Chương 8
"Beta: Lam Le"
Xe chạy được một lát thì Phương Tình mới phát hiện đây không phải là đường về nhà. Cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta về nhà sao”
“Dẫn em đi mua xe trước.” Khang Tư Cảnh thản nhiên nói.
“Mua xe?” Phương Tình nghi hoặc, “Không cần phiền phức như vậy. Mỗi buổi sáng em ngồi xe điện ngầm là được rồi. Nhà chúng ta cách trạm xe điện không xa mà.”
Khang Tư Cảnh vẫn tỉnh bơ như không, “Khoản tiền kiểu này không cần em phải tiết kiệm dùm tôi.”
“…..”
Phương Tình chỉ biết câm nín.
Đi dạo mấy tiệm 4S, Khang Tư Cảnh nhìn trúng hai chiếc xe, một là chiếc Lambornghini Tiffany Blue Aventador P700-4, chiếc kia là Lexus LFA màu hồng. Dường như cả hai đều thích hợp cho phụ nữ lái.
Chỉ là Phương Tình cảm thấy cả hai chiếc đều quá phô trương, giống như không thể chờ đợi mà đứng đó gào thét với người ta chị đây là đại gia siêu cấp, tiền giấy xếp đống có thể thiêu ch.ết mấy người. Cho nên sau đó cô đã chọn chiếc Volkswagen Beetle màu xanh chì, nhỏ nhỏ dễ thương, cô càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Khang Tư Cảnh không lay chuyển được cô, cuối cùng đen mặt đi trả tiền.
Trên đường về, Phương Tình vẫn ngồi xe của Khang Tư Cảnh. Anh nói cho cô biết, anh sẽ an bài người lái xe về cho cô.
Nhà của Khang Tư Cảnh và Phương Tình ở trong trang viên Phỉ Thúy, là khu biệt thự mới được xây không bao lâu. Hệ thống nhà cửa và an ninh trật tự ở đây tương đối hoàn thiện, chỉ cần không có thẻ mở cổng, những người không có nhiệm vụ sẽ không vào được.
Ngay lúc này, trước cửa khu trang viên Phỉ Thúy có một người đang đứng đó. Người ở trong khu này không nhiều lắm, những người không có nhiệm vụ càng không thể lưu lại ở chỗ này, cho nên người ra vào cửa đều đưa mắt nhìn nhìn. Hiển nhiên người này đã bị bảo an ngăn lại, nhìn có vẻ như muốn tìm người ở đây.
Từ xa nhìn tới Phương Tình cũng không để ý gì cho lắm, lúc xe chạy tới gần Phương Tình mới nhận ra người đó là ai.
Cô ta mặc một chiếc áo lông màu trắng mỏng manh, phía dưới là chiếc váy xếp ly màu đen, cặp chân trần mang một đôi giày, vào lúc này đang đứng dựa trên bức tượng điêu khắc bên ngoài khu biệt thự chơi điện thoại.
Phương Tình vừa nhận ra người này thì chân mày nhíu chặt. Nhân viên bảo an nhận ra xe của Khang Tư Cảnh, chào bọn họ một cái rồi chuẩn bị cho người đi, nhưng Phương Tình lại bảo Khang Tư Cảnh dừng xe lại.
“Có chuyện gì?” Khang Tư Cảnh hỏi.
Phương Tình chỉ cô gái đứng bên ngoài khu biệt thự, nói: “Chị ta tới tìm em.”
Khang Tư Cảnh nhìn theo ánh mắt của cô thấy người, anh không nói thêm gì khác, tấp xe vào bên cạnh, dừng lại.
Phương Tình xuống xe, cô gái đang dựa vào tượng điêu khắc bất giác ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cô. Mặt mày cô nàng sáng rực lên, kích động gọi một tiếng: “Phương Tình!”
Phương Tình đứng bên cạnh xe nhìn cô ta nhưng không nhúc nhích. Ánh mắt nhìn về phía cô gái kia càng ngày càng lạnh.
Người này chính là bạn thân nhất của cô ở kiếp trước, chị họ ruột của cô, Viên Tâm An. Hình như kiếp trước chị ta cũng đã xuất hiện vào lúc này.
Lúc học cấp III, bởi vì có người vu cáo hãm hại mà danh tiếng của cô không được tốt lắm, hơn nữa lại vì Bạch Húc Nghiêu, ngoại trừ Viên Tâm An ra thì không có người nào tình nguyện muốn làm bạn với cô.
Cho nên đời trước cô vô cùng quý trọng Viên Tâm An vừa là bạn cũng vừa là người thân của mình.
Viên Tâm An học chung trường cấp III với cô, bởi vì thành tích cuối cấp không được tốt lắm cho nên phải đi Thâm Quyến làm việc. Nghe người ta nói chị ta ở đó có bạn trai, từ đó về sau, chị ta và Phương Tình rất ít có cơ hội gặp mặt. Hơn nữa sau khi Phương Tình lên đại học thì lúc nào mẹ cô cũng nhìn cô chằm chằm. Bà cũng không thích cô qua lại với đám người bên dòng họ Viên, cho nên cô và Viên Tâm An càng ngày càng ít liên lạc.
Sau đó không biết chị ta nghe được từ đâu Phương Tình gả cho một người rất có tiền, vội vàng từ Thâm Quyến trở lại, chạy tới tìm cô nương tựa, hơn nữa còn hỏi ra được địa chỉ của gia đình cô từ người bạn chung phòng thời đại học. Lúc Phương Tình kết hôn chỉ mời vài người bạn học chung đại học ở cùng phòng, và khi các cô ấy hỏi địa chỉ của cô thì cô đã thuận miệng nói cho họ biết cô ở trang viên Phỉ Thúy. Mà mẹ của cô cũng không muốn người nhà họ Viên bên kia tới dự hôn lễ của cô, cho nên trước khi Viên Tâm An tới tìm cô nương tựa, người nhà họ Viên cũng không biết cô đã kết hôn.
Khi cô vừa mới vào đại học, Viên Tâm An đã từng tới trường của bọn họ chơi, còn ở lại ký túc xá của cô. Lúc ấy chị ta đã làm bạn với một người bạn chung phòng và lưu lại phương thức liên lạc. Sau đó từ người bạn này mà chị ta biết được tình trạng và địa chỉ của cô.
Mặc dù đời trước Phương Tình biết mẹ cô không thích mình lui tới với Viên Tâm An, nhưng người bạn đã lâu không liên lạc lại đột nhiên xuất hiện khiến cô rất vui vẻ, cho nên cô đã rất hào phóng mà đồng ý để chị ta ở lại trong nhà của Khang Tư Cảnh. Chẳng qua Phương Tình không bao giờ nghĩ tới, lá gan của Viên Tâm An lại lớn như vậy, len lén leo lên giường của Khang Tư Cảnh.
Đương nhiên là sự việc không thành công, lại còn chọc cho Khang Tư Cảnh bốc lửa, đuổi chị ta ra khỏi nhà. Khoảng thời gian đó chính là thời điểm quan hệ giữa cô và Khang Tư Cảnh nóng như lửa thiêu, việc cô chứa chấp một người vô duyên gây ra một chuyện xấu hổ như vậy đã khiến cô không thể nào ngước nổi mặt lên nhìn Khang Tư Cảnh.
Tuy rằng cô và Khang Tư Cảnh chỉ mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng Viên Tâm An làm như thế thật sự là không biết tôn trọng người ta. Khi đó cô đã từng muốn bỏ mặc chị ta, nhưng không chịu nổi chị ta ỉ ôi nhờ vả, cuối cùng cũng tha thứ cho người ta. Cô tìm chỗ ở cho chị ta, đưa tiền cho chị ta tiêu xài lúc chưa tìm được việc làm. Sau khi cô ở chung với Bạch Húc Nghiêu, đã mượn danh nghĩa của anh ta mà tìm được cho chị ta một công việc.
Đối với người bạn này, có thể nói cô đã từng móc tim móc phổi ra để đối đãi, chỉ là phải đến thật lâu sau đó cô mới phát hiện được, thì ra Viên Tâm An này chính là cái loại lòng lang dạ sói đó.
Cũng là trong lúc vô tình cô đã phát hiện, thì ra cho dù lúc cô chưa ly hôn với Khang Tư Cảnh, hay là ly hôn rồi ở chung với Bạch Húc Nghiêu, người phụ nữ này đã nhiều lần khích bác mối quan hệ giữa cô và Khang Tư Cảnh, cũng như mối quan hệ sau đó giữa cô và Bạch Húc Nghiêu. Ví dụ như lúc cô và Khang Tư Cảnh vẫn còn sống chung với nhau, chị ta đã len lén đưa cho Khang Tư Cảnh xem cuốn nhật ký mà cô đã từng viết về Bạch Húc Nghiêu. Sau khi Khang Tư Cảnh đọc được thì trong lòng khó chịu, đoạn thời gian đó đã chỉnh đốn Bạch Húc Nghiêu tới thảm hại. Sau đó cũng là cô ra mặt cầu xin Khang Tư Cảnh, anh mới tạm thời dừng tay. Còn lúc cô và Bạch Húc Nghiêu ở chung với nhau, chị ta đã cố ý nói ra trước mặt Bạch Húc Nghiêu cô và Khang Tư Cảnh ân ái như thế nào, nói cô không nỡ lòng cỡ nào khi chia tay với Khang Tư Cảnh, khiến cho Bạch Húc Nghiêu lúc nào cũng nghi ngờ cô, lúc nào cũng gây gổ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó.
Điều khiến cô không nghĩ tới chính là, trong một lần tình cờ tham gia tụ họp bạn học cũ, cô mới biết được, người lúc ban đầu nói xấu cô, bội nhọ danh tiếng của cô, khiến cô bị mọi người xoi mói, chính là Viên Tâm An này.
Thời điểm đó cô vừa mới bị Bạch Húc Nghiêu đuổi ra khỏi nhà, sau khi biết được những việc này thì tam quan của cô hoàn toàn bị lật đổ. Người bạn mà cô móc tim móc phổi, chị em tốt mà cô đối đãi một cách chân thành, từ đầu tới cuối đều ở sau lưng đâm thọt tới khi cô ch.ết mới thôi.
Cô còn nhớ rõ lúc cô chất vấn Viên Tâm An tại sao phải làm như vậy, chị ta đã thản nhiên như không, “Đều là con cái của dòng họ Viên, tại sao mày lại đẹp hơn tao, tại sao mày lại được nhiều người thương như vậy, tại sao mày có thể gả cho người có tiền? Tao chỉ là muốn nhìn thấy mày không bằng tao, muốn nhìn thấy mày không tốt như tao.”
Cho tới bây giờ, chút đau đớn kiếp trước kia đã sớm trở thành vết sẹo theo thời gian. Ban đầu dù có tức giận thống khổ như thế nào, hôm nay nhớ lại cùng lắm cũng chỉ là bụi gai trong đời không đáng nhắc tới, đã qua rồi thì nên bỏ mặc.
Nhưng mà bây giờ, tuy rằng tất cả đều chưa xảy ra, nhưng tuyệt đối cô sẽ không bao giờ trở thành một kẻ ngu ngốc móc tim móc phổi cho một người luôn luôn lấy dao đâm thọt sau lưng cô.
Viên Tâm An nhìn thấy Phương Tình đứng bên cạnh xe cả buổi mà vẫn không nhúc nhích, hơn nữa ánh mắt cô còn nhìn chị ta rất kỳ quái. Chị ta vội vàng kéo rương hành lý to đùng của chị ta tới, đẩy đẩy cô một cái, nói: “Phương Tình, em làm sao vậy, nhìn thấy chị kích động tới đờ người ra sao?”
“Tại sao chị lại tới đây?” Giọng nói của Phương Tình lạnh lẻo.
Viên Tâm An nói: “Chị có QQ của người bạn cùng phòng của em đó, chị đã hỏi cô bé đó, cô ta nói là em đang ở trang viên Phỉ Thúy, cho nên chị đã tới đây.” Nói xong, chị ta chu miệng cố làm ra vẻ giận dỗi: “Phương Tình, em thật không biết suy nghĩ, kết hôn cũng không nói với chị một tiếng.” Chị ta liếc mắt nhìn vào trong xe, chớp chớp mắt nói với cô: “Bên trong là chồng em hả? Bảo cậu ta ra ngoài chào hỏi cái coi.” Nói xong, chị ta ghé đầu nhìn vào trong xe.
Phương Tình kéo cánh tay của chị ta sang một bên, hỏi thẳng: “Chị tới đây làm gì?”
Viên Tâm An cả giận: “Còn có thể làm được gì? Đương nhiên là đến tìm em.” Chị ta quay đầu nhìn một dãy biệt thự xa hoa tráng lệ ở phía sau, cặp mắt sáng lên, “Phương Tình, số mạng của em thật tốt. Nhà của em cũng thật lớn, thế nào cũng có phòng dành cho chị, phải không?” Chị ta khoác lên cánh tay của cô, không hề khách sáo nói: “Sau này chị sẽ ở chung với em ở đây, em thích không?”
Phương Tình nhớ tới đời trước, sau khi cô và Bách Húc Nghiêu chia tay không bao lâu thì nghe nói Viên Tâm An đang sống chung với một cậu ấm nào đó. Sau đó cô mang bệnh, mẹ cô đi tìm người nhà họ Viên mượn tiền, lúc ấy Viên Tâm An cũng có mặt ở đó. Chị ta vừa sơn móng tay vừa nói với người mẹ đã đi tới bước đường cùng của cô: “Không phải từ nhỏ Phương Tình đã tự xem mình là siêu nhân hay sao? Mà đã tự nhận mình là siêu nhân thì bệnh ung thư như thế này làm sao có thể làm khó được nó, còn tốn tiền chữa bệnh làm gì không biết?”
Đột nhiên cô nghĩ tới kiếp trước sau khi chị ta tới tìm cô nương tựa thì không đi tìm việc làm, cô phải cung cấp chỗ ở cho chị ta, còn phải chia một nửa tiền lương của mình cho chị ta làm phí sinh hoạt.
Cái người vong ân phụ nghĩa này, kiếp này đừng hòng mơ tưởng tới việc chiếm lời trên người cô.
Muốn vào nhà cô ở hả? Nằm mơ đi!