Chương 15: Lên núi
Thoa thuốc trong chiếc xe xóc nảy quả là một công việc kĩ thuật, Tạ Vũ làm đi làm lại rất lâu mới tạm thoa thuốc xong vào vết thương trên mặt Lục Viễn.
Trán, khóe mắt và khóe miệng anh có mấy chỗ sưng đỏ, lại thêm màu tím của cồn i-ốt, nên cả khuôn mặt thoạt nhìn trông vô cùng buồn cười, hoàn toàn không nhìn ra vẻ anh tuấn ban đầu, cũng không nhìn ra sự lạnh lùng cứng rắn nghiêm túc thường ngày.
Mấy đứa trẻ thấy bộ dạng này của anh, vốn sợ uy nghiêm của anh, muốn cười lại không dám cười. Nhưng sau khi Tạ Vũ bật cười tiếng đầu tiên thì mấy đứa cũng không nhịn được cười thành tiếng, ngay cả Hướng Hiểu Quyên cứ rầu rĩ không vui cũng bật cười.
Sắc mặt Lục Viễn càng tệ hơn, anh nghiến răng nghiến lợi một hồi, dường như lại không biết nói gì, dứt khoát quay đầu đi nhìn đằng trước không nói lời nào.
Tạ Vũ khó khăn lắm mới dừng lại, hỏi: “Vết thương trên người anh có nghiêm trọng không?”
Rất lâu sau, Lục Viễn mới ậm ờ trả lời: “Trên người không sao.”
Tạ Vũ thấy anh tức đến độ xanh mét cả mặt mày, nhưng lại vì vết thương trên mặt mà có phần lôi thôi lếch thếch.
Lục Viễn ý thức được ánh mắt như cười như không của cô, quay đầu liếc cô một cái, hung dữ nói: “Cô nhìn cái gì mà nhìn?”
Tạ Vũ vô tội nói: “Trong xe nhỏ thế này, tôi có thể nhìn đâu được chứ?”
Lục Viễn có lẽ hơi giận thật, cho đến khi xe đi hết đường, anh cũng không mở miệng nói gì nữa. Mấy đứa trẻ thấy bầu không khí bất thường, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không lên tiếng.
Xe dừng lại, Lục Viễn nhảy xuống xe, trả tiền xe cho tài xế, rồi kéo ba túi rau củ xuống để ở ven đường.
Tạ Vũ nhìn ba cái túi nilon cột kĩ dưới đất, rồi nhìn mấy đứa trẻ tay không có sức trói gà, hỏi Lục Viễn: “Một túi này phải mấy chục cân, tôi còn đeo túi và máy ảnh, chắc anh không bắt tôi giúp anh mang cái này thật đấy chứ?”
Lục Viễn hờ hững nhìn cô một cái, hung dữ nói: “Nếu không thì sao? Cô nghĩ một mình tôi mang về trường à? Hay là nói mấy đứa trẻ này làm được? Cô ở trường ăn không ở không, giúp làm chút việc thì không nên sao.”
Nói xong, anh xoay người đi đến quán nhỏ ven đường, chào hỏi người trong quán.
Khóe môi Tạ Vũ giật giật. Cô đi lên trước khom người xách một túi trong đó, trọng lượng đúng thật là khá nặng. Tuy cô là một nữ phóng viên không ngại xông pha, nhưng thật sự không giỏi mấy chuyện lao động chân tay thế này lắm. Cô đổi tay liên tục, cảm thấy xách bằng tay chẳng mấy thực tế, nghĩ nghĩ dứt khoát nâng lên gánh trên vai.
Cũng không chờ người phía sau, cô tự bước lên con đường nhỏ đi đến thôn Hồng Khê.
Chưa đi được mấy bước, vài tiếng bước chân liền vang lên phía sau, còn có tiếng trò chuyện bằng tiếng địa phương, có lẽ là nhóm Lục Viễn đã đuổi kịp. Tạ Vũ sắp quay đầu lại một cách chật vật, thì vai cô bỗng nhẹ hơn một chút.
Cô liếc nhìn một cái, chính là Lục Viễn đã lấy cái túi trên vai cô tự mình vác: “Anh…”
Cô thấy khó hiểu, khóe mắt đã liếc về phía sau, hai dân làng đang đeo gùi.
Tạ Vũ bật cười lắc đầu: “Tôi còn tưởng anh trông chờ vào tôi thật đấy! Thì ra có người giúp.”
Lục Viễn đi song song bên cạnh cô, khẽ nhìn cô một cái nói: “Cũng khá đấy, có thể xách lên nổi.”
Tạ Vũ xì một tiếng: “Anh tưởng tôi là Lâm Đại Ngọc à?”
“Trông cũng không giống, giống mụ phù thủy.”
Tạ Vũ cười ha ha hai tiếng, nhìn khuôn mặt chẳng ra sao của anh: “Vậy anh biết bây giờ anh giống gì không?”
“Giống gì?”
“Trư Bát Giới.”
Nói xong lại cảm thấy đấu võ mồm thế này thật ấu trĩ, bản thân cũng không khỏi cười thành tiếng.
Một lát sau, cô lại hỏi: “Anh quen hết mấy dân làng này à?”
“Ừ, lần nào mua đồ về, họ cũng sẽ giúp mang đến trường.”
Tạ Vũ cảm thán: “Người miền núi vẫn hiền lành chất phác thật.”
Sau khi nói câu này xong, hai người tiếp tục đi sóng vai, nhưng không nói gì nữa. Ngược lại là mấy đứa trẻ phía sau luôn nói ríu rít không ngừng.
Tạ Vũ chợt nhớ đến việc ngày mai mình phải đi, còn lại chuyện đi thăm hỏi gia đình mấy đứa trẻ bị bỏ lại chưa hoàn thành, suy nghĩ một chút quay đầu hỏi: “Hiểu Quyên này, có phải mấy đứa về thẳng nhà không?”
Cảm xúc của Hướng Hiểu Quyên hôm nay đã khôi phục chút ít, cô bé chỉ hơi sợ Lục Viễn, không dám đi quá gần. Cô bé gật đầu: “Đúng ạ.”
Hiểu Cương nói: “Ông nội biết chúng ta đi tìm chị, hôm nay chị chắc chắn sẽ bị ông đánh này.”
Hiểu Quyên mất hứng bĩu môi.
Tạ Vũ nói: “Vậy chị đi đến nhà mấy đứa xem thử, giúp Hiểu Quyên nói với ông nội để ông đừng đánh em.”
Hướng Hiểu Quyên ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Thật sao ạ?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lục Viễn quay sang nhìn cô, khẽ nói: “Nếu cô xem chị em mấy đứa như ví dụ phỏng vấn, tôi không có ý kiến, nhưng đừng vì thu hút sự chú ý của độc giả mà viết linh tinh. Bây giờ mạng internet thông tin phát triển như vậy, Hiểu Quyên đã mười hai tuổi, cuối năm sẽ vào làng học hết tiểu học, tôi lo bài báo sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé.”
Tạ Vũ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không viết chuyện bỏ nhà đi đâu. Anh biết rồi đấy, lần lấy tin này của tôi là tuần san hợp tác với quỹ công ích, mục đích là hi vọng những đứa trẻ bị bỏ lại này nhận được nhiều sự quan tâm và giúp đỡ hơn.”
“Hi vọng là vậy.”
Ánh mặt trời chiều đông ấm áp, nhưng cũng hơi rát. Đi khoảng hai mươi phút, Tạ Vũ quay đầu nhìn Lục Viễn, chỉ thấy trán anh hơi đổ mồ hôi.
“Cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần đâu.”
“Ờ.”
Người đàn ông ngoan cố.
May mà căn nhà màu trắng của trường tiểu học Hồng Khê rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Vì phải lên núi với ba chị em nhà họ Hướng, nên lúc ở bờ sông bên kia, Tạ Vũ không cần qua sông, mà đi lên một con đường khác. Ba đứa trẻ tạm biệt Lục Viễn.
Nhưng Lục Viễn lại nói: “Mọi người đừng đi trước, chờ ở đây đã.”
Tạ Vũ khó hiểu: “Làm gì vậy? Tôi hỏi qua rồi, lên núi mất bốn, năm mươi phút, giờ đã gần ba giờ rồi, anh đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.”
Lục Viễn nhìn cô một cái, rồi nói với mấy đứa trẻ: “Bảo mấy đứa chờ thì chờ đi.”
Giáo viên có lệnh, bọn trẻ cũng không dám đi, chỉ có thể ở bờ sông nhìn Lục Viễn vác rau củ qua sông.
May mà Lục Viễn trở lại rất nhanh, giẫm lên mấy tảng đá nhanh chóng qua đây.
Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp, chờ anh lên bờ đến gần: “Anh cũng đi à?”
Lục Viễn nói: “Tôi đến nhà mấy đứa xem thử. Hôm qua hiệu trưởng có kêu người lên núi nhắn chuyện của bọn trẻ cho gia đình họ, nhưng ông cụ chắc chắn vẫn không yên lòng, tôi đi nói với ông ấy.”
Tạ Vũ cười: “Tôi còn tưởng anh sợ một mình tôi không tìm được đường xuống núi về nữa đấy!”
Lục Viễn hờ hững liếc cô một cái: “Cô tìm được không?”
Tạ Vũ cười nhìn anh, nhướng mày từ chối bình luận.
Thế núi ở đây kéo dài liên tục, nói là lên núi, chẳng phải là một ngọn núi leo thẳng lên, mà là vòng tới vòng lui, ngược lại giống như trèo đèo lội suối.
Vì tối qua trời mưa, nên đường đất trong núi trơn trượt vô cùng. Trẻ con lớn lên trong núi quen đi đường núi, cho dù là Hiểu Hà tám tuổi cũng như đi trên đất bằng. Lục Viễn thì càng khỏi phải nói, sống ở đây vài năm đã quen từ lâu.
Chỉ có Tạ Vũ đi rất vất vả, thỉnh thoảng loạng choạng, lại sợ rớt máy ảnh nên hai tay luôn bảo vệ nó. Khi đi đến con đường nhỏ hẹp khó đi, động tác của cô cứ dè dặt vụng về, mấy lần suýt ngã, toàn là Lục Viễn kéo cô.
Giữa đường gặp phải một cái dốc đứng cao tầm một người, vì sau cơn mưa trơn trượt, nên mấy đứa trẻ cũng không leo qua được. Chỗ đứng trên dốc nhỏ hẹp, Lục Viễn không có cách nào đứng ở trên kéo bọn trẻ, đành phải đứng phía sau đẩy từng đứa lên.
Đến lượt Tạ Vũ, tuy cô cao hơn trẻ con rất nhiều, nhưng thử một cái, dựa vào chính mình cũng phí công. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Viễn: “Đẩy tôi một cái đi.”
Cô đeo túi ở trước ngực, túm rễ cây bên cạnh mượn lực, chân chống mặt dốc trơn trượt, chờ Lục Viễn giúp cô. Nhưng chờ một hồi, Lục Viễn lại không nhúc nhích.
Cô quay đầu giục anh: “Đỡ tôi một cái đi!”
Lục Viễn mím môi hơi khó nhận ra, đi lên trước một tay đỡ eo cô, tay kia đỡ mông cô. Tạ Vũ rốt cuộc hiểu tại sao anh do dự. Bây giờ tuy vẫn còn lạnh, nhưng cô cũng chỉ mặc hai cái quần, cảm giác tay anh đặt dưới mông cô quả thật vô cùng rõ ràng.
Không biết vì sao, người đàn ông này càng đứng đắn, thì cô lại càng có ham muốn trêu đùa.
Cô khẽ cười hỏi: “Xúc cảm thế nào?”
Lục Viễn trừng cô một cái từ phía sau, tay nắm mạnh một cái: “Nhanh lên chút đi!”
Tạ Vũ mượn sức tay anh, gắng sức đạp một cái, lên hai bước, lại rào rào một tiếng, đất núi tơi ra, cái cây nhỏ cô đang vịn bị bật gốc, cả người cô ngã ngửa xuống.
“Máy ảnh của tôi!” Vì phải ôm máy ảnh, nên cô không vươn tay chống đất, đè mạnh lên người Lục Viễn ở phía sau.
Tạ Vũ ngồi thẳng dậy, khẩn trương kiểm tr.a túi máy ảnh một cái, phát hiện không hư hao gì mới thở phào một hơi.
“Cô ơi, có thể đứng lên trước không?”
Một giọng nói lạnh buốt vang lên phía sau, Tạ Vũ mới phản ứng được mình còn ngồi trên người Lục Viễn, vội vàng đứng dậy: “Thảo nào không thấy đau. Ngại quá, không cẩn thận coi anh là đệm thịt. Anh không sao chứ?”
Dưới đất toàn là bùn, đương nhiên sẽ không có việc gì. Lục Viễn bò dậy phủi phủi cái quần bị bẩn, lạnh lùng nhìn cô: “Cái máy ảnh này của cô quý như vậy à?”
Tạ Vũ cười: “Cái máy ảnh này là của công, hỏng thì tôi phải tự bỏ tiền đền. Mấy chục ngàn tệ, tôi tiếc lắm.”
Lục Viễn xì một tiếng, cầm lấy ba lô và máy ảnh của cô đeo lên người mình: “Thử lại lần nữa.”
Tạ Vũ phủi phủi tay: “Vậy anh đỡ chắc một chút, nếu cảm thấy sàm sỡ tôi, thì lát nữa anh cho tôi sàm sỡ lại là được.”
“Cô có thể đứng đắn chút được không?”
Tạ Vũ vặn lại: “Là anh nghiêm túc quá thôi.”
Lục Viễn chợt vươn tay ôm ngang eo cô, một tay dính vào mông cô, ghé bên tai cô khẽ nói: “Thế này được chưa?”
Hơi thở ấm áp của anh ập tới, thân thể kề sát lưng Tạ Vũ như một bức tường đồng tràn đầy nhiệt độ. Tâm tư cô bỗng ngẩn ngơ một chút, nhịp tim bất ngờ tăng nhanh, khó khăn lắm mới tìm lại lý trí: “Anh đang thật sự sàm sỡ tôi đấy.”
Mặt mày Lục Viễn không biểu lộ cảm xúc gì. Anh bồng cô di chuyển về phía trước, dùng sức, trầm giọng nói: “Tôi đỡ cô, leo lên đi.”
Anh đã đeo hết đồ trên người Tạ Vũ, cô gọn nhẹ ra trận, nhận sức của anh leo lên rất nhanh. Mấy đứa trẻ vừa rồi đã đi một đoạn, thấy hai người mãi không lên, lại vòng trở lại. Thấy Tạ Vũ leo lên dốc, Hiểu Cương hỏi: “Chị phóng viên ơi, ban nãy có phải chị với thầy Lục bị ngã không?”
Tạ Vũ cười gật đầu: “Ngã nhẹ một cái.”
Cô vừa dứt lời, Lục Viễn đã leo lên thoăn thoắt, lạnh lùng nói với cô: “Tránh sang bên một chút.”
Tạ Vũ vội nhích sang nhường chỗ cho anh, thấy anh đáp đất dễ dàng, nhưng khuôn mặt còn bị thương kia vẫn lạnh lùng cứng rắn, liền nói đùa: “Anh đừng nên là Lục Viễn, nên gọi là Lục khó chịu, biệt danh mất hứng đi.”
Lục Viễn nhìn cô đang ngồi xổm trên đường, đi lên trước đá nhẹ giày cô một cái, hung dữ nói: “Đi mau.”
Nhưng khóe môi lại không biết vì sao lại khẽ nở nụ cười.
Tạ Vũ đuổi theo anh, hỏi: “Còn xa lắm không?”
Lục Viễn chỉ ngọn núi phía trước: “Thấy sườn đồi có căn nhà kia không? Là ở chỗ đó.”
Tạ Vũ thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng đến.”
Mấy hộ gia đình đó là nhà gỗ Thổ Gia điển hình, nằm trong núi, ánh mặt trời chiếu rọi mái ngói sáng lấp lánh, xung quanh lại có mây mù nhàn nhạt lượn quanh, trông như ở giữa cõi tiên.
Mà đi kèm với phong cảnh đẹp như tranh vẽ này lại là sự nghèo khó bị xã hội hiện đại vứt bỏ.