ết trong máy bay chiến đấu, ngươi thí nghiệm một cái còn chưa tính, đặc biệt thí nghiệm nhiều lần như vậy! Ta đã không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của ta như thế nào, không biết Tiểu Quan sau tấm bình phong này sẽ viết như thế nào đây?
Nếu như lúc này hắn vẫn múa bút thành văn, đại khái cũng có thể viết đến tay rút gân, đây là hình ảnh kích thích đến nhường nào, càng làm cho suy nghĩ của người ta trào tuôn như suối nguồn! Đề tài sáng tác thật tốt, chủ đề thật hay!
Khụ khụ, chú ý tới Vương Gia đột nhiên vung tay lên, một cước đá văng nữ nhân bên cạnh giống như vải rách một qua một bên đi về phía ta, ta gấp rút ngồi thẳng lên, làm xong công tác chuẩn bị bỉ ổi bất cứ nơi nào cũng có thể lăn đi. Tiếng bước chân của Vương Gia nặng nề, hắn thẳng người, đưa cái đồ chơi không ra được kia tới trước mặt của ta, một tay nắm lấy cằm ta, để cho ta nhìn thẳng vào thứ đó của hắn.
Trước khi phun, ta đồng tình với vật này một cái.
Vương Gia hừ lạnh: "Thế nào, chỉ bằng ngươi cũng dám xem thường Bổn vương? !"
Theo lý ta giùng giằng đứng lên, kinh hoảng lui về sau, gương mặt khóc đến thê thê thảm thảm, triệt để tiến hành đáng thương. Ta thút tha thút thít, lắc đầu : "Làm sao sẽ. . . . . . Ta làm sao sẽ. . . . . . Nếu không phải là hôm đó tình cờ gặp Vương Gia, ta cũng sẽ không cực khổ xin phụ hoàng gả đi . . . . . ."
Ta thống khổ nói xong, đưa tay che mặt: "Chẳng qua là, ta không nghĩ tới ngươi chán ghét ta như thế, vì, vì đuổi ta đi mà làm ra loại hành động tổn thương tới mình này. Ta, thật sự hối hận, không nên không cần biết đến ý nguyện của Vương Gia như thế."
Hắn kinh ngạc nghi ngờ quét mắt qua ta vài cái, nhưng ta khóc đến quá thảm, quá thật, tuyệt không giống như giả bộ.
Trên mặt Vương Gia các loại xanh đỏ luân phiên nhau, đến cuối cùng lúng túng biến thành khó chịu, dùng sức muốn đẩy ta ra.
Ta theo lực đạo của hắn hướng về sau, tuy nhiên không cẩn thận đẩy ngã một thứ đồ gỗ bên tay, vật bén nhọn gì đó bay về phía Vương Gia, sắc bén kia vừa vặn đụng vào vật hài hòa lộ ra vì Vương Gia không mặc quần.
Vương Gia vô cùng không tốt gào thét một tiếng ngã xuống, một tiếng này của hắn làm cho quá thảm, khiến toàn bộ thị vệ bảo vệ ta, cùng thị vệ thiếp thân của hắn đều vọt vào. . . . . .
Ôi chao, tình cảnh không cần quá đặc sắc.